Bí Thư Trùng Sinh

Chương 457: Tôi muốn anh thay đổi lề lối



Lưu Nham Phú đợi Tôn Quốc Lĩnh nói xong thì hắng giọng một cái, chuẩn bị nói ra ý kiến của mình, bày ra tư thái giúp đỡ Vương Tử Quân. Nhưng khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì Lữ Hạ Cường nãy giờ không nói gì đã mở miệng.

- Chủ tịch Nhâm, các vị, đồng chí Quốc Lĩnh nói rất đúng, chúng ta chú trọng phát triển kinh tế cũng phải coi trọng phương diện nhân sinh. Thật ra xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ cũng không tồi, không những giải quyết công ăn việc làm cho nhân dân, lại có thể giải quyết vấn đề di dời giải tỏa và hoàng loạt vấn đề khác, tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.

Lữ Hạ Cường nói rất ít nhưng vài lời ngắn gọn lại như một đấm thật mạnh vào trong lòng đám người ở phía bên kia. Tuy bây giờ chỉ là ba phiếu so với hai, thế nhưng chỉ cần như vậy đã đủ quyết định thắng bại rồi.

Hai so với ba, dù sao thì số người chưa mở miệng chỉ còn Vương Tử Quân, Lưu Nham Phú, Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ.

Nhâm Xương Bình chợt đau lòng phát hiện dù mình có ném ra một phiếu cũng là kết quả Vương Tử Quân thắng.

Vương Tử Quân không có khả năng tự phản đối ý kiến của mình, còn Lưu Nham Phú thì đi theo Vương Tử Quân, sẽ không bỏ phiếu cho bên mình. Nếu đầu phiếu là bốn và năm, như vậy một vị chủ tịch như mình sẽ hoàn toàn thât bại, sẽ là một đả kích rất lớn.

Nhâm Xương Bình nghĩ đến những tình huống có thể xuất hiện, thế là vẻ mặt không khỏi biến đổi. Dù thế nào thì hắn cũng không thể nào thất bại trong biểu quyết, đặc biệt là thua một vị phó chủ tịch thường vụ, vì nó còn làm hắn khó chịu hơn cả sự kiện phương án xây dựng khách sạn năm sao không được thông qua.

- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.

Nhâm Xương Bình nhìn thấy Lưu Nham Phú định mở miệng, hắn chợt mở miệng lên tiếng cướp lời Lưu Nham Phú:

- Tuy xây dựng trung tâm thương mại và vài con đường dành cho người đi bộ sẽ có quy mô không bằng một khách sạn năm sao, thế nhưng lại có thể kết hợp với tình hình thực tế, lại càng giải quyết vấn đề của quần chúng, là một hành động cực tốt để thúc đẩy phát triển kinh tế thành phố Đông Bộ...

Trước khi Nhâm Xương Bình mở miệng thì Lý Khang Lộ còn cho rằng chủ tịch sẽ có phương án giải quyết, nhưng khi Nhâm Xương Bình mở miệng thì hắn chợt nhận ra đại cục đã định, không còn gì có thể cản được thắng lợi của Vương Tử Quân vào lúc này.

Đại cục đã định, tất cả quá xác thực, đây là đại cục đã định, Lý Khang Lộ thật sự không thể tin vào kết quả này. Hắn dù thế nào cũng không thể tin mình và Nhâm Xương Bình liên thủ với nhau lại bại trong tay Vương Tử Quân.

Bốn phía yên tĩnh giống như trong phòng không có người nào, lúc này âm thanh của máy điều hòa vang lên thật sự rất chói tai, giống như bánh xe lửa đang nghiến vào đường ray. Lý Khang Lộ thật sự bực bội, hắn xoa bóp lồng ngực của mình, giống như bên trong có một con mãnh thú gì đó đang gầm rú. Vẻ mặt hắn tái nhợt, cơ thể còng xuống, vẻ mặt chán nản tột độ giống như tất cả sức lực đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại một cái đầu lâu lắc lư qua lại mà thôi.

Lý Khang Lộ chợt đau lòng phát hiện ra trước đó hắn có xu thế vượt qua Chúc Vu Bình ở khối chính quyền thành phố, bây giờ địa vị của hắn chậm rãi hạ xuống. Tuy nói bây giờ còn chưa rơi xuống cuối cùng nhưng dù nhìn thế nào thì cũng thấy rõ hắn căn bản không bằng Chúc Vu Bình.

Lời nói của Nhâm Xương Bình đã xem như khoanh lên sự việc lần này một dấu tròn, điều này làm cho Lý Khang Lộ cực kỳ thất vọng. Hắn thầm mắng Nhâm Xương Bình bội bạc, đồng thời lại cực kỳ cảm thấy ngột ngạt. Nhâm Xương Bình có thể lật lọng tuyên bố phương án của Vương Tử Quân là phù hợp, nhưng Lý Khang Lộ thì không thể. Hắn là kẻ thúc đẩy phương án xây dựng khách sạn năm sao, sao có thể chối bỏ phương án của mình?

Đây không phải là tự tát lên mặt mình sao?

Sự việc vẫn còn chưa kết thúc, hội nghị văn phòng khối chính quyền sẽ ra quyết định thế nào, Vương Tử Quân thắng trận này thì sao? Chỉ cần bí thư Tiết đồng ý với phương án xây dựng khách sạn năm sao, chỉ cần hội nghị thường ủy thông qua phương án xây dựng khách sạn năm sao thì phương án xây dựng trung tâm thương mại của Vương Tử Quân căn bản sẽ phải vứt đi.

Lý Khang Lộ nghĩ như vậy thì bắt đầu tỉnh táo trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn Nhâm Xương Bình đang hùng hồn lên tiếng giúp đỡ cho Vương Tử Quân, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lưu Nham Phú đã nghĩ ra nhiều lời để lên tiếng phát biểu thế nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống bụng, không có cơ hội lên tiếng. Nhâm Xương Bình đã tán thành, như vậy đã xem như xong, hắn có lên tiếng cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.

Nhâm Xương Bình lên tiếng tan họp, hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố đã xem như kết thúc, từng nhân viên rời khỏi phòng đều mang theo nụ cười giống như hội nghị rất thành công và cực kỳ đoàn kết. Nhưng có một vài cán bộ công tác lâu năm lại phát hiện có một vài vị lãnh đạo nở nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, giống như cũng không có ý nặn ra nụ cười như vậy.

- Chủ tịch Tử Quân, khu thương mại đã được hội nghị khối chính quyền thành phố thông qua, anh nên nhanh chóng hoàn thiện, đến khi bí thư Tiết tổ chức hội nghị thường ủy thì chúng ta sẽ cho ra thảo luận. Anh nên xếp đặt cho hiệu quả, cần phải thêm trực quan và hoàn thiện, như vậy sẽ làm cho các vị thường ủy dễ dàng hiểu rõ và tán thành.

Nhâm Xương Bình thật sự giống như chưa từng có điều gì phát sinh, hắn vừa tiến len phía trước vừa khẽ lên tiếng dặn dò Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đối mặt với những lời quan tâm dặn dò của Nhâm Xương Bình cũng cười nói:

- Chủ tịch Nhâm, anh cứ yên tâm, công tác này không phải chỉ có nhiệt tình là đủ, cần phải có trình độ chuyên nghiệp. Tôi sẽ sắp xếp phương án này cho ban thiết kế quy hoạch, tôi tin với trình độ chuyên nghiệp của bọn họ thì nhất định sẽ cho ra một kế hoạch hoàn thiện hơn.

Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ đi phía trước, các vị phó chủ tịch đi theo phía sau, tình cảnh lúc này đã biểu hiện một sự thật: Lúc này lực tác động và lực hương tâm của các vị lãnh đạo ban ngành khối chính quyền thành phố là cực mạnh.

Chỉ là trong lòng đám người đều có đầy đủ hương vị, vẻ mặt cũng biểu hiện rất đặc sắc, nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại có nhiều vấn đề.

Lúc này người có tâm tình không tốt nhất trong các thành viên ban ngành khối chính quyền thành phố chính là phó chủ tịch Trình Hiểu Bình, nàng dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại cho ra kết quả như vậy. Vừa rồi nàng lên tiếng thật sự giống như rất nổi bật, thế nhưng lại sinh ra kết quả Trư Bát Giới soi sương, thật sự là thua thảm hại.

Đúng, Trình Hiểu Bình đã thua không còn mảnh giáp. Nàng lên tiếng không những đắc tội với Vương Tử Quân, còn biến chính mình thành một tiểu nhân thất chí. Nếu biết rõ Vương Tử Quân là kẻ khó dây vào như vậy, nàng cần gì phải giương lá cờ bày tỏ thái độ một cách nhanh chóng như vậy?

Nếu so với một Trình Hiểu Bình đang cực kỳ hối hận thì Chúc Vu Bình lại tỏ ra rất bình thản, thỉnh thoảng lại nói vài câu vui đùa với Tôn Quốc Lĩnh ở sau lưng. Thỉnh thoảng hắn còn nói vài hai ba câu với Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân ở phía trước, giống như tất cả những gì giữa mình và Vương Tử Quân là chưa từng phát sinh.

Vương Tử Quân cũng thật sự rất tán thưởng thái độ không đau không khổ của Chúc Vu Bình. Là một nhân vật chính trị thì phải có tâm tính thắng không kiêu, bại không nản, ung dung trấn định, chỉ như vậy thì sau này mới có thể tiến xa bay cao trên con đường làm quan.

Hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố đã kết thúc trong vui vẻ, nhưng lúc này những mạch nước ngầm đã bắt đầu chảy cuồn cuộn làm cho đám người trong khu văn phòng khối chính quyền thành phố thật sự thổn thức. Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ một sự kiện vốn đã là ván đóng thuyền lại sinh ra bước ngoặt lớn như vậy.

Khi đán người trong văn phòng đang thảo luận về kết quả của hội nghị, nhóm tâm phúc của Vương Tử Quân là Lý Cẩm Hồ và Triệu Quốc Lương lại đang vỗ tay ăn mừng, thật sự rất vui sướng. Lý Cẩm Hồ và Triệu Quốc Lương cũng không dám nghĩ rằng lãnh đạo của mình sẽ thắng ở hội nghị lần này, dù sao thì đối mặt với Vương Tử Quân chính là chủ tịch Nhâm Xương Bình và một phó chủ tịch cực kỳ có danh tiếng và thực lực là Lý Khang Lộ.

Với cấp bậc của Lý Cẩm Hồ và Triệu Quốc Lương thì căn bản không có tư cách dự thính hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố, vì thế lúc cuộc họp đang diễn ra thì bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Bọn họ cảm thấy lòng mình như bị mèo cào, vì hai người bọn họ không phải đang chờ đợi kết quả, giống như đang trông ngóng chủ tịch Vương Tử Quân không nên thua quá thảm ở ván bài này.

Nhưng khi tin tức truyền đến lại làm cho Lý Cẩm Hồ và Triệu Quốc Lương trợn mắt há mồm, chủ tịch Vương đã thắng trong hội nghị lần này, hơn nữa còn làm cho Nhâm Xương Bình có ý giúp đỡ Lý Khang Lộ phải thay đổi lề lối.

- Lãnh đạo của chúng ta đã thắng!

Khi Lý Cẩm Hồ nhận được điện thoại thì thật sự rất hưng phấn, hắn nói như vậy với Triệu Quốc Lương. Lúc này hắn không còn bộ dạng nghiêm túc của một vị phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, giọng nói rất lớn, rất vang dội.

Tin tức phương án xây dựng khu thương mại dành cho người đi bộ ở khu dân cư Bằng Hộ đã được hội nghị khối chính quyền thành phố thông qua nhanh chóng truyền đi khắp nơi giống như hoa bồ công anh bay trong gió. Rất nhiều người đang chờ đợ tin tức, bọn họ nghe được kết quả thì có người gật đầu có kẻ thất vọng, cũng có kẻ cảm thấy cực kỳ nghi vấn.

Đỗ Gia Hào thật sự không tin, hắn nhìn ly thủy tinh bị mình ném vỡ nát, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn:

- Anh nói gì? Phương án xây dựng khách sạn năm sao bị hội nghị thành viên ban ngành khối chính quyền phủ quyết sao?

Tên trợ lý đứng cạnh Đỗ Gia Hào cảm thấy cơ thể run rẩy dữ dội, đây là câu hỏi thứ hai của tổng giám đốc Đỗ với vấn đề này. Hắn thật sự hoài nghi giám đốc Đỗ đã tức giận mà sinh ra hồ đồ, bình thường cũng không đến mức như vậy.

- Giám đốc Đỗ, thư ký trưởng Tề đã nói như vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Viên trợ lý suy tư sau khoảnh khắc rồi dùng giọng cẩn thận nói.

Đỗ Gia Hào giữ chặt lấy cổ áo tên trợ lý, hắn gần đây luôn là một người có biểu hiện hào hoa phong nhã, không biết bây giờ lấy đâu ra sức lực mà xiết chặt cổ áo làm cho tên trợ lý thiếu chút nữa đã bị nghẹn. Nhưng viên trợ lý thật sự không dám hoàn thủ, hắn là trợ lý cho Đỗ Gia Hào lâu năm, hắn hiểu rõ tính tình của giám đốc Đỗ. Nếu như lãnh đạo đang nổi nóng mà chính mình lại phản kháng, căn bản là tưới dầu vào lửa.

- Anh đi ra đi.

Khi tên trợ lý sắp cảm thấy khó thể hít thở thì Đỗ Gia Hào đã chậm rãi thả ra, thế nhưng giám đốc Đỗ vẫn cảm thấy rất tức giận, hắn dùng giọng lạnh lùng phân phó.

- Vâng, giám đốc Đỗ, có gì anh cứ việc phân phó.

Tên trợ lý vất vả lắm mới thở được vài hơi, hắn dùng giọng nịnh nọt nói với Đỗ Gia Hào.

- Đừng nói nhảm, cút đi.

Đỗ Gia Hào giống như một con sư tử nổi giận, cũng chẳng còn gì là hào hoa phong nhã, hắn phất tay mất hết kiên nhẫn, lại hổn hển mắng tên trợ lý.

Tên trợ lý nhìn vẻ mặt của Đỗ Gia Hào, hắn đồng ý một tiếng rồi khúm núm lui ra.

Tên trợ lý thật sự rất sợ hãi, đồng thời cũng cực kỳ tò mò với nguyên nhân làm cho lãnh đạo của mình gặp phải thất bại.

Người này là trợ lý của Đỗ Gia Hào, hắn hiểu rất rõ những tính toán của giám đốc Đỗ. Một kế hoạch kín kẽ như vậy lại thất bại, hơn nữa lại bại trong tình huống mà người người đều cho rằng đã nắm chắc phần thắng.

- Anh, Vương Tử Quân kia là thằng khốn ngăn cản đường phát tài của anh em chúng ta, không bằng nghĩ biện pháp dạy cho nó một bài học.

Khi tên trợ lý lui ra ngoài thì Đỗ Gia Xương đang ngồi trong phòng làm việc của Đỗ Gia Hào cũng bắt đầu không thể ngồi yên.

Đỗ Gia Xương thật sự căm hận Vương Tử Quân đến tận xương tủy, nếu không phải vì tên khốn Vương Tử Quân, một người như hắn sao lại bị công an giam giữ lâu như vậy? Nếu không phải Lý Dược Hổ đã ôm đồm tất cả mọi thứ lên người, chỉ sợ bây giờ hắn còn đang ngồi chồm hổm trong cục công an.

Sau khi sự việc xảy ra thì Đỗ Gia Xương đã xem như hiểu rõ: Những năm nay cái gì gọi là chính nghĩa? Cái gì là tà ác? Con bà nó, đáp án nói đơn giản thì rất đơn giản nhưng nói phức tạp cũng rất phức tạp, đơn giản giống như bầu trời trong xanh, mây trắng bay, chim chóc bay lượn trên không trung, nhìn qua cực kỳ trống trải thích mắt; còn phức tạp giống như cuồng phong bão tố, mây đen quần vũ, sấm sẽ phủ xuống đầu.

Chỉ là Đỗ Gia Xương cảm thấy chút ánh mắt nhìn xa trông rộng của mình chỉ xuất hiện sau khi bị Vương Tử Quân hại cho một vố đau để đời. Sau khi được thả thì trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trả thù Vương Tử Quân, lúc này hắn càng kéo Vương Tử Quân vào sự việc của anh trai.

- Cậu muốn dạy bảo Vương Tử Quân? Hừ!

Đỗ Gia Hào dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn em trai của mình, bàn tay vỗ mạnh lên vai Đỗ Gia Xương một cách không chút khách khí:

- Vương Tử Quân là ai chứ? Cậu là hạng người gì? Chỉ bằng cậu mà muốn dạy bảo hắn ta sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn muốn tiếp tục sống ở thành phố Đông Bộ này thì cậu nên tỉnh tâm lại cho anh, ít nhất cũng đừng nói ra những câu không biết suy nghĩ như vừa rồi nữa.

Đỗ Gia Xương bị Đỗ Gia Hào mắng xối máu chó lên đầu, tuy hắn thật sự không phục nhưng đối mặt với sự cường thế mạnh mẽ cũng không dám nói ra lời dị nghị nào khác. Hắn ủ rũ lui ra phía sau một bước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế của mình, cuối cùng mới thì thào hỏi:

- Anh à, việc xây dựng khách sạn năm sao kia đã được anh mưu đồ không ít năm, chẳng lẽ bây giờ đành bỏ qua sao?

- Bỏ qua? Sao lại bỏ qua?

Đỗ Gia Hào móc ra một điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới dùng giọng âm trầm nói:

- Vương Tử Quân có thể thắng ở hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố, có thể ép cho Lý Khang Lộ và Nhâm Xương Bình nghẹt thở không dám lên tiếng, điều này thật sự vượt ra ngoài dự đoán của anh. Nhưng không phải là hội nghị khối chính quyền thành phố cho ra quyết định là xong tất cả, chúng ta cần phải nắm lấy cơ hội cuối cùng chính là hội nghị thường ủy thị ủy, nó là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

- Anh, ý của anh là chúng ta tác động lên bí thư Tiết sao?

Đỗ Gia Xương là người đi theo Đỗ Gia Hào lâu năm, tất nhiên cũng sẽ là mưa dầm thấm sâu, hắn cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ sau nháy mắt đã hiểu tính toán của anh mình.

- Đúng vậy, chỉ cần bí thư Tiết ủng hộ phương án xây dựng khách sạn năm sao, thì dù hội nghị khối chính quyền thành phố có cho ra quyết định cũng hộ phương án của Vương Tử Quân, cũng không phải không thể thay đổi. Chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm, nắm thật chặt, nhất định sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất.

Đỗ Gia Hào vung tay bóp nát đầu thuốc, sau đó lấy ra một điếu thuốc mới, tiếp tục châm lửa rồi dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đúng, chỉ cần bí thư Tiết giúp đỡ chúng ta xây dựng khách sạn năm sao, cho dù Vương Tử Quân có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào làm bùng sóng được.

Đỗ Gia Xương rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc của Đỗ Gia Hào rồi châm lửa, hắn lại tỏ ra có chút lo lắng:

- Anh, anh nói xem, bí thư Tiết có giúp đỡ chúng ta xây dựng khách sạn năm sao không?

- Bí thư Tiết sẽ giúp!

Đỗ Gia Hào nhìn thoáng qua cậu em của mình, sau đó lại đưa mắt nhìn ra khoảng không vô tận ngoài cửa kiếng, mắt của hắn có hơi híp lại thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định.

Phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến trước nay đều không thiếu người chờ được tiếp kiến, nhưng hôm nay Tiết Diệu Tiến phân phó không gặp mặt ai, đám lãnh đạo đơn vị ban ngành và địa phương đã có hẹn sẵn cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi chờ trong vô vọng mà thôi.

- Hiểu Đông, có lãnh đạo trong phòng không?

Trương Hiểu Đông đang cúi đầu sửa chữa một phần văn kiện trong phòng thư ký, hắn chợt nghe thấy có người lên tiếng.

Trương Hiểu Đông không xa lạ gì với giọng điệu này, hắn vội vàng đứng lên nói:

- Thư ký trưởng, anh xem, tôi sửa văn kiện này quá nhập thần mà không thấy ngài đi đến, thật sự quá hỗ thẹn.

- Toàn tâm toàn ý làm việc là rất tốt, như vậy thật sự hiếm có. Hiểu Đông, hai người chúng ta cũng không nên khách khí với nhau làm gì.

Thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lý Hạc Dương khẽ khoát tay với Trương Hiểu Đông rồi dùng giọng thân thiết nói.

Tuy Lý Hạc Dương nói rất khách khí nhưng Trương Hiểu Đông cũng tự mình hiểu lấy mình, hắn biết mình và thư ký trưởng Lý Hạc Dương có bao nhiêu phần khác biệt. Dù người ta hay gọi Lý Hạc Dương là đại thư ký và Trương Hiểu Đông là tiểu thư ký của bí thư Tiết, thế nhưng Trương Hiểu Đông là người trong cuộc và biết rõ sự khác biệt giữa hai người là như thế nào.

Chưa nói đến vấn đề chức vụ, nói về cấp bậc thì Trương Hiểu Đông cũng không thể nào sánh với Lý Hạc Dương, trước mắt mình chỉ là cấp phó cục mà Lý Hạc Dương đã là một vị thường ủy thị ủy cấp phó giám đốc sở.

- Thư ký trưởng, bí thư Tiết vừa rồi còn đang đọc sách, nếu không thì tôi vào báo cáo một tiếng nhé?

Trương Hiểu Đông là người khéo đưa đẩy, hắn biết rõ Lý Hạc Dương đến tìm bí thư Tiết cũng là vì có chuyện gấp, thế cho nên khẽ thay đổi chủ đề bằng giọng điệu rất hàm súc.

- Không cần, để tôi tự vào là được.

Lý Hạc Dương khoát tay áo khẽ nói.

Trương Hiểu Đông nhìn gương mặt trầm trầm của Lý Hạc Dương mà không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lại làm cho Lý Hạc Dương mất bình tĩnh như vậy? Thư ký trưởng Lý là hạng người gì thì Trương Hiểu Đông biết rất rõ, bình thường chưa từng thấy thư ký trưởng bày ra biểu hiện như vậy. Tuy hắn thật sự rất nghi ngờ, nhưng hắn là một thư ký chuyên nghiệp, những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không hỏi, phải hiểu rõ ý nghĩa của câu nói trên cho rõ ràng.

Khi Lý Hạc Dương đẩy cửa đi vào phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến thì Trương Hiểu Đông vẫn cảm thấy cực kỳ nghi vấn, hắn đang phỏng đoán xem ai là người đã ra tay hiểm độc làm cho thư ký trưởng Lý Hạc Dương phải mất bình tĩnh như vậy, đúng lúc này chuông điện thoại chợt vang lên.

- Chào anh, tôi là Trương Hiểu Đông.

Trương Hiểu Đông cầm điện thoại lên theo thói quen, sau đó nói với đầu dây bên kia.

- Cái gì? Anh nói gì?

Trương Hiểu Đông nghe được những âm thanh vang lên từ đầu dây bên kia mà không khỏi cảm thấy khó khống chế được tâm tình, hắn nghe đối phương lặp lại một câu, cuối cùng mới giật mình phát hiện ra mình đã thất thố.

- Điều này sao có thể?

Trương Hiểu Đông thật sự cảm thấy khó thể tin được, nhưng sự thật nói cho hắn biết sự việc không phải là giả, hắn cũng căn bản không cần phải hoài nghi. Trương Hiểu Đông thầm nghĩ, hèn gì thư ký trưởng Lý Hạc Dương lại tỏ ra như vậy, thì ra đã xảy ra chuyện này. Trong đầu sinh ra ý nghĩ như vậy, Trương Hiểu Đông nhanh chóng nhìn về phía phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến.

Dù sự việc không có liên quan gì đến Trương Hiểu Đông, thế nhưng hắn vẫn hy vọng có thể đi vào trong phòng làm việc cấp bậc cao nhất thành phố Đông Bộ để nghe xem lãnh đạo của mình có cao kiến gì không?

Tiết Diệu Tiến vừa nghe báo cáo của Lý Hạc Dương vừa nghe một khúc kinh kịch phát ra từ máy ghi âm. Hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn luôn cảm thấy mình như con quay, lúc nào cũng bận rộn, loay hoay sứt đầu mẻ trán, ngẫu nhiên có chút thời gian rảnh thì chỉ có thể nghe vài bài kinh kịch cổ mà thôi.

- Anh nói gì? Hội nghị khối chính quyền thành phố thông qua phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thành trung tâm thương mại?

Tiết Diệu Tiến đang nằm dựa lưng lên ghế sa lông phải ngồi thẳng người lên dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lý Hạc Dương.

- Vâng, hội nghị khối chính quyền thành phố đã thông qua, phần lớn các vị phó chủ tịch đều thông qua ý kiến của chủ tịch Vương, thế nên phương án xây dựng trung tâm thương mại cũng đã được thông qua.

Lý Hạc Dương nói rất khẽ, hắn là quản gia của Tiết Diệu Tiến, tất nhiên là người được bí thư Tiết tín nhiệm, rất nhiều chuyện căn bản hiểu rõ ràng hơn so với người bình thường.

Tiết Diệu Tiến rất chú ý đến phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, điều này Lý Hạc Dương biết rất rõ. Vì thế sau khi hội nghị khối chính quyền thành phố có kết quả thì hắn cũng nhanh chóng đi đến phòng làm việc của bí thư Tiết để báo cáo sự việc.

Tiết Diệu Tiến đang nhàn nhã tự đắc nghe kinh kịch chợt đứng thẳng người lên, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Hạc Dương và nói:

- Ý của anh là phương án của Vương Tử Quân đã được thông qua?

- Đúng vậy, bí thư Tiết, hội nghị khối chính quyền thành phố đã thông qua phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ của chủ tịch Vương Tử Quân.

Lý Hạc Dương có thể leo đến địa vị ngày hôm nay tất nhiên sẽ hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Tiết.

Sau khi nghe xong câu trả lời của Lý Hạc Dương thì Tiết Diệu Tiến trầm mặc một lát mà không mở miệng. Nhưng hai mắt của hắn liên tục lấp lánh, chỉ riêng điều này cũng đủ cho thấy bí thư Tiết đang suy nghĩ đối sách với sự kiện vừa xảy ra.

- À, tôi biết rồi.

Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu rồi dùng giọng từ chối cho ý kiến nói.