Nhà Hạnh Hoa có bảy tám mẫu đất, trong đó có sáu mẫu táo. Năm ngoái mưa nhiều, sản lượng và chất lượng táo bị ảnh hưởng, quả táo ế ẩm, thế cho nên bố của Hạnh Hoa quyết định chặt táo trồng cây lương thực, lúc này huyện Đằng Nhạc cho ra mệnh lệnh như vậy làm cho bố của Hạnh Hoa trợn tròn mắt.
Trên có chính sách dưới có đối sách, huyện Đằng Nhạc có quy định là thật nhưng người trong thôn cũng rất to gan, không ít người lén chặt táo nhà mình. Bố của Hạnh Hoa là người dẫn đầu, bắt đầu chặt hạ cây táo.
Nhưng bố Hạnh Hoa cũng không ngờ mình vừa chặt được một phần ba vườn táo thì cán bộ xã huyện kéo đến, bọn họ cũng không giải thích nhiều mà trực tiếp bắt người đưa đi.
Hạnh Hoa là học sinh của Lâm Dĩnh Nhi, vì chuyện của bố mà một ngày không đến trường. Lâm Dĩnh Nhi là cô giáo phải có trách nhiệm chăm lo cho học sinh, thế là sau khi tan học đến nhà Hạnh Hoa tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng được biết đến chuyện này.
Mẹ của Hạnh Hoa là một người phụ nữ nông thôn, căn bản chưa từng trải qua chuyện này, khi thấy chồng mình bị người ta đưa đi thì chỉ biết ở nhà khóc lóc nỉ non, căn bản không biết làm sao cho tốt.
Lâm Dĩnh Nhi sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện thì tỏ ra rất đồng tình với mẹ con Hạnh Hoa, sau khi nàng chay đến xã để thuyết phục và không có hiệu quả, thế là nàng đưa Hạnh Hoa đến thành phố tìm Vương Tử Quân nghĩ biện pháp.
- Chủ tịch Vương, ban ngành chính quyền của các anh cũng thật sự rất lợi hại, đất đã giao cho dân, dân thích trồng táo thì trồng, khôg thích thì thôi, bọn họ thích chặt thì chặt, sao các anh lại bắt người? Thật sự không biết các anh công tác như thế nào.
Lâm Dĩnh Nhi nói xong thì khẽ lau miệng rồi dùng giọng không chút khách khí nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến lời nói của Lâm Dĩnh Nhi, lúc này tâm tư của hắn đều đặt lên nội dung câu chuyện vừa được nghe.
Hắn thấy biết đâu lời nói của Lâm Dĩnh Nhi còn có chút gì đó sai lệch, nhưng có lẽ nội dung lại đúng mười phần.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho chủ tịch La Định Lôi của huyện Đằng Nhạc. Điện thoại vang lên hai tiếng chuông, ngay sau đó bên kia đã vang lên âm thanh cực kỳ nhiệt tình:
La Định Lôi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân đúng lúc đang chủ trì hội nghị thường vụ khối chính quyền.
Khi La Định Lôi thấy được số điện thoại thì chợt kinh hoảng, thế nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
La Định Lôi ung dung tiếp điện thoại, hắn dùng giọng cung kính để nói với chủ tịch Vương ở đầu dây bên kia.
Lúc này vị phó chủ tịch đang lên tiếng cũng dừng lại, cả đám ngồi rất ngay ngắn nhưng lỗi tai lại dỏng lên cao, dù gì thì người đang nói chuyện với chủ tịch La cũng là phó chủ tịch thường vụ thành phố.
- Chủ tịch La, có phải huyện Đằng Nhạc đã bắt vài người phá vườn táo ở dưới xã không?
Vương Tử Quân hàn huyên hai câu với La Định Lôi rồi dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
La Định Lôi cũng không quá rõ ràng với vấn đề này, dù sao thì hắn cũng là một vị chủ tịch huyện, trong huyện có rất nhiều thứ cần hắn quan tâm, nếu như ngay cả chuyện chặt táo bị bắt mà hắn cũng nhúng tay vào, như vậy một vị chủ tịch huyện như hắn sẽ là ngày ngày mệt nhọc.
Nhưng khi nghe thấy Vương Tử Quân chợt biến đến tình hình ở huyện Đằng Nhạc của mình thì La Định Lôi chợt trở nên căng thẳng, chuyện mình không biết mà thượng cấp lại biết, đây vốn là một việc không dễ giải thích. Hơn nữa bây giờ người lên tiếng truy vấn lại chính là vi phó chủ tịch thường vụ cực kỳ cường thế và có quyền lên tiếng ở trên thành phố.
La Định Lôi cố gắng cân nhắc ngôn ngữ rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, trong huyện phát hiện quần chúng chặt cây ăn trái, vì bảo vệ vườn táo nuôi trồng không dễ dàng mà trong huyện thạt sự có cho ra vài quy định riêng.
- Chủ tịch La, cây táo còn có thể kiếm tiền cho dân được không?
Vương Tử Quân chờ La Định Lôi nói xong thì hỏi.
"Cây táo còn kiếm tiền được không?"
Điều này La Định Lôi hiểu rất rõ, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Vẫn có thể tìm được một khoản tiền lời.
Vương Tử Quân cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở phương diện này, hắn trầm giọng nói:
- Dù cây táo có còn kiếm tiền được hay không, vườn tược là tài sản của nhân dân, bọn họ có quyền xử lý.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
- Thế nào?
Lâm Dĩnh Nhi đến gặp Vương Tử Quân để giúp đỡ học sinh của mình, nếu một lãnh đạo như Vương Tử Quân tiến ra giúp đỡ thì bố của Hạnh Hoa sẽ được thả về nhà mà thôi.
- Có lẽ không có vấn đề.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà trước mặt lên làm một ngụm.
- Vậy thì tốt rồi.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa đưa một chiếc cánh gà chiên bột cho Hạnh Hoa:
- Hạnh Hoa, em ăn đi, chú Vương nói sẽ không có vấn đề, như vậy bố em sẽ không có vấn đề.
Cô bé đang đói bụng thấy cánh gà chiên bột là một món ăn xa xỉ, lại thấy Lâm Dĩnh Nhi nói mình ăn mà không cần phải lo lắng, thế là cô bé cũng không khách khí, bắt đầu cầm lấy chiếc cánh gà ăn ngấu nghiến.
Vương Tử Quân nhìn Hạnh Hoa ăn như sói như hổ, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Đối với trẻ con thành phố thì những thứ này là bình thường, nhưng đối với một cô bé nông thôn còn mặc quần áo vá thì rõ ràng là một món hàng xa xỉ.
- Hạnh Hoa, cứ từ từ ăn, không đủ thì gọi thêm.
Vương Tử Quân rót một ly nước để bên cạnh Hạnh Hoa rồi nói.
Vì Hạnh Hoa sốt ruột muốn về xem bố đã được thả ra chưa, thế cho nên Lâm Dĩnh Nhi cũng chỉ có thể mua vài món thức ăn, sau đó cùng Hạnh Hoa rời khỏi thành phố Đông Bộ. Vương Tử Quân vốn để cho Thái Thần Bân tiễn hai người đi về huyện Đằng Nhạc, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi lại kiên quyết từ chối.
Chuyện chặt táo ở huyện Đằng Nhạc căn bản chỉ là chuyện nhỏ với Vương Tử Quân, xử lý xong thì hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng ngày hôm sau hắn đi làm, khi đi đến phòng làm việc thì đã thấy chủ tịch La Định Lôi của huyện Đằng Nhạc chờ sẵn ở ngoài cửa.
- Chủ tịch La, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân và La Định Lôi cũng không có kết giao sâu sắc nhưng hai bên cũng không xa lạ gì nhau. Sau khi cùng La Định Lôi đi vào phòng, Vương Tử Quân chỉ vào chiếc ghế sa lông cách đó không xa nói.
La Định Lôi là một người đàn ông hơn bốn mươi, dáng người khôi ngô lực lưỡng, là một cán bộ chuyển nghề, âm thanh vang dội làm người ta sinh ra cảm giác có gì đó rất hùng hổ. Nhưng người nay lại rất can đảm cẩn trọng, có một số việc xử ý rất mượt, sau khi hắn đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì cũng không khách khí, hắn nhanh chóng ngồi xuống ghế. Sau đó hắn đặt một chiếc túi nhỏ lên trên mặt bàn đối diện với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, đây là Sơn Trà tự sinh ra ở huyện Đằng Nhạc chúng tôi, tuy không có danh tiếng gì nhưng đảm bảo rất tinh khiết, tự nhiên, không ô nhiễm, uống vào cũng có hương vị khá, rất không tệ.
Vương Tử Quân nhìn hai bịnh trà ở bên trong rồi cười nói:
- Nếu đã có lời đảm bảo của chủ tịch La, tôi sẽ thu nhận hai bịch trà này. Nhưng nếu tôi thật sự uống quen trà của huyện Đằng Nhạc, như vậy chủ tịch La sẽ phải là người cung cấp trà cho tôi rồi.
Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho La Định Lôi thả lỏng hơn, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần anh uống trà của huyện Đằng Nhạc chúng tôi, tôi có thể nói về sau này sẽ phụ trách chuyện trà nước cho lãnh đạo.
Sau khi nói thêm vài ba câu với La Định Lôi, Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch La, tôi là người thích sảng khoái, anh có chuyện gì cứ nói, đừng che giấu làm gì, lát nữa tôi còn có một hội nghị cần tham gia.
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến báo cáo với anh về thôn dân Trần Nhị Quảng của thôn Trần gia tự tiện chặt táo. Hôm qua tôi đã tìm hiểu tình huống, Trần Nhị Quảng thật sự đã chặt táo trái quay định của huyện mà không khai báo một câu, vấn đề cũng không quá mức nghiêm trọng. Vì vậy chúng tôi chỉ tiến hành giáo dục rồi cho về nhà.
Đừng thấy tình cảnh vừa rồi La Định Lôi nói chuyện với Vương Tử Quân rất thoải mái mà lầm, lúc này hắn báo cáo thật sự sinh ra cảm giác bất an.
Dù trước lúc báo cáo với Vương Tử Quân thì La Định Lôi đã suy xét kỹ càng, nhưng hắn cũng hiểu một phần về Vương Tử Quân. Hắn biết không nên xem thường vị phó chủ tịch thường vụ này còn trẻ, đây không phải là một người dễ gạ gẫm. Khi vị trí của chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ càng thêm quan trọng, nếu chính mình nói gì đó không đúng trước mặt chủ tịch Vương, như vậy sau này đừng hòng cầu tiến trong thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nghe La Định Lôi báo cáo mà ngón tay khẽ gõ mặt bàn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Những năm qua có phải tình hình tiêu thụ quả táo không khả quan?
La Định Lôi cũng muốn cố tình lừa gạt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, hắn không dám nói ra những lời như vậy.
- Chủ tịch Vương, hai năm qua giá táo không thể tiến lên, thứ nhất là vì đường xá trong huyện không thuận tiện, vận chuyển khó khăn. Hơn nữa bây giờ thành phố Tam Hồ cũng trồng táo, sản lượng của bọn họ là rất lớn, thế nên giá cả không thể nào tăng được.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn lấy ra hai điếu thuốc, một ném cho La Định Lôi, một châm lửa cho mình.
Vương Tử Quân không nói lời nào thì La Định Lôi cũng không dám tùy ý mở miệng, bầu không khí trong phòng làm việc chợt trở nên trầm trọng. Ánh mắt La Định Lôi luôn nhìn chằm chằm vào từng động tác của Vương Tử Quân, lúc nà thấy lãnh đạo ngồi bên kia bất động như núi, trong lòng chợt cảm thấy áp lực không hiểu nguyên nhân.
Lần này La Định Lôi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để báo cáo, chẳng qua là vì Vương Tử Quân có chỉ thị cho hắn về việc này, đồng thời một chủ tịch huyện như La Định Lôi đến báo cáo sẽ tỏ vẻ tôn kính hơn là gọi điện thoại. Thứ hai là hắn cũng muốn thông qua cơ hội này để tiếp xúc với phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân, cũng muốn leo lên cây to trước mặt.
La Định Lôi cũng không tiếp xúc nhiều với Vương Tử Quân, thế nên cũng chỉ giới hạn hiểu biết về Vương Tử Quân ở những tin tức vỉa hè. Nhưng cũng vì những tin tức này mà hắn cảm thấy vị phó chủ tịch thường vụ ngồi kia truyền đến cho mình một áp lực nặng nề.
Áp lực này làm cho La Định Lôi giống như phát run, lúc nà hắn mới hiểu vì sao có một lần mình ra ngoài học tập thì trùng hợp ở cùng phòng với chủ tịch huyện Liễu Hà. Vị chủ tịch kia lên tiếng cũng không chút che giấu, nói rằng mình có hai điều sợ hãi nhất, một là sợ vợ, hai là sợ đến phòng làm việc của chủ tịch Vương báo cáo công tác.
- Chủ tịch Vương, một trăm ngàn héc ta táo này chính là một công trình điểm sáng của huyện Đằng Nhạc vào năm xưa, năm đó bí thư Tiết là chủ tịch huyện Đằng Nhạc đã thực hiện công trình này.
La Định Lôi hít vào một hơi thuốc, hắn cảm thấy miệng của mình khô đắng, cũng may hắn vẫn có thể nói ra những lời mình cần nói.
La Định Lôi tin Vương Tử Quân cũng hiểu ý của mình, cây táo không quan trọng, vấn đề là công trình điểm sáng này là chiến tích của bí thư Tiết năm xưa khi còn công tác ở huyện Đằng Nhạc. Dù bây giờ đang có tin đồn rằng bí thư Tiết sắp rời khỏi chức vụ bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng bí thư Tiết là cán bộ công tác nhiều năm thâm căn cố đế ở thành phố Đông Bộ, bây giờ đám cán bộ cấp phó cục trở lên ở thành phố Đông Bộ phần lớn đều là người của hắn.
Hơn nữa bí thư huyện ủy Lý Ổn Trung của huyện Đằng Nhạc bây giờ lại chính là tâm phúc năm xưa được Tiết Diệu Tiến một tay đề bạt, bây giờ huyện Đằng Nhạc, tại sao lại xuất hiện tình huống xử lý người chặt táo? Chuyện này xem ra cũng là hợp tình hợp lý mà thôi...
...
Quán cơm Triêu Thiên ở phía tây thành phố Đông Bộ, đây là quán cơm chuyên nấu các món Tứ Xuyên. Tuy quán không lớn nhưng món ăn khá ngon, hương vị đậm đà, mỗi khi Vương Tử Quân rãnh rổi thường đến đây giải quyết bữa cơm của mình.
Hai chai bia, một phần gỏi, một món cá nấu cay, một phần gà hấp, một phần mỳ cay Thành Đô...Vài món ăn được bà chủ quán nhanh chóng dọn lên bàn. Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ ngồi đối diện nhau, mùi thức ăn nóng hổi cuồn cuộn bốc lên.
Đây là một quán nhỏ nhưng vấn đề vệ sinh rất được chú trọng, cực kỳ sạch sẽ. Sau khi uống một hớp bia thì, Vương Tử Quân gắp một miếng cá bỏ vào miệng rồi nói với Lý Cẩm Hồ:
- Cẩm Hồ, tôi lôi anh ra đây uống bia, cũng không biết chút nữa về có bị chị nhà mắng không?
Lý Cẩm Hồ bình thường đều gọi Vương Tử Quân là chủ tịch Vương, lúc này hắn cũng trầm tĩnh nói:
- Chủ tịch Tử Quân cứ yên tâm, mà tính tình của chị dâu thì chủ tịch cũng biết rồi đấy, thật sự là một hũ dấm rất chua. Nếu tôi đi uống rượu với người khác thì có lẽ sẽ bị mắng xối xả, thế nhưng đi với chủ tịch Vương thì căn bản không có vấn đề. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chúng ta dùng cơm ở đây cũng không thoải mái bằng ở nhà, chị dâu ở nhà làm cơm cũng rất ngon, chủ tịch cũng đã từng ăn rồi!
Vợ của Lý Cẩm Hồ nấu cơm thật sự rất ngon nhưng Vương Tử Quân thật sự không muốn đến quấy rầy.
Tuy quan hệ giữa Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ vào lúc này cũng không khác biệt quá lớn so với khi ở huyện Lô Bắc, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân lại cảm thấy có chút khác biệt nho nhỏ.
Tuy Vương Tử Quân luôn coi Lý Cẩm Hồ là bạn tốt, hắn cũng tin tưởng những cảm nhận tương đồng từ Lý Cẩm Hồ, thế nhưng địa vị của Vương Tử Quân biến đổi, dù là Lý Cẩm Hồ hay bất kỳ ai khác khi đối diện với hăn cũng sinh ra cảm giác bó tay bó chân, điều này là rất dễ hiểu.