Nếu trước kia Vương Tử Quân nói như vậy thì chắc chắn Trần Lộ Dao sẽ không thèm quan tâm, nhưng công tác chỉnh đốn tác phong lần này giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng, hắn cảm thấy không thở nổi, trong lúc hít thở khó khăn thì khó thể không nghe theo.
Năm mươi bốn tuổi, cứ như vậy mà lui xuống một cách không minh bạch sao? Vô tình những ý nghĩ trước nay chưa từng được tính toán đã xuất hiện trong lòng Trần Lộ Dao, dù trong lòng hắn cảm thấy không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy đó là một cơ hội, chỉ là cơ hội này giống như những đám mây trên trời, một cơn gió thổi qua đã bay đi mất.
- Cho dù tôi lui xuống và vị trí bỏ ngõ, anh cũng không nhất định có thể khống chế được vị trí phó bí thư phụ trách công tác chính trị này.
Trần Lộ Dao trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân phủi tay, hắn khẽ nói:
- Tôi vốn cũng không có ý gì với vị trí bỏ ngõ của anh, công tác chính trị cũng không phải là ai cũng có thể làm, tôi cảm thấy để cho một người quen tiến lên sẽ hay hơn. Tôi nghĩ rằng đồng chí Tôn Quốc Lương là rất phù hợp, anh cảm thấy thế nào?
Tôn Quốc Lương làm phó bí thư? Vương Tử Quân có lẽ cũng thấy rõ tình huống không cam lòng của Tôn Quốc Lương khi mình lui xuống, nhưng Trần Lộ Dao biết rõ đây chính là điều kiện rất tốt, nếu như mình lui xuống và đổi lấy được hòa bình với Vương Tử Quân, như vậy cũng xem như không ảnh hưởng đến gân cốt.
- Chủ tịch Vương đã chuẩn bị sắp xếp cho một lão già như tôi rồi sao?
Trần Lộ Dao trầm ngâm một lát, sau đó hắn tiếp tục chuyển chủ đề lên người mình.
- Mặt trận tổ quốc thị ủy đang thiếu một vị phó chủ tịch, hưởng thụ đãi ngộ cấp chính huyện, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân nhìn Trần Lộ Dao rồi nói ra từng chữ.
Trần Lộ Dao trầm mặc một lúc lâu, một lúc sau cũng không nói gì. Vương Tử Quân cũng không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn phao phập phù, giống như con sóng phập phồng làm cho phao câu chấn động rất có lực hấp dẫn.
Trần Lộ Dao từ trong tình huống khiếp sợ mà chậm rãi trở nên bình tĩnh, hắn nghĩ đến chuyện Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị triển khai mở rộng công tác chính đốn tác phong, bây giờ hắn đã dần hiểu rõ tính toán của Vương Tử Quân:
- Người này cũng không phải chỉ thông qua công tác chỉnh đốn tác phong để lập uy, còn muốn thông qua thủ đoạn này để ép mình lui xuống.
Quyền nhân sự, lúc này Vương Tử Quân đang chỉ tay vào phương diện quyền nhân sự. Trần Lộ Dao nhìn gương mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng hắn có hơi đau, chính mình trước khi đến đây gặp mặt người ta thì còn tưởng rằng chỉ cần lui một hai bước mà thôi, cũng không ngờ người ta muốn trực tiếp lấy đi tất cả tư chất nằm dưới quân cờ của mình.
Chính mình còn có thể vùng vẫy sao? Trần Lộ Dao cảm thấy nếu mình liên hợp với Dương Quân Tài vào thực hiện một phương án tranh đấu, như vậy sẽ không nhất định sẽ thua, nhưng Dương Quân Tài có thật sự giúp đỡ mình một cách tuyệt đối hay không? Tuy bây giờ mình và Tôn Quốc Lương nhìn qua có vẻ là người một phái của Dương Quân Tài, chỉ sợ Dương Quân Tài cũng không cho rằng mình là người dòng chính.
Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, cấp chính huyện, Trần Lộ Dao nghĩ đến điều kiện của Vương Tử Quân mà thật sự động lòng. Nếu như hắn tiếp tục ngồi lại vị trí phó bí thư huyện ủy, biết đâu đến khi về hưu sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính huyện, nhưng quan trường mọi thứ đều có thể xảy ra, không lấy được cấp bậc đãi ngộ kia cũng là bình thường, dù sao thì đó cũng không phải là tiền lệ.
- Chủ tịch Vương, nếu như tôi lui ra, anh có thể làm được những gì đã đáp ứng sao?
Trần Lộ Dao nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Trần, chúng ta cũng không phải chỉ liên hệ ngày một ngày hai, Vương Tử Quân tôi là hạng người gì thì anh cũng hiểu rõ ràng.
Vương Tử Quân cũng không vỗ ngực đảm bảo, nhưng Trần Lộ Dao lại cảm thấy khác, giọng điệu của Vương Tử Quân rất bình thản, lại rất chân thật đáng tin.
Trần Lộ Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn đột nhiên nhớ đến một câu của Tằng Quốc Phiên: "Sau khi lập ra mưu lược thì phải kiên nghị thực hiện!" Nếu dùng lời này để miêu tả về Vương Tử Quân thì thật sự là không quá mức. Sau khi người thanh niên này đi vào huyện Lô Bắc, hắn đã ra tay sắc bén, tự do khống chế, dù quá trình có phức tạp thế nào thì kết quả cuối cùng luôn trở nên đơn giản, từng tình huống như vậy liên tục lóe lên trong lòng Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao là người trà trộn quan trường nhiều năm, hắn hiểu trong quan trường không chỉ quan tâm đến cái miệng, còn phải quản lý tốt cái đuôi của mình, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ có người hữu tâm giẫm lên đuôi của mình. Những đánh giá trên quan trường thường là tôi chết anh sống, dù Dương Quân Tài sẽ giúp mình lên tiếng, thế nhưng rõ ràng chủ tịch Vương Tử Quân cũng không phải đèn cạn dầu. Lựa chọn tốt nhất của mình vào tình hình trước mắt giống như chỉ có thể là lui ra, như vậy mới có thể bảo toàn được.
- Được rồi.
Trần Lộ Dao cuối cùng cũng nói ra hai chữ khó khăn này, dưới tình huống hiện tại thì hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu như là một người khác bàn điều kiện với hắn, như vậy hắn nhất định sẽ do dự, lo được mất, lựa chọn đường khác, nhưng hắn lại đối mặt với Vương Tử Quân, hắn ngoại trừ tự thuyết phục mình tin tưởng vào đối phương, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Hai người cũng không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng câu cá, không biết có phải vì hai người bàn chuyện rất hài hòa hay không, thế là cá trong ngư trường cũng chạy đến góp vui, chỉ sau mười phút đã có bốn năm chú cá chép khá lớn nằm gọn trong thùng sau lưng Vương Tử Quân.
Công tác chỉnh đốn tác phong tiếp tục được tiến hành ở huyện Lô Bắc, một nhóm cán bộ có tác phong không tốt bị đưa ra phê bình, một vài cán bộ nhận lấy cảnh cáo và xử phạt nghiêm khắc. Trong thời gian một tháng, huyện Lô Bắc đã trở nên cực kỳ tươi đẹp, bày ra trạng thái rất tốt.
Trần Lộ Dao là một người chủ đạo trong công tác chỉnh đốn tác phong thì càng nói là vất vả và có công lao lớn, những can sự trong văn phòng huyện ủy đều cảm nhận được bí thư Trần những ngày nay công tác thật sự chú tâm, giống như ăn vào một dược phẩm gì đó cực kỳ bổ dưỡng.
Chứ không phải công tác chỉnh đốn tác phong làm cho đầu óc bí thư Trần trở nên mơ hồ đấy chứ? Một vài tên cán bộ có ý nghĩ xấu xa, bọn họ ở sau lưng thầm nói không biết bí thư Trần ăn phải thứ quái quỷ gì mà tỏ ra phấn khởi như vậy?
Dương Quân Tài cũng cực kỳ chú ý đến công tác chỉnh đốn tác phong, vì vậy hắn biết rõ đây là một đòn đả kích của Vương Tử Quân với nhóm người Trần Lộ Dao. Hắn thấy và không thể không thừa nhận hiệu quả của đợt công tác này, nhưng nhìn hiệu quả chỉnh đốn tác phong thì hắn lại sinh ra cảm giác mệt mỏi, vì công tác chỉnh đốn tác phong lần này cũng không phải do một bí thư huyện ủy như hắn khởi xướng.
Quan mới xuống nhận chức thường đốt lên vài đống lửa, hắn xuống nhận chức cũng không phải thời gian ngắn, nhưng hắn còn chưa đốt mồi lửa nào. Bây giờ trong huyện Lô Bắc đã có một tin đồn, nói rằng những đốm lửa của bí thư Dương vừa mới được thắp lên đã bị Vương Tử Quân đái xuống tắt ngúm.
Tuy những tin đồn kia là không có cơ sở, thế nhưng ý nghĩa của nó lại rõ ràng, nó miêu tả cực kỳ chính xác tình cảnh xấu hổ hiện tại của Dương Quân Tài, hơn nữa lại nói rất tinh tế. Dù Dương Quân Tài đầy lửa giận, hận không thể bắt được tên khốn tung tin đồn nhảm để sửa trị một phen, thế nhưng sau khi bình tĩnh trở lại thì hắn cũng hiểu người ta nói không sai, vài đốm lửa của mình không phải đã bị người ta dập tắt rồi sao?
Vương Tử Quân, Dương Quân Tài nhai nuốt cái tên này mà trong lòng căm hận đến mức chỉ muốn nghiền nát đối phương thành tro bụi, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng mà thôi.
- Bí thư Dương.
Lưu Truyền Pháp từ ngoài cửa đi vào, trên mặt là nụ cười tươi sáng.
- Sao vậy? Chuyện gì làm anh vui vẻ như vậy?
Dương Quân Tài trước nay rất thân cận với vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thuộc dòng chính này của mình.
Lưu Truyền Pháp khẽ đặt tài liệu xuống bàn rồi nói:
- Bí thư Dương, anh xem, đây là tài liệu do văn phòng chỉnh đốn tác phong cung cấp, nói rằng hoạt động chỉnh đốn tác phong đã đi đến giai đoạn thắng lợi, sẽ chuyển giai đoạn tập trung kiểm tra sang giám sát hằng ngày.
Dương Quân Tài nghe Lưu Truyền Pháp nói như vậy thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười, khi công tác chỉnh đốn tác phong được triển khai mở rộng thì hắn đã nhiều lần suy đoán và không biết Vương Tử Quân ra tay ở điểm nào. Đối phương đã bày ra một mưu kế đường hoàng không sợ bất kỳ ai, nếu như sau đó không có thủ đoạn lót đường, như vậy là căn bản không ai tin được.
Thế là trong thời điểm đó Dương Quân Tài thậm chí đã chuẩn bị bỏ qua Trần Lộ Dao hoặc Tôn Quốc Lương, có Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ làm chỗ dựa thì hắn thông qua thị ủy để đổi người cũng không phải là chuyện gì khó. Hơn nữa hai người Trần Lộ Dao cũng là nửa đường đi theo mình, có đôi khi chỉ tính toán nhỏ nhặt mà thôi, cũng không quá kiên quyết trong lúc chấp hành chỉ thị của mình.
Nhưng bây giờ Trần Lộ Dao cũng đã chuyển giai đoạn, Vương Tử Quân cũng không ra tay, mà người của Vương phái cũng không ra tay.
Dương Quân Tài lật qua văn kiện báo cáo, tâm tư nhanh chóng chuyển động, lúc này hắn chỉ nghĩ đến Vương Tử Quân. Hắn cũng căn bản không quan tâm đến tài liệu báo cáo mà văn phòng huyện ủy đã mất vài ngày mới làm cho xong.
- Anh Lưu, chuyện này không đơn giản, tuy tôi liên hệ với Vương Tử Quân không quá lâu, thế nhưng anh có cảm thấy Vương Tử Quân là người dễ dàng khuất phục không?
Dương Quân Tài trầm ngâm một lúc lâu rồi dùng giọng âm trầm nói.
Nụ cười trên mặt Lưu Truyền Pháp cũng dần tiêu tán, trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện hình ảnh của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi kia. Tuy chủ tịch Vương còn trẻ nhưng dù là một người như Lưu Truyền Pháp cũng không dám sinh ra ý nghĩ coi thường, không, phải là cực kỳ coi trọng mới đúng.
Khi Lưu Truyền Pháp còn ở thành phố An Dịch thì cũng là loại người mắt cao hơn đầu, hắn có được chỗ dựa từ Trình Vạn Thọ, thế cho nên đám lãnh đạo quận huyện gặp mặt hắn cũng phải xưng hô anh em. Thậm chí khi hắn nắm trong tay quyền xử lý vài hạng mục quan trọng, sáng sớm đã có vài vị lãnh đạo ban ngành trong thành phố đến tận cửa nhà quà cáp này nọ.
Khi xuống huyện Lô Bắc thì Lưu Truyền Pháp cũng nghĩ rằng lần này mình xuống mạ vàng, nhiệm vụ của hắn là phục vụ tốt cho Dương Quân Tài, đồng thời hắn còn cảm thấy mình rất xứng đáng với vị trí thứ hai của huyện Lô Bắc, những người khác là thế nào thì không cần quan tâm.
Nhưng tình hình bây giờ làm Lưu Truyền Pháp cảm nhận rất rõ ràng, vị chủ tịch trẻ tuổi kia có một năng lượng khổng lồ trong huyện Lô Bắc, dù là bản thân Dương Quân Tài cũng phải nhờ vào sự trợ giúp của Trần Lộ Dao mới xem như ổn định trận tuyến, nhưng bây giờ lại rơi vào tình huống từng bước khó đi.
Lưu Truyền Pháp cũng tham dự trong sự kiện ra tay với Tiếu Tử Đông, hắn thật sự không ngờ chuyện đó sẽ kết thúc như vậy, hơn nữa tin tức về sau càng chấn động, đó là mệnh lệnh bỏ qua được phát ra từ miệng của chủ tịch Tề Chính Hồng. Dù Vương Tử Quân làm gì với Tề Chính Hồng, chỉ dựa vào khả năng có thể làm cho Tề Chính Hồng mở miệng, như vậy cũng đủ nhìn thấy năng lực khổng lồ của Vương Tử Quân.
Một người như vậy vung tay thúc đẩy một hạng mục quan trọng ở hội nghị thường ủy, hạng mục này sẽ biến thành một quân cờ vứt đi sao?
- Bí thư Dương, anh nghĩ xem, Vương Tử Quân có thể đứng ra gây khó dễ cho chúng ta trong hội nghị thường ủy bàn về vấn đề chuyển giai đoạn công tác không?
Lưu Truyền Pháp là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sau nháy mắt đã hiểu những gì Dương Quân Tài đang lo lắng.
Dương Quân Tài khẽ gật đầu với Lưu Truyền Pháp, hắn trịnh trọng hút thuốc, từng làn khói liên tục di động trong phòng.
Hai người rơi vào trầm mặc, Lưu Truyền Pháp lại mở miệng:
- Bí thư Dương, quyền lực tổ chức hội nghị thường ủy nằm trong tay anh, chỉ cần anh không tổ chức hội nghị thường ủy, Vương Tử Quân hắn dù có muốn làm khó cũng không tìm ra cơ hội.
Không mở hội nghị thường ủy cũng là một biện pháp, thế nhưng làm như vậy mà được sao? Dương Quân Tài trầm ngâm một lát rồi nói:
- Truyền Pháp, không mở hội nghị thường ủy chỉ là biện pháp nhất thời, nhưng nếu như vậy sẽ không cho ra kết quả nào, nếu kéo dài quá lâu sẽ cực kỳ bất lợi với bí thư Trần. Vì công tác chỉnh đốn tác phong nếu còn chưa chấm dứt thì Vương Tử Quân có thể dựa vào nó để tìm ra chỗ uy hiếp với chúng ta.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lưu Truyền Pháp trầm ngâm một lát, sau đó hắn khẽ nói.
- Mở hội nghị thường ủy, không những mở hội nghị mà còn phải mở thật nhanh, đồng thời chỉ cần Vương Tử Quân có chứng cứ về những lổ hỗng nào đó, chúng ta sẽ an phận giúp đỡ. Vì thủ hạ của bí thư Trần là rất nhiều, cũng nên cho anh ấy một đòn cảnh tỉnh.
Dương Quân Tài nói, sau đó chậm rãi uống trà.
Người dưới tay bí thư Trần là rất nhiều, những lời này tuy có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Lưu Truyền Pháp cảm thấy phát lạnh. Xem ra Dương Quân Tài cũng không hoàn toàn tín nhiệm Trần Lộ Dao, mà lực lượng và quan hệ rộng của Trần Lộ Dao cũng làm cho một người nắm quyền lực tuyệt đối ở huyện Lô Bắc như Dương Quân Tài cảm thấy lo lắng.
Nếu Trần Lộ Dao nhận đả kích lớn, như vậy thì phó bí thư nắm công tác chính trị sẽ càng phải dựa vào bí thư Dương, mà lực ảnh hưởng của bí thư Dương với Trần Lộ Dao sẽ ngày càng lớn. Sau khi nghĩ thông những điều này, Lưu Truyền Pháp chợt lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- Bí thư Dương, biết đâu khi nhóm người kia vỗ tay khánh công, bọn họ cũng căn bản không biết người được lợi nhiều nhất chính là anh.
Dương Quân Tài tỏ ra cực kỳ hưởng thụ lời nịnh hót không quá mức che giấu của Lưu Truyền Pháp, hắn cười cười với trợ thủ đắc lực của mình, những ngón tay thon dài lại gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu.
Có quyết tâm của Dương Quân Tài nên hội nghị thường ủy được tổ chức rất nhanh, tối hôm đó phòng họp huyện ủy sáng như ban ngày, các vị thường ủy ăn cơm tối xong thì bưng theo ly trà lục tục đi đến phòng họp.
Hầu như tất cả thường ủy đều đã được thông báo về nội dung trước khi tổ chức hội nghị, sau khi biết được đề tài thảo luận thì không ít các vị thường ủy sinh ra cảm giác hội nghị hôm nay không phải chỉ đơn giản là như vậy.
Vương Tử Quân đã ra tay rầm rộ, tất nhiên sẽ không chấm dứt một cách đơn giản như vậy. Trần Lộ Dao muốn chấm dứt hoạt động chỉnh đốn tác phong lần này, như vậy nhất định phải đi qua cửa ải của Vương Tử Quân.
Trước đó không ra tay, biết đâu lúc này sẽ là thời điểm cho Trần Lộ Dao một đòn trí mạng. Các vị thường ủy lúc này đều có lập trường của mình, nhưng chỉ sợ hội nghị thường ủy lần này sẽ xuất hiện thêm một tràng tranh đấu.
Đám thường ủy đi đến phòng họp với tâm tư hiểu rõ mọi chuyện, đại đa số mọi người bắt chuyện một câu để chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống ghế, cả đám trầm mặc chờ hội nghị bắt đầu. Vì ba người chủ chốt là Dương Quân Tài, Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao còn chưa đến, thế cho nên đại đa số mọi người đều chỉ chú tâm vào biểu hiện của Tôn Quốc Lương.
Tôn Quốc Lương là cán bộ đáng tin của Trần Lộ Dao và Hầu Thiên Đông, sau khi Hầu Thiên Đông rời khỏi huyện Lô Bắc thì hai vị phó bí thư và trưởng phòng tổ chức càng gắn bó thân thiết với nhau. Tuy bọn họ cùng hướng về phía Dương Quân Tài, thế nhưng cũng là một thế lực không thể bỏ qua ở huyện Lô Bắc.
Bây giờ chính là thời điểm mà thế lực này rơi vào tình cảnh bấp bênh.
Tôn Quốc Lương giữ chặt lấy ly trà giữ ấm của mình, gương mặt bình tĩnh không có chút biểu cảm, hắn chỉ thỉnh thoảng nâng ly lên làm một ngụm trà mà thôi.
Bây giờ những chiếc ly sứ đã là đồ vật bị đám lãnh đạo cho vào quên lãng, lúc này ly trà giữ ấm đã chiếm lĩnh chiến trường của hội nghị thường ủy. Từ sau khi bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam đi họp ở thủ đô quay về và đổi ly sứ thành ly giữ ấm, tất cả các cán bộ trong tỉnh Sơn Nam hầu như đều đổi sang ly giữ ấm chỉ sau một đêm.
- Ủa, anh Tân sao còn chưa đến?
Bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương thấy vị trí của Tân Quân Tắc trống rỗng, thế là không khỏi quay sang hỏi chủ nhiệm Lưu Truyền Pháp.
Lưu Truyền Pháp cười hì hì nói:
- Trưởng phòng Tân đi họp ở quân khu còn chưa về, đã gọi điện thoại về xin nghỉ một ngày.
Tuy Lưu Truyền Pháp đã giải thích rõ ràng, thế nhưng đám người tham gia hội nghị có ai không rõ cách làm của Tân Quân Tắc? Xem ra vị trưởng phòng Tân này đã không muốn dính vào vụ này, dứt khoát xin nghỉ.
Người này thật sự quá xảo quyệt, Tả Minh Phương nghĩ đến Tân Quân Tắc mà thầm mắng một tiếng, nhưng người của phòng vũ trang xin nghỉ cũng không tính là vấn đề, chính mình là một bí thư ủy ban kỷ luật thì thật sự khó xin nghỉ hơn rất nhiều.
- Cũng không biết lần này Vương Tử Quân nắm chắc được bao nhiêu phần?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tả Minh Phương, hắn bắt đầu lẳng lặng xem xét mọi thứ.
Hầu như chỉ cách nhau vài giây, Trần Lộ Dao, Vương Tử Quân và Dương Quân Tài lục tục đi đến, trong tay ba người cũng là ly trà giữ ấm, trong đó ly trà của Vương Tử Quân có màu sắc hơi nhạt.
Vương Tử Quân đặt ly trà lên bàn, hắn nhìn chiếc ly với màu xanh lục của mình, trong lòng sinh ra chút cảm giác ấm áp. Lúc này trong tỉnh có phong trào đổi ly sứ sang ly giữ ấm, hắn vốn cũng không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng lại có người làm thay cho hắn. Ngay ngày hôm sau khi bí thư Nhiếp đổi ly sứ sang ly giữ ấm thì người phụ trách siêu thị Quân Thành ở thành phố Hồng Ngọc đã đặc biệt chạy xe đến huyện Lô Bắc, đưa ly trà giữ ấm vào tận tay Vương Tử Quân.
Cái ly này do Tần Hồng Cẩm chuẩn bị cho Vương Tử Quân, dựa theo cách nói của nàng, đó là ly trà giữ ấm do nhà mình làm ra, Vương Tử Quân phải là người phát ngôn và dùng thử sản phẩm. Hắn nghĩ đến những lời nói mê người và quyến rũ của nàng, thế là trong lòng không khỏi nóng lên.
Khi siêu thị Quân Thành ngày càng khuếch trương thì mua bán ngày càng lớn, cũng mở rộng sang phương diện sản xuất, ly giữ ấm cũng là một sản nghiệp của tập đoàn Quân Thành. Khi Vương Tử Quân ngẫu nhiên nhắc đến ly giữ ấm, thế là Tần Hồng Cẩm với đầu óc kinh doanh nhạy bén đã dựa theo ý nghĩ của hắn để chế tạo ra ly giữ ấm, lại đánh vào đúng tâm lý của thị trường.
Vương Tử Quân nhìn một bàn hội nghị đầy ly giữ ấm, hắn chỉ có thể cảm thán mà không biết nói gì hơn.
- Thưa các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Mọi người cũng đã biết rồi đấy, tôi cũng không nói nhiều lời. Nhấc đến bầu không khí chỉnh đốn tác phong thì tôi cảm thấy cực kỳ thành công, chúng ta thành công trong công tác giáo dục các phần tử điển hình, thành công trong việc bảo trì bầu không khí chính đáng của huyện Lô Bắc, đồng thời cũng làm cho cán bộ đề cao tinh thần và nhiệt tình công tác, thật sự rất tốt. Nhưng công tác chỉnh đốn tác phong cũng không phải là ngắn hạn, nó là một công tác trường kỳ, bây giờ tôi xin mời bí thư Trần cho ra báo cáo tiến triển của công tác này, đồng thời cũng nói rõ tình huống chuyển giai đoạn.
Dù thế nào thì Dương Quân Tài cũng là bí thư huyện ủy, hắn là người có quyền lực lớn nhất trong hội nghị thường ủy, dù sao hắn cũng là người chủ trì hội nghị này.
Sau khi Dương Quân Tài nói xong thì tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Trần Lộ Dao, cả đám thường ủy đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Rất nhiều người biết rõ, nếu như hội nghị này phát sinh tranh chấp, tất cả sẽ bắt đầu từ những lời báo cáo của Trần Lộ Dao.
- Tôi có chút hoa mắt, thế cho nên chỉ giới thiệu đơn giản, nếu các vị có gì nghi vấn, xin cứ trực tiếp mở miệng. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trần Lộ Dao nói rất có ý nghĩa toan tính, nhưng lại rất đơn giản, báo cáo của hắn thật sự rất mạch lạc, đâu ra đấy, chủ yếu là báo cáo những vấn đề xảy ra trong công tác chỉnh đốn tác phong, đạt được thành tích gì. Đồng thời hắn cũng nói ra những vấn đề không tốt, cũng hy vọng huyện ủy chính quyền nắm bắt hạng mục này và xem như đó là công tác thường ngày, nắm chặt lấy nó để thúc đẩy sự phát triển toàn diện của kinh tế và xã hội trong huyện Lô Bắc.
Có thể nói không có mấy người hứng thú với những lời báo cáo của Trần Lộ Dao vào lúc này, bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là những câu nói sau báo cáo.
Mất hai mươi phút Trần Lộ Dao mới đọc xong bản báo cáo kiểu cách của mình, khi hắn chuẩn bị gấp văn kiện, Dương Quân Tài đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Dưới ánh mắt của hắn, các vị thường ủy huyện ủy đều bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, nhưng biểu hiện của mọi người lại không giống nhau.
Dương Quân Tài không quá quan tâm đến biểu hiện của những người khác, thế nhưng hắn lại rất chú tâm đến những động tác của Vương Tử Quân. Hắn nhìn bộ dạng chăm chú ghi chép của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương và hưng phấn.
- Các vị có ý kiến gì với báo cáo về công tác chỉnh đốn tác phong của bí thư Trần hay không?
Dương Quân Tài dù nói là các vị, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ đặt bút xuống, hắn không nói gì. Khi hắn đặt bút xuống thì chợt nghe thấy Tiếu Tử Đông nói:
- Bí thư Dương, tôi xem như thả tép bắt tôm, tôi nói trước hai câu.
Tiếu Tử Đông mở miệng thì có gì khác với Vương Tử Quân mở miệng? Xem ra lần này Vương Tử Quân thật sự quyết tâm cho Trần Lộ Dao đẹp mặt. Dương Quân Tài nhìn bộ dạng có lẽ đã chuẩn bị tốt của Tiếu Tử Đông, hắn thầm nghĩ như vậy.
- Được, chủ tịch Tử Đông, anh nói trước đi.
- Tôi cảm thấy công tác chỉnh đốn tác phong lần này có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, cán bộ toàn huyện đã thay đổi rất nhiều dưới sức ép của công tác, đám cán bộ cả ngày chỉ biết ngồi chơi tám dóc đã bắt đầu tích cực triển khai mở rộng công tác, đám người chỉ biết làm loạn trong huyện cũng đã bắt đầu xem xét lại bản thân...
Tiếu Tử Đông lên tiếng, những lời nói của hắn về công tác chỉnh đốn tác phong nghe vào tai giống hệt như đang ca tụng công đức, nhưng nếu Tiếu Tử Đông ca tụng công đức của Trần Lộ Dao, điều này dù đánh chết thì Dương Quân Tài cũng không tin. Hắn chỉ cười nhạt, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tiếu Tử Đông lên tiếng, thầm nghĩ người này có lẽ đang chơi trò tìm vấn đề trong khe hẹp, trước mắt đẩy Trần Lộ Dao lên thật cao, sau đó để cho đối phương té thật đau, thật sự thê thảm.
- Tôi cảm thấy hành động tập trugn lần này thật sự thành công ngoài mong đợi theo như những gì bí thư Trần Lộ Dao đã nói, mà công tác chỉnh đốn tác phong cũng nên xem như một công tác thường ngày, tôi cảm thấy công tác chỉnh đốn tác phong đã có thể chuyển gian đoạn được rồi.
Tiếu Tử Đông dùng năm phút đồng hồ để nói ra những ý kiến của mình, sau đó là lời kết thúc khá tốt.
Tiếu Tử Đông nói xong, Dương Quân Tài còn chưa kịp phản ứng, nhưng nội dung lời nói của Tiếu Tử Đông đã rõ ràng nói cho hắn biết những cảm giác của mình là không sai, Tiếu Tử Đông đồng ý với phương án chuyển giai đoạn của Trần Lộ Dao, nhưng lại không công kích bất kỳ vấn đề gì trên phương diện nguyên tắc.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Vương Tử Quân biến đổi sách lược? Trong đầu có ý nghĩ như vậy, ánh mắt Dương Quân Tài lại nhìn về phía gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vẫn thản nhiên tự đắc uống trà, giống như hồn nhiên không phát hiện ra người của mình đã phát biểu xong.
Chỉ sợ lúc này thật sự có vấn đề, Dương Quân Tài thầm cảm thấy như vậy, đúng lúc Hàn Minh Khải lên tiếng:
- Bí thư Dương, tôi cũng muốn nói hai câu. Tôi là một trưởng phòng tuyên truyền, tuy không tham dự vào trong công tác chỉnh đốn tác phong, thế nhưng tôi lại sinh ra cảm giác rất sâu sắc. Hoạt động chỉnh đốn tác phong lần này là một hạng mục làm cho huyện Lô Bắc chúng ta có được những chuyển biến không nhỏ, ngay cả phóng viên báo đài trên tỉnh cũng mở miệng nói lời khích lệ với công tác của huyện Lô Bắc chúng ta...
Dương Quân Tài nghe xong câu xin phép của Hàn Minh Khải để được lên tiếng mà thật sự cảm thấy hận đến mức ngứa răng, những người này làm ra vẻ rất tôn trọng mình, thế nhưng thật sự không phải là như vậy. Hàn Minh Khải anh không tham gia vào công tác chỉnh đốn tác phong, như vậy những tin tức tuyên truyền như sấm sét kia là ai làm ra? Đây không phải bưng chén cơm lên ăn miếng thịt rồi đặt đũa xuống chửi chó má sao? Tưởng rằng những lời như vậy có thể gạt được ông sao?
- Tôi cảm thấy công tác thực hiện vô cùng tốt, chúng ta cũng nên chuyển nó sang giai đoạn mới, biến thành công tác thường ngày, nếu như có thể kết hợp giám sát thì càng tốt hơn.
Hàn Minh Khải nói nhiều hơn Tiếu Tử Đông hai phút, thế nhưng bình mới rượu cũ, vẫn là tán dương Trần Lộ Dao.
Hai người Hàn Minh Khải và Tiếu Tử Đông lên tiếng giống như một ngọn cờ được kéo lên xác định chiều gió, sau khi Hàn Minh Khải nói xong thì Tả Minh Phương, Đỗ Tự Cường, Tôn Quốc Lương cũng mở miệng, đều đồng ý chuyển giai đoạn.
Người chưa mở miệng chỉ còn lại Dương Quân Tài, Vương Tử Quân và Lưu Truyền Pháp, ba người lẳng lặng uống trà, Dương Quân Tài thầm nghĩ sự kiện không tốt đã xảy ra: Vương Tử Quân liên thủ với Trần Lộ Dao, tình huống này xuất hiện làm cho Dương Quân Tài cảm thấy cực kỳ khó chịu, sao Trần Lộ Dao lại đột nhiên đào ngũ?
Dương Quân Tài nghĩ đến những lời phàn nàn của Trần Lộ Dao với mình, nói bản lĩnh lớn nhất của Vương Tử Quân chính là làm ra vẻ, là một phần tử không ra gì của đảng. Dựa theo những bất mãn của Trần Lộ Dao với Vương Tử Quân, đáng lý hội nghị thường ủy hôm nay phải là một chiến trường của hai người, vì sao hai người bọn họ lại đi cùng một chỗ một cách khó hiểu như vậy? Trong sự kiện này có vấn đề gì đang xảy ra?
Dương Quân Tài nghĩ đến dương mưu của Vương Tử Quân, lại nghĩ đến tình huống rút củi đáy nồi của Trần Lộ Dao, hắn chợt sinh ra cảm giác mình bị lừa gạt. Cảm giác thất bại thật sâu này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hắn không khỏi tự hỏi chính mình, rốt cuộc đâu là vấn đề?
- Bí thư Dương, tôi cảm thấy nếu tất cả đã đồng ý chuyển giai đoạn, như vậy chúng ta nên cho ra quyết định chuyển nó thành công tác thường ngày.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Dương Quân Tài rồi khẽ nói.
- À, tốt, tôi cũng đồng ý.
Dương Quân Tài nhìn qua Vương Tử Quân, hắn thật sự không còn biện pháp nào khác, có quá nhiều vị thường ủy đồng ý, hắn cũng không thể nào đứng ra ngăn cản cho được.
Lúc này người vui sướng nhất có lẽ là Trần Lộ Dao, thông qua việc chuyển giai đoạn lần này mà người của hắn sẽ được bảo toàn. Trước đó hắn nghĩ rằng đây sẽ là hội nghị thường ủy mà mình vui vẻ nhất, nhưng sau khi sự việc kết thúc viên mãn, hắn chợt phát hiện ra một vấn đề, chính mình vui vẻ vì được đại đa số các vị thường ủy lên tiếng giúp đỡ.
Đã bao nhiêu năm rồi không có nhiều người lên tiếng đồng tâm hiệp lực giúp đỡ mình như vậy? Trần Lộ Dao nghĩ đến cục diện năm xưa, từ khi Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc thì tình huống đó không còn nữa, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười vừa khổ sở vừa vui vẻ.
Khi Hầu Thiên Đông rời khỏi huyện Lô Bắc thì đã có suy tính giới thiệu Trần Lộ Dao dựa vào Vương Tử Quân, thế nhưng Trần Lộ Dao lại không chịu như vậy, hắn cảm thấy mình và một cán bộ trẻ tuổi như Vương Tử Quân không phải cùng một loại, chí bất đồng tất nhiên sẽ bất đồng về mưu lược.
Vì vậy sau khi Dương Quân Tài đến thì Trần Lộ Dao nhanh chóng tiến đến liên hợp, hắn vừa liên kết với Dương Quân Tài vừa lặng lẽ thúc đẩy lực lượng của mình phát triển. Nhưng hắn trăm phương ngàn kế để bày ra tất cả, nhưng mọi thứ lại hóa thành bọt nước chỉ sau một công tác chỉnh đốn tác phong của Vương Tử Quân.
Sau khi tiếp nhận lời đề nghị của Vương Tử Quân, Trần Lộ Dao cẩn thận xem xét mục đích của Vương Tử Quân. Người này không những có năng lực mạnh, hơn nữa lại cực kỳ giỏi nắm bắt tin tức, giỏi liên hệ, giỏi thay đổi theo đúng thời điểm và hoàn cảnh, thông trên thông dưới, cực kỳ thông minh nhạy bén. Đối phương chỉ cần ra tay liên tục thì đội ngũ của mình sẽ bị đánh cho tan rã, chính mình sợ rằng cũng bị kéo xuống ngựa, dù điều này có chút khó khăn nhưng đối phương căn bản có thể làm được, nhưng đối phương lại không làm như vậy.
Rốt cuộc là vì sao chứ? Chẳng lẽ Vương Tử Quân có lòng thương cảm với mình? Sau khi ý nghĩ này xuất hiện thì Trần Lộ Dao cảm thấy thật sự buồn cười, chính mình cũng không có sức quyến rũ lớn như vậy, hơn nữa Vương Tử Quân cũng không phải là người mềm lòng.