Bí Thư Trùng Sinh

Chương 557: Mặc Kệ Ông Cười Tôi Đa Tình, Cứ Tính Thành Bại Luận Anh Hùng



Lưu Nham Phú cũng không muốn để cho người ta cố tình lấy lòng theo kiểu này, thế là hắn mất kiên nhẫn phất tay nói:

- Hoặc là để tôi trả tiền thức ăn, hoặc là các người dọn đi.

Đám nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn nhau, vô tình luống cuống tay chân. Bọn họ thầm nghĩ, có lẽ nên mời người kia ra mặt. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người đàn ông vừa vào cửa đã cười nói:

- Cục trưởng Lưu, lãnh đạo đoán ngài sẽ không nhận, quả nhiên đoán không sai, ngài như vậy là suy nghĩ quá cơ bắp rồi, phải sửa lại mới được.

Lưu Nham Phú thấy người đàn ông trẻ tuổi kia thì vẻ mặt đang bình thản có chút khó coi, nhưng hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:

- Nhờ anh thay tôi cảm ơn lãnh đạo của anh, tôi đang có khách, sẽ không giữ người.

Người đàn ông kia cười ha hả nói:

- Cục trưởng Lưu, ngài quá khách khí rồi, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, bây giờ gọi cho lãnh đạo vài món ăn, không trái với quy định đấy chứ?

Người đàn ông này vừa nói vừa đi ra ngoài, đối phương mở miệng tuy có vẻ rất cung kính với Lưu Nham Phú, thế nhưng ánh mắt lại có mang theo vài phần khiêu khích.

Vương Tử Quân nhìn thấy tất cả, hắn thầm nghĩ, xem ra anh Lưu về thủ đô nhận chức cũng không được trôi chảy. Cũng khó trách được, nơi nào có người thì chỗ đó có tranh chấp, gặp phải phiền toái cũng là bình thường mà thôi. Cũng may Lưu Nham Phú là người có kinh nghiệm công tác ở thành phố Đông Bộ, nếu như ngay cả những chuyện nhỏ nhặt thế này mà không giải quyết được, như vậy hắn căn bản không cần tiếp tục bước đi trên con đường quan trường.

- Chủ tịch Vương, đã làm anh chê cười rồi.

Lưu Nham Phú nâng ly rượu lên rồi cười cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không nói nhiều lời, hắn nâng ly rượu lên cụng với Lưu Nham Phú.

Gian phòng khôi phục lại bình tĩnh, Trần Kiến Phong cầm chai rượu, thấy hai người Vương Tử Quân uống cạn thì nhan chóng châm đầy. Hắn có thể thấy dượng rất căm tức người đàn ông vừa đến dâng thức ăn, vì thế mà động tác càng thêm cẩn thận.

- Kiến Phong, mọi người trước tiên ăn cái đã, lát nữa rồi rót rượu.

Lưu Nham Phú nhìn thoáng qua Trần Kiến Phong, sau đó khẽ khua tay nói.

Trần Kiến Phong vốn đã có tâm tư muốn rời khỏi chỗ này, thế nhưng thấy cô dượng đang mất hứng, thế là cố gắng áp chế tâm tư của mình. Có câu không đánh kẻ lười mà chỉ đánh kẻ không có mắt, hắn cũng không muốn biến thành một kẻ không biết nhìn đời trong mắt cô cô.

Vương Tử Quân vẫn nói cười vui vẻ với Lưu Nham Phú, lúc này Lưu Nham Phú cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường. Tuy hai người Vương Tử Quân và Lưu Nham Phú căn bản không xem sự việc vừa rồi ra gì, thế nhưng Trần Linh Mai lại oán giận không thôi.

- Chủ tịch Vương, anh Lưu nhà tôi đối nhân xử thế có chút cứng nhắc, anh ấy sở dĩ thoải mái phát triển ở thành phố Đông Bộ cũng là nhờ có chủ tịch Vương anh tha thứ, nói thẳng ra thì tôi thật sự ghi khắc ơn tri ngộ của anh với anh ấy ở trong lòng, cũng không nói gì hơn, bây giờ kính anh một ly.

Trần Linh Mai là một người phụ nữ giỏi ăn nói, nàng nói rồi nâng ly rượu lên. Vương Tử Quân thật sự không thể nào chối từ, hắn cười cười với Trần Linh Mai rồi nâng ly rượu lên nói:

- Chị dâu cứ tùy tiện, tôi uống cạn.

Bầu không khí trong phòng dần hồi phục lại sau những lời nói đùa giỡn của Trần Linh Mai. Dù Trần Kiến Phong không tình nguyện nhưng lại bị cô cô Trần Linh Mai ép rót rượu, nhưng lúc này Trần Linh Mai lại dùng giọng thẳng thắn nói:

- Chủ tịch Vương, cháu tôi cũng đã hai bảy, công tác không tệ trong quân ngũ nhưng lại không có vận may tốt đẹp như người khác, sau này chỉ có thể trông cậy vào anh và em gái đây hướng dẫn nhiều hơn.

Vương Tử Quân nhìn Trần Kiến Phong đỏ mặt tía tai ở phía bên kia, hắn cười nói:

- Chị dâu, chị cứ yên tâm, sau này nếu có cơ hội thì tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.

- Vậy thì đa tạ chủ tịch Vương! Kiến Phong, mau rót rượu mời chú Vương, sau này nếu tiểu tử cậu phát triển không thuận lợi, cậu có thể tìm đến chú Vương.

Trần Linh Mai rất biết thời biết thế, chỉ là nàng nói rất sảng khoái nhưng Trần Kiến Phong lại tỏ ra cực kỳ xấu hổ.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên lại xem như cứu mạng Trần Kiến Phong. Cửa phòng mở ra, đi đầu chính là người đàn ông vừa đưa thức ăn đến lúc vừa nãy, hắn đi vào rồi cười nói:

- Cục trưởng Lưu, cục trưởng Dương nghe nói ngài có người quen đến dùng cơm, thế là muốn đến mời một ly.

Người đàn ông này vừa nói vừa đưa tay mở rộng cửa, vài người đàn ông mùi rượu nồng nặc vây quanh một người đàn ông hơn ba mươi đi vào trong phòng. Người đàn ông này vừa nhìn thấy Lưu Nham Phú thì cười nói:

- Anh Lưu, anh như vậy là không được, có khách mà không nói với anh em một tiếng, sợ chúng tôi không làm tốt công tác đón tiếp cho anh sao?

Lưu Nham Phú thấy người đàn ông kia thì vẻ mặt trở nên khó coi, hắn trừng mắt nhìn. Dựa vào những gì Vương Tử Quân hiểu về Lưu Nham Phú, hắn biết rõ lúc này Lưu Nham Phú sắp bùng nổ.

Nhưng cơn bùng nổ mà Vương Tử Quân đang chờ đợi cũng không được Lưu Nham Phú phát ra, lúc này Lưu Nham Phú dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua người đàn ông kia, sau đó hắn lạnh lùng nói:

- Tôi chỉ là gặp mặt bạn bè, cũng không làm phiền cục trưởng Dương.

Lưu Nham Phú cố gắng áp chế làm cho Trần Kiến Phong đứng bên cạnh thở dài một hơi, tuy hắn không biết cục trưởng Dương trong miệng dượng của mình là ai, thế nhưng hắn lại quen thuộc một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đi bên cạnh cục trưởng Dương.

Là Phương Tiêu Dương, con trai duy nhất của sư đoàn trưởng. Người này gần đây quen thói bá đạo, theo như Trần Kiến Phong biết thì có rất nhiều người bị tên này thu thập, thật sự là hạng người nổi tiếng khó thể dây vào. Nếu người này có tranh chấp với dượng, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

May mà dượng của Trần Kiến Phong cũng có ánh mắt sáng ngời, biết rõ người nào không thể động vào. Trần Kiến Phong thầm thở dài một hơi, bây giờ hắn thật sự chỉ muốn làm sao để tiễn chân vị cục trưởng Dương kia ra ngoài càng nhanh càng tốt.

- Ôi, cục trưởng Lưu, anh nói như vậy là không khách khí rồi. Mọi người đồng sự với nhau là có duyên phận, bạn bè của anh là bạn bè của tôi, tôi không đến mời rượu, chẳng phải để anh đơn độc trong đơn vị sao? Chẳng phải không làm tốt công tác sao? Các vị nói xem có đúng không?

Cục trưởng Dương nói, sau đó quay sang hỏi đám người ở bên cạnh mình.

- Anh Dương dù sao cũng là người trượng nghĩa, rượu tất nhiên là phải mời, phải mời.

- Đúng vậy, anh Lưu phải không? Cũng đừng nên không nể mặt nhau như vậy, anh bày ra gương mặt khóc tang như vậy chẳng phải có lỗi với anh Dương sao?

Gương mặt Lưu Nham Phú chợt đỏ bừng bừng, lúc này hắn hận không thể vỗ tay xuống bàn rồi lớn tiếng với cục trưởng Dương kia một chặp. Trước đó hắn có thể nhịn những trò gây hân của đối phương trong đơn vị, nhưng bây giờ hắn ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, nếu như hắn không lên tiếng, chỉ sợ sẽ mất hết mặt mũi, khó thể nào bước xuống bậc thang.

- Bí thư Dương, thật sự là đời người sẽ có ngày gặp lại, nếu ngài đã đến đây rót rượu, như vậy cũng đừng đứng cách quá xa như vậy. Mời anh tranh thủ thời gian đến đây, chúng ta làm vài ly.

Từ khi đám người kia đi vào cửa thì Vương Tử Quân đã nhận ra vị cục trưởng Dương kia là ai.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt càng thêm âm trầm của Dương Quân Tài, hắn thật sự sinh ra cảm thán, thế giới này thật sự quá nhỏ, mới ra đầu ngõ đã gặp mặt nhau.

Nhưng cũng có một ý nghĩ kéo đến, đó chính là đám ruồi bọ này sao giống như âm hồn không tiêu tán, mãi bấu víu lấy mình như vậy?

Dương Quân Tài quay về thủ đô đã không biết bao lâu rồi chưa từng có người nào gọi hắn là bí thư Dương, ba chữ này hầu như trở thành những thứ cực kỳ kiêng kỵ với hắn, thế cho nên rất ít người dám mở miệng nói với hắn như vậy.

Âm thanh lần này lại quen thuộc đến mức làm cho Dương Quân Tài cảm thấy kinh hoảng, hắn cố gắng dùng hai mắt đã lờ mờ men say nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh, sau đó hắn nhanh chóng phát hiện ra một gương mặt khắc cốt ghi tâm ngồi bên cạnh Lưu Nham Phú.

"Không phải nằm mơ đấy chứ? Tên khốn kiếp ở tỉnh Sơn Nam làm cho hắn nằm mơ cũng căm hận nghiến răng nghiến lợi bâ giờ sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

- Vương...Vương Tử Quân!

Ba chữ kia được Dương Quân Tài nói ra khỏi miệng giống như một thế kỷ buồn chán trôi qua chỉ sau chớp mắt.

- Hì hì, bí thư Dương quả nhiên đạt đến một trình độ mới ở thủ đô thì xem như quên người bạn già này rồi sao? Ôi, tuy tửu lượng của tôi không tốt, nhưng bây giờ được gặp mặt bí thư Dương, tôi thật sự rất cảm kích. Lúc này tôi chỉ có thể liều mình với quân tử, dù thế nào cũng phải uống với anh vài ly.

Vương Tử Quân duỗi ly rượu của mình ra rồi nói tiếp:

- Vẫn theo quy củ của tỉnh Sơn Nam, cũng không nên đứng uống rượu, vì thế mời ngài ngồi xuống.

Dương Quân Tài dù uống nhiều rượu, dù hắn có chết ngất trong men say thì nhữn lời nói của Vương Tử Quân vẫn giống như một thanh kiếm sắc chọc thẳng vào trong dạ dày làm cho mọi thứ bên trong trở nên cuồn cuộn, thật sự đủ mọi hương vị. Hắn thật sự rất muốn mở miệng dùng vài câu có nội dung tuyên truyền giác ngộ để phản kích Vương Tử Quân.

Dương Quân Tài nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, tuy hắn đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam nhiều năm, thế nhưng cảm giác oán hận Vương Tử Quân lại chưa từng biến mất đi một chút nào. Hắn quay về thủ đô, hắn là một cục trưởng cấp giám đốc sở, thế nhưng vị trí cục trưởng này căn bản không đem đến cho hắn cảm giác thành tựu. Hơn nữa những kinh nghiệm trước đó xuống tuyến dưới rèn luyện giống như một chiếc áo sặc sỡ ép chặt lên người, bó người hắn rất chặt, làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ.

Hơn nữa đáng hận nhất chính là đám chú bác của Dương Quân Tài, ngoài miệng thì nói cùng chung mối thù, hào khí ngất trời, thực tế lại không làm gì được người ta, còn trơ mắt nhìn tên kia liên tục phát triển giống như rồng về biển. Tên khốn kia thật sự tiến nhanh hát mạnh, bây giờ đã là một chủ tịch thành phố rồi.

Tuy chủ tịch thành phố cũng chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở, hắn làm cục trưởng cũng là phó giám đốc sở, nhưng hai bên cũng không phải chỉ đơn giản kém nhau một bậc. Vương Tử Quân còn trẻ như vây mà đã là chủ tịch thành phố, sau này tương lai sẽ là vô hạn, Dương Quân Tài nhìn vào đó mà cảm thấy đáng lý ra tất cả những thứ kia phải thuộc về mình.

- Chủ tịch Vương, thật sự không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở nơi đây.

Dương Quân Tài định nói vài lời ngoan độc, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng chất chứa nụ cười nói.

- Đúng vậy, thật sự rất vui, đời người khó thể gặp lại. Đúng rồi, bí thư Dương, trước đó tôi có quay về huyện Lô Bắc, dân chúng Lô Bắc còn nhớ đến ngài, đặc biệt là dân vùng núi, sắp tới sẽ có một phóng sự về hoàn cảnh cuộc sống của bọn họ vào giai đoạn hiện tại.

Vương Tử Quân cười cười dùng giọng âm u nói với Dương Quân Tài.

Gương mặt Dương Quân Tài chợt đỏ bừng, trong lòng hắn biết rõ Vương Tử Quân nói gì, đó vĩnh viễn là nổi đau không thể xóa nhòa trong lòng hắn. Tuy sự việc đã qua nhiều năm, nhưng nếu Vương Tử Quân lại lôi chuyện cũ ra để nói, chỉ sợ giống như mồi lửa vào đám dầu, tất cả sẽ bùng cháy dữ dội, sẽ làm hắn hoa mắt chóng mặt và mất cả thể diện. Những năm qua hắn quay về thủ đô có cuộc sống rất tốt, công tác thoải mái, hắn không muốn những phiền toái kia lại phát sinh.

- Hừ, thật sự to mồm, anh Dương đến đây mời rượu mà mày không đứng lên, mày nghĩ mình là ai? Có tin tao cho mày một tát không?

Phương Tiêu Dương thấy Dương Quân Tài bị người ta nói cho ấp úng xấu hổ không thể mở miệng thì không khỏi giận tím mặt, hắn và Dương Quân Tài có quan hệ không tệ, thế là lúc này nhanh chóng nhảy ra muốn bênh vực cho Dương Quân Tài, áp chế Vương Tử Quân.

Trần Kiến Phong rất phản cảm với đám người Dương Quân Tài, thế nhưng lúc này thấy Vương Tử Quân mở miệng thì mơ hồ có chút chờ mong. Đối với hắn thì chỉ mong sao Phương Tiêu Dương tiến lên ngang ngược tát cho Vương Tử Quân vài cái như vậy thể diện của mình cũng sẽ quay về.

- Phương Á Long, cậu muốn làm gì?

Khi Phương Tiêu Dương xuất hiện thì Mạc Tiểu Bắc nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt chợt dùng giọng lạnh lùng nói.

Một tiếng Phương Á Long làm cho Phương Tiêu Dương chợt sững sờ, đã lâu rồi chưa ai dám ở một trường hợp công khai thế này mà dùng giọng không kiêng nể như vậy gọi tên riêng của hắn. Phương Tiêu Dương không thích cái tên cúng cơm này, tuy nó rất vang dội nhưng lại quá mức không hay, chỉ dành cho trẻ con mà thôi. Một cái tên rách mướp như vậy sao có thể hợp với một người kiêu ngạo như hắn? Nếu hắn bị người ta gọi như vậy, thật sự giống như rút đi tất cả tài trí trên người, thật sự không có gì hay.

Đã từng có lúc một người anh em uống rượu say và gọi Phương Tiêu Dương bằng cái tên cúng cơm như vậy, thế là Phương Tiêu Dương nổi trận lôi đình dùng chai rượu đập lên đầu đối phương. Sự việc xảy ra làm cho đám bạn của hắn khắc sâu một bài học: Tuyệt đối không nên tùy tiện mở miệng gọi Phương Tiêu Dương bằng cái tên cúng cơm Phương Á Long.

Gian phòng chợt trở nên yên tĩnh, Phương Tiêu Dương đỏ mặt, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh và tìm được Mạc Tiểu Bắc. Hắn chợt giật mình, thế là nhanh chóng tươi cười như một đóa hoa:

- Ôi, cô cô Tiểu Bắc, xin lỗi, hôm nay cháu uống nhiều quá, ăn nói không ra gì, mong ngài đừng giận.

Dương Quân Tài lúc này cũng thấy được Mạc Tiểu Bắc, trong mắt hắn lóe lên hào quang, hắn khẽ hô:

- Tiểu Bắc cũng ở đây sao?

Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Quân Tài giống như không nghe được gì, biểu hiện này của nàng rơi vào mắt Dương Quân Tài, càng làm cho hắn cảm thấy giống như mình bị người ta đánh thẳng vào mặt.

Dương Quân Tài nở nụ cười xấu hổ, cuối cùng hắn cắn răng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó mới cười nói:

- Chủ tịch Vương, đã lâu không gặp anh, hôm nay mời anh một ly, hoan nghênh anh đến thủ đô.

Vương Tử Quân chờ Dương Quân Tài rót đầy ly rượu, lúc này mới cười nói:

- Bí thư Dương quá khách khí rồi.

Vương Tử Quân nói xong thì ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Dương Quân Tài cảm thấy rất mất mặt, lúc này hắn cũng không còn lòng dạ nào để ở lại. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Nham Phú rồi nói một câu:

- Cục trưởng Lưu, tôi còn có chút việc, lần sau sẽ mời rượu anh.

Dương Quân Tài vừa nói vừa định cất bước đi ra ngoài, những người đi theo hắn cũng thấy mất hết thể diện, khí thế vừa rồi đã không còn, cả đám chán nản bỏ đi.

- Bí thư Dương, anh nói chúng ta là anh em, sao mới uống một ly đã đi rồi? Có phải xem thường tôi không?

Vương Tử Quân thấy Dương Quân Tài bỏ đi thì lớn tiếng nói.

- Nha đàu, đã ăn cơm chưa? Muốn ăn gì cứ nói với ông, đảm bảo sẽ cho cháu một bữa cơm thật ngon.

Mạc lão gia tử nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó lại nói với Mạc Tiểu Bắc.

- Ông, cháu ăn rồi, Vương Tử Quân tự mình làm cơm mời cháu làm khách.

Mạc Tiểu Bắc đỏ mặt lên, nàng dùng giọng nghịch ngợm nói.

Vương Tử Quân nở nụ cười cảm kích với Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ nói:

- Tiểu Bắc, em nên ăn nhiều một chút, dứt khoát ăn cơm với ông đi.

Mạc lão gia tử nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói:

- Tôi chỉ là một ông lão, cũng không ăn được bao nhiêu.

Khi ba người nói chuyện thì nhân viên công tác phụ trách chăm sóc Mạc lão gia tử đã đưa bữa sáng ra. Điểm tâm sáng của Mạc lão gia tử khá đơn giản, vài cái bánh chiên, hai dĩa dưa muối, một tô cháo vừa phải.

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt có hơi lạnh lùng của ông mình, nàng biết rõ ông còn đang bất mãn với Vương Tử Quân, thế cho nên khẽ cười nói với nhân viên phục vụ:

- Dì Triệu, cháu và Tử Quân cũng chưa ăn nhiều, nếu không ngài cũng cho chúng cháu một phần.

Dì Triệu trước nay rất sủng ái Mạc Tiểu Bắc, bây giờ nhanh chóng cười nói:

- Được, Tiểu Bắc chờ chút, tôi sẽ lấy cho cô.

- Cháu đi với dì.

Mạc Tiểu Bắc đứng lên định đi cùng dì Triệu, Vương Tử Quân vội vàng ngăn đón:

- Tiểu Bắc, hay là để anh, em đi không tiện.

Vương Tử Quân nói xong thì đi theo dì Triệu bưng thức ăn.

Dì Triệu đã chăm sóc cho cuộc sống của Mạc lão gia tử cả hai chục năm, thế cho nên bà có quan hệ không tầm thường với Mạc gia. Vì thế khi cùng đi với Vương Tử Quân, đã mở miệng dặn dò hắn vài câu, nói rằng Tiểu Bắc còn nhỏ, có một số việc không biết nặng nhẹ, mong cậu Tử Quân quan tâm hơn, tha thứ hơn.

Vương Tử Quân hiểu những lời này của dì Triệu cũng là vì quan tâm đến Mạc Tiểu Bắc, thế là hắn gật đầu chăm chú rồi đồng ý.

- Tiểu Bắc, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm ông thế này?

Mạc lão gia tử tuy lạnh mặt với Vương Tử Quân nhưng lại cười rất tươi với Mạc Tiểu Bắc.

- Ông nội, Tử Quân nói, lát nữa cháu đến bệnh viện phụ sản một chuyến.

Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì chợt đỏ mặt.

- Thế nào, có gì không thoải mái sao?

Mạc lão gia tử đặt tô cháo xuống, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân càng có chút bất thiện.

Vương Tử Quân là người sông hai đời, lại rèn luyện nhiều năm trong quan trường, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt của Mạc lão gia tử thì vẫn cảm thấy khó thể chịu nổi, trong lòng chợt sinh ra cảm giác phát lạnh.

Mạc Tiểu Bắc cũng không tùy tiện như trước, nàng thẹn thùng cúi đầu.

- Ông, Tiểu Bắc giống như có mang, cháu muốn đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Lúc này Vương Tử Quân không thể không mở miệng.

- Có mang?

Mạc lão gia tử chợt lặp lại một câu, cái bánh đưa lên bên miệng cũng rơi luôn xuống đất. Ông cụ gần đây dù là việc lớn bằng trời cũng không biến đổi nét mặt, khoảnh khắc này chợt thất thố.

- Đúng vậy, ông à, nhưng còn chưa kiểm tra, còn chưa dám xác định.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Mạc lão gia tử, hắn chợt cảm thấy thân cận hơn vài phần.

Lúc này Mạc lão gia tử cũng không quan tâm đến phương diện lạnh mặt với Vương Tử Quân, lão dùng ánh mắt ân cần nhìn Mạc Tiểu Bắc, sau đó nói với Vương Tử Quân:

- Hai cô cậu này đúng là, chuyện lớn thế này sao không báo với người trong nhà? Thế này đi, Tiểu Lý, Tiểu Lý đâu? Cậu đi sắp xếp một chút, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.

Tiểu Lý trong miệng Mạc lão gia tử chính là nhân viên công tác phục vụ cuộc sống cho mình, nhưng vị Tiểu Lý này cũng không phải nhỏ tuổi, hắn ta đã hơn bốn mươi, thế nhưng vẫn bị Mạc lão gia tử gọi bằng Tiểu Lý.

- Được, tôi đi sắp xếp ngay.

Vương Tử Quân thấy ông cụ cuối cùng cũng nói chuyện với mình, hắn đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài sân.

Khi Vương Tử Quân đi vào thì phát hiện bữa điểm tâm đã được dọn đi, lúc này Mạc Tiểu Bắc đang cau mày cầm lấy một tô canh gà chậm rãi nuốt xuống bụng. Khi Vương Tử Quân đi vào thì nàng trừng mắt nhìn hắn.

Mạc lão gia tử dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Mạc Tiểu Bắc, trong miệng không ngừng dặn dò:

- Này cháu gái, cháu phải nghe lời một chút, ăn nhiều cơm hơn, một tô này căn bản chưa đủ, dì Triệu làm thêm một chén nữa đi.

- Ông à, tha cho cháu đi.

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng kháng nghị nói.

- Ăn không hết cũng phải ăn, sao có thể như vậy được? Cháu đã sắp làm mẹ, cháu phải có trách nhiệm của một người mẹ chứ?

Mạc lão gia tử trừng mắt trực tiếp không quan tâm đến lời kháng nghị của Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng uống nước canh gà một cách khó khăn của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt sinh ra cảm giác buồn cười. Nhưng hắn còn chưa kịp cười thành tiếng thì ánh mắt của Mạc lão gia tử đã chiếu lên người hắn.

- Tiểu Triệu, cô xem xét đứa bé này, nhất định phải cho nó húp hết chén canh.

Mạc lão gia tử nói xong thì vẫy tay với Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười nói:

- Tử Quân, theo tôi đến phòng làm việc một chuyến.

Mạc lão gia tử nói xong thì đi ngay vào trong phòng làm việc, bộ dạng cực kỳ nhanh nhạy.

Mạc Tiểu Bắc nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, nàng biết rõ lúc này nếu Vương Tử Quân bước vào trong phòng làm việc của ông mình cũng không đơn giản là nói chuyện mà thôi. Nhưng nàng có thể hiểu được biểu hiện của ông nội, nàng nàng biết rõ ông mình nở nụ cười thì càng quan tâm và so đo, mà Vương Tử Quân sẽ gặp phải một trận bão tố khó chịu.

Nụ cười của Mạc lão gia tử làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác giống như trút được gánh nặng, hắn đi theo ông cụ vào phòng làm việc và ngồi lên ghế sa lông, thậm chỉ còn thoải mái gác chân và thở ra một hơi. Chủ tịch Vương lúc này đang khá vui sướng, ngày hôm nay thật sự rất vui vẻ, hắn đi theo làm tùy tùng tận lục phục thị cho Mạc Tiểu Bắc, tâm tình lại rất tốt.

Vương Tử Quân cố gắng tạo cho mình tư thái thoải mái nhất trên ghế sa lông, sau đó đưa mắt nhìn Mạc lão gia tử, chuẩn bị nói rõ những biểu hiện khi mang thai của Mạc Tiểu Bắc. Nhưng lúc này Mạc lão gia tử nhìn thoáng qua lại làm cho hắn nhanh chóng ngồi thẳng tắp, khi thấy ánh mắt của ông cụ thì nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng tan biến sạch sẽ, vẻ mặt ông cụ lạnh như băng giá.

Mạc lão gia tử lạnh mặt hừ một tiếng nói:

- Vương Tử Quân, việc cậu am hiểu nhất có phải là lừa gạt không?

Vương Tử Quân chợt sững sốt, hắn nhanh chóng thề thốt phủ nhận: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Không, nào phải là như vậy.

Mạc lão gia tử dùng giọng lạnh lẽo nghiêm khắc nói:

- Theo tôi thấy cậu là người có xu hướng phát triển trong quan trường không ngã đổ, bên ngoài lại phong lưu bồng bềnh, cậu cảm thấy mình là một người đàn ông cực kỳ có mị lực như vậy sao?

- Ông, cháu thật sự xin lỗi.

- Xin lỗi thì làm được gì? Tôi hỏi cậu, sau khi cậu quen Tiểu Bắc, cậu vẫn tiếp tục quen những người khác? Vì cậu có quan hệ với những người khác, lại nge ngại nó ảnh hưởng đến tương lai phát triển, cũng không dám nói rõ mà chỉ lén lút qua lại? Cậu cho rằng làm như vậy thì mình là người cao thượng sao? Theo tôi thấy cậu chỉ là một ngụy quân tử, chân tiểu nhân.

Vương Tử Quân chợt đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rất uất ức, cảm giác của hắn chợt chết lặng, tất cả ý nghĩ chỉ tập trung lên lời công kích của Mạc lão gia tử với mình. Nhớ năm xưa Tần Hồng Cẩm vì mình mà xuôi xuống phương nam, đến nay vẫn cô độc, thế là hắn không khỏi đổ lệ, nhưng hắn lại căn bản giống như không cảm giác được nước mắt của mình:

- Ông, ngài đánh giá về cháu như vậy sao?

Mạc lão gia tử cũng không tha, lão kéo ngăn kéo, lấy ra một túi hồ sơ ném cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân mở ra xem, chỉ cảm thấy tự tôn của mình bị tàn phá sạch sẽ, vì trong đó có chuyện của mình và Trương Lộ Giai, còn có cả với Tần Hồng Cẩm và Y Phong. Hắn biết rõ nếu có người nắm những tin tức này để tấn công hắn, đủ để hắn xong đời.

- Chính cậu xem còn có bỏ sót người phụ nữ nào không? Đã đủ chưa? Tiểu Bắc là cháu gái tôi yêu thương nhất, đứa bé này từ nhỏ đã có tính cách lạnh lùng, cho dù gặp uất ức gì cũng sẽ nuốt vào bụng. Năm xưa nếu không phải nó thích cậu, tôi cũng tuyệt đối không gả nó cho cậu.

Mạc lão gia tử thấy Vương Tử Quân thật sự phát khóc nhưng vẫn kiên trì lên tiếng. Dù cháu gái yêu của mình và Vương Tử Quân kết hôn với nhau có quan điểm đám cưới chính trị, thế nhưng hai bên đã kết hợp, dù thế nào thì lão cũng phải tìm về lý lẽ cho cháu mình.

Mạc lão gia tử nghĩ đến đây thì đứng lên khỏi ghế, sau đó lớn tiếng nói:

- Vương Tử Quân, tôi nói cho anh biết, anh có phải thấy Tiểu Bắc ngây thơ muốn ăn trong chén ngồi trong nồi không? Cậu vương vấn không dứt được với những người phụ nữ này, chẳng những có bạn trái trước kia, còn có những thành viên dự khuyết. Cậu cho rằng mình làm việc kín kẽ, hoàn toàn có thể lừa dối người ngoài, lừa gạt Tiểu Bắc, cậu xem đó là thành công sao?

Mạc lão gia tử đánh mạnh lên bàn, nhưng khi bàn tay sắp rơi xuống bàn thì chợt nhớ đến điều gì đó mà chậm rãi thu lại, cuối cùng bàn tay đặt xuống bàn mà không phát ra chút âm thanh nào.

- Cậu cố gắng chạy khắp nơi giăng mối dây tình cảm, là một anh hùng lưu tình bốn phía, đến khi sự việc xảy ra thì nhanh chóng trốn mất, giả vờ mình là một cẩu hùng vô tội sao?

Vương Tử Quân không thể nhịn được nữa, hắn dùng giọng tràn đầy căm phẫn kêu lên:

- Ông, ngài...

Vương Tử Quân vốn định nói "ngài nói bậy bạ", thế nhưng đây là ông của hắn và của cả Mạc Tiểu Bắc, dù thế nào cũng khó thể nói theo kiểu như thế, vì vậy chỉ có thể thốt ra:

- Ngài nói vậy là không đúng.

Sau khi phát tiết xong thì Vương Tử Quân cảm thấy đầy bụng phẫn nộ không có chỗ phát tiết, hắn vỗ bàn nói:

- Ông có tin không, những người phụ nữ này thật sự tồn tại, cũng hoàn toàn có thể tố cáo, nhưng cháu đã kết hôn với Tiểu Bắc, cháu sẽ phụ trách cho vợ con của mình. Cháu nghĩ như vậy đấy, ông có tin không?

Vương Tử Quân nói xong thì tiện tay ném cái ly trong tay ra ngoài, ly đụng vào vách tường rơi xuống đất vỡ tan tành. Lúc hắn mở miệng nói chuyện căn bản không biết trong tay đang cầm thứ gì, hắn chỉ tùy ý vung tay lên, sau đó nghe được một tiếng xoảng, thứ kia đã vỡ nát.

Mạc lão gia tử hô lên một tiếng đau lòng, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Vương Tử Quân. Đây là chiến lợi phẩm có được sau một cuộc chiến sinh tử năm xưa, không những ghi khắc chiến công vinh quang của lão, hơn nữa còn cất giữ những hoài niệm về những chiến hữu vào sinh ra tử với mình, được lão cẩn thận bảo tồn từ trước đến nay. Trước đó Mạc Tiểu Bắc cũng từng nói về lai lịch của cái ly kia cho Vương Tử Quân biết rõ ràng.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, lúc này mới ý thức được mình ném vỡ cái ly của Mạc lão gia tử. Hắn cảm thấy trong lòng mát lạnh, thầm nghĩ mình xong rồi, đã hoàn toàn chọc giận Mạc lão gia tử. Thế nhưng trong đầu hắn lại vang lên một câu nói: Vỡ thì vỡ, ai bảo ngài vu oan cho tôi? Vì vậy mà chủ tịch Vương vẫn tỏ ra cường nghạnh, bộ dạng giống như thà chết chứ không chịu khuất phục.

Vượt ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Mạc lão gia tử cũng không mở miệng mắng hắn. Lão chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:

- Sự việc đã đến mức độ này, Tiểu Bắc lại có mang với cậu, ý kiến của tôi với những người phụ nữ này chính là chuyện cũ bỏ qua. Nhưng tôi muốn nói với cậu một câu, kể từ bây giờ, cậu có thể cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ này hay không?

Mạc lão gia tử dùng ánh mắt của một người vừa gây sự vừa chất vấn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác đau lòng. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh dịu dàng của Tần Hồng Cẩm, tình cảm của Y Phong, còn có vẻ lo lắng của Trương Lộ Giai, các nàng đều có cá tính riêng, có tình cảm riêng, thế nhưng có một điểm chung: Tất cả đều có tình cảm thắm thiết với hắn...

Chặt đứt sao? Mình có thể chặt đứt được sao?

Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân phát hiện mình không phải là một người không quả quyết, thế nhưng lúc này đối mặt với lời chấn vấn của Mạc lão gia tử, hắn thật sự không thể cho ra kiên quyết của một tráng sĩ dám chặt tay làm việc lớn.

Mạc lão gia tử trầm mặt nhìn Vương Tử Quân, lão không nói gì, thế nhưng khí thế của lão lại bao trùm khắp gian phòng.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn ngẩng đầu lên cực kỳ khó khăn, cuối cùng cho ra quyết đoán:

- Ông, cháu yêu Tiểu Bắc, cháu không muốn để cho Tiểu Bắc vì những chuyện thế này mà đau lòng. Nhưng Tần Hồng Cẩm, Y Phong đều là những người cháu quen trước lúc biết Tiểu Bắc, hai người này đến bây giờ còn chưa kết hôn. Cháu là một người đàn ông, cháu nghĩ cháu cũng nên gánh chịu trách nhiệm với các cô ấy.

- Cậu xác định cậu muốn làm vậy? Vương Tử Quân, cậu đừng tưởng rằng bây giờ Tiểu Bắc có con với cậu thì tôi không dám làm gì cả. Tôi nói cho cậu biết, có thể bỏ đứa bé, Tiểu Bắc có thể ly hôn với cậu. Hơn nữa đừng tưởng cậu là một chủ tịch thành phố cao cao tại thượng, nhưng tôi có thể đánh cậu ngã xuống vực.

Mạc lão gia tử tuy không quá lớn tiếng, thế nhưng mỗi lần nói một câu lại làm cho người ta cảm nhận được uy hiếp cực mạnh.

Vương Tử Quân biết rõ dựa vào tính cách nói được làm được của Mạc lão gia tử, những lời này lão hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hắn không đành lòng, hắn không đành lòng đối đãi như vậy với Tần Hồng Cẩm, với Y Phong, với hai người phụ nữ đã cho hắn cả tấm chân tình. Hắn không thể nào tiêu sái vung tay áo bỏ đi, không thể nào coi các nàng như chưa từng tồn tại, vứt bỏ ra tận chân trời.

"Xem ra mình còn chưa đủ hung ác!"

Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu chính mình, sau đó hắn ngưng trọng xoay người lại cười cười với Mạc lão gia tử:

- Ông, cháu muốn con, cũng muốn có Tiểu Bắc, còn các cô gái kia, khi nào bọn họ có hạnh phúc của mình, cháu sẽ tình nguyện buông tha cho bọn họ. Còn chuyên ông có thể đánh cháu rơi xuống vực, cháu cũng biết rõ điều này. Nhưng này ông, cháu sẽ không cam chịu, cho dù bắt đầu lại từ đầu thì cháu cũng sẽ dám đánh cược một lần, cháu phải phụ trách với vợ con của mình.

Mạc lão gia tử dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Vương Tử Quân, lão tự cho rằng mình hiểu rất rõ về một người nhìn có vẻ cứng đầu cứng cổ nhưng làm việc cực kỳ ổn thỏa và trưởng thành như Vương Tử Quân, nhưng thật sự không ngờ tình cảnh vừa đấm vừa xoa, dùng uy dùng lợi để tấn công đã được mình sắp xếp sẵn lại cho ra một kết quả như thế.

Mạc lão gia tử nghe những lời cực kỳ có lực của Vương Tử Quân, lão thật sự không thể nghi ngờ niềm tin của tên cán bộ trẻ tuổi này.

"Tôi sẽ không cam chịu, tôi sẽ cố gắng vật lộn đọ sức một lần, tôi muốn phụ trách với vợ con của mình!"

Mạc lão gia tử nghĩ đến những lời của Vương Tử Quân, lão giống như nhớ lại tư thế hào hùng của mình năm xưa.

Không buông bỏ, dũng cảm đánh cược một lần.

"Chính mình năm xưa nếu..."

Trong lòng chợt nghĩ đến tình hình năm xưa, vẻ mặt Mạc lão gia tử chợt biến đổi, lúc này lão tuy còn nhìn Vương Tử Quân nhưng ánh mắt lại rất mê ly.

Khi Mạc lão gia tử và Vương Tử Quân từ trong phòng làm việc đi ra, Mạc Tiểu Bắc tiến lên đón chào với vẻ mặt không quá tập trung. Nàng thật sự rất sốt ruột, lúc này nàng đã ăn một quả trứng, lần đầu tiên trong đời ăn được vài miếng dưa hấu lớn, khi thấy ông và Vương Tử Quân đi ra thì nàng nhanh chóng hỏi:

- Mọi người làm gì vậy? Sao nói chuyện lâu như thế? Có đi bệnh viện không đây?