Bí Thư Trùng Sinh

Chương 377: Bứt dây động rừng



- Cạnh tranh để tìm người phù hợp, tôi đồng ý với lời đề nghị của bí thư Âu Dương.

Hoắc Tương Nhiễm là người đầu tiên đứng về phía Âu Dương Dương, đây dù sao cũng là một cơ hội đối với hắn.

Nếu so sánh với Hoắc Tương Nhiễm thì nụ cười trên mặt Vương Tử Quân cũng rất sáng lạn, kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của hắn. Cạnh tranh tìm người là một lựa chọn rất tốt. Hơn nữa hắn vốn cũng không có người để đề cử, nếu làm cho hồ nước ở tỉnh đoàn càng thêm đục thì địa vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.

Hội nghị thảo luận vài vấn đề thì giải tán, dù sao tâm tư của thành viên ban ngành cũn không nằm trên hội nghị,, mọi người chủ yếu đang nghĩ cạnh tranh vị trí phó chủ nhiệm kia thế nào cho tốt.

Tin tức cạnh tranh để được đề bạt nhanh chóng tràn lan, hầu như chỉ phút chốc đã truyền đi khắp các cơ quan đơn vị trực thuộc tỉnh đoàn. Những người cảm thấy mình có đủ điều kiện đều bắt đầu có tâm tư cạnh tranh, lúc này các đơn vị thành đoàn cũng càng ngày càng lu bù công tác.

Dù sao thì Vương Tử Quân cũng mới đến công tác ở tỉnh đoàn, hắn còn chưa có tâm phúc, vì vậy mà phòng làm việc của hắn tập trung khá đông người nhưng mọi người chẳng qua chỉ đến cho quen mặt mà thôi.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến tình huống nặng bên này nhẹ bên kia của đám người đến phòng làm việc của mình, hắn cũng không hao tốn tất cả tâm tư để tranh thủ vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn lần này giống như Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng.

Vương Tử Quân tiễn chân vài vị trưởng khoa trong văn phòng tỉnh đoàn đến ra mắt, sau đó hắn day day đầu, trong lòng thầm cảm thán một chức quan thật sự giết chết người, cổ nhân nói không sai. Vì một chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn mà bây giờ không biết có bao nhiêu người châm đầu vào.

Nhưng cảm khái thì cảm khái, Vương Tử Quân nghĩ rằng người mất hứng nhất vào lúc này chính là Lâm Thụ Cường. Cho dù là người của Âu Dương Dương tiến lên nhận vị trí phó chủ nhiệm, như vậy chỉ sợ trò tranh giành quyền thế trong văn phòng tỉnh đoàn sẽ ngày càng đặc sắc hơn, mình hoàn toàn có thể đặt ghế ngồi bên cạnh xem kịch vui.

Vương Tử Quân cầm văn kiện của văn phòng tỉnh đoàn lên xem, tâm tư của hắn lại chuyển sang phương diện sắp xếp cho những công nhân nhà máy in. Trước mắt chuyện tập đoàn Quân Thành bên kia tiếp nhận lao động đã không còn là vấn đề, nhưng hắn cũng không hy vọng sau này mình gặp vấn đề sẽ cứ mãi đẩy sang tập đoàn Quân Thành.

- Trung tâm hỗ trợ thanh niên, trung tâm giới thiệu việc làm cho thanh niên, có cả trường dạy nghề cho thanh niên, chợ giới thiệu việc làm...

Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, những thứ này liên tục xuất hiện trong lòng hắn, đó là những thứ mà kiếp trước hắn từng được thấy. Nếu như hắn có thể xây dựng và phát triển, như vậy sẽ có động lực lớn cho phương diện giải quyết những vấn đề tương tự.

- Tút, tút, tút...

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ về phương hướng giải quyết sự việc của Vương Tử Quân, tuy hắn không quá thích thú nhưng vẫn cầm điện thoại lên.

- Ha ha ha, xin hỏi có phải là bí thư Vương không?

Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia vang lên một giọng cười rất cởi mở.

- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là?

Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ dừng lại.

- Bí thư Vương thật sự là quý nhân hay quên, tôi là anh Quách, là Quách Tiên Vi, trước kia chúng ta cùng công tác trong một khu văn phòng, bí thư Vương cũng không phải không nhận ra tôi đấy chứ?

Người ở đầu dây bên kia dùng giọng sung sướng tự giới thiệu chính mình.

"Quách Tiên Vi?"

Vương Tử Quân chợt nhớ đến tình hình mình gặp mặt Quách Tiên Vi, hắn thầm nghĩ, mình và Quách Tiên Vi cũng chỉ có mối quan hệ sơ lược, vì sao đối phương lại gọi điện thoại cho mình?

- Chào trưởng phòng Quách, điện thoại bên tôi nghe không rõ ràng, thế cho nên cũng không phân biệt được là giọng nói của anh, mong anh bỏ quá cho. Nếu cũng vì vấn đề này mà tôi mất đi cơ hội lên chức, tôi không đập vỡ cái điện thoại này cũng không được.

Vương Tử Quân khẽ cười nói một lời trêu đùa với Quách Tiên Vi.

Quách Tiên Vi thấy Vương Tử Quân nói lời ẩn giấu như vậy thì cười ha hả nói:

- Bí thư Vương quá đề cao tôi rồi, đối với những vị cán bộ cấp bậc như anh muốn cầu tiến thì tôi cũng không trông nom được. Trong khu văn phòng này có ai mà không biết anh chính là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất trong tỉnh chúng ta?

Hai người mở lời khen nhau qua lại vài câu, bầu không khí cũng hòa hợp hơn rất nhiều. Quách Tiên Vi thấy bầu không khí giữa hai bên đã rất tốt, thế là nói ra mục đích của mình:

- Bí thư Vương, tối nay anh có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời anh uống một ly.

Quách Tiên Vi mời cơm, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân nhớ đến một câu mà địa phương huyện Lô Bắc của mình dùng để đánh giá cán bộ phòng tổ chức, là một câu rất hình tượng như thế này: Đi theo người của phòng tổ chức thì càng ngày càng cầu tiến. Mỗi ngày mỗi một cán bộ khoa viên bình thường của phòng tổ chức đều có người mời đi dùng cơmn, đừng nói là một vị cán bộ phó phòng như Quách Tiên Vi. Tuy Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi cùng là phó phòng, nhưng nếu nói về thực quyền thì Quách Tiên Vi mạnh hơn Vương Tử Quân rất nhiều, bây giờ Quách Tiên Vi mời Vương Tử Quân dùng cơm, đây là có ý gì?

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn không nghĩ sẽ từ chối. Vì nhiều bạn sẽ có thêm nhiều đường để đi, Quách Tiên Vi có địa vị khá quan trọng, nếu kết nối quan hệ thì cực kỳ có ích cho đường phát triển của mình sau này.

- Trưởng phòng Quách, anh không phải đang cố ý làm khó tôi sao? Thế nào lại phân biệt đối xử như vậy? Sao lại để anh phải mời khách? Phải là tôi mời anh.

Vương Tử Quân đổi thành giọng điệu rất nhiệt tình, câu cuối cùng lại có chút oán giận.

Quách Tiên Vi biết rõ Vương Tử Quân chỉ đang nói lời khách khí, nhưng hắn lại thật sự cảm thấy rất vui vì thái độ đó của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:

- Tôi đã sắp xếp xong, anh cũng đừng nên từ chối, tối hôm nay chúng ta đến Cẩm Viên Tinh, không gặp không về.

Quách Tiên Vi đợi Vương Tử Quân đồng ý thì cúp điện thoại, Vương Tử Quân móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Hắn không quan tâm Cẩm Viên Tinh ở chỗ nào, hắn chỉ quan tâm nguyên nhân Quách Tiên Vi tìm đến mình.

Không có chuyện yêu một cách vô duyên vô cớ, cũng không có trò mời khách một cách vô duyên vô cớ, Quách Tiên Vi sớm không đến muộn không đến, bây giờ lại gọi điện thoại mời khách, tất nhiên sẽ có việc.

Sắc trời dần tối, một bản kế hoạch dần được hình thành dưới ngòi bút của Vương Tử Quân. Khi hắn đang múa bút cực kỳ nhập thần thì điện thoại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến là Trương Thiên Tâm, cũng mời Vương Tử Quân dùng cơm.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không quá khách sáo với Trương Thiên Tâm, hắn cười mắng đối phương hai câu, sau đó khuyên người này nên quan tâm nhiều hơn đến chuyện làm ăn kinh doanh, chuyện mời cơm mình để sau này hẵng nói.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và cảm thấy thời gian cũng không còn sớm, vì thế hắn cũng đặt bút xuống, gọi điện thoại bắt chuyện với Trương Lộ Giai, nói rằng hôm nay mình bận chút việc, cuối cùng xách cặp đi ra khỏi phòng.

Khu văn phòng tỉnh đoàn thật sự khá im ắng, có thể thấy nhiều người lúc này đã tan tầm. Khi hắn rời khỏi tòa nhà tỉnh đoàn, đúng lúc thấy bí thư Âu Dương Dương leo lên một chiếc xe Mercedes Benz chạy đi như tên bắn.

Không có xe thật sự khá phiền toái, Vương Tử Quân lúc này đã nghĩ đến phương diện điều Vương Tử Quân đến bên cạnh mình, nhưng bên phía tỉnh đoàn cũng thiếu xe, dù đưa Thái Thần Bân đến thì mình cũng khó có được phân phối một chiếc xe riêng.

Cẩm Viên Tinh cũng không quá xa, Vương Tử Quân bắt xe taxi, chỉ hơn mười phút đã đến nơi. Hắn vừa đi vào cửa chính Cẩm Viên Tinh, tiểu thư tiếp tân mặc sườn xám còn chưa đến nghênh đón thì một người đàn ông mặc tây trang đã tiến đến tươi cười chào:

- Chào bí thư Vương.

Vương Tử Quân nhìn người đàn ông đối diện, hắn chợt nhớ người này hình như là một vị trưởng khoa trong ban tổ chức tỉnh đoàn, còn người này có chức vụ gì thì hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng hắn lại biết tên của đối phương, thế cho nên lập tức cười ha hả nói:

- Trưởng khoa Chúc, anh cũng đến đây dùng cơm sao?

Chúc Nghiêm Dương duỗi hai tay về phía Vương Tử Quân rồi dùng giọng nịnh nọt nói:

- Vừa rồi anh rể tôi nói anh sắp đến, để cho tôi ra nghênh đón ngài. Anh ấy vốn cũng muốn đến nhưng lại bị một người bạn quấy lấy không đi được.

Chúc Nghiêm Dương bắt tay thật chặt với Vương Tử Quân, lời nói vừa rồi đã quá đầy đủ nội dung, không cần nói thêm.

"Anh rể!"

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ anh rể của Chúc Nghiêm Dương là ai. Thế là hắn không khỏi thầm cảm thán tỉnh ủy thật sự là nơi ngọa hổ tàng long, bình thường Chúc Nghiêm Dương là một người không có biểu hiện quá mạnh, không ngờ sau lưng lại có một vị quan đại thần như Quách Tiên Vi.

Vương Tử Quân cười cười với Quách Tiên Vi, sau đó chậm rãi bước lên lầu hai của Cẩm Viên Tinh. Nếu so sánh với bộ dạng thoải mái tự nhiên của Vương Tử Quân thì Chúc Nghiêm Dương thật sự có chút không yên, cũng không phải vì Quách Tiên Vi sắp nói chuyện với Vương Tử Quân, mà hắn đi theo sau lưng Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác như đi sau lưng Âu Dương Dương.

Hèn gì người nào cũng nói bí thư Vương là một nhân vật cường thế trong đoàn thanh niên tỉnh, người này thật sự có khí độ của người làm quan, dù là phong thái hay tư thế cũng cực kỳ hợp cách, mạnh hơn hai vị phó bí thư kia nhiều. Lần này ném ra hai vị trí phó chủ nhiệm để mọi người cùng cạnh tranh, nghe nói đây chính là kế sách của phó bí thư Vương Tử Quân, đã ép cho bí thư Âu Dương đi vào khuôn khổ.

Khi nhân viên phục vụ đưa hai người Vương Tử Quân đến và đẩy cửa một gian phòng xa hoa, đúng lúc Quách Tiên Vi đi ra với gương mặt tràn đầy nụ cười. Quách Tiên Vi tuy nhiệt tình như lửa nhưng Vương Tử Quân cũng không dám chậm trễ, hắn vươn hai tay ra bắt tay Quách Tiên Vi, bộ dạng giống như anh em thân tình gặp lại nhau.

Hai người tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, điều này rất khó làm cho người ta nghĩ rằng bọn họ chỉ gặp mặt nhau lần thứ hai mà thôi. Dưới lời mời nhiệt tình và chân thành của Quách Tiên Vi, hai người cùng đi vào trong phòng.

- Anh Quách, tôi thật sự phục anh ở điểm này, số lần anh gặp mặt bí thư Vương thật sự còn kém hơn tôi, nhưng anh xem, anh và anh ấy lại tỏ ra nhiệt tình như vậy, giống như hai người hận không thể gặp mặt nhau sớm hơn vậy.

Vừa rồi tuy Vương Tử Quân cũng phát hiện trong phòng có người, nhưng Quách Tiên Vi ra nghênh đón quá nhiệt tình, điều này làm cho hắn khó thể quay sang người bên kia. Lúc này nghe thấy đối phương lên tiếng thì hắn mới đưa mắt nhìn sang.

Vương Tử Quân thật sự có quen biết người này, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở phương diện có quen biết mà thôi. Khi hắn gặp mặt Quách Tiên Vi thì cũng gần như cũng gặp mặt người này, nhưng chẳng qua hắn tiếp xúc với người này còn sớm hơn Quách Tiên Vi một chút.

- Chào chủ nhiệm Trần.

Vương Tử Quân không chú ý đến giọng quan của đối phương, hắn nở nụ cười bắt tay chủ nhiệm Trần Nguyên Hà.

Trần Nguyên Hà dù cực kỳ vui cười với Quách Tiên Vi, thế nhưng bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân cũng không dám chậm trễ. Hắn vươn tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Bí thư Vương, tôi và anh Quách nói đùa vài câu, anh cũng đừng trách đấy nhé?

Ba người nói chuyện rồi bắt đầu ngồi xuống, Quách Tiên Vi là người mời Vương Tử Quân nên đã cố ý giữ lại vị trí thủ tịch, nhưng Vương Tử Quân đối mặt với Quách Tiên Vi và Trần Nguyên Hà thì cũng không dám ngồi lên vị trí kia. Hắn liên tục mở miệng chối từ, thế là ba người cuối cùng cũng không ai ngồi vị trí thủ tịch.

Lúc ba người nói chuyện vui vẻ thì Chúc Nghiêm Dương đã gọi nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên. Không biết trước đó Quách Tiên Vi có khảo sát sở thích của Vương Tử Quân hay không, thế nhưng lúc này tất cả các món ăn trên bàn đều cực kỳ hợp khẩu vị Vương Tử Quân.

- Cậu Vương, anh mời cậu một ly, tôi uống trước, xem như đón gió tẩy trần cho cậu.

Quách Tiên Vi nâng ly thủy tinh lên, hắn vừa nói vừa uống cạn ly.

Trần Nguyên Hà cũng không khách khí với Quách Tiên Vi, cũng uống cạn ly của mình rồi mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, còn Chúc Nghiêm Dương thì lại càng không cần phải nói. Vương Tử Quân đối mặt với tính cách hào sảng của Quách Tiên Vi, hắn trầm ngâm một lát rồi cũng uống một ngụm cạn sạch, nhưng một ngụm này lại uống vào có chút khó chịu.

Quách Tiên Vi nhìn Vương Tử Quân khẽ nhíu mày mà cười nói:

- Cẩm Viên Tinh có vài món ăn rất nổi tiếng, đặc biệt là món canh đậu hũ này, anh nếm thử xem, hương vị khác biệt với những món canh đậu hũ mà chúng ta từng ăn.

Quách Tiên Vi khẽ vung tay, một tô danh đưa đến trước mặt Vương Tử Quân. Nói là canh đậu hũ nhưng thực chất bên trong còn có cá, nước dùng có lẽ là từ xương hầm, con cá có cái đầu rất lớn, thịt nhiều, từng miếng đậu hũ nổi lên trên, người nào nhìn qua cũng sinh ra cảm giác thèm ăn.

Vương Tử Quân cũng không từ chối ý tốt của Quách Tiên Vi, hắn gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng. Vừa mới tiếp xúc với đầu lưỡi thì cảm giác thơm ngon đã xuất hiện, lưỡi sinh ra cảm giác tê tê, hắn dùng muỗng múc một phần nước canh bỏ vào miệng, mùi vị nồng hậu, hương vị đặc biệt ngon.

- Quả nhiên là món ngon khó kiếm, nếu không phải có trưởng phòng Quách giới thiệu thì tôi thật sự không biết đến khi nào mới được ăn món canh đậu hũ ngon như vậy.

Vương Tử Quân cố gắng áp chế hơi rượu bùng lên trong dạ dày, hắn mỉm cười nói với Quách Tiên Vi.

Quách Tiên Vi là người cực kỳ giỏi trên phương diện điều tiết bầu không khí, hắn mở miệng, đủ mọi chuyện kỳ lạ ở khắp đông tây nam bắc được phun ra. Lúc này bầu không khí trong phòng vì những câu chuyện của hắn mà ngày càng hài hòa hơn.

- Bí thư Vương, lần này anh Quách mời khách vì chuyện gì thì tôi tin anh cũng nhìn ra được, con người của tôi không thích đi đường vòng, tôi nói luôn tình hình thực tế, để cho Nghiêm Dương phục vụ cho anh, như vậy có được không?

Sau khi uống được vài vòng rượu thì Trần Nguyên Hà đặt ly xuống rồi nở nụ cười nhìn sang Vương Tử Quân nói.

Tất nhiên Vương Tử Quân nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của Trần Nguyên Hà, Quách Tiên Vi mời rượu mình và đặc biệt đưa theo Chúc Nghiêm Dương, điều này đã làm hắn hiểu rõ mục đích mời khách của Quách Tiên Vi. Lúc này hắn nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Quách Tiên Vi và gương mặt tràn đầy chờ mong của Chúc Nghiêm Dương, hắn khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Anh Trần, anh nói như vậy chẳng phải quá khách khí rồi không? Anh và trưởng phòng Quách đều là bạn bè của tôi, Nghiêm Dương lại là đồng sự trong cơ quan tỉnh đoàn, nào có chuyện phục vụ tôi?

Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly lên nói:

- Trưởng phòng Quách, tôi cũng không thể cho anh nhiều lời hứa hẹn, hôm nay tôi chỉ cho anh một đảm bảo, đó chính là anh em sẽ cố gắng hết sức có thể.

Quách Tiên Vi rất tán thưởng thái độ của Vương Tử Quân, nếu như Vương Tử Quân tiến lên vỗ ngực đảm nhiệm ngay từ đầu, như vậy sẽ làm cho hắn sinh ra cảm giác không yên. Lần này hắn mở tiệc chiêu đãi Vương Tử Quân, nói thật đây cũng không phải là ý của hắn, nếu không phải bà vợ ở nhà cứ mãi cằn nhằn, hắn cũng không hạ thấp chính mình để đi cầu cạnh người ta.

Vương Tử Quân là cấp phó, chính Quách Tiên Vi cũng là một cấp phó, làm hết sức là thái độ tốt nhất có thể. Khi Vương Tử Quân nâng ly rượu lên thì Quách Tiên Vi cũng nhanh chóng nâng ly, hắn cụng ly với Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, dù sự việc có kết quả thế nào thì tôi cũng xin cảm tạ những lời vừa rồi của cậu.

Chúc Nghiêm Dương thấy Vương Tử Quân đồng ý thì trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ, tuy không nắm chắc phần thắng trong tay thế nhưng ít nhiều cũng có hy vọng. Nếu như không có sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân, chỉ sợ Chúc Nghiêm Dương cảm thấy lần này mình không có chút cơ hội nào, bây giờ có lời hứa của bí thư Vương, ít nhất cũng có vài phần thắng trong tay.

Khi bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một nữ nhân viên phục vụ cực kỳ yểu điệu khẽ đẩy cửa ra, một người đàn ông cầm chai rượu dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:

- Trưởng phòng Quách, nghe nói anh uống rượu ở chỗ này, tôi đến kính anh một ly.

Lúc người đàn ông kia đi vào và lên tiếng thì nhóm Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống, Vương Tử Quân cũng không quên quay đầu sang nhìn, hắn phát hiện người đến mời rượu là trưởng phòng tổ chức thành phố An Dịch, là Cát Trường Lễ. Nhưng lú này trưởng phòng Cát cũng không còn uy nghiêm oai vệ như xưa, hắn cầm ly rượu với bộ dạng cười ha hả, thật sự giống như chú hàng xóm nhà bên.

Quách Tiên Vi cũng rất nể tình Cát Trường Lễ, không đợi Cát Trường Lễ đi đến thì đã đứng lên tiếp đón. Cát Trường Lễ tuy chỉ là trưởng phòng tổ chức thành phố An Dịch, thế nhưng đây cũng là một cán bộ cấp phó sở, Quách Tiên Vi cũng không dám bày ra tư thái quá cao.

Cát Trường Lễ cầm lấy chai rượu rót vào ly cho Quách Tiên Vi, ánh mắt vẫn không thể không nhìn lên người Vương Tử Quân. Hắn nhìn thấy Vương Tử Quân đang cười tủm tỉm nhìn mình, thế là cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.

"Vì sao tên kia lại có mặt ở đây?"

Cát Trường Lễ nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân thì ý nghĩ đầu tiên là muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng hắn là một trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn là người có hàm dưỡng, đủ để hắn đập tan ý nghĩ không thực tế vừa lóe lên trong đầu mình.

- Lão lãnh đạo, thật sự là đời người còn phải gặp lại, không ngờ gặp lại ngài ở chỗ này. Được, để tôi kính ngài ba ly.

Vương Tử Quân cầm lấy chai rượu cách đó không xa rồi mỉm cười nói với Cát Trường Lễ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cát Trường Lễ khẽ gật đầu, hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói:

- Thì ra là bí thư Vương, có duyên, thật sư là có duyên.

Cát Trường Lễ tuy nói có duyên nhưng thật sự cảm thấy rất đè nén, con bà nó, chính mình nghe nói trưởng phòng Quách của phòng tổ chức tỉnh ủy ăn cơm ở chỗ này nên mới đến mời rượu, không ngờ lại gặp phải tên khốn Vương Tử Quân ở nơi đây, đúng là mất hứng.

- Ôi, cậu xem đầu óc của tôi kìa, Tử Quân là cán bộ từ thành phố An Dịch, tất nhiên sẽ là thuộc hạ cũ của trưởng phòng Cát rồi. Trưởng phòng Cát, hôm nay tôi tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho bí thư Vương, lúc này anh là lãnh đạo cũ của cậu ấy lại đến, coi như giúp tôi uống với bí thư Vương hai ly.

Quách Tiên Vi cũng không biết chuyện xảy ra giữa Cát Trường Lễ và Vương Tử Quân, thấy hai người quen biết nhau, thế là dùng giọng nhiệt tình nói với Cát Trường Lễ.

Cát Trường Lễ thầm chấn động, là một người trong hệ thống ban ngành tổ chức, hắn biết rõ địa vị của Quách Tiên Vi ở phòng tổ chức tỉnh ủy. Bây giờ người này mời Vương Tử Quân dùng cơm, có thể thấy Vương Tử Quân đang phát triển rất tốt ở cơ quan tỉnh đoàn.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Cát Trường Lễ bắt đầu rót rượu. Vì Vương Tử Quân là khách, tuy Vương Tử Quân đã liên tục từ chối, cuối cùng cũng cùng uống ba ly với Cát Trường Lễ.

Có Cát Trường Lễ chen ngang nên xem như Vương Tử Quân cũng uống được kha khá, hắn cũng không dám uống thêm nhiều. Sau khi cùng nâng ly lần cuối với nhóm Quách Tiên Vi, hắn nói lời cáo từ và rời đi.

Quách Tiên Vi sắp xếp lái xe đưa Vương Tử Quân về dưới khu nhà ký túc xá tạp chí thanh niên.

Khi xuống xe thì Quách Tiên Vi kéo tay Vương Tử Quân nói:

- Cậu Vương, chỗ này không thích hợp với cậu, thật sự không quá tốt, cậu nên đổi địa phương khác yên tĩnh hơn.

Quách Tiên Vi nói rất ẩn giấu nhưng ý nghĩa lời nói lại quá rõ ràng, Vương Tử Quân nào không hiểu được? Hắn gật đầu cười cười với Quách Tiên Vi rồi nói lời cảm tạ.

Một làn khói xanh bốc lên, chiếc xe của Quách Tiên Vi phóng đi như tên bắn. Khi xe Quách Tiên Vi khuất dạng thì Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía nhà mình, lúc này trong đầu hắn tuy khá tỉnh nhưng cơ thể lại có chút cảm giác lâng lâng. Hắn uống rượu với Quách Tiên Vi, người gây ấn tượng sâu sắc nhất với hắn không phải là Chúc Nghiêm Dương, cũng chẳng phải Trần Nguyên Hà, mà chính là người đến chúc rượu Quách Tiên Vi, là Cát Trường Lễ.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, nếu như không phải lúc này hai bên gặp mặt nhau, Vương Tử Quân căn bản không tin Cát Trường Lễ sẽ rót rượu cho mình. Nhưng cảm giác nóng sốt và quay cuồng trong dạ dày lại nói cho hắn biết mình vừa uống vào vài ly rượu do chính tay Cát Trường Lễ rót.

Năm xưa khi Dương Quân Tài còn công tác ở huyện Lô Bắc thì Cát Trường Lễ đã nhiều lần đến thị sát khảo sát, Vương Tử Quân là chủ tịch huyện phải rót rượu cho trưởng phòng Cát, khi đó vị trưởng phòng Cát này có cái giá rất cao.

Trong quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Vương Tử Quân thầm nghĩ những lời này mà thật sự rất cảm khái. Đúng lúc hắn loạng choạng đi về phía bậc cầu thang thì một hình bóng yểu điệu chợt xuất hiện ngay trước mắt.

Trương Lộ Giai với gương mặt và nụ cười nghịch ngợm, nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn dưới bầu trời đêm, hai mắt lấp lánh như sao sáng trên trời, thật sự giống như hai viên dạ minh châu tuyệt đẹp lóe ánh hào quang.

Vương Tử Quân không ngờ Trương Lộ Giai sẽ chờ mình ở chỗ này, hắn chợt ngẩn ngơ, sau đó định mở miệng thì Trương Lộ Giai đã nói:

- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần bàn với anh, không biết anh có rảnh không?

"Có gì mà rảnh hay không?"

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Trương Lộ Giai, sau đó hắn đưa tay bắt lấy tay nàng. Nhưng lúc này Trương Lộ Giai cũng không nhào vào lòng hắn như mong muốn, nàng chợt dịch người trốn vào trong một chiếc Santana ở bên cạnh.

- Nếu anh đã có rãnh, vậy chúng ta đi nói chyện.

Trương Lộ Giai chờ Vương Tử Quân lên xe rồi nhấn chân ga, xe chạy như bay về phía ổ tình yêu của hai người. Lúc này Trương Lộ Giai đã hoàn tòn không còn bộ dạng đứng đắn như vừa rồi, bàn tay mảnh khảnh xoa nhẹ lên mặt Vương Tử Quân, sau đó nàng trừng mắt nhìn hắn.

- Chồng, vừa rồi vì giữ gìn hình tượng anh minh của cậu nên chị mới làm như vậy, hành động của giảng viên Trương cũng không phải tệ đấy chứ?

Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai như một giai nhân giữa trời đêm mà nở nụ cười hiểu ý, hắn thoải mái nằm xuống ghế mà không nói thêm điều gì. Nhưng lúc này tư thái của hắn lại chọc giận Trương Lộ Giai, chợt nghe thấy nàng dùng giọng điệu không cam lòng nói:

- Này, chị hỏi cậu, cô gái xinh đẹp dứng dưới mái hiên kia là ai? Dáng người rất đẹp, ánh mắt sao lại ác độc như vậy? Vừa nghe nói chị tìm cậu thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhìn chị một lúc lâu, làm hại chị đây thiếu chút nữa đã cho rằng cô gái đó chính là chị cả của cậu vậy.

"Chị cả?"

Vương Tử Quân nghe cách xưng hô của Trương Lộ Giai mà không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, đúng là chỉ có nàng mới nghĩ ra cách xưng hô như vậy. Hắn vươn tay khẽ vỗ lên gương mặt ghen tuông của Trương Lộ Giai, sau đó ra hiệu cho nàng an tâm lái xe, lát nữa rồi hãy nói. Tất nhiên trong ánh mắt của hắn cũng có một tầng ý nghĩa khác: Về đến nhà sẽ cho nàng một phần ưu đãi về thể lực và tình cảm.

Về đến nhà, sau khi đóng cửa thì Trương Lộ Giai dịu dàng ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nàng hỏi hắn:

- Tử Quân, có phải tỉnh đoàn các cậu đang tuyển hai vị trí phó chủ nhiệm không?

- Lúc này không được nói đến chuyện công, chút quy củ đó mà chị còn không hiểu, đúng là nên phạt.

Sau một phen ân ái thì Trương Lộ Giai giống như biến thành một khối bùn nhão. Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Trương Lộ Giai nằm trong lòng mình, còn Trương Lộ Giai thì khẽ thổi vào mũi hắn rồi hỏi:

- Cậu còn chưa trả lời chị câu hỏi vừa rồi.

Vương Tử Quân ôm lấy người ngọc trong lòng, lúc này hắn mới hỏi một câu:

- Thế nào, chẳng lẽ chị có người muốn tham gia tuyển chọn sao?

- Thật sự cũng không phải là chị có người tham gia tuyển chọn, mà một bộ hạ cũ của ông nội có một đứa cháu nội đang công tác ở khu văn phòng tỉnh ủy, tuy không cùng đơn vị với cậu nhưng nghe tin tức kia vẫn động tâm. Hôm nay người kia đi đến chỗ ông nội, cứ quấn lấy yêu cầu ông nội giúp đỡ.

Trương Lộ Giai chụp lấy bàn tay đang tác quái của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Không phải cán bộ đang công tác trong cơ quan tỉnh đoàn mà muốn trở thành phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn? Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, cũng nhớ tới tình huống hôm nay Quách Tiên Vi mời khách, xem ra một kế hoạch áp chế Lâm Thụ Cường của mình đã làm bùng ra những con sóng không nhỏ.

Vương Tử Quân nhĩ đến những tình huống mà mình sắp phải đối mặt, trong đầu hắn nhanh chóng có nhiều ý nghĩ khác thường, thế là hắn chợt ngồi thẳng người lên, lại rơi vào trầm ngâm.

...

Vương Tử Quân là một cán bộ cấp phó thì cũng phải gặp mặt vài người, một người cấp chính như Âu Dương Dương sẽ là thế nào thì dễ dàng nghĩ ra được. Sau khi Âu Dương Dương đi vào phòng làm việc thì chợt cảm thấy đầu óc như rối cả lên.

Âu Dương Dương là một lãnh đạo đứng đầu cơ quan tỉnh đoàn, phương diện ngoại giao kém hơn các vị lãnh đạo nam rất nhiều. Nhiều khi ngoài những bữa tiệc quá mức cần thiết thì Âu Dương Dương đều phải cố gắng về nhà dùng cơm, chỉ là yêu cầu như vậy cũng quá cao, phần lớn thời gian đều khó được như ước nguyện.

Sau ngày hôm qua cho ra quyết định sẽ tăng thêm cho văn phòng hai vị phó chủ nhiệm thì Âu Dương Dương đã cảm thấy bầu không khí thay đổi, trước tiên chính là điện thoại trong phòng làm việc của nàng, nó hầu như biến thành một đường dây nóng. Tiếp theo đó chính là những người đã lâu không liên lạc đã bắt đầu nối lại quan hệ, cứ nói đến những chuyện năm xưa hoặc ân cần hỏi han, nhưng cuối cùng thì trăm sông cũng đổ về biển: Mình có một người thân công tác trong khu văn phòng khối chính quyền hoặc tỉnh ủy, nếu có cơ hội thì mong giúp đỡ nhiều hơn.

Đối với những mối quan hệ như vậy thì Âu Dương Dương phần lớn đều có thể thoái thác, cũng có thể từ chối, nếu không sẽ dùng vài lời nói để cho qua, nhưng cũng có vài cuộc điện thoại đặc biệt mà nàng khó thể bỏ qua.

Ví dụ như tối hôm qua thư ký của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong gọi điện thoại đến, dù không nói đấy có phải là ý của chủ tịch Hào hay không, thế nhưng giọng điệu lại rất quỷ dị, điều này đã nói rõ tất cả. Âu Dương Dương dù là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng cung không muốn vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với thư ký của Hào Nhất Phong.

- Trần Chấn Hưng, Kim Duyệt Hằng...

Âu Dương Dương khẽ xem xét những cái tên này, nàng thật sự cảm thấy có chút do dự.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Âu Dương Dương lên tiếng, thư ký Chung Địch Hồng bước vào phòng nói:

- Bí thư Âu Dương, vừa rồi chủ tịch Tề gọi điện thoại đến, mời chị đến chỗ của anh ấy.

Chủ tịch Tề, bây giờ là Tề Chính Hồng. Âu Dương Dương nghe nói Tề Chính Hồng yêu cầu mình đi thì lại day day trán theo bản năng. Khá lắm, bây giờ Tề Chính Hồng yêu cầu mình đến nói chuyện, có lẽ là chuyện liên quan đến nhà máy in, dù sao thì Vương Tử Quân cũng đã cho ra phương án xử lý, thế nên nàng cũng không sợ chủ tịch Tề gây phiền cho mình.

Âu Dương Dương tạm thời gác những chuyện phiền lòng sang một bên, nàng thu dọn bàn làm việc, sau đó cầm theo một văn kiện đi về phía phòng làm việc của Tề Chính Hồng. Tề Chính Hồng là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh, hắn thật sự rất bận rộn, số người chờ được gặp mặt hắn vào mỗi ngày là rất đông, được thư ký của hắn xếp thành hàng ở bên ngoài.

Nhưng vì được chủ tịch Tề kêu gọi nên Âu Dương Dương được miễn phải xếp hàng, nàng đi vào trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng, thật sự là chen ngang với những người khác.

- Bí thư Âu Dương đến đấy à? Mời ngồi, mời ngồi.

Tề Chính Hồng cũng không phải đang nghiêm chỉnh phê duyệt văn kiện, hắn giống như đang cố ý chờ Âu Dương Dương đến, khi thấy Âu Dương Dương đi vào thì nhanh chóng đứng lên dùng giọng ôn hòa nói.

Âu Dương Dương đối mặt với một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh như Tề Chính Hồng thì tất nhiên sẽ không dám bất kính, nàng nở nụ cười chào hỏi chủ tịch Tề, sau đó ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng.

- Bí thư Âu Dương, công tác sắp tới là rất tốt, đặc biệt là phương diện an trí cho công nhân của nhà máy in, xem ra tỉnh đoàn thật sự là một đơn vị mở đầu trong công tác thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh trong tỉnh. Nếu như mỗi đơn vị đều có thể làm tốt công tác này như tỉnh đoàn, không chờ đợi không dựa giẫm vào ai, lại biết sắp xếp xử trí khéo léo, không phải tất cả đều được giải quyết thỏa đáng rồi sao? Nào còn cần lãnh đạo tỉnh ủy phải quan tâm nhọc óc như vậy?

Tề Chính Hồng nâng ly trà trên bàn làm một ngụm rồi cười dùng giọng khích lệ nói với Âu Dương Dương.

Âu Dương Dương lên tiếng với lời khích lệ của chủ tịch Tề Chính Hồng:

- Cảm tạ chủ tịch Tề đã khích lệ, công tác của chúng tôi được hoàn thành dưới sự chỉ đạo và lãnh đạo của khối chính quyền tỉnh, chúng tôi chỉ tìm ra vài biện pháp để thực hiện theo đúng ý đồ của lãnh đạo, đây cũng không phải là công lao của tỉnh đoàn, đó thể hiện sự nhìn xa trông rộng và vạch đúng phương hướng của các vị lãnh đạo.

- Bí thư Âu Dương, chị cũng đừng nói như vậy, là công lao của ai thì chị cho rằng lãnh đạo sẽ không nhìn thấy rõ ràng sao?

Tề Chính Hồng chỉ tay về phía Âu Dương Dương rồi cười ha hả nói.

Gặp mặt lần này Âu Dương Dương cảm thấy chủ tịch Tề Chính Hồng quá bình dị gần gũi, hơn nữa bầu không khí nói chuyện lại cực kỳ hòa hợp. Nhưng nàng thấy vậy cũng không dám có ý nghĩ buông lỏng, dù sao thì thân phận của Tề Chính Hồng vẫn là quá rõ ràng.

- Bí thư Âu Dương, nghe nói tỉnh đoàn muốn chọn lựa ra hai vị phó chủ nhiệm văn phòng?

Khi Âu Dương Dương cho rằng cuộc nói chuyện sắp kết thúc thì Tề Chính Hồng đang ngồi sau bàn làm việc chợt lên tiếng.

Âu Dương Dương chợt sững sờ, nàng lập tức dùng giọng thành thật trả lời:

- Vâng, thật sự có chuyện này, công tác của văn phòng quá bận rộn, chúng tôi muốn tăng cường lực lượng của mình, chuẩn bị chọn ra hai vị phó chủ nhiệm để chia xẻ công tác.

- À, ý nghĩ này là rất tốt, ở khối chính quyền thì mỗi một phó thư ký trưởng ứng với một vị chủ tịch, tỉnh đoàn cũng không thiếu các vị lãnh đạo, có ba vị phó và chị nữa là bốn, như vậy phải có bốn vị chủ nhiệm văn phòng để phụ trách công tác. Chỉ như vậy mới có thể điều động và phát huy tinh tích cực công tác của cán bộ trẻ, lại đề cao hiệu suất làm việc.

Tề Chính Hồng dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Âu Dương Dương, sau đó tán dương từ tận đáy lòng.

Âu Dương Dương khẽ gật đầu, nàng chờ Tề Chính Hồng nói ra ý nghĩ tiếp theo, nhưng Tề Chính Hồng không nói gì thêm, tỏ ý Âu Dương Dương có thể rời khỏi phòng.

Âu Dương Dương tuy là phụ nữ nhưng dựa vào kinh nghiêm công tác nhiều năm cũng thấy rõ trên thế giới này không bao giờ có trò yêu vô cớ hận vô cớ. Tề Chính Hồng gọi mình sang đây tuyệt đối không phải mở miệng nói vài lời về chuyện thay đổi chế độ ở nhà máy in.

Quả nhiên khi Âu Dương Dương đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Tề, thư ký của Tề Chính Hồng đang chờ nàng, vừa thấy nàng đi ra thì đã tiến lên bắt chuyện. Người này giống như tiễn chân nàng, hơn nữa lại lơ đãng nói ra một tin tức: Đồng chí bí thư Đào Chí Hòa của chi đoàn phòng tổ chức tỉnh ủy là một người cháu họ của chủ tịch Tề. Sau khi vị thư ký mở miệng nói ra một câu như vậy thì cũng không nói thêm điều gì.

Nhưng đây cũng là quy cũ quan trường, nói đến đúng điểm dừng là dừng, nhìn qua thì không quá rõ ràng, tất cả nhờ vào sự lĩnh ngộ của chính anh. Ý nghĩa lời nói của vị thư ký kia quá rõ ràng, Âu Dương Dương nếu như không lĩnh ngộ ra được thì cũng không cần tiếp tục giữ vị trí bí thư tỉnh đoàn Sơn Nam.

Lúc này chủ tịch Hào, chủ tịch Tề là hai vị lãnh đạo lớn đã nói ra nhân tuyển, còn muốn mình phải xử lý sao cho tốt, điều này làm cho Âu Dương Dương chợt cảm thấy rối loạn. Nếu nàng thật sự cắn răng thực hiện theo đúng ý của hai vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh, như vậy nàng còn chút uy tín gì trong cơ quan tỉnh đoàn?

Âu Dương Dương quay về phòng làm việc của mình mà trong lòng thật sự vội vàng xao động, nhưng điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên không ngừng giống như có kẻ muốn đòi nợ. Lúc này nàng thật sự sinh ra cảm giác sợ hãi với điện thoại, thật sự rất hối hận, nếu như mình giả câm giả điếc và để cho Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố hài lòng một lần không phải tốt sao? Cũng không rơi vào tình huống khó xử thế này, một tình huống không dám đắc tội ai.

Mỗi khi có sự kiện điều động nhân sự thì hầu như phải cực kỳ thận trọng, nhưng bây giờ sự việc đã diễn tiến như vậy, nàng đâm lao đành phải theo lao.

Khi Âu Dương Dương cảm thấy trong lòng rối loạn thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, nàng chỉ có thể gắng gượng tiếp điện thoại. Mười cuộc điện thoại thì có hơn phân nửa số đó gọi đến để đề cử nhân tuyển, hơn nữa những nhân tuyển này phần lớn đều không liên quan gì đến cơ quan tỉnh đoàn.

Nếu là một vài vị trí không quan trọng thì sẽ không có vấn đề, nhưng cũng có vài cuộc điện thoại làm cho Âu Dương Dương cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, khó thể coi thường. Nhưng đừng nói là chỉ có hai vị trí trống, dù có nhiều hơn thì nàng cũng không thể nào sắp xếp cho tất cả mọi người được.

Tình huống này chỉ có thể thao tác một cách công bằng là hay nhất, nhưng muốn thực hiện nó cũng không phải chuyện dễ dàng, có câu nước quá trong không có cá, người nhìn vào chằm chằm sẽ chẳng có tương lai.

Khi Âu Dương Dương cảm thấy cực kỳ phiền lòng và đi tới đi lui trong phòng làm việc thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lúc này người đi vào lại là Tôn Trạch Hồng. Vẻ mặt Tôn Trạch Hồng có hơi âm trầm, sau khi đi vào phòng thì ngồi xuống trước bàn làm việc của Âu Dương Dương, dùng giọng có chút bực bội nói:

- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy sự việc liên quan đến vị trí hai phó chủ nhiệm của văn phòng tỉnh đoàn một là sớm quyết định cho xong, hai là khỏi đi.

Một là sớm quyết định cho xong, hai là khỏi đi, đây là những câu nói quá bất đắc dĩ. Âu Dương Dương vốn có chút xem thường vị trợ thủ Tôn Trạch Hồng này, nhưng bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng càng có thêm vài phần bức bối.

Âu Dương Dương dùng ánh mắt cực kỳ sâu sắc nhìn Tôn Trạch Hồng, sau đó thầm nghĩ, sớm quyết định sao? Hừ, ai quyết định được? Lúc này tôi lên tiếng, tôi thật sự quyết định thì sao? Anh lại ở bên kia hô hào tập trung dân chủ sao? Mà bỏ qua không tuyển phó chủ nhiệm văn phòng thì thật sự là câu nói không ra gì, anh đã cho ra quyết định, bây giờ lại nuốt lời được sao? Đây không phải là đùa giỡn thay đổi xoành xoạch à? Hơn nữa lãnh đạo tỉnh đã mở miệng, anh nói kết thúc không tuyển thì xong sao? Đây không phải là gặp khó khăn thì co lại à?

Cán bộ khối tỉnh đoàn nếu muốn phát triển thì phải xem thái độ của các vị thường ủy tỉnh ủy, nếu đắc tội với một trong số đó, chẳng phải sẽ là vật cản trên con đường phát triển của Âu Dương Dương sao? Nàng cũng không muốn tạo thành vết nhơ trong lý lịch của mình.

Âu Dương Dương nâng ly trà lên làm một ngụm rồi mới chậm rãi nói:

- Quyết định sớm một chút cũng tốt, còn quyết định như thế nào, anh Tôn có kế hoạch gì hay không?

Đây cũng là một câu nói nhảm, Tôn Trạch Hồng tất nhiên là có đáp án, nhưng hắn sao có thể nói ra? Cũng không phải sợ Âu Dương Dương, mà là vì hắn có nói ra cũng không tính là gì. Vì vậy hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng nhìn vào mắt Âu Dương Dương rồi nói:

- Bí thư Âu Dương, dù đó chỉ là hai vị trí phó chủ nhiệm văn phòng, nhưng bây giờ lại sinh ra hiệu ứng bứt dây động rừng, chuyện ngày càng lớn, tất nhiên mọi chuyện phải do chị quyết định, tôi nào có tư cách như vậy.

- Bí thư Tôn, chuyện này vốn cũng không có gì là đại sự, thế nhưng không ngờ mực nước ở văn phòng tỉnh ủy quá sâu so với tưởng tượng của chúng ta. Tôi ở đây đã thật sự khó chống đỡ nổi, quá nhiều người chào hỏi, muốn quyết định cũng rất khó.

Âu Dương Dương trầm ngâm một lát, cuối cùng dùng giọng thật sự nói với Tôn Trạch Hồng.

Tôn Trạch Hồng chợt cười khan, hắn nói:

- Bí thư Âu Dương, tôi cũng không lừa được chị, hì hì, tôi cũng không khá hơn chị chút nào, người chào hỏi không thiếu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau mà không nói gì, nhưng hai người bọn họ đều tự hiểu, đó chính là bọn họ thật sự không muốnn vì sự kiện này mà đắc tội với người.

- Bí thư Âu Dương, nếu không chúng ta mở hội nghị nghiên cứu một chút?

Tôn Trạch Hồng khẽ lên tiếng đề nghị dưới ánh mắt chăm chú của Âu Dương Dương.

Âu Dương Dương biết chuyện này đã rơi lên người mình, dù là đắc tội với ai cũng phải đi theo trình tự của ban ngành, như vậy sẽ đắc tội ít hơn một chút. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói với Tôn Trạch Hồng:

- Bí thư Tôn, anh để ban tổ chức cho ra một danh sách, chúng ta sẽ cùng nhau nghị luận.

Tôn Trạch Hồng phụ trách ban tổ chức, nhưng thực tế vị trưởng ban tổ chức cũng không nghe lời hắn. Nếu như trước kia Âu Dương Dương phân quyền như vậy thì Tôn Trạch Hồng sẽ rất vui, nhưng bây giờ hắn lại nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ củ khoai lang nóng này sao lại vào tay mình rồi?

Tuy Tôn Trạch Hồng thật sự không muốn nhưng vẫn không dám từ chối, hắn đành phải cắn răng đồng ý.