Chân Đông Chính không phải kẻ ngốc, Sầm Vật Cương nói đến ai thì hắn hiểu rõ ràng. Nhưng khi hắn nghĩ đến uy thế của Vương Tử Quân, thế là do dự giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Sầm, anh xem thế này có được không, hôm nay tôi mượn hoa hiến phật, mượn bữa tiệc rượu của ngài để mời chủ tịch Vương uống vài ly có được không?
Tuy Chân Đông Chính trưng cầu ý kiến của Sầm Vật Cương, nhưng Sầm Vật Cương biết rõ nếu như mình từ chối thì căn bản là không phóng khoáng. Đây cũng là một điều mà bất kỳ bí thư tỉnh ủy nào cũng cực kỳ chú ý, thế là hắn dùng giọng sung sướng nói: - Cái này thì không có vấn đề, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Vương.
- Thôi khỏi, để tôi gọi cho, tôi phải biểu đạt thành ý của mình. Chân Đông Chính nói rồi cầm điện thoại lên bấm số của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhận điện thoại rất nhanh, sau khi nghe nói giám đốc Chân đến Mật Đông, hắn nhiệt tình mời giám đốc Chân đi ăn cơm tối. Sau đó hắn nhanh chóng đến đồng ý dùng cơm với giám đốc Chân và bí thư Sầm.
Sầm Vật Cương cũng không phải chiêu đãi giám đốc Chân ở khách sạn Thịnh Thế mà là nhà ăn bên cạnh khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Sau khi hai người Sầm Vật Cương và Chân Đông Chính ngồi xuống thì Vương Tử Quân đi đến. Đầu tiên hắn cười cười với Sầm Vật Cương, sau đó nhiệt tình bắt tay với Chân Đông Chính: - Giám đốc Chân, chào mừng anh đến tỉnh Mật Đông.
- Mật Đông là quê hương của tôi, tất nhiên là phải quay về rồi. Chân Đông Chính vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười ha hả nói.
Vương Tử Quân cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh Chân Đông Chính.
Vì bí thư và chủ tịch tỉnh đều ở đây, thế nên bữa cơm này được nhân viên nhà ăn cực kỳ chú trọng, chỉ một lát sau thì bàn cơm được bày ra các món rất phong phú. Tuy đều là các món ăn gia đình thế nhưng được làm rất tỉ mỉ, chế tác đặc sắc mang hương vị Mật Đông.
Ví dụ như món cá, là cá sông dài bốn mươi phân, được chiên dầu vàng óng không còn mùi tanh, thịt cá tươi mới, đồng thời còn có vài phần phong cách riêng. Chỉ cần nhìn vào những món ăn đầy hương sắc thế này, dù là ai cũng cảm thấy ngon miệng.
- Ôi, tôi đã quên một chuyện, khi tôi đến gặp bí thư Sầm thì em họ còn chờ ở bên ngoài, xem ra cậu ấy cũng đủ thảm rồi. Tôi bây giờ đã lớn tuổi, làm việc gì cũng bừa bãi. Giám đốc Chân nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ đau đớn.
Sầm Vật Cương nhìn Chân Đông Chính biểu diễn mà chỉ cười không lên tiếng, sau đó nhìn Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cười nói: - Giám đốc Chân, điều này thì dễ nói thôi, giám đốc Hồng Đạo cũng không phải là người ngoài, chỉ cần gọi anh ấy đến cùng dùng cơm là được.
Chân Đông Chính thật sự chỉ chờ những lời này của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng gọi điện thoại. Hai phút sau Sở Hồng Đạo được nhân viên đưa vào trong phòng.
- Chào bí thư Sầm, chào chủ tịch Vương. Sở Hồng Đạo nhìn anh họ của ngồi bên cạnh Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương, hắn nhanh chóng cung kính chào hỏi.
Sầm Vật Cương khoát tay áo chặn lại: - Giám đốc Hồng Đạo, chúng ta cùng ngồi dùng cơm, cũng không cần chú trọng lễ tiết như vậy, mau ngồi xuống đi.
Sầm Vật Cương nói tràn đầy thân mật, điều này làm cho Sở Hồng Đạo chợt cảm thấy trong lòng tuôn trào dòng suối ấm áp. Vương Tử Quân ngồi ở một bên cũng cầm lấy bát đũa từ trong tay nhân viên phục vụ rồi đưa sang nói: - Giám đốc Hồng Đạo, nếu anh đói bụng thì cũng đừng khách khí.
Chân Đông Chính nhìn tình thế trước mặt và cảm thấy rất vui mừng, hắn gật đầu nói: - Hồng Đạo, hai vị lãnh đạo coi trọng cậu như vậy, cậu nên biểu hiện cho tốt.
Căn phòng không quá lớn thế nhưng bầu không khí rất tốt, Sầm Vật Cương có thể nói là người cực kỳ dí dỏm, căn bản biểu hiện mình là người làm chủ.
Sau khi uống vài ly rượu thì Chân Đông Chính quay sang nói với Chân Đông Chính: - Hồng Đạo, cậu nên mời rượu hai vị lãnh đạo, cảm tạ hai vị lãnh đạo đã giúp đỡ.
Sở Hồng Đạo hiểu anh họ nói mình mời rượu lãnh đạo, ý nghĩa của nó cũng không phải chỉ nằm ở phương diện mời rượu. Hắn cười hì hì rồi nâng chai rượu lên chuẩn bị rót cho Sầm Vật Cương.
- Hồng Đạo, ly đầu tiên cậu nên mời chủ tịch Vương, cảm tạ chủ tịch Vương đã cố gắng giúp đỡ mình. Chân Đông Chính nói rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, em tôi căn bản có nhiều khuyết điểm, sau này mong ngài quan tâm hướng dẫn nhiều hơn.
Sở Hồng Đạo không ngờ anh mình lại nói như vậy, hắn chợt trố mắt ra, sau đó nhanh chóng hiểu anh họ sở dĩ làm như vậy cũng là có ý nghĩa rất sâu sắc. Hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bàn tay nâng ly rượu lên có chút run rẩy.
Là lãnh đạo đứng đầu một địa phương nếu như rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ cảm thấy rất mất hứng, thế nhưng Sầm Vật Cương rơi vào tình cảnh này thì lại có vài phần khoái cảm. Lúc này Vương Tử Quân xem như bị người ta "ép vua thoái vị", tôi xem anh xử lý thế nào.
Vương Tử Quân nhìn Sở Hồng Đạo nâng ly rượu lên, hắn nào không hiểu rõ ý nghĩ của người này? Hắn nhìn Chân Đông Chính, trong lòng bay lên cảm giác tức giận. Nếu như chuyện này hắn không có chuẩn bị, hắn sẽ căn bản khó uống trôi ly rượu hôm nay, nhưng hắn có sự chuẩn bị, thế cho nên cũng không sợ ly rượu này.
Vương Tử Quân cười cười với Chân Đông Chính, hắn tiếp nhận ly rượu của Sở Hồng Đạo rồi nói: - Có thể nói ly rượu này của Hồng Đạo thật sự có tình có nghĩa. Giám đốc Chân, ngài là khách từ xa đến, thế này đi, chúng ta cùng nhau cạn ly một lượt.
Chân Đông Chính có chút sững sốt, ngay sau đó đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn cười hì hì nói: - Chủ tịch Vương là người sảng khoái, tôi cũng không từ chối, chúng ta cùng nhau cạn ly.
Ba ly rượu cụng vào nhau, Chân Đông Chính ngửa cổ lên uống cạn. Hắn nhìn vẻ mặt nhàn nhạt khi uống rượu của Vương Tử Quân, chợt cảm thấy tình cảnh mời rượu của em mình có vài phần quá mức. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng không phải là người bình thường, không nên ép người quá đáng.
- Ha ha, chủ tịch Vương, em của tôi đi theo ngài, ngài nên phê bình nhiều hơn, đây xem như tôi thiếu nợ ngài một phần nhân tình. Chân Đông Chính nói đến đây thì nâng ly rượu lên nói: - Tôi mời ngài một ly.
Vương Tử Quân nâng ly rượu mới lên cụng ly với Chân Đông Chính, sau đó hắn cười nói: - Cũng không phải là người ngoài, giám đốc Chân cũng không nên khách khí như vậy.
Sầm Vật Cương nghe lời nói của Chân Đông Chính thì không khỏi có chút không thoải mái. Tuy Vương Tử Quân căn bản không đồng ý ngay vào lúc này, thế nhưng phần nhân tình của Chân Đông Chính cũng làm cho người ta rất quan tâm.
Nhưng sự việc đã tiến triển đến mức này, cũng không nói gì được nữa. Lão chờ Sở Hồng Đạo rót rượu, sau đó cụng vài ly với Chân Đông Chính.
Lúc này người vui vẻ nhất phải là Sở Hồng Đạo, dù thế nào thì hành trình của anh mình lần này cũng phát huy được tác dụng giúp đỡ rất lớn. Anh mình chỉ cần ra tay thì căn bản đã có xu thế quyết định mọi thứ, hắn biết như vậy là quá đủ rồi. Chủ tịch Vương nếu đồng ý thì Trương Bản Tiến sẽ phải nhả miệng ra, khi đó vị trí phó chủ tịch tỉnh sẽ là của mình.
Sở Hồng Đạo nhìn Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương ngồi bên kia cười tủm tỉm, hắn không khỏi lớn tiếng nói: - Cám ơn bí thư Sầm và chủ tịch Vương đã ủng hộ tôi. Anh, em mời mọi người một ly.