Tiểu Mai thật sự sợ Nhâm Vĩnh Cách đến tận xương tủy, sau khi nghe thấy câu hỏi của giám đốc Nhâm thì thiếu chút nữa đã đánh rơi cả ly trà trong tay xuống đất. Nàng định lên tiếng giải thích thì Nhâm Vĩnh Cách đã khua tay mất kiên nhẫn nói:
- Đừng nói rằng ngay cả chuyện nhỏ đó cũng làm không xong đấy nhé, như vậy thì còn gì là nhân viên hạng nhất của khách sạn? Tôi nói cho cô biết, phục vụ lãnh đạo thì dù là chuyện nhỏ cũng không thể phát sinh sai lầm, có biết không?
Trước kia Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc thật sự là người nói một không hai, khi đó giám đốc nhà khách cũng nịnh bợ hắn đến mức cực điểm, thế nhưng tên giám đốc kia thậm chí còn chưa bằng Nhâm Vĩnh Cách vào lúc này. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của Tiểu Mai, thế là hắn vung tay với Nhâm Vĩnh Cách rồi nói:
- Giám đốc Nhâm, đây chỉ là chuyện nhỏ, coi như bỏ qua.
- Chủ tịch Vương thật sự khoan hồng độ lượng, không chấp nhất với bọn họ, đây rõ ràng là khí độ của lãnh đạo.
Nhâm Vĩnh Cách cười khen Vương Tử Quân hai câu, sau đó lại dùng giọng phàn nàn giải thích:
- Thật ra tôi cũng không muốn phê bình người khác, chỉ là tôi được sắp xếp ở cương vị này, cũng không thể nào phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo, cũng không thể vì trình độ phục vụ của khách sạn làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư tiếp tục nghe Nhâm Vĩnh Cách ca thán, thế là hắn phất tay nói:
- Giám đốc Nhâm, anh cứ đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ trò chuyện sau.
Nhâm Vĩnh Cách nghe nói Vương Tử Quân muốn nghỉ ngơi thì cũng không dám nói thêm lời nào, hắn nhanh chóng chào lãnh đạo rồi đi ra, nhưng khi đi đến cửa còn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, ngài dùng cơm tối ở khách sạn hay ở bên ngoài, nếu như ngài dùng cơm trong khách sạn, tôi sẽ cho nhân viên phục vụ đưa vào phòng cho ngài.
- Không cần, tôi sẽ ra ngoài dùng cơm, tôi đã có hẹn.
Vương Tử Quân cũng không muốn để Nhâm Vĩnh Cách ở lại gây rối, hắn trực tiếp từ chối lời đề nghị của giám đốc Nhâm.
Khi Nhâm Vĩnh Cách rời đi thì căn phòng hơn năm mươi mét vuông đã trở nên yên tĩnh. Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông, hắn bắt đầu suy tư về quá trình hôm nay, bắt đầu nghĩ về những người mình gặp được vào ngày hôm nay.
Trước khi đến thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân từng nghe nói Tiết Diệu Tiến là một người cực kỳ cường thế, bây giờ xem ra bí thư Tiết cũng không phải là cường thế như bình thường. Nếu nói theo cách của người hữu tâm, ban ngành thành phố Đông Bộ thật sự rất đoàn kết.
Một ban ngành đoàn kết, lại có một vị bí thư thị ủy cường thế, như vậy trên cơ bản đã chú định chỉ có một kết cục chính trị: Tính cách của chủ tịch Nhâm Xương Bình chắc chắn đứng ở góc bù với bí thư Tiết Diệu Tiến, mà đám cán bộ ở bên dưới hai vị lãnh đạo mạnh mẽ như vậy cũng không đơn giản.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn xem xét một lúc, sau đó nhảy xuống giường. Hắn còn chưa nhận công tác, cần gì phải ép mình khổ sở như vậy? Chính mình không phải là lãnh đạo chủ yếu của đảng ủy chính quyền, chỉ cần mình làm tốt công tác, như vậy binh tới tướng đỡ nước đến đắp đê không được sao?
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại gọi cho Mạc Tiểu Bắc, hắn muốn nói ra tin tức mình đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ. Nhưng khi thấy không liên lạc được, hắn chợt cảm thấy có chút thất lạc, cũng không còn tâm tư gọi điện thoại.
Bụng đói kêu réo làm cho Vương Tử Quân nhanh chóng thoát khỏi cảm giác thất lạc, giữa trưa hắn cũng không ăn quá nhiều, bây giờ thật sự muốn ăn một bữa thật no.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng và đi xuống bên dưới, khoảnh khắc khi rời khỏi khách sạn, một chiếc xe quen thuộc chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Dù Vương Tử Quân không quá quan tâm đến chuyện xe cộ thế nhưng hăn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra chiếc xe kia, đó không phải là chiếc xe buổi sáng cố ý lui lại húc vào đầy xe của phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Hắn còn nhớ rõ khi Hạ Nham Châu đến báo cáo công tác với bí thư Tiết Diệu Tiến, bí thư Tiết đã dùng ngôn từ chuẩn xác nói phải xử lý nghiêm vụ này.
Nhưng bây giờ chiếc xe kia lại nghênh ngang lái vào nhà khách thành phố Đông Bộ, khi chiếc xe dừng lại thì có bốn người gồm hai nam hai nữ bước xuống, một người trong số đó chính là tên thanh niên đầu đinh buổi sáng.
- Nhị ca, hôm nay đã làm anh phải uất ức, đám người đội cảnh sát giao thông kia thật sự là chó mù dám giữ xe của ngài. Ngài cũng đừng nóng, sau này chúng ta sẽ cho hắn biết tay.
Một tên đàn ông hơi lùn đứng bên cạnh tên thanh niên lái xe, hắn dùng tay vỗ vỗ ngực rồi hùng hổ nói với tên thanh niên đầu đinh lúc sáng.
- Hổ Tử, đừng nói nhảm nhiều như vậy, vấn đề này không liên quan đến đám cảnh sát giao thông kai. Con bà nó, coi như ông đây xui xẻo, đụng vào xe gì không đụng, lại đụng vào xe của phòng tổ chức tỉnh ủy đưa phó chủ tịch thường vụ xuống nhận chức, đúng là quá xui xẻo. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Tên đàn ông lúc sáng điều khiển xe húc vào xe của phòng tổ chức tỉnh ủy khóa xe lại thật cẩn thận rồi lớn tiếng nói.
Tên đàn ông được gọi là Hổ Tử chợt cười nói:
- Nhị ca, ngài cũng không thể nói như vậy được, như vậy có gì là xui xẻo? Phòng tổ chức tỉnh ủy đưa phó chủ tịch thường vụ xuống nhận chức, được bao lâu sẽ tiếp tục đổi người? Chiếc xe kia được ngài húc vào cũng xem như phúc tinh chiếu rọi, không thể là người bình thường có thể so sánh được.
- Tiểu tử cậu chỉ giỏi nịnh hót làm anh đây vui vẻ, ha ha ha.
Tên đàn ông húc xe vừa nói vừa ngẩng đầu đi vào trong khách sạn.
Lúc tên đàn ông húc xe buổi sáng đi vào trong khách sạn thì ánh mắt rơi lên người của Vương Tử Quân. Hắn cũng là một kẻ có trí nhớ tốt, buổi sáng Vương Tử Quân xuống xe nói chuyện với tên cảnh sát mập, hắn đã nhìn và nhớ kỹ bộ dạng của Vương Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân đứng đó thì vẻ mặt tên đàn ông húc xe chợt biến đổi, hắn nhanh chóng tiến lên hai bước đi đến trước mặt Vương Tử Quân:
- Ôi, đây không phải là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Hôm nay chúng ta gặp mặt hai lần thật sư là có duyên phận.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư phản ứng đến loại lưu manh này, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tên kia, sau đó xoay người chuẩn bị bỏ đi.
- Nhị ca, đây là tên lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy kia sao? Tôi thấy đâu là một tên mặt trắng ăn bám mới đúng. Tiểu tử, anh nói cho mày biết, nếu mày còn dám trêu chọc Nhị ca của chúng tao, có tin tao đánh mày biết tay không?
Tên đàn ông được gọi là Hổ Tử chợt đưa tay lên cho ra một tư thế cắt cổ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, hắn đã bao giờ bị người ta uy hiếp thế này? Khi hắn chuẩn bị phản kích thì một bàn tay thon dài trắng nõn chợt duỗi tới, bàn tay chụp lấy cánh tay Hổ Tử rồi khẽ vặn lại. Hổ Tử lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
- Sao em lại đến đây?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp của người đối điện mà không khỏi tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
- Vừa đúng lúc có hai ngày nghỉ.
Mạc Tiểu Bắc hất Hổ Tử sang một bên, Hổ Tử kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. Vương Tử Quân nhìn Hổ Tử ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hắn thầm nghĩ đừng thấy vợ mình không nói không rằng mà khinh thường, chỉ cần vợ mình ra tay thì biết sức chiến đấu là không tầm thường.
- Mày muốn chết sao?
Tên đàn ông được xưng là Nhị ca thấy anh em của mình bị hại thì đẩy cô gái ở bên cạnh ra, hắn vung tay tát thật mạnh vào mặt Mạc Tiểu Bắc. Nhưng hắn dù dồn hết sức cũng căn bản không là gì với Mạc Tiểu Bắc, bàn tay của hắn còn chă đến mặt nàng thì một chiếc giày da đã đá vào bụng hắn.
- Anh vừa nói gì, anh định làm gì anh ấy?
Mạc Tiểu Bắc chờ tên Nhị ca bên kia ngã xuống thì dùng giọng lạnh lùng hỏi Hổ Tử.
- Ông sẽ phế nó, có gì sao? Tao nói cho mày biết, ông không những phế nó, ông còn tìm người chơi mày. Con bà nó, đến lúc đó sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.
Hổ Tử là một tên du côn cực kỳ hợp cách, nhưng khốn nổi lời khiêu khích của hắn vào lúc này lại xúc phạm đến tâm lý của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy lời nói của Hổ Tử thì máu huyết sôi trào, hắn vung chân đạp mạnh vào Hổ Tử.
Nếu nói về sức chiến đấu thì Vương Tử Quân kém hơn Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng một đá của hắn lúc này lại dồn vào người Hổ Tử đang gục xuống không thể đứng lên, thế là Hổ Tử lập tức gào lên đau đớn.
Mạc Tiểu Bắc cũng cực kỳ căm hận lời nói của Hổ Tử, gương mặt của nàng được bao phủ trong một tầng sương lạnh, nàng không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà vung chân đạp xuống.
Vương Tử Quân nhìn thấy mình và Mạc Tiểu Bắc hầu như cùng thu chân trên người Hổ Tử, thế là hắn chợt cảm thấy buồn cười không hiểu nguyên nhân. Mạc Tiểu Bắc nhìn mặt Vương Tử Quân, gương mặt nàng lại có thêm chút biểu hiện khá sinh động.
- Các người làm gì vậy? Còn không mau đứng ra.
Khách sạn Đông Bộ chính là một yếu điểm của thành phố Đông Bộ, cổng khách sạn luôn có cảnh sát, thế nên khi hai người Nhị ca ngã xuống đất không lâu thì có vài tên cảnh sát chạy đến.
Khi thấy cảnh sát chạy đến thì vẻ mặt Nhị ca chợt biến đổi, hắn lớn tiếng nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, hai người này tấn công chúng tôi.
Vương Tử Quân thấy cảnh sát chạy đến thì gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, hắn muốn xem cảnh sát xử lý sự việc như thế nào.
Đám cảnh sát rõ ràng có quen biết với Nhị ca và Hổ Tử, khi thấy hai tên kia bị đánh ngã thì tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Ánh mắt của bọn họ nhanh chóng chuyển sang nhìn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.
- Các người là kẻ khả nghi đánh người, mau theo chúng tôi tiếp nhận điều tra.
Đám cảnh sát thấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cũng không lớn tuổi, thế là vẻ mặt chợt biến đổi, một tên trầm giọng nói với Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc khẽ cười lạnh một tiếng, nàng định nói thì Vương Tử Quân đã vung tay nói:
- Bọn họ có đi theo chúng tôi không?
- Con bà nó, ai đi với mày? Ông là người bị hại, ông muốn yêu cầu các đồng chí công an cho ra một câu trả lời phù hợp.
Hổ Tử bị hai người Vương Tử Quân cho một đạp, vốn tức giận điên người, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì lập tức lớn gan hẳn lên.
Vài tên cảnh sát chạy đến đều có quen biết Hổ Tử, vì vậy khi thấy Hổ Tử mở miệng thì chỉ khẽ cười, căn bản không ai muốn mở miệng.
Vương Tử Quân cũng căn bản không quan tâm đến vở hài kịch lúc này, lúc này Mạc Tiểu Bắc đến, hắn cũng không có thời gian. Thế là hắn kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi nói:
- Có gì các anh cứ đi tìm giám đốc Nhâm là được, đúng rồi, hai người kia dám uy hiếp tôi giữa ban ngày ban mặt, các anh đưa bọn họ đi, nếu không đừng trách tôi tìm bí thư Hạ để nói ra sự việc này.
Hổ Tử đứng thẳng người lên, hắn thấy hai người Vương Tử Quân muốn đi thì không khỏi có chút gấp gáp. Hắn muốn vung tay giữ lấy Vương Tử Quân, nhưng hắn lại đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi kinh hoàng rụt bàn tay về.
Đám cảnh sát vốn cũng có ý nghĩ muốn xem náo nhiệt, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói đến Hạ Nham Châu, trong lòng chợt sinh ra cảm giác kinh hoàng. Bọn họ tất nhiên biết rõ những người ở trong khách sạn Đông Bộ đều là lãnh đạo, nếu như mình bị kẹp giữa hai bên, như vậy sẽ cực kỳ khó chịu.
- Tìm giám đốc Nhâm? Hừ, được, ông sẽ gọi giám đốc Nhâm ra, để xem anh ta nghe lời tao hay nghe lời mày.
Hổ Tử cũng không muốn mất mặt, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cũng nổi giận. Hắn là khách quen của khách sạn Đông Bộ, giám đốc Nhâm Vĩnh Cách trước nay luôn nịnh nọt lấy lòng hắn.
- Anh Nhâm, Nhâm Vĩnh Cách, anh xuống đây cho tôi.
Hổ Tử hét lớn làm cho hai nhân viên phục vụ trong khách sạn phải đưa mắt nhìn ra.
Tiếng hét của Hổ Tử thật sự có tác dụng, chỉ sau nháy mắt thì Nhâm Vĩnh Cách với cơ thể mập mạp đã xuất hiện ngoài cửa khách sạn. Hổ Tử chỉ vào Nhâm Vĩnh Cách rồi nói:
- Thấy không? Đây là anh Nhâm, chờ đó mà xem.
Nhâm Vĩnh Cách đến rất nhanh, hắn liếc mắt thấy Hổ Tử đang đứng bên dưới bậc thềm khách sạn. Hắn nghe thấy đối phương kêu gào thì có chút mất hứng, nhưng hắn nào dám đắc tội với loại lưu manh như vậy? Thế cho nên vẫn nở nụ cười đi xuống chào đón.
Nhưng khi đang chuẩn bị chào hỏi Hổ Tử, Nhâm Vĩnh Cách lại thấy Vương Tử Quân đứng sau lưng Hổ Tử không xa. Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
- Anh Nhâm, vừa rồi hắn cho gọi anh ra gặp cảnh sát.
Hổ Tử thấy Nhâm Vĩnh Cách đi đến thì nhanh chóng nói. Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Nhâm Vĩnh Cách đã đi đến trước mặt Vương Tử Quân, lại cung kính nói một câu "chủ tịch Vương!"
Đám cảnh sát ở bên cạnh chợt cảm thấy kin hồn, bọn họ là cảnh sát phụ trách an toàn chung quanh khách sạn Đông Bộ, bọn họ thật sự còn linh thông tin tức hơn bất kỳ người nào ở nơi khác. Lúc này bọn họ nghe rõ cách xưng hô của Nhâm Vĩnh Cách, thế là nhớ đến sự kiện phó chủ tịch thường vụ đến nhận chức vào ngày hôm nay.
Bây giờ có rất nhiều tin tức về vị phó chủ tịch thường vụ kia, hơn nữa xưa nay mọi người luôn cực kỳ mẫn cảm với vấn đề bổ nhiệm nhân sự, có đủ mọi phiên bản nhận xét về vị chủ tịch mới này, nhiều nhất chính là phó chủ tịch xuân phong đắc ý, danh tiếng mạnh mẽ, đồng thời lại rất trẻ. Hôm nay đám cảnh sát được gặp mà thật sự cảm thấy bàng hoàng ngạc nhiên: Vị phó chủ tịch thường vụ thành phố không ngờ lại trẻ như vậy.
Đám cảnh sát đưa mắt nhìn phó chủ tịch Vương, lãnh đạo tỏ ra không buồn không giận, không có chút gì là tức giận, điều này càng làm cho bọn họ sinh ra cảm giác không yên và bất an.
Có những lãnh đạo lòng dạ rất sâu, bọn họ không biểu hiện cảm giác của mình ra ngoài mặt, có những lúc tức giận lại nở nụ cười, cũng không dễ mở miệng. Nhưng đáng chết chính là những vị lãnh đạo như vậy thường rất khó đối phó, không ra tay thì không sao, ra tay sẽ làm cho người ta khó thể nào chống đỡ, không sức hoàn thủ.
Nhị ca đứng cùng với Hổ Tử, lúc vừa hắn còn tỏ ra ngang ngược, bây giờ thật sự rất sững sốt. Hắn biết Vương Tử Quân đi cùng đám người phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng hắn chỉ cho rằng người này là cán bộ của phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không ngờ đối phương là phó chủ tịch thường vụ thành phố vừa đến nhận chức.
- Anh Nhâm, hai người kia vừa rồi đã uy hiếp đến an toàn của tôi, anh để cho các đồng chí công an đưa bọn họ đi điều tra cho tôi.
Vương Tử Quân vung tay với Nhâm Vĩnh Cách, sau đó hắn nhìn đám cảnh sát:
- Các anh làm rõ vụ này cho tôi.
Vương Tử Quân nói xong những lời vừa rồi thì xoay người rời đi, căn bản không quá quan tâm đến Nhâm Vĩnh Cách đang muốn mở miệng, càng không quan tâm đến đám cảnh sát lúc này đang đưa mắt nhìn nhau, gương mặt cực kỳ sợ hãi.
Mạc Tiểu Bắc đi theo Vương Tử Quân, hai người cùng đi về phía phòng của hắn. Hổ Tử nhìn hai người Vương Tử Quân bỏ đi mà nói một câu không cam lòng:
- Vừa rồi hắn còn đánh tôi.
- Hổ Tử, anh nói gì? Phó chủ tịch thường vụ đánh anh? Nói ra chỉ có quỷ mới tin.
Nhâm Vĩnh Cách thật sự rất mất hứng, đây dù gì cũng là địa bàn của hắn, phó chủ tịch thường vụ ở đây chính là tin tưởng vào hắn. Nếu vấn đề an toàn của lãnh đạo không được đảm bảo, côỗ này xuất hiện phần tử côn đồ lưu manh, như vậy hắn còn công trạng gì? Dù sau lưng cũng có ô dù bao phủ, thế nhưng nếu hắn chọc giận phó chủ tịch thường vụ, dù có ô dù phía sau, sợ rằng ô dù cũng không vì một tiểu tử ngu ngốc như hắn mà lật cổ tay với phó chủ tịch thường vụ.
Sự việc vốn chẳng là gì, bây giờ vì có lẫn vào chút chính trị mà thêm phức tạp.
- Đi thôi, Nhị ca! Xin lỗi, chúng tôi chấp hành công vụ, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Tên cảnh sát đứng đầu nghe thấy Nhâm Vĩnh Cách nói như vậy thì cũng chỉ có thể đi đến trước mặt Nhị ca nói, giọng điệu của hắn tuy rất khách khí nhưng lại cực kỳ chân thật đáng tin.
Nhị ca tuy nghênh ngang kiêu ngạo nhưng lúc này cũng biết mình khó thoát, hắn khẽ cười nói với đám cảnh sát:
- Cảnh sát Lý, có cần còng không?
- Không cần, trên địa bàn thành phố Đông Bộ có ai không biết giám đốc Đỗ chứ? Nhị ca là anh em của giám đốc Đỗ tất nhiên cũng hiểu rõ đại nghĩa, cũng không làm cho anh em chúng tôi khó xử.
Cảnh sát Lý cũng là người có ánh mắt rất sâu sắc, hắn nhanh chóng nở nụ cười nói lời xin lỗi với Nhị ca.