Bí Thư Trùng Sinh

Chương 482: Một con đường đi đến điểm đen, không thành công thì thành nhân



Nhâm Xương Bình đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt càng nhiều hơn vài phần. Tuy hắn chỉ nói những lời lẽ của các vị quan viên thường dùng, thế nhưng Đổng Quốc Khánh lại hiểu ý, lại biết cách phối hợp.

Nhâm Xương Bình thấy nên cảm tạ Vương Tử Quân vì đã giúp mình tiến sát đến gần Đổng Quốc Khánh, không biết nếu Vương Tử Quân hiểu được hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên là Đổng Quốc Khánh giới thiệu cho mình, đối phương sẽ có biểu hiện thế nào?

Nhâm Xương Bình nghĩ đến đây mà vẻ mặt có thêm chút đỏ ửng, hắn cảm thấy đợi đến khi hợp tác thành công, hắn sẽ đem mối quan hệ giữa Đổng Quốc Khánh và Cát Trường Binh nói cho Vương Tử Quân, như vậy vẻ mặt của Vương Tử Quân nhất định sẽ rất đặc sắc.

- Anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Nhâm Xương Bình không nhịn được cảm giác vui vẻ, hắn cầm điện thoại gọi cho phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền là Thái Nguyên Thương. Sau khi thư ký trưởng Đào Chính Đào rời khỏi vị trí công tác, không thể nào tìm ra một vị thư ký trưởng mới, bây giờ người phụ trách công tác ở chỗ chủ tịch Nhâm Xương Bình chính là phó thư ký trưởng Thái Nguyên Thương.

Thái Nguyên Thương là một người đàn ông hơn bốn mươi, không quá cao lớn nhưng vóc người rất có tinh thần khí khái, mỗi ngày đều cười ha hả giống như một ông phật Di Lặc. Nhưng nhắc đến người này thì thấy cũng là một kẻ lòng dạ độc ác, đã từng có một tên sinh viên không biết vì sao đắc tội với thư ký trưởng Thái, sau đó bị xếp vào danh sách quét dọn vệ sinh của văn phòng nửa năm. Cuối cùng tên nhân viên này vì không chịu được hoàn cảnh đè nén nơi khối chính quyền thành phố, đành phải ngoan ngoãn bỏ đi.

Bây giờ chiếc ghế thư ký trưởng khối chính quyền thành phố đang để trống, Thái Nguyên Thương được chỉ định làm người phụ trách công tác văn phòng của chủ tịch Nhâm Xương Bình, thế là hắn thấy cơ hội của mình kéo đến. Những ngày qua hắn luôn chú tâm dựa vào Nhâm Xương Bình, khi không có việc gì cũng nhanh chóng chạy đến báo danh, thậm chí phục vụ Nhâm Xương Bình còn tốt và nhanh chóng hơn cả phục vụ bố mình.

Nhâm Xương Bình vừa gọi điện thoại cho Thái Nguyên Thương chưa đến một phút, ngay sau đó Thái Nguyên Thương đã xuất hiện trong phòng làm việc của lãnh đạo. Hắn khẽ đẩy cửa ra, cung kính chào hỏi bắt chuyện với Nhâm Xương Bình, sau đó ân cần châm đầy trà vào ly cho lãnh đạo.

Nhâm Xương Bình căn bản rất hưởng thụ những hành vi và lời nói của Thái Nguyên Thương, sau khi chờ Thái Nguyên Thương cung kính ngồi xuống trước mặt mình thì khẽ khoát tay nói:

- Tiểu Thái, ngồi đi, tôi cũng không phải đã nói rồi sao, đến chỗ tôi cũng đừng biểu hiện quá mức như vậy.

- Chủ tịch Nhâm, tôi xin nhận kiểm điểm, đây rõ ràng là tiếp thu không thấu tinh thần chỉ thị của lãnh đạo. Mỗi ngày tôi luôn muốn được đến bên lãnh đạo, luôn muốn chính mình thả lỏng một chút, nhưng mỗi lần đối diện với ngài, với một vị lãnh đạo quản lý cả thành phố Đông Bộ, công tác quá lớn, mỗi phút mỗi giây đều có trách nhiệm, thế cho nên tôi không tự giác được phải trở nên cực kỳ nghiêm túc.

- Xem ra tôi còn cần phải học tập rèn luyện nhiều hơn, kính mong chủ tịch Nhâm chỉ bảo nhiều hơn.

Thái Nguyên Thương vừa dùng giọng cung kính nói vừa dùng ánh mắt chú ý nhìn Nhâm Xương Bình, khi hắn thấy trong mắt Nhâm Xương Bình lóe lên chút vui vẻ, hắn cảm thấy phương pháp của mình xem như đã đúng.

- Anh đấy, cũng không cần suốt ngày cứ chú tâm vào những thứ vô dụng như vậy. Là một thư ký trưởng hợp cách thì phải luôn bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo của mình.

Nhâm Xương Bình nói ra ba chữ thư ký trưởng, giọng điệu chợt đề cao hơn vài phần. Khi nói ra những chữ này thì biểu hiện của hắn có hơi nhạt, có vẻ không quan tâm, nhưng dư quang khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào Thái Nguyên Thương.

Thái Nguyên Thương là người trà trộn trong văn phòng khối chính quyền nhiều năm, tất nhiên hắn không phải là kẻ ngốc. Trước khi chưa xác định rõ vấn đề đề bạt thì dù có bất kỳ mục đích nào, lãnh đạo cũng sẽ không bao giờ tỏ thái độ quá rõ ràng. Cho dù anh có giỏi giang và khéo léo thế nào thì lãnh đạo cũng chỉ để lộ ra tảng băng ngầm, vì vậy điều anh cần làm chính là nắm bắt manh mối, phải xem vào khứu giác nhạy cảm của chính anh.

Phải nói là Nhâm Xương Bình tuy lên tiếng khá hời hợt nhưng trong lời nói lại ẩn giấu nhiều nội dung, Thái Nguyên Thương nghe vào trong tai và hiểu rõ ý nghĩa.

Dưới tình huống tâm tính có chút hoảng loạn, Thái Nguyên Thương nhìn Nhâm Xương Bình, hắn phát hiện chủ tịch Nhâm đang híp mắt, nụ cười trên khóe miệng trải rộng ra cả khuôn mặt, bên trong giống như chứa đựng rất nhiều nội dung. Dù Thái Nguyên Thương cố gắng áp chế tâm tình kích động, thế nhưng gương mặt mật mạp béo tốt vẫn không nhịn được khẽ run lên.

Phó thư ký trưởng và thư ký trưởng đều có chung chữ thư ký trưởng thế nhưng lại khác nhau chữ phó, như vậy khác biệt là cực kỳ lớn. Thái Nguyên Thương cũng không biết đã hướng đến vị trí thư ký trưởng kia được bao nâm, bây giờ ba chữ thư ký trưởng được chủ tịch Nhâm nói ra khỏi miệng bằng giọng điệu cực kỳ ẩn ý, điều này làm cho trái tim của hắn đập lên rộn rã, thật sự không biết nên biểu đạt như thế nào.

Nhân tuyển cho vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố tuy cũng phải do hội nghị thường ủy quyết định, nhưng người có quyền lên tiếng nhiều nhất chính là chủ tịch Nhâm Xương Bình. Cho dù bí thư thị ủy có cường thế như thế nào cũng sẽ không vung tay vào sự kiện tìm nhân tuyển cho vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, vì dù sao thì đây cũng là đại quản gia của khối chính quyền, là người phục vụ cho chủ tịch, thế nên chủ tịch có quyền lựa chọn.

Từ khi phục trách công tác của Nhâm Xương Bình cho đến nay thì Thái Nguyên Thương vẫn luôn muốn tìm được sự tán thành và khẳng định của lãnh đạo, sau đó mình có thể an toàn tiến lên vị trí thư ký trưởng văn phòng. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào thì Nhâm Xương Bình vẫn không chịu bày tỏ thái độ, mà bây giờ chủ tịch Nhâm lại nói một câu hai nghĩa, sao không làm hắn hưng phấn cho được?

- Chủ tịch Nhâm, tôi...

Thái Nguyên Thương muốn nói vài câu quyết tâm, thế nhưng hắn còn chưa dứt lời thì Nhâm Xương Bình đã khoát tay chặn lại nói:

- Nguyên Thương, lúc này tôi có vài chuyện cần anh xử lý.

Thái Nguyên Thương nghe thấy Nhâm Xương Bình cần mình làm việc thì nhịn không được cảm thấy run rẩy bất an, cũng thật sự rất hưng phấn. Tuy biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng lúc này trong lòng đã bùng sóng. Hắn biết rõ cơ hội của mình đã đến, nếu làm tốt chuyện này thì vị trí thư ký trưởng không còn cách mình quá xa. Hắn chợt cảm thấy trong lòng giống như muốn phỏng, cơ thể hầu như run rẩy vì kích động.

- Chủ tịch Nhâm, ngài cứ việc phân phó là được.

Thái Nguyên Thương cũng không hỏi chuyện Nhâm Xương Bình cần xử lsy là gì, hắn trực tiếp và kiên quyết bày tỏ thái độ của minh với lãnh đạo.

Lúc này thái độ quyết định tất cả, có thể hoàn thành công tác hay không là vấn đề về thể lực, nhưng có tích cực hay không lại là vấn đề về lập trường.

Thái Nguyên Thương biết rõ vào thời điểm quan trọng này nếu chính mình có chút do dự, chỉ sợ cơ hội ngàn năm một thuở này sẽ trôi qua, sẽ mất đi chỉ trong nháy mắt, hơn nữa số người muốn tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền cũng là rất nhiều.

Nhâm Xương Bình rất hài lòng với câu nói bày tỏ thái độ của Thái Nguyên Thương, hắn cũng không lên tiếng yêu cầu Thái Nguyên Thương ngồi xuống mà trầm giọng nói:

- Nguyên Thương, tôi phát hiện bây giờ trong khối chính quyền thành phố có một tâm tính rất táo bạo, rất nhiều người làm việc không đến nơi đến chốn, muốn một lần là xong. Thái độ này rõ ràng là không được, tôi muốn anh làm ra cho tôi một bài phát biểu để phê bình thái độ không hay này.

"Phê bình những người có tâm tình công tác táo bạo? Đây là chuyện gì?"

Thái Nguyên Thương vốn nghĩ rằng Nhâm Xương Bình sẽ có nhiệm vụ gì cực kỳ quan trọng cho mình đi làm, nhưng bây giờ nghe được lãnh đạo nói như thế thì không khỏi ngẩn ngơ. Trong lòng thầm nghĩ chẳng phải là nhân phẩm của lãnh đạo đột nhiên bộc phát theo chiều hướng tốt, vì một chuyện nhỏ như vậy mà ném cho mình chiếc ghế thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố sao?

Tuy cảm thấy sự kiện kia chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến nhưng Thái Nguyên Thương vẫn dùng giọng kiên quyết nói:

- Chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng viết cho thật tốt để mọi người hiểu rõ những sự khổ tâm của ngài.

- Vậy thì tốt! Đúng rồi Nguyên Thương, anh trọng điểm thông báo, từ hôm nay hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên sẽ không còn là của chủ tịch Vương Tử Quân, sẽ do chính tôi phụ trách.

Nhâm Xương Bình vừa nói vừa nâng ly lên nhấp một ngụm, sau đó lại nói tiếp:

- Hai chuyện này cần phải được thực hiện song hành.

Thái Nguyên Thương có thể trở thành phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thì tuyệt đối đủ trí thông minh và trí tuệ chính trị. Nhâm Xương Bình vừa nói như vậy thì hắn đã ngầm hiểu, hắn đã hiểu ý của Nhâm Xương Bình.

Hai văn kiện này được đưa ra, người bình thường sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, thế nhưng lúc này chủ tịch Nhâm lại muốn ném hai thứ ra cùng một lúc, rốt cuộc có ý gì? Không khỏi lam cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên vốn là do chủ tịch Vương phụ trách, bây giờ lại đổi thành chủ tịch Nhâm phụ trách, hơn nữa chủ tịch Nhâm còn cho ra văn kiện phê bình các đồng chí có tác phong công tác lơ là. Đây không phải nói rõ chủ tịch Nhâm đang nói chủ tịch Vương là người công tác lơ là sao?

Thái Nguyên Thương công tác ở khối chính quyền thành phố khá lâu, hắn biết rõ ràng lực ảnh hưởng của phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân ở đây là như thế nào. Thư ký trưởng Đào Chính Đào sao lại bị điều đi? Cũng không phải vì Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình không đứng cùng hàng ngũ, thế cho nên bị Vương Tử Quân đẩy ngã sao?

Thái Nguyên Thương nghĩ đến kết cục của Đoạn Chính Quân thì thật sự có chút do dự, nhưng khi nhìn ánh mắt sáng ngời của Nhâm Xương Bình, hắn chợt thanh tỉnh trở lại. Khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy mình giống như không còn đường lui về phía sau.

Đồng ý nhiệm vụ của Nhâm Xương Bình, như vậy Thái Nguyên Thương sẽ có một con đường sống, biết đâu sẽ trở thành thư ký trưởng. Nếu trở thành thư ký trưởng thì con đường làm quan của hắn sẽ bừng sáng, nếu không đồng ý thì xem như đắc tội với chủ tịch thành phố.

Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn muốn đối phó với một vị phó chủ tịch thường vụ như Vương Tử Quân thì thật sự phải xem xét nhiều mặt, nhưng nếu muốn bóp chết một vị phó thư ký trưởng chủ trì công tác tạm thời của mình, căn bản thật sự sự dễ dàng như một bữa ăn sáng. Điều này không khỏi làm cho Thái Nguyên Thương càng thêm quyết đoán cho ra lựa chọn.

- Chủ tịch Nhâm, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thái Nguyên Thương cắn răng nói cực kỳ kiên quyết.

Thái Nguyên Thương có chút do dự, biểu hiên này lọt vào trong mắt Nhâm Xương Bình và hiểu ngay ra vấn đề, nhưng lúc này đối phương đã nhanh chóng hướng về mình, thế là hắn cười ha hả nói:

- Nguyên Thương, anh làm việc thì tôi yên tâm. Trước đó tôi đã nói qua với trưởng phòng Đổng, trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ có nhiều nhân tài, tổ chức nếu chọn lựa cán bộ thì cần suy xét nhiều hơn, mà trưởng phòng Đổng cũng đã đồng ý với lời đề nghị của tôi.

Thái Nguyên Thương vốn có chút không yên tâm, nhưng bây giờ trái tim bất yên đã hạ xuống. Hắn nhanh chóng nói vài lời trung thành với Nhâm Xương Bình, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình.

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, Thái Nguyên Thương chậm rãi hồi phục như bình thường, hắn chợt cảm thấy sau lưng ướt đẫm một mảng lớn, gió thổi qua sinh ra cảm giác mát rượi.

Thái Nguyên Thương thật sự không biết chỉ một lời đầy nhiệt huyết sẽ cho mình một tương lai tươi sáng hay kết cục bi tráng, thế nhưng có một điều có thể khẳng định: Lúc này hắn không còn đường lui, chỉ có thể đi vào con đường đen, không thành công thì xả thân.

Thái Nguyên Thương nghĩ đến những tin đồn chủ tịch Nhâm sắp tiến lên làm bí thư thị ủy, hắn cảm thấy lần này mình bỏ ra số tiền lớn để đặt cược tuy cực kỳ nguy hiểm nhưng tiền lời lại cực kỳ khả quan.

- Chủ tịch Vương thật ra cũng không phải đáng sợ như vậy.

Thái Nguyên Thương chậm rãi đi về phòng làm việc của mình, hắn thầm nhắc nhở mình như vậy.

Trong khối chính quyền mỗi ngày đều có rất nhiều văn kiện được truyền đạt, nếu một ngày không có văn kiện nào thì rõ ràng là quá hiếm chưa từng xảy ra. Một vài công văn được truyền đạt, ngoài phương diện bổ nhiệm nhân sự, những vị lãnh đạo cũng không quá quan tâm đến nội dung của nó.

Nhưng ngày hôm nay có hai văn kiện được đưa đi lại làm cho lòng người suy nghĩ miên man, đặc biệt là đám cán bộ có chút nhận thức với thế cục lần này lại càng nghị luận.

Nhưng những lời nghị luận như vậy chỉ có thể được tiến hành trong bóng tối, không người nào dám ném ra bên ngoài. Dù sao thì người trong cuộc cũng không phải là những kẻ tầm thường, không phải những tồn tại mà đám người này có thể tùy tiện nhắc đến.

Thần tiên đánh nhau thì phàm nhân gặp nạn, đám người trong văn phòng khối chính quyền thành phố ôm tâm lý như vậy. Tuy trong lòng bọn họ đều có suy đoán riêng, thế nhưng bọn họ càng cố gắng giả vờ như không biết gì, bọn họ đều vội vàng công tác. Nhưng đám người này càng là như vậy thì càng làm cho con sóng ngầm ở trong văn phòng khối chính quyền thành phố và văn phòng thị ủy bùng lên dữ dội.

Dù rất nhiều người cố gắng ăn nói thận trọng, nhưng cũng có người lên tiếng nghị luận, thế nên đủ mọi lời nói này nọ truyền khắp khối chính quyền thành phố.

Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ, tất nhiên hai văn kiện kia sẽ được sớm đưa lên bàn làm việc của hắn. Khi đọc qua hai văn kiện này, hắn mỉm cười nhìn Triệu Quốc Lương đang đứng thở phì phò ở bên cạnh.

- Làm sao vậy? Nhìn bộ đạng tức giận của cậu kìa? Giống như có người nào đó không có mắt trêu chọc thư ký của tôi vậy.

Vương Tử Quân nói một câu vui đùa làm cho vẻ mặt Triệu Quốc Lương chợt đỏ hồng, hắn lập tức trầm giọng nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy có người cố ý tạo ra hai văn kiện này.

- Như vậy thì thế nào?

Vương Tử Quân đưa hai văn kiện lên rồi nói tiếp:

- Tôi cảm thấy hai văn kiện này rất hay, đặc biệt là đối với văn kiện phê bình đám người có tâm tính công tác quá táo bạo của chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy cực kỳ kịp thời, rất cần thiết. Theo tôi thấy phạm vi của văn kiện này còn hơi nhỏ, phải truyền xuống cho các cơ quan đơn vị, để bọn họ chú tâm học tập.

- Ôi, chủ tịch Vương, tôi thấy bọn họ làm như vậy rõ ràng là ông say không phải vì rượu, bọn họ đang ngấm ngầm hại ngài.

Triệu Quốc Lương dùng ánh mắt có chút dồn dập nhìn Vương Tử Quân, hắn nói rõ cái nhìn của mình về vấn đề này.

- Quốc Lương, người ta cũng không nói rõ ràng, cậu cũng đừng suy đoán lung tung, chúng ta không thể xuyên tạc dụng ý tốt của lãnh đạo như vậy được.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Triệu Quốc Lương rồi dùng giọng chú ý nói.

Triệu Quốc Lương nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn cố gắng nuốt những lời mình định nói vào bụng. Hắn đổi ly trà cho Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.