Lưu Hội Nhượng nhìn thấy hai chữ kia và cảm thấy mình đã hiểu ra, đồng thời cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn chợt bừng tỉnh giống như nghe được tiếng sấm truyền, giống như nhận ra được trọng điẻm, nhưng lại giống như khó thể nắm bắt được.
Trong lúc Lưu Hội Nhượng đang trầm ngâm thì một âm thanh trong trẻo dễ nghe đã vang lên:
- Kính thưa các vị khách quý, mọi người rõ ràng đang cảm thấy nghi hoặc vì sao trong gian hàng của chúng tôi lại trưng bày một bức tranh như vậy, lại có người hỏi xem có phải chúng tôi đang triển lãm tranh hay không. Bây giờ tôi nói cho mọi người biết, đây không phải là tranh nghệ thuật, chính là một hạng mục cực kỳ quan trọng của huyện Lô Bắc chúng tôi đưa đến hội chợ lần này.
Vương Tử Quân nhìn Y Phong đang chậm rãi lên tiếng, âm thanh lưu loát dễ nghe, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác vui sướng. Hắn nhìn hình bóng của nàng, giống như vào một ngày hè, vẫn là cô gái này, nhưng lại đang đứng trên bục giảng để giảng bài.
- Hạng mục gì, sao thần bí như vậy?
- Các người không phải muốn xây dựng cầu đường đấy chứ?
Lại có một vị thương nhân thầm nói.
Đối mặt với quá nhiều khách hàng và thương nhân, lúc bắt đầu Y Phong cũng có chút không yên, nhưng nàng nghĩ đến tình huống buổi tối mình lén đến làm nũng với Vương Tử Quân, tên bại hoại kia nói nàng nên xem mọi người như là học sinh của mình, thế là tâm tình của nàng chợt biến đổi khá nhiều.
- Vị tiên sinh này nói rất đúng, chúng tôi đang kêu gọi đầu tư con đường này. Mọi người đều biết khi kênh đào Panama được khai thông thì làm cho khoảng cách giữa Thái Bình Dương và Đại Tây Dương trực tiếp thu hẹp, mà kênh đào Suez lại càng làm cho Châu Âu và Châu Á có mối liên lạc thêm chặt chẽ. Quốc lộ chỉ cách thành phố An Dịch khoảng một trăm kilomet, nhưng nếu muốn đi từ thành phố An Dịch đến quốc lộ thì phải trải qua một con đường dài hơn năm trăm kilomet.
- Con đường này chính là một hạng mục mà thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc đã cùng nhau thương lượng đầu tư thành công vào năm ngoái, sau khi hạng mục này được khởi động, như vậy hành trình từ tỉnh Sơn Nam đến tỉnh Chiết Giang chỉ còn lại một khoảng ngắn...
Đại sảnh vốn ầm ĩ nhưng bây giờ lại im ắng như tờ, tất cả khách hàng và thương nhân đều nhìn chằm chằm vào trong gian hàng, ánh mắt ai cũng sinh động hơn rất nhiều, ai cũng nhìn chằm chằm vào con đường trong tranh. Lúc này đó vẫn là một bức tranh sơ sài, thế nhưng đã không ít người cảm thấy đó là con đường hoàng kim.
Bọn họ là thương nhân, tất nhiên cũng hiểu được giá trị của con đường trong lời giới thiệu nửa vời của Y Phong, nếu con đường kia được thông xe, như vậy sẽ có bao nhiêu lượt xe qua lại?
- Cô gái, huyện Lô Bắc sẽ không để cho chúng tôi kiến tạo con đường này một cách miễn phí đấy chứ? Điều kiện đàm phán là thế nào?
Một người đàn ông phương nam hơn bốn mươi nói rất chậm nhưng lại dùng giọng phổ thông rất chuẩn, bộ dạng của hắn giống như chỉ sợ Y Phong nghe và không hiểu ý của mình.
Đỗ Tiểu Trình đứng cách Y Phong không xa, nàng nhìn những ánh mắt đỏ rực như lửa của đám khách hàng và thương nhân, thế là không khỏi cảm thấy bội phục Vương Tử Quân. Một bức tranh sơ sài lại mê hoặc được biết bao người, tuy nàng không biết lai lịch của đám thương nhân kia, thế nhưng chỉ dựa vào tình huống bọn họ có thể được tham gia hội chợ lần này, có thể thấy đó phải là những ông chủ có nhiều tiền trong túi.
Kẻ có tiền thường để mắt lên trán, nàng là cảnh sát tất nhiên sẽ tin vào những lời này. Nhưng tình hình lú này lại làm cho nàng thật sự hoài nghi, đám người này có phải như hai tên lừa gạt trước kia không?
- Tât nhiên không phải là đầu tư không công, chúng tôi hoan nghênh mọi người mở đường, đó là một khoản tiền lớn. Tuy huyện Lô Bắc chúng tôi phát triển kinh tế khá tốt nhưng muốn mở một con đường cũng không đủ lực. Lãnh đạo huyện ủy chúng tôi đã nghiên cứu xem xét, quyết định chuyển hạng mục ra theo kiểu xã hội hóa, mọi người cùng hưởng lợi...
Y Phong ăn nói rất hay, cũng rất nhanh nhẹn, khi những lời liên quan đến thu phí từ miệng nàng nói ra, không ít thương nhân cảm thấy hai mắt sáng ngời. Đúng vậy, đây là một con gà đẻ trứng vàng, sao mình không nghĩ đến? Con đường kia nếu được khai thông và thu phí, như vậy vài chục năm sẽ được bao nhiêu tiền? Tuyệt đối là một món đầu tư lớn, cực kỳ sinh lợi.
- Cô gái, lãnh đạo của huyện Lô Bắc các cô ở đâu? Lãnh đạo tập đoàn Đạt Thành chúng tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của quý huyện.
Một vị thương nhân không đợi Y Phong nói xong, hắn dùng giọng không chờ đợi được nói.
Y Phong chưa từng nghe nói về tập đoàn Đạt Thành, dù sao trước nay nàng cũng chưa từng được liên hệ với bao nhiêu xí nghiệp, nhưng đám thương nhân vây quanh gian hàng lại biết rõ nhiều điều về một tập đoàn quật khởi ở phương nam như Đạt Thành.
- Giám đốc Triệu, anh cũng đừng gấp gáp như vậy, xưa nay có câu có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, tập đoàn Chính Hồng chúng tôi cũng muốn đàm luận với lãnh đạo huyện Lô Bắc.
Tập đoàn Chính Hồng cũng là một xí nghiệp nổi tiếng ở phương nam, thực lực kinh tế cũng không thua kém gì tập đoàn Đạt Thành.
Hai tập đoàn này lên tiếng bày tỏ thái độ, những thương nhân khác cũng không muốn thụt lùi về phía sau, bọn họ tiến lên cướp lời, thế là chỉ sau một lát đã có hơn chục công ty và tập đoàn tỏ thái độ với con đường An Lô.
Không gian ồn ào không khỏi làm cho một đám khách hàng và thương nhân đang túm tụm ở nơi khác dồn hết cả về gian hàng của huyện Lô Bắc, kih bọn họ nghe thấy hạng mục cầu đường ăn nên làm ra như vậy, tất cả đều cực kỳ hưng phấn. Tuy rất nhiều người biết mình không thể nào tranh giành được quyền đầu tư con đường kia, thế nhưng cũng biết nếu con đường kia được thông xe thì sẽ là một cơ hội kiếm tiền như thế nào.
- Chủ tịch Lưu, ngài cũng ở đây sao?
Khi Lưu Hội Nhượng đang suy tư xem nên làm sao để bàn luận kết giao với vị phó bí thư trẻ tuổi của huyện Lô Bắc, chợt có người lên tiếng chào hỏi hắn, thì ra là một vị bí thư huyện ủy của một huyện lân cận.
Lưu Hội Nhượng cũng cười cười chào hỏi vị bí thư huyện ủy kia, chợt nghe thấy đối phương tiếp tục lên tiếng:
- Lúc đầu tôi còn cảm thấy không phục vì sao thành phố An Dịch lại hợp tác mở đường với huyện Lô Bắc, nhưng bây giờ tôi thấy hạng mục này thật sự là thu hút ánh mắt của mọi người.
Lưu Hội Nhượng cười hì hì nói:
- Còn không phải sao, huyện Lô Bắc cũng đúng là, may mà hôm qua chúng ta chỉ nói những lời đùa vui sau lưng người ta, nếu như bị người của huyện Lô Bắc nghe được, không phải làm chúng ta mắc cỡ chết người sao?
Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn nhau cười khổ, vị bí thư huyện ủy kia đi đến bên cạnh Lưu Hội Nhượng rồi khẽ nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Chủ tịch Lưu, anh có nghe nói qua chưa, người dẫn đội ngũ của huyện Lô Bắc lần này chính là một phó bí thư huyện ủy, tôi nghe nói cậu ấy còn chưa đến ba mươi tuổi.
"Chưa đến ba mươi tuổi?"
Lưu Hội Nhượng thầm nghĩ đây chỉ là lời anh nói ra mà thôi, nếu anh nhìn thấy mặt của vị phó bí thư kia, sợ rằng càng thêm giật mình.
Khi hai người trò chuyện với nhau, có vài người mặc tây trang từ bốn phía đi đến, những người này tuy còn trẻ nhưng toàn thân bùng ra khí tức mạnh mẽ.
Những người này đi đến và đứng xen vào bốn phía, bọn họ cũng không mở miệng, mặt không biểu cảm, giống như bọn họ căn bản không đến đứng ở chỗ này.
Nhưng người thanh niên kia quần áo sạch sẽ, nhưng bọn họ thật sự không phù hợp với bầu không khí kêu gọi đầu tư ở chỗ này, dù bọn họ đến một cách không tiếng động, thế nhưng vẫn làm cho không ít người chú ý.
- Nghe nói thủ tướng Phong đến.
Một âm thanh vang lên cách đó không xa, khi âm thanh này truyền ra thì đám thương nhân đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.
Thủ tướng Phong đến? Đám thương nhân kia đã gặp qua không ít đại nhân vật, thế nhưng nếu so với một vị thủ tướng quốc gia thì căn bản vẫn là quá nhỏ, điều này làm cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này bầu không khí đại sảnh trở nên lạnh ngắt như tờ, càng nhiều ánh mắt nhìn về phía đám người mặc tây trang đen. Nhưng lúc này không ai lên tiếng, tuy gian hàng của huyện Lô Bắc vẫn tập trung rất nhiều người, thế nhưng đám thương nhân vẫn không hy vọng mình bỏ đi, vì chỉ cần dịch người sẽ bị kẻ khác chiếm chỗ ngay.
Vương Tử Quân cũng không ngờ một hội chợ kêu gọi đầu tư của thành phố An Dịch lại sinh ra động tĩnh lớn như thế, thủ tướng Phong lại đến với hội chợ lần này.
Vương Tử Quân nghĩ đến thủ tướng Phong, hắn chợt cảm thấy đây là một cơ hội cực kỳ tốt với Trịnh Đông Phương, nếu nắm chắc cơ hội này, Trịnh Đông Phương sẽ giống như đại bàng tung cánh bay lên chín tầng trời.
Thời gian chờ đợi giống như đông cứng lại, tuy không ai biết thủ tướng Phong có đến hay không, thế nhưng không ai dám lên tiếng ồn ào.
- Mọi người tụ tập ở đây khá đông.
Một âm thanh hùng hậu và thân thiết nhưng mơ hồ ẩn giấu uy nghiêm vô hạn chợt vang lên, sau đó là một người đàn ông cao lớn dẫn đầu đoàn người đi đến. Bên cạnh hắn có vài người đàn ông tóc hoa râm làm bạn, mà bí thư Trịnh Đông Phương càng rơi rớt ra phía sau.