Bí Thư Trùng Sinh

Chương 299: Phục tùng như lừa



Nụ cười trên mặt Dương Quân Tài càng thêm sáng lạn, lúc này hắn giống như một người đang nhận được niềm vui tột đỉnh, tràn đầy sung sướng vì sự phản đối của Vương Tử Quân. Dù hắn biết ý kiến của Vương Tử Quân là rất đúng, thế nhưng càng là lời đề nghị đúng thì đối với hắn càng có ý nghĩa khác biệt.

Quan uy của lãnh đạo ở chỗ nào? Cũng không phải anh nói đúng thủ hạ nghe, mà rõ ràng anh chỉ hươu bảo ngựa, chỉ trâu bảo dê thì đám thuộc hạ cũng phải gật đầu khen đúng như gà mổ thóc, sẽ liên tục cảm thán những lời nói của anh là rất đúng, như vậy mới là quan uy, mới có cảm giác thành tựu.

Lúc này đây điều mà Dương Quân Tài cần chính là muốn Vương Tử Quân khuếch trương những gì có hại trên hội nghị, như vậy sau đó mình sẽ lên tiếng từ chối ý kiến đúng đắn đó, điều này rõ ràng sẽ là một đả kích rất lớn với Vương Tử Quân, càng có ý nghĩa.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Dương Quân Tài đưa mắt sang nhìn Trần Lộ Dao, hắn phát hiện ra gương mặt mừng rỡ của minh hữu, thế là tư tưởng nắm chắc phần thắng cũng yên tâm hơn.

- Chủ tịch Vương nói cũng không phải không đúng, nhưng bây giờ thời gian không chờ đợi chúng ta, chủ tịch Tề xuống kiểm tra, điều này có liên quan đến hình tượng của cả huyện Lô Bắc, thậm chí là của cả thành phố An Dịch. Tôi cảm thấy ý kiến của chủ tịch Tiến Đường là rất tốt, làm đẹp phố phường, nói ra thì những cửa hàng kia mới thật sự được lợi, bọn họ chỉ bỏ ra chút tài lực mà thôi, nhưng chúng ta sẽ giải thích cho bọn họ biết ý nghĩa của sự đầu tư lần này. Bọn họ chỉ đầu tư một lần mà được lợi cả đời, có thể tăng thêm chút tác dụng thúc đẩy sự phát triển kinh tế của toàn huyện. Tôi cảm thấy đối với phương án này thì vào đúng thời điểm chúng ta nên áp dụng một vài thủ đoạn hành chính cưỡng chế, nhanh chóng mở rộng quyết sách của huyện ủy xuống bên dưới.

Dương Quân Tài biểu hiện quan điểm của mình xong thì cười ha hả nói:

- Hiện nay huyện ủy mỗi lần cho ra một quyết sách thường không thể vì một vài lãnh đạo chủ yếu nóng đầu lên mà vung tay chỉ định. Nếu chúng ta đã mở hội nghị để nghiên cứu về phương án này, như vậy chúng ta sẽ phát triển tinh thần dân chủ, tôi dù là bí thư, nhưng lúc này tôi cũng nói rõ ràng, ý kiến của tôi chỉ đại biểu cho quan điểm của cá nhân tôi, còn chuyện này được áp dụng thế nào, tôi cảm thấy chúng ta nên áp dụng phương án biểu quyết dân chủ thì hay hơn.

Hàn Minh Khải lúc này cũng rất do dự, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Dương Quân Tài dù nói hiên ngang lẫm liệt nhưng đây thực tế chính là biểu hiện của tiểu nhân xấu xa: Đối phương muốn ép Vương Tử Quân vào góc tường, muốn thông qua sự bày tỏ thái độ rõ ràng của các vị thường ủy để xem mỗi người sẽ đứng về bên nào, tất nhiên, điều này cũng chứng minh hắn mới là lãnh đạo toàn quyền ở huyện Lô Bắc.

Chính mình nên làm gì bây giờ? Dưới thế khó xử, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu của Hàn Minh Khải.

Cũng giống như Hàn Minh Khải, có không ít người do dự, đó là nên đến hay không đến? Nhưng chỉ sau khoảnh khắc không yên, Tả Minh Phương và Tân Quân Tắc gần đây thường bảo trì thái đội trung lập đã có quyết đoán của mình.

- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Dương, tuy lời đề nghị của chủ tịch Vương rất đúng đắn, thế nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, nên lấy đại cục làm trọng. Chủ tịch Tiến Đường rất có kinh nghiệm ở phương diện này, xã Hoa Sơn của bọn họ đã làm rất tốt, tôi cảm thấy hạng mục này nên giao cho chủ tịch Tiến Đường thì hay nhất, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để chứng thực, bảo đảm nửa tháng sau huyện Lô Bắc chúng ta sẽ có biến đổi rõ rệt.

Trần Lộ Dao nâng ly trà của mình lên uống một ngụm, sau đó mỉm cười nói.

Nắm chắc thắng lợi trong tay, từ sau khi Trần Lộ Dao đi vào huyện Lô Bắc thì đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy, mà cảm giác này càng làm cho hắn vui sướng từ tận đáy lòng.

Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, chính mình luôn có khát khao chiến thắng, đây chính là một chuyện vô cùng sảng khoái. Hơn nữa thắng lợi lần này sẽ càng khai sáng ra một dòng lịch sử có liên quan đến chính mình.

Trần Lộ Dao là một phó bí thư làm công tác chính trị, thái đội của hắn rất nặng. Trần Tiến Đường nghe bí thư Trần Lộ Dao nói về chiến tích của mình ở xã Hoa Sơn thì trong lòng càng vui sướng. Hơn nữa Trần Lộ Dao đã đề nghị mình tiếp nhận hạng mục này, điều đó sẽ làm cho Dương Quân Tài cực kỳ coi trọng, chính mình sẽ thuận lợi có được một cơ hội, sẽ được tiếp xúc nhiều hơn với vị lãnh đạo chúa tể ở huyện Lô Bắc.

Dựa vào thủ đoạn của Trần Tiến Đường, muốn làm tốt mối quan hệ với bí thư Dương thì không có gì là khó khăn, nếu như có thể thừa cơ hội lần này để làm tốt quan hệ với Dương Quân Tài, đây chẳng phải là nền móng cho sự phát triển mạnh mẽ của mình trong tương lai sao?

Nghe nói bí thư Dương là một người có hậu trường gia đình cực mạnh, biết đâu một ngày nào đó Trần Tiến Đường mình có thể nương vào cơn gió đông này để tiến lên như diều gặp gió, tiến lên tận trời xanh. Một vài ý nghĩ kỳ quái vốn không nên xuất hiện vào bây giờ chợt lóe lên trong lòng Trần Tiến Đường, làm cho tâm tình vốn cực kỳ phấn khởi của Trần Tiến Đường sinh ra chút cảm giác bay lượn. xem tại TruyenFull.vn

- Tôi cảm thấy chúng ta cần tiến từng bước là hay hơn, bây giờ áp đặt như vậy sẽ là nuông chiều sinh hư, tuy nói bộ mặt đô thị cần đẹp hơn, nhưng nếu các hộ kinh doanh không hiểu, như vậy sẽ sinh ra nhân tố mất ổn định.

Vào thời điểm này Đỗ Tự Cường vẫn kiên định đứng bên cạnh Vương Tử Quân, tuy lão cảm thấy thế cục đã định, thế nhưng vẫn quyết đoán đứng sang hàng ngũ của chủ tịch Vương, hắn muốn dùng sự quyết đoán của mình để cho chủ tịch Vương một sự giúp đỡ to lớn.

- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.

Không đợi Tả Minh Phương mở miệng, Tiếu Tử Đông đã nói ra ý kiến của mình, lời nói của hắn ngắn gọn mà có lực, đại biểu cho ý nghĩ kiên định giúp đỡ Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn hai vị cán bộ trợ lực lớn nhất cho mình, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Minh hữu chính trị có thể đứng dưới tình huống sáng rực để bày tỏ ý nghĩ không rời xa chính mình, đây thật sự là không nhiều lắm.

Dương Quân Tài vẫn ngạo nghễ ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Lúc này hai người Đỗ Tự Cường lên tiếng giúp đỡ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đó là thế vùng vẫy cuối cùng mà thôi, thế cục đã định, dù có vùng vẫy thế nào thì cũng chỉ là phí công vô dụng mà thôi.

Quả nhiên sau khi Lưu Truyền Pháp bày tỏ ý kiến của mình, trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc cũng bày tỏ ý kiến giúp đỡ. Tân Quân Tắc lên tiếng giúp đỡ Dương Quân Tài rõ ràng là một phiếu cực kỳ quan trọng xác định thế cục thất bại của Vương Tử Quân, dù sao thì trước kia Tân Quân Tắc có thái độ trung lập thường có thiên hướng về phía Vương Tử Quân, bây giờ lại bày tỏ thái độ rõ ràng như thế, càng đại biểu cho thái độ của một người thường đứng trung lập như Tả Minh Phương.

Ba phiếu phản đối, bốn phiếu giúp đỡ, lúc này người đáng tin với Vương Tử Quân chỉ còn miễn cưỡng một mình Hàn Minh Khải. Nhưng thái độ của Hàn Minh Khải lại có chút mơ hồ, lần này Dương Quân Tài rõ ràng là không phải, chưa nói đến vấn đề Tôn Quốc Lương sẽ lên tiếng đồng ý, sợ rằng chính Tả Minh Phương cũng sẽ phải quăng ra một phiếu giúp đỡ dưới quyền uy của lãnh đạo thị ủy.

Thắng lợi đã quá rõ ràng, Dương Quân Tài lúc này hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, để cho mình được hưởng thụ cảm giác thắng lọi vào lúc này.

- Trưởng phòng Hàn, anh nói ra ý kiến của mình đi, hành động lần này có liên quan đến sự phát triển sau này của huyện Lô Bắc, anh là một trưởng phòng tuyên truyền thì cũng cần phải cho ra ý kiến.

Dương Quân Tài nói ra từng chữ một, giọng điệu của hắn chợt vô thức học theo ngữ điệu nói chuyện của ông nội mình.

Sử dụng những lời nói của những người có quan hệ thân mật với ông nội của Dương Quân Tài như các chú các bác, trên người ông nội có một khí thế có thể làm cho người ta sinh ra sợ hãi một cách khó kiềm chế. Trước kia Dương Quân Tài không ít lần bắt chước theo kiểu cách của ông nội mình, thế nhưng lại không có cảm giác nào cả.

Nhưng lúc này Dương Quân Tài chưa phát hiện ra cách nói chuyện của mình bắt chước theo ông nội, nhưng hắn lại cảm nhận được một khí thế mơ hồ tồn tại trong không gian hội nghị. Thì ra khí thế của con người không những phải cố gắng bồi dưỡng, còn phải liên quan đến lực khống chế của mình.

Dương Quân Tài nhìn Hàn Minh Khải đang do dự chưa chịu lên tiếng mà gương mặt đầy đắc ý, Hàn Minh Khải này chính là người được Vương Tử Quân đề bạt lên chức, nếu như đối phương phản đối lời đề nghị của Vương Tử Quân, như vậy có ý nghĩa thế nào? Đó chính là mình đã chinh phục được thuộc hạ của đối phương.

Hàn Minh Khải lúc này cảm thấy từng luồng ánh mắt nhìn về phía mình, dưới tình huống đó tâm tính do dự chợt giống như hướng về phía Dương Quân Tài nhiều hơn. Lúc này hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, thấy vị chủ tịch huyện kia đang lẳng lặng dùng trà, giống như không quan tâm đến cuộc tỷ thí vào lúc này, trong hội nghị này.

- Tôi...Tôi giúp đỡ...

Hàn Minh Khải còn chưa hoàn toàn nói dứt lời thì cửa phòng họp đã bị người ta đẩy ra, phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền Khúc Phương Châu nhanh chóng tiến vào.

- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, không hay rồi...

Trên mặt Khúc Phương Châu đầy mồ hôi, nhưng lúc này hắn cũng không thèm lau đi, dưới ánh mắt chăm chú của các vị thường ủy huyện ủy nhìn về phía mình, hắn dùng giọng thở không ra hơi nói:

- Vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói chúng ta lập tức phái người đến cổng văn phòng khối chính quyền thành phố Hồng Ngọc để tiếp nhận quần chúng xã Hoa Sơn trong huyện Lô Bắc đến kêu oan tập thể. Đồng thời thị ủy còn đặc biệt cường điệu, muốn bí thư Dương và chủ tịch Vương phải viết rõ tình huống vượt cấp kêu oan lần này, sau đó lập tức đăng báo cho thị ủy.

Trần Tiến Đường chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, hắn vốn đang ở vào giai đoạn cảm nhận thắng lợi, khoảnh khắc này đã cảm thấy có một cây gậy lớn đập mạnh vào đầu mình. Hắn là một phó chủ tịch đi lên từ vị trí bí thư đảng ủy xã Hoa Sơn, trong xã Hoa Sơn có tồn tại vấn đề gì thì hắn hiểu rất rõ.

Trần Tiến Đường cũng nghĩ đến chuyện sẽ giải quyết những vấn đề ở xã Hoa Sơn, nhưng không ngờ những người kia bây giờ lại chạy đến thành phố Hồng Ngọc kêu oan. Vô tình hắn chợt cảm thấy ánh mắt, ngôn từ và cử chỉ của phó chủ nhiệm Khúc Phương Châu cực kỳ lạnh lẽo, những câu nói phát ra từ trong miệng của đối phương cũng làm hắn không ngăn được cảm giác sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này ở rất sâu trong lòng, giống như một con rắn ẩn mình dưới da, dưới xương, chậm rãi bò qua làm cho từng tấc da thịt lạnh buốt như băng, thế là tâm tình của hắn rối loạn như ma, lúc này nên làm gì bây giờ?

Trước kia huyện Lô Bắc nằm dưới sự quản lý của thành phố Hồng Ngọc, dân chúng đến thành phố Hồng Ngọc kêu oan cũng không phải chuyện gì xa lạ. Nhưng bây giờ huyện Lô Bắc nằm trong tỉnh Sơn Nam, đã không còn chút quan hệ nào tới thành phố Hồng Ngọc, kêu oan như vậy không khác nào một tình huống vượt tỉnh.

Không sợ lãnh đạo nổi giận, chỉ sợ lãnh đạo mất mặt, nếu chuyện này làm cho lãnh đạo mất hết thể diện, chỉ sợ muốn giải quyết cho thoải mái cũng không dễ dàng gì.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt Dương Quân Tài chợt trở nên cực kỳ khó coi, nhưng lúc này hắn dù nổi giận đến mức giống như núi lửa sắp bộc phát cũng phải cố gắng áp chế.

- Bí thư Dương, vừa rồi văn phòng thị ủy đã truyền đạt lời nói của bí thư Trịnh Đông Phương, yêu cầu chúng ta lập tức bắt tay vào xử lý vấn đề chính quyền áp dụng phương án cưỡng chế di dời với dân chúng xã Hoa Sơn, còn nói huyện chúng ta không những không triệt tiêu những nhân tố không ổn định, còn bêu xấu chính mình ra tỉnh ngoài.

Khúc Phương Châu nói đến phần sau thì giọng điệu càng thấp hơn vài phần.

Lúc này cả phòng họp đã lạnh ngắt như tờ, từng ánh mắt đều nhìn về phía Trần Tiến Đường. Chuyện liên quan đến xã Hoa Sơn, các vị thường ủy nơi đây đều hiểu chuyện gì xảy ra, mà chuyện này dù Trần Tiến Đường có muốn thoát thân cũng là không thể.

- Bí thư Dương, điện thoại của anh.

Thư ký của Dương Quân Tài nhanh chóng chạy vào phòng họp, hắn đưa điện thoại cho Dương Quân Tài, trong miệng khẽ nhắc nhở:

- Là điện thoại của bí thư Trịnh...

Dương Quân Tài dù không biết có chuyện gì tốt đẹp đang chờ mình, thế nhưng hắn vẫn cầm lấy điện thoại và dùng giọng cung kính nói:

- Chào bí thư Trịnh, tôi là Dương Quân Tài...

- Bí thư Dương, các anh làm gì vậy? Con đường ở xã Hoa Sơn rốt cuộc là được xây dựng kiến thiết như thế nào? Đúng là không ra gì, cả một con đường chỉ thuần túy là công trình hình tượng, không những không quan tâm đến ý nghĩ của dân chúng, không làm tốt công tác lo cho dân, lại làm cho bọn họ phải chịu khổ sở, để cho người ngoài cười vào mặt...

Tuy Dương Quân Tài đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng lúc này đối diện với những lời răn dậy như cuồng phong bão tố của bí thư Trịnh Đông Phương thì vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng dù thế nào thì hắn cũng chỉ có thể dỏng tai lắng nghe, không thể lên tiếng.

- Sự việc này các anh không giải quyết được thì còn có thị ủy, nhưng các anh làm thế nào? Sao? Tự mình giải quyết không được thì bỏ mặc, giấy có thể gói được lửa sao? Bây giờ thì tốt rồi, làm cho quần chúng đến tỉnh Chiết Giang kêu oan, lãnh đạo tỉnh còn đâu là thể diện? Bí thư Dương Quân Tài, bây giờ tôi truyền đạt chỉ thị của bí thư Nhiếp trên tỉnh ủy cho anh, đó chính là ai làm loạn thì người đó phải xử lý cho sạch sẽ.

Trịnh Đông Phương cũng không chờ Dương Quân Tài lên tiếng mà nhanh chóng cắt điện thoại.

Dương Quân Tài vốn đang bay bổng ở trên thiên đường nhưng chỉ sau nháy mắt đã giống như chuyển xuống vùng vẫy dưới địa ngục, cảm giác nắm bắt thành công sao bao ngày chờ đợi chợt biến mất giống như chưa từng xuất hiện, những đả kích kéo đến liên tục càng làm cho hắn ngây người. Nụ cười mỹ mãn trên mặt hắn đã không còn, thay vào đó chính là cảm giác sợ hãi và đau nhức, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu.

Quần chúng xã Hoa Sơn chạy đến thành phố Hồng Ngọc kêu oan, chuyện này không những kinh động thị ủy An Dịch, còn kinh động cả tỉnh ủy. Hơn nữa bí thư Nhiếp trên tỉnh ủy lại cực kỳ phẫn nộ vì tình huống mình mất mặt với các vị đồng sự ở tỉnh hàng xóm, vì thế mà tất cả lửa giận dồn xuống huyện Lô Bắc, coi như giông bão ầm ầm kéo đến phủ lên đầu của người khởi xướng là Trần Tiến Đường.

Ai làm loạn thì kẻ đó phải xử lý cho sạch sẽ, đây không phải nói mình xử lý Trần Tiến Đường sao? Nếu lãnh đạo đã xem chuyện ở xã Hoa Sơn như một đống rác cần xử lý, như vậy những người cùng mình đồng ý với phương án của Trần Tiến Đường vào lúc vừa rồi cũng đang tự tạo ra một đống rác lớn?

Một cảm giác vô lực vì thất bại chợt xuất hiện và càng ngày càng mở rộng trên mặt Dương Quân Tài, hắn đốt một điếu thuốc, ngồi xuống ghế sa lông, hai mắt híp lại cố gắng sử dụng chút trí tuệ còn sót lại trong tâm trí để tìm ra một sách lược phù hợp áp dụng vào lúc này.

Trong lòng Dương Quân Tài chợt sinh ra một dự cảm mãnh liệt, chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên xảy ra, sự kiện này giống như có mối liên quan với nhau. Nhưng nó cũng rất mơ hồ, khó thể nắm bắt, khó thể nói cho rõ. Hơn nữa dù có thể khẳng định trong chuyện này có vấn đề thì sẽ làm thế nào? Đề tài thảo luận hôm nay không được thông qua, hơn nữa một vị bí thư huyện ủy như hắn lại tự mình vả vào mặt mình, vừa rồi hắn liên tục mở miệng hô hào ủng hộ, bây giờ lại muối mặt thu lời sao?

Nếu so với vẻ mặt cực kỳ khổ sở của Dương Quân Tài, gương mặt của Trần Lộ Dao giống như một bầu trời xanh ngắt bao la đột nhiên đổ cơn mưa dầm, mây đen bao phủ bốn hướng, sấm sét đùng đùng. Vừa rồi hắn còn muốn đứng trước mặt các vị thường ủy và phó chủ tịch huyện để cho ra lời đề nghị phải xuống xã Hoa Sơn học tập kinh nghiệm kiến thiết phố phường, cần phải coi đó là điển hình, coi đó là ánh đèn soi đường để chiếu sáng cả khoảng không bao la. Nhưng lúc này tất cả đã biến đổi, hắn vừa rồi liện tục mở miệng nói về kinh nghiệm của xã Hoa Sơn, bây giờ sao có thể hốt đống phân của mình? Điều này giống như Trần Lộ Dao vừa rồi đã nói một đống rác rưởi thành hoa tươi, không phải đã mở miệng khen ngợi nhiệt liệt sao?

Từng ánh mắt phức tạp đảo qua mặt Dương Quân Tài và chuyển sang Vương Tử Quân, tuy bọn họ tình nguyện xem đây là một chuyện ngẫu nhiên, thế nhưng lý do này thật sự quá gượng ép. Chủ tịch Vương đang ngồi lẳng lặng ở phía bên kia vẫn cười tủm tỉm, vẫn bất động như núi, không thể không làm cho bọn họ phải trừng mắt lên nhìn.

- Bí thư Dương, là lãnh đạo cũng không nên rối loạn ngay từ lúc đầu, lúc này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai. Tôi thấy chúng ta trước tiên nên đến thành phố Hồng Ngọc đưa dân chúng kêu oan quay về cái đã.

Vương Tử Quân khẽ gấp sổ lại rồi dùng giọng đề nghị nói.

- Được, cứ xử lý theo chỉ thị của chủ tịch Vương. Các vị thường ủy, ngoài bí thư Trần thì những người khác cứ ở lại, những người khác đi theo tôi, chúng ta đi đưa nhân dân xã Hoa Sơn về huyện.

Dương Quân Tài trừng mắt một lát, lúc này nghe được lời đề nghị của Vương Tử Quân mới thanh tỉnh trở lại. Đây là biện pháp tốt nhất, tuy trong lòng ngột ngạt đến cực điểm, thế nhưng cũng chỉ có thể cam chịu như con lừa mà thôi.

Hội nghị thường ủy cứ như vậy mà giải tán, một hội nghị thường ủy được mọi người chờ mong sẽ phát sinh một tràng chiến long trời lở đất lại lụi tàn như vậy mà không cho ra kết quả nào. Nhưng dù không có bất kỳ quyết nghị nào, nhưng dù là những người tham dự hội nghị hay đám cán bộ bình thường ở bên ngoài, ai cũng thầm hiểu lẫn nhau, đều biết ý nghĩa cuối cùng là gì.

Khi phòng họp huyện ủy sắp cho ra thời điểm quyết định thắng bại thì phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Khúc Phương Châu tùy tiện xâm nhập, giống như một luồng sét xẹt qua cánh đồng hoang vu với tốc độ và lực lượng khủng khiếp; theo sát sau đó chính là một cú điện thoại do chính bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương gọi đến, nó giống như một thanh kiếm sắc làm cho người ta kinh tâm động phách, trố mắt đứng nhìn, cũng không còn ai có tâm tư thảo luận về công trình chiến tích chó má kia nữa.

Không chiến mà thắng, lần này chủ tịch Vương lại không chiến mà thắng.

Dưới tình huống bí thư Dương vận dụng mưu đồ để ép đối phương phải tiến vào trong vòng quyết đấu, nhưng tất cả đã tan thành mây khói, không giải quyết được gì. Nhưng sau cuộc tranh chấp không mùi thuốc súng lần này, uy vọng của chủ tịch Vương ở huyện Lô Bắc lại tiếp tục tăng mạnh.

Sau khi đám người Dương Quân Tài đến thành phố Hồng Ngọc thì cho ra vài lời hứa hẹn, thế là nhân dân đến thành phố Hồng Ngọc kêu oan mới chịu ngồi lên những chiếc xe được khối chính quyền huyện Lô Bắc thuê để quay về, công tác xử lý sự việc cũng bắt đầu được tiến hành đâu vào đấy.

Khi bánh xe lăn về phía trước, phương án thống nhất quy hoạch và lắp đặt thiết bị ở phố phường huyện thành Lô Bắc đã giống như ném một cục đá vào giữa biển khơi, tuy có tung tóe lên vài bọt nước, thế nhưng tất cả lại bị sóng biển thôn phệ sạch sẽ chỉ sau nháy mắt, hơn nữa Trần Tiến Đường cũng bị bao phủ giống như cục đá kia.

Vị phó chủ tịch huyện Lô Bắc vốn muốn nhờ lực của bí thư huyện ủy để đối kháng với chủ tịch huyện Vương Tử Quân, bây giờ đã phải chuyển cương vị công tác của mình xuống xã Hoa Sơn. Dựa theo chỉ thị của bí thư Nhiếp, Trần Tiến Đường đã biến thành người có liên quan đặc biệt đến sự kiện này, thế là bị thủ tiêu tất cả phân công, chức vụ hiện tại bỏ trống.

Trần Tiến Đường chính tai nghe được thành tích mà mình bỏ ra hết tâm huyết để quy hoạch con đường ở xã Hoa Sơn biến thành một đống phân trong mắt lãnh đạo, đây chính là một cảm giác đau đớn và đả kích cực kỳ sâu nặng. Cảm giác thất bại trong gang tấc làm cho hắn sinh ra cảm giác phẫn nộ, hơn nữa lại cực kỳ uể oải, nhưng sau khi phẫn uất thì cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Hắn không có thời gian, cũng không có tâm tình tổng kết những cảm nhận của mình, vì có một chuyện cực kỳ quan trọng chờ hắn giải quyết. Đó chính là hắn phải ổn định cảm xúc của nhân dân kêu oan, nếu không những người kia sớm muộn gì cũng trở thành một quả bom ẩn hình trong đường làm quan của hắn, biết đâu nó sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Dù không bị miễn đi chức vụ phó chủ tịch huyện, thế nhưng dù là bản thân Trần Tiến Đường hay là các cán bộ huyện Lô Bắc, ai cũng biết rõ tương lai của vị phó chủ tịch đã tự mình bày ra đống rác khủng bố ở xã Hoa Sơn sẽ ảm đạm như thế nào. Vì thế khi phó chủ tịch Trần quay về xã Hoa Sơn thì đã bị đám thổ hào trừng mắt quát mắng, căn bản không xem ra gì.

- Chủ tịch Vương, nếu như không nhờ ngài, biết đâu huyện Lô Bắc sẽ bị người ta tạo ra một đống rác khổng lồ, như vậy cũng xem như khó thể nào xử lý được.

Tiếu Tử Đông ngồi bên cạnh bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn mỉm cười nhìn Tôn Hạ Châu pha trà rồi nói.

Vương Tử Quân chỉ cười cười, hắn cũng không mở miệng nói điều gì, chuyện này tuy hắn có cho ra chút động tác thế nhưng trong lòng lại không hối hận. Dù sao thì mình cũng đã ngăn cản đám người kia làm những chuyện lung tung, để những hộ kinh doanh ở huyện Lô Bắc thoát khỏi một tình huống bị quấy nhiễu.

- Tử Đông, những chuyện quá khứ cũng đừng nên nhắc lại, vẫn là một câu nói kia, những gì bất lợi cho đoàn kết thì chúng ta nên ít nói đến thì hay hơn.

Vương Tử Quân vừa nói vừa ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc.

Tiếu Tử Đông trước tiên giúp Vương Tử Quân châm thuốc, sau đó mới châm lửa cho mình và hít vào một hơi thật sâu nói:

- Chủ tịch Vương, có đôi khi tôi cảm thấy hình như tuổi tác có gì đó sai lệch thì phải, tôi lớn hơn anh cả chục tuổi, vì sao luôn cảm thấy không được chín chắn như anh?

Đã thành thói quen, Tiếu Tử Đông nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng không tiếp nhận đề tài này, hắn trầm ngâm một lát rôi mới trầm giọng nói:

- Tử Đông, tuy chúng ta không cần thống nhất quy hoạch và lắp đặt thiết bị ngay lập tức, thế nhưng công tác tu sửa bộ mặt phố phường vẫn không thể buông lỏng. Ba ngày sau chủ tịch Tề sẽ đến huyện Lô Bắc chúng ta, công tác tiếp đãi cũng không nên phát sinh chút cạm bẫy gì.

Tiếu Tử Đông không nói gì, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thuốc. Tuy hắn và Dương Quân Tài có xích mích với nhau, thế nhưng hắn cũng rất hiểu về đối phương. Lần này Tề Chính Hồng đến huyện Lô Bắc có thể nói là một giúp đỡ rất lớn cho Dương Quân Tài, đối với Vương Tử Quân thì rõ ràng là mây đen ép xuống đầu.

- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, những ngày nay tôi trên cơ bản đều đi năm sáu vòng khắp huyện thành, đã giải quyết không dưới một trăm chuyện lớn nhỏ, chúng ta sẽ có một diện mạo phố phường hoàn toàn sạch sẽ để nghênh đón chủ tịch Tề.

Vương Tử Quân không nói gì thêm, chỉ hút điếu thuốc trong tay. Khi Tiếu Tử Đông cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trệ, lúc định mở miệng nói chuyện thì một luồng gió từ ngoài cửa sổ thổi ùa vào, sau đó là những đám mây đen từ phương xa ùn ùn kéo đến.

Dù là thành phố An Dịch hay huyện Lô Bắc đều rất coi trọng sự kiện chủ tịch Tề Chính Hồng đến kiểm tra thị sát, hai vị lãnh đạo thành phố An Dịch đã tranh thủ trước khi lãnh đạo đến huyện Lô Bắc đã bớt chút thời gian xuống kiểm tra các công tác tiếp đãi.

Đối với đám cán bộ lớn nhỏ của huyện Lô Bắc thì hai ngày qua rõ ràng là bận rộn nhiều việc nhất, dù là vị lãnh đạo thị ủy nào xuống thì bọn họ cũng đều phải tận tâm tận lực tiếp đãi, mà các ban ngành như cục công an và phòng vệ sinh càng phải bỏ đi những ngày nghỉ lễ tết để làm việc như điên.

Hầu như là vị lãnh đạo thị ủy nào xuống cũng cho ra một ý kiến với đảng ủy chính quyền huyện Lô Bắc, từng ý kiến đều có ý nghĩa kiến thiết, đều cần phải hoàn thành một cách hao tiền tốn của. Lãnh đạo nói thế nào thì phải thực hiện hầu như là giống hệt, có thể nói là trách nhiệm mỗi người được đề thăng.

Dưới sự hy vọng của các cán bộ lớn nhỏ ở huyện Lô Bắc, thời gian chủ tịch Tề xuống kiểm tra thị sát đã đến. Đám lãnh đạo đều khá căng thẳng, chỉ sợ sẽ phát sinh vấn đề gì đó không hay, đám cán bộ bên dưới thì đều đề cao tinh thần, làm cho xong tất cả hạng mục công tác.

May mà buổi tối thì chủ tịch Tề sẽ quay về, đám cán bộ gặp mặt nhau đều cảm khái về công tác vào lúc này. Nhưng nếu nói bận rộn nhất thì chính là đám người huyện ủy, tuy những người này không trực tiếp tham dự vào quá trình đón tiếp lãnh đạo, thế nhưng kết quả kiểm tra thị sát tốt xấu thế nào sẽ trực tiếp liên quan đến chiến tích cá nhân của bọn họ, thế cho nên không ai không cẩn thận.

- Chủ tịch Vương, đối với vấn đề nghênh đón chủ tịch Tề thì thị ủy cũng không tỏ thái độ rõ ràng, anh xem, chúng ta có nên đến vùng giáp ranh tiếp đón, hay là đón ngoài cổng ủy ban?

Trên mặt Dương Quân Tài là nụ cười nhàn nhạt, hắn rõ ràng là người vui vẻ nhất trong công tác tiếp đón Tề Chính Hồng, dù thế nào thì Tề Chính Hồng cũng là người đến chống đỡ thể diện cho hắn.

Trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười vui vẻ như mùa xuân đến, hắn nhìn chiếc ly gốm màu đen đặt bên cạnh Dương Quân Tài, khóe miệng càng cong lên. Chuyện bí thư Dương đập bể ly đã được truyền đi khắp khu văn phòng huyện ủy ngay từ ngày hôm qua.

Không có bức tường nào kín kẽ để chắn được gió, những lời này cũng có ý nghĩa tham khảo. Những lời nghị luận về cái ly sứ long đằng được hoàng đế Đồng Trì sử dụng có lưu lại virus hoa liễu hay không cuối cùng cũng được truyền vào trong tai của bí thư Dương, Dương Quân Tài vốn đang rất đắc ý về cái ly sứ của mình, lúc đó hắn chợt nổi giận, thế là vung tay đập nát chiếc ly đằng long có giá lên đến vài chục ngàn.

Nhưng bí thư Dương đập bể ly không những làm cho tin đồn biết mất, ngược lại còn làm cho nó lan truyền càng rộng rãi và phong phú, thậm chí có người còn suy đoán bí thư Dương đã dính bệnh, càng có những kẻ ma mãnh nói nên tìm bác sĩ tốt cho bí thư Dương. Nói rằng dù gì cũng không nên để cho bí thư Dương bị bệnh tật tra tấn rồi vì ngại mà không dám đến tìm bác sĩ, không dám chữa bệnh.v.v.

"Nhất định phải tra ra tên khốn nào mở miệng nói lời bịa đặt kia"

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Tôn Hạ Châu dùng giọng điệu sinh động như thật nói về những tin tức đang lan truyền trong khu văn phòng huyện ủy, hắn cảm thấy một cảm giác vui vẻ khó thể cưỡng chế, hắn nghiêm trang nói:

- Lãnh đạo chú ý tiết giảm việc nghênh đón chính là muốn bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta cũng không nên tưởng đó là thật, tối thiểu thì chúng ta cũng cần có tư tưởng tôn kính lãnh đạo. Tôi thấy không bằng như thế này, các vị lãnh đạo của bốn bộ ban ngành đến vùng giáp ranh tiếp đón, các thành viên khác thì ở lại ủy ban, như vậy cũng không tính là thất lễ, lại chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo, nhất cử lưỡng tiện, anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân dù có chút phiền chán với công tác đi nghênh đón lãnh đạo, thế nhưng người trong quan trường thì đặc biệt dùng sức một mình cũng không thể nào thay đổi được quy củ và hiện trạng. Người cũng phải đi theo dòng chảy của xã hội, nếu không thì rõ ràng là không hợp với bầy đàn, những kẻ khác loại và lập dị trong quan trường thường bị đào thải rất nhanh.

Dương Quân Tài rất thất vọng với câu trả lời của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận lời đề nghị của Vương Tử Quân chính là phương án phù hợp nhất với tình huống hiện tại. Hắn khẽ gật đầu nói:

- Như vậy cứ xử lý theo ý kiến của chủ tịch Vương.

Hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Lô Bắc đã có sự thống nhất ý kiến, như vậy công tác nghênh đón trên cơ bản đã được xác định. Tất nhiên sẽ có người vui có người không vui, người mất vui nhất chính là Trần Lộ Dao.

Khi mối quan hệ giữa Trần Lộ Dao và bí thư Dương Quân Tài càng thêm sâu sắc, hắn bắt đầu tiếp xúc với các mối quan hệ của Dương Quân Tài ở tỉnh Sơn Nam, đặc biệt là mối liên hệ ở thành phố An Dịch, tất nhiên sẽ càng có vài lần uống rượu với hai vị lãnh đạo nắm công tác tổ chức ở thành phố An Dịch là phó bí thư Trình Vạn Thọ và trưởng phòng tổ chức Cát Trường Lễ. Trần Lộ Dao nghĩ đến tình huống bí thư Trình dùng giọng không gò ép gọi mình là Tiểu Trần, trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác vui mừng khó thể cưỡng chế được. Lãnh đạo ở trường hợp công khai mà không gọi danh hiệu của anh, lại gọi là Tiểu Trần, như vậy có ý nghĩa thế nào? Điều này không phải là ám hiệu hắn là người một nhà với bí thư Trình sao?

Trần Lộ Dao nghĩ như vậy và cảm thấy có vài phần cảm động, tất nhiên cũng không khỏi cảm thán bí thư Trình thật sự rất gần gũi và bình dị. Hắn càng có lòng tin về việc Dương Quân Tài có thể chiến thắng Vương Tử Quân để nắm quyền tuyệt đối ở huyện Lô Bắc.

Bây giờ nhân vật cấp bậc cao của Dương gia ở tỉnh Sơn Nam là chủ tịch Tề Chính Hồng đến huyện Lô Bắc, điều này càng làm cho Trần Lộ Dao cực kỳ phấn khích. Hắn rất muốn được gặp lãnh đạo trong thời gian sớm nhất, muốn chào hỏi vị lãnh đạo cấp tỉnh này, cho hắn biết ở huyện Lô Bắc còn có mình. Tất nhiên cơ hội gặp mặt Tề Chính Hồng sớm nhất chính là ra vùng giáp ranh tiếp đón, khi đó sẽ bắt tay lãnh đạo, phải biết rằng chính mình là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện ủy.

Nhưng bây giờ một cơ hội tốt như vậy lại bị một lời nói không mặn không nhạt của Vương Tử Quân mà biến mất không còn tăm tích, điều này càng làm cho hận ý của Trần Lộ Dao đối với Vương Tử Quân tăng lên vài phần. Nhưng hắn dù có căm hận nhưng lúc này đại cục đã là như vậy, hắn cũng chỉ có thể nuốt răng gãy vào bụng mà thôi.

- Bí thư Trần, chúng ta nên có sự chuẩn bị, anh cũng nên đến vùng giáp ranh tiếp đón, chuyện tốt như thế này cũng không nên cướp khỏi tay mọi người cho được.

Khi Trần Lộ Dao đang ngây người thì Tiếu Tử Đông chợt đi đến trước mặt, sau đó hắn cười tủm tỉm nói với Trần Lộ Dao.

Trần Lộ Dao nghe thấy câu nói đầy ý nghĩa châm chọc này mà trong lòng chỉ là cười lạnh, nhưng bây giờ cũng không phải lúc trở mặt, trong lòng hắn dù có bất mãn nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

- Chủ tịch Tiếu nói rất đúng, chúng ta nên đến cổng nghênh đón.

Trần Lộ Dao cười ha hả, hắn cầm sổ tay đi ra ngoài. Nhưng khi hắn đi qua bên cạnh Tiếu Tử Đông thì trong mắt lại lóe lên ý cười lạnh băng.

"Tiểu tử, ngươi thường xuyên trêu chọc ta, chẳng lẽ thật sự cho rằng chính mình có tuyệt kỹ kim cương bất hoại sao?"

Trần Lộ Dao nghĩ đến kế hoạch hai ngày trước, thế là trên mặt chợt lóe lên hào quang.

Bốn chiếc xe con cộng thêm vài chiếc xe cảnh sát mở đường, đây chính là đội ngũ của huyện Lô Bắc ra vùng giáp ranh tiếp đón chủ tịch Tề Chính Hồng. Khi các vị lãnh đạo huyện xuống xe thì vẫn còn sớm nửa giờ, nhưng dưới sự dẫn dắt của bí thư Dương Quân Tài, các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành của huyện Lô Bắc vẫn phải nuối đuôi nhau đi ra.

Nếu so sánh với hai vị lãnh đạo trẻ tuổi là Dương Quân Tài và Vương Tử Quân, chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả và chủ tịch mặt trận tổ quốc Lưu Chấn Điền có vẻ già nua hơn nhiều. Hai người kia tuy đứng cùng hai vị lãnh đạo trẻ tuổi là Dương Quân Tài và Vương Tử Quân thì sinh ra chút cảm giác xấu hổ, thế nhưng cảm giác xấu hổ của bọn họ cũng nhanh chóng biến mất.

Vương Tử Quân và Tằng Nhất Khả đã hợp tác với nhau khá nhiều lần, quan hệ của hai bên trên cơ bản là rất mật thiết, nhưng dưới trường hợp thế này thì tất nhiên cũng không lên tiếng. Chủ tịch mặt trận tổ quốc Lưu Chấn Điền lại không có kiêng kỵ nhiều như vậy, lão đã từng là phó bí thư huyện ủy, tuy bây giờ đã lui về mặt trận tổ quốc, thế nhưng lão vẫn còn nhiều mối quan hệ ở huyện ủy, cũng vì những mối quan hệ của lão ở huyện ủy mà con trai là Lưu Mập mở quán Giáp Ngư Thôn mới có thể làm ăn tốt đẹp như vậy.

Con người sống trên đời nếu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cháu, chủ tịch Lưu ôm nguyên tắc không dám đắc tội với hai vị lãnh đạo trẻ tuổi của huyện Lô Bắc. Nếu hai vị này đều không thể động vào, như vậy biện pháp tốt nhất cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy. Lão rất nhiệt tình với Vương Tử Quân và Dương Quân Tài, thế nhưng sự nhiệt tình này của lão lại làm cho Vương Tử Quân và Dương Quân Tài rơi vào những trường hợp dở khóc dở cười.

- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, các anh xem chiếc xe của tôi kìa, như vậy còn có thể chạy được sao? Tuy nhìn từ bên ngoài thì thấy vẫn còn tốt, thế nhưng tôi đã dùng nó đi công tác sáu bảy năm, số lần hư hại đã quá nhiều rồi.

Chủ tịch Lưu lên tiếng rất khoa trương nhưng vẻ mặt lại thật sự kêu khổ, điều này làm cho Vương Tử Quân và Dương Quân Tài đều không thể nói nên lời. Quan hệ giữa hai người luôn không tốt, thế nhưng lại luôn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, rất tỉnh táo.

- Chủ tịch Lưu, những chuyện này anh phải tìm đến chủ tịch Vương, trong tay tôi cũng không có tiền.

Dương Quân Tài cũng không muốn cùng Vương Tử Quân đối mặt với hai lão già sắp về vườn, thế cho nên nhanh chóng dùng đòn thái cực quyền, trực tiếp đá quả bóng sang cho Vương Tử Quân, đồng thời cũng dùng ánh mắt cầu phúc nhìn sang Vương Tử Quân.

Chủ tịch Lưu lại rất thích mở miệng nói ra những chuyện như thế này, sau khi Dương Quân Tài mở miệng thì lão nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Nhà có một cụ già thì thật sự như có một bảo vật, khối chính quyền chúng tôi lại nghèo khó, cũng không thể để cho chủ tịch Lưu đi lại đường xa được. Tôi thấy không bằng thế này, sau khi quay về thì anh đến báo danh cho các đồng chí trong văn phòng huyện ủy, sắp xếp một phòng làm việc ở khu thường ủy, tôi sẽ sắp xếp phòng tài chính mua xe cho anh, anh xem có được không?

Dương Quân Tài nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ người này thật sự là thiệt thòi gì cũng không chịu tiếp, ngay cả những lời khách sáo cũng nói ra hay như vậy, nhưng tất cả chỉ là nói nhảm, vấn đề lại đổ sang người mình.

Xe của Tằng Nhất Khả thật sự không tốt hơn xe của chủ tịch Lưu một chút nào, thế nhưng lão lại không lên tiếng. Chỉ cần chủ tịch Lưu được đổi xe, như vậy xe bên phía hội đồng nhân dân cũng sẽ thay đổi. Nhưng lão thấy việc đổi xe này có chút mơ hồ, hai vị bí thư và chủ tịch huyện thật sự như khỉ thành tinh, nếu để cho bọn họ đặc biệt xuất tiền ra mua xe cho mình vào thời điểm khó khăn như thế này thì rõ ràng là mơ ước viển vông.

Chủ tịch Lưu tất nhiên sẽ nghe ra hương vị từ chối trong lời nói đùn đẩy lẫn nhau của bí thư Dương và chủ tịch Vương, thế nhưng lão cũng không muốn đắc tội với hai vị lãnh đạo cường thế này. Năm xưa chủ tịch Lưu có thể vỗ bàn với Hầu Thiên Đông, thế nhưng khi đối mặt với hai vị cán bộ lãnh đạo này, lão lại không có gan trêu chọc.

Vì vậy dưới tâm lý như thế mà bốn người tiếp tục lên tiếng nói đùa vài câu, sau đó đã đến đúng thời gian, bốn người xếp thành hàng ven đường, cùng chờ chủ tịch Tề Chính Hồng đến.

Nói ra thì phía thành phố An Dịch nắm giữ hành trình của chủ tịch Tề đúng đến từng phút, trong khoảng thời gian mười phút, một chiếc xe cảnh sát mở còi chạy đến như bay trên đường An Lô, ngay sau chiếc xe cảnh sát này chính là một chiếc xe hai mươi bốn chỗ ngồi màu vàng.

Khi nhóm người Vương Tử Quân nhìn thấy chiếc xe cảnh sát thì giống như đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, thế là chiếc xe cảnh sát chạy như bay bắt đầu giảm tốc độ, chiếc xe mở đường chậm rãi tiến đến trước mặt nhóm người Vương Tử Quân rất có kinh nghiệm, cuối cùng cũng dừng lại rất vững vàng.

Chiếc xe hai mươi bốn chỗ màu vàng cũng dừng lại, khi chiếc xe dừng lại thì một vị cán bộ hơn ba mươi tuổi nhanh chóng xuống xe. Người này mặc tây trang, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt rất khí thế và kiêu ngạo, nhưng khi đi đến trước mặt Dương Quân Tài thì dùng giọng cẩn trọng nói:

- Chào bí thư Dương, chủ tịch Tề mời anh lên xe.

Dương Quân Tài khẽ gật đầu với vị cán bộ hơn ba mươi tuổi này, sau đó cất bước đi về phía chiếc xe hai mươi bốn chỗ. Mà vị cán bộ kia chờ Dương Quân Tài lên xe thì cũng không có ý muốn nói chuyện với Vương Tử Quân, cũng đi theo lên xe.

Xe cảnh sát tiếp tục chạy đi như bay, chiếc xe màu vàng cũng chậm rãi lăn bánh. Vương Tử Quân nhìn vài chiếc xe chạy đi mà trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Tằng Nhất Khả và Lưu Chấn Điền rồi cười nói:

- Chúng ta đuổi theo bọn họ.

- Chủ tịch Vương, lãnh đạo tỉnh Sơn Nam bày ra cái giá quá cao.

Sau khi Vương Tử Quân lên xe thì Thái Thần Bân dùng giọng không cam lòng nói một câu.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Thái Thần Bân, hắn chỉ cười cười mà không nói gì, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người, dưới tình huống này còn không phải người ta nói gì thì có thể làm nấy sao?

Xe cảnh sát chạy như bay, chỉ một lát sau đã đến ủy ban huyện. Nhóm người Trần Lộ Dao đã sớm chờ trước cổng, bọn họ xếp thành hàng nghênh đón chủ tịch Tề đến. Lúc này các nhân viên của đài truyền hình tỉnh Sơn Nam, nhật báo tỉnh Sơn Nam, đài truyền hình thành phố An Dịch, nhật báo An Dịch đều lao ra, bọn họ cầm đủ mọi loại thiết bị để chĩa về phía khoảng sân ủy ban huyện Lô Bắc.

Cửa chiếc xe màu vàng chậm rãi mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống bên dưới. Khoảnh khắc khi người đàn ông này bước xuống thì các loại máy chụp ảnh lóe lên ánh đèn, nhưng điều này không phải là quan trọng nhất, bọn họ coi trọng nhất chính là người đứng bên cạnh người đàn ông kia.

Bên trái người đàn ông cao lớn này chính là chủ tịch thành phố An Dịch là Lý Dật Phong, đứng bên phải chính là bí thư huyện ủy Lô Bắc là Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài khẽ vỗ tay, biểu hiện vô cùng khiêm tốn, thế nhưng vào thời điểm nay hắn mới chính là ngôi sao chói sáng nhất.