- Nhưng đây cũng không phải là vấn đề mà cậu cần lo lắng, với độ tuổi của chủ tịch Vương thì có gì mà không đợi được? Tuổi trẻ chính là tư bản mạnh. Hà Kiến Chương khoát tay với Tần Hoài Chung rồi cười ha hả nói.
Tần Hoài Chung có chút sững sốt, hắn cũng nhanh chóng cười theo. Với độ tuổi còn trẻ hơn mình của chủ tịch Vương, thật sự là cái gì cũng chờ được.
Đến tối Tần Hoài Chung đến nhà Vương Tử Quân, lần này hắn đến có mang theo một chai rượu vừa mới được sản xuất ở Thanh Chuyên. Mặc dù là rượu đặc chế nhưng giá cả củng chỉ là vài trăm đồng mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản vui vẻ thu nhận những gì Tần Hoài Chung đưa đến. Sau khi hỏi vài câu về tình hình Thanh Chuyên, Vương Tử Quân căn bản nói thêm vài lời khuyến khích Tần Hoài Chung về công tác văn phòng.
Tần Hoài Chung nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn không khỏi có thêm vài phần bội phục vị lãnh đạo trẻ tuổi này. Hắn là một vị chủ tịch đã trải qua nhiều gió sương, căn bản không còn như trước, huống hồ là một chủ tịch tỉnh như Vương Tử Quân?
Những gì chủ tịch Vương biết được căn bản vượt qua mình quá xa, lúc này chủ tịch Vương còn tỏ ra thả lỏng như vậy, ít nhất thì cũng là người có công phu hàm dưỡng mạnh hơn mình.
- Đúng rồi, Hoài Chung, anh chuẩn bị một chút, tuần sau có lãnh đạo trọng yếu của tuyến trên đến tỉnh Mật Đông khảo sát tình hình. Khi Tần Hoài Chung cảm thấy mình nên chấm dứt cuộc trò chuyện lần này, Vương Tử Quân chợt trầm giọng phân phó.
Lãnh đạo trọng yếu đến làm cho gương mặt Tần Hoài Chung trở nên nghiêm túc hơn. Vương Tử Quân là ai? Người được Vương Tử Quân gọi là lãnh đạo trọng yếu tuyệt đối không phải bình thường.
- Mục tiêu lãnh đạo đến tỉnh Mật Đông chúng ta là vì cái gì? Tần Hoài Chung tuy hiểu rõ hỏi như vậy có vài phần quá mức, thế nhưng hắn không thể không hỏi, vì dù sao thì nó cũng liên quan đến công tác kế tiếp của hắn.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ yếu là xem tình huống phát triển kinh tế của Mật Đông, anh nên kết hợp tốt với thư ký trưởng Phương.
Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục: - Sau khi anh đi làm thì nên nhanh chóng điện thoại cho thư ký trưởng Phương, vì anh ấy là người sốt ruột với sự kiện này hơn cả anh.
Sau khi ra khỏi nhà của Vương Tử Quân, Tần Hoài Chung luôn suy nghĩ về câu nói sau cùng của chủ tịch Vương. Cuối cùng hắn không có thu hoạch được gì, thế là không khỏi gọi điện thoại cho Trương Tề Bảo. Hắn có quan hệ khá tốt với Trương Tề Bảo, hơn nữa trước đó Trương Tề Bảo còn là thượng cấp của hắn, cho nên hai bên trò chuyện khá tùy ý.
Sau khi khách sáo vài câu với Trương Tề Bảo, Tần Hoài Chung dùng giọng tùy ý nói: - Chủ tịch Trương, tôi nghe nói hai ngày tới sắp có lãnh đạo trọng yếu đến tỉnh Mật Đông chúng ta kiểm tra công tác, ngài biết rõ là tôi vừa mới nhận chức, thế nên mong ngài chỉ điểm cho vài điều.
- Ôi, chuyện này à? Anh cứ làm theo quy củ là được, lúc này thư ký trưởng Phương Anh Hồ căn bản là còn quan tâm hơn so với anh. Trương Tề Bảo nói lời tương tự như của chủ tịch Vương, thế là Tần Hoài Chung tìm ra được hương vị riêng biệt.
...
- Chủ tịch Vương, giám đốc Trần sở thông tin truyền thông có công tác cần báo cáo với anh. Tần Hoài Chung ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mệt mỏi của Tần Hoài Chung, hắn cười nói: - Khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.
- Chủ tịch, đây là công tác của tôi, nói theo cách tổng quát thì là tôi không quá quen thuộc công tác, nếu không cũng không xảy ra tình huống hiện tại. Tần Hoài Chung khẽ xoa má của mình rồi nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Anh đã làm rất tốt, thư ký trưởng Phương của văn phòng tỉnh ủy đã nói rõ ràng ở hội nghị tổng kết, lần này nếu như không có được sự giúp đỡ to lớn của anh, chỉ sợ anh ấy cũng không làm tốt công tác.
- Đó là thư ký trưởng Phương khiêm tốn mà thôi. Tần Hoài Chung nhìn Vương Tử Quân rồi vừa cười vừa nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Hoài Chung, chúng ta là người một nhà, tôi cũng không khen anh, anh làm tốt cũng không nên kiêu ngạo, phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có quá nhiều công tác cần anh nắm chặt xử lý.
Tần Hoài Chung nìn bộ dạng khá hào hứng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi có chút nghi hoặc. Dựa theo những gì hắn hiểu thì tâm tình của Vương Tử Quân không nên quá tốt, dù sao thì lãnh đạo thượng cấp lần này đến chủ yếu là tán thưởng Sầm Vật Cương.
Tuy nguồn tin của Tần Hoài Chung không phải đến từ cấp quá cao, thế nhưng lại tương đối chuẩn. Hắn biết sau khi lãnh đạo tiến hành kiểm tra công tác của Mật Đông, bí thư Sầm và nhóm người thư ký trưởng Phương còn mở tiệc nhỏ chúc mừng, vì sao chủ tịch Vương lại vui vẻ vì điều này?
Trong đầu Tần Hoài Chung lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi dùng giọng đảm bảo nói: - Mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác theo đúng tinh thần chỉ thị của ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị nói thêm vài câu với Tần Hoài Chung, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó nhìn sang Tần Hoài Chung.
Tần Hoài Chung là người có ánh mắt tinh anh, hắn thấy Vương Tử Quân không nghe điện thoại mà nhìn mình, thế là hiểu rõ có ý gì. Hắn nhanh chóng khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng.
Vương Tử Quân nhìn cửa phòng đóng lại, hắn mới cầm điện thoại nói: - Trưởng ban Thạch, chúc mừng anh, tôi còn định hai ngày nữa đến quấy rầy ngài, lại không ngờ lãnh đạo đến tỉnh chúng tôi kiểm tra công tác.
- Tử Quân, chúng ta còn nhiều cơ hội, anh không cần quan tâm đến điều này. Tôi thấy chờ khi nào anh về thủ đô, chúng ta sẽ ngồi uống vài ly. Thạch Kiên Quân nói càng thêm ôn hòa hơn trước, nhưng giọng điệu ôn hòa này làm cho người ta khó thể coi thường.
Dù sao thì người này cũng đã nhận chức mới ở trung ương, có thể nói là quyền cao chức trọng.
Sau khi nói vài câu thì Thạch Kiên Quân khẽ nói: - Hôm nay tôi có tham gia một hội nghị, có lãnh đạo tỏ ra rất hài lòng vì sự phát triển của Mật Đông, đặc biệt nhắc đến bí thư Sầm và anh.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn có nghe qua tin tức này, Thạch Kiên Quân gọi điện thoại đến có lẽ không vì điều này.
- Lãnh đạo có đánh giá cao với hai anh, thế nhưng lại nói anh là một người có khả năng. Giọng nói của Thạch Kiên Quân truyền đến thông qua điện thoại.
"Người có khả năng!" Bốn chữ này dù là đặt nơi nào cũng là lời ca ngợi, thế nhưng đặt lên người Vương Tử Quân thì lại có ý nghĩa khác. Vương Tử Quân là ai? Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh Mật Đông, đánh giá cao nhất với hắn phải là người tài năng.
Chỉ có tài năng mới tiến lên một bước, từ bốn chữ "người có khả năng" đến tài năng còn phải đi qua nhiều đường, mà con đường này căn bản là một con rạch khó thể bước qua.
- Cám ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói.
Thạch Kiên Quân cười ha hả rồi khẽ nói: - Anh không nên quá qua tâm, tôi cảm thấy anh còn trẻ, tôi nghĩ anh đã quá bốn mươi, thế nhưng xem qua lại phát hiện anh còn chưa đến bốn mươi.
- Mặc dù trẻ tuổi không là vấn đề, thế nhưng trong mắt nhiều lãnh đạo thì anh quá trẻ, căn bản không có được sự ổn định. Thạch Kiên Quân thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Lúc này hai chữ ổn định khá quan trọng.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Điều này thì tôi hiểu.
- À, phương diện bổ nhiệm bí thư Sầm sẽ nhanh chóng được đưa xuống. Dựa theo suy xét của thượng cấp và yêu cầu của bí thư Sầm, anh ấy muốn tiếp tục công tác ở tỉnh Mật Đông một thời gian, thực tế như vậy cũng tốt, để cho anh có thể lắng đọng lại, tất cả sẽ thuận lợi về sau này.
Thạch Kiên Quân nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và bắt đầu suy tư về lời nói của Thạch Kiên Quân. Vương Tử Quân căn bản có chuẩn bị với sự kiện Sầm Vật Cương ở lại Mật Đông, dù sao thì với vị trí của Sầm Vật Cương hiện tại, lãnh đạo căn bản rất tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương.
Hai năm sau tất cả sẽ thuận lợi cho mình sao? Vương Tử Quân đứng lên ghế đi tới đi lui hai bước, sau đó dùng sức viết ra hai chữ thuận lợi.
Vương Tử Quân viết như vậy xem như tự an ủi mình, nhưng hắn biết rõ lời nói của Thạch Kiên Quân còn có một nghĩa khác. Đó là một thời gian ngắn sau đó mình nên an phận một chút không nên quá rắn với Sầm Vật Cương.