Bí Thư Trùng Sinh

Chương 718: Khó Khăn Trước Mắt, Anh Lên Trước Tôi Yểm Hộ



Vương Tử Quân nhận được tin tức Trình Tự Học đã quay về thành phố La Nam vì mẹ già chín mươi tuổi ở nhà phải nhập viện đúng lúc đi đến ngoài cửa nhà Thạch Kiên Quân.

Khu nhà thường ủy tỉnh ủy có vẻ đặc biệt yên ắng trong màn đêm, thế nhưng từng chiếc xe với những tấm biển số làm cho đám quan viên trong tỉnh Sơn Nam phải kính sợ đậu ngoài sân từng căn nhà càng làm cho người ta cảm thấy hoàn cảnh không gian cực kỳ thần bí.

- Trời muốn mưa mà cô gái cũng muốn lấy chồng, cứ đi thôi.

Đây là lời nói của Vương Tử Quân với Kim Điền Lạc, hắn nói xong thì tắt điện thoại, sau đó dùng tay gõ cửa căn biệt thự hai tầng trước mặt.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi khẽ mở cửa, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Anh đến có chuyện gì?

- Tôi muốn gặp mặt chủ tịch Thạch.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái xuất hiện trong mắt Vương Tử Quân với bộ dạng xinh đẹp mà mờ ảo không kém. Nhưng trong mắt cô gái này lại có mang theo một cái nhìn kêu ngạo, nàng dùng ánh mắt tùy ý nhìn Vương Tử Quân, sau khi đánh giá sơ lược thì nói:

- Nếu như có chuyện gì thì ngày mai đến gặp anh Thạch ở phòng làm việc đi.

Vương Tử Quân không có thời gian nói nhiều với cô gái này, hắn thản nhiên nói:

- Tôi có hẹn với chủ tịch Thạch.

Cô gái đi ra mở cửa chợt sững sờ, nàng không ngờ tên thanh niên mạo muội gõ cửa lại có ước hẹn trước với người anh quyền cao chức trọng của mình. Nàng trố mắt một lát, sau đó mới nói:

- Anh là ai? Có hẹn với anh tôi sao?

Vương Tử Quân nói tiếp:

- Co có thể nói một tiếng với chủ tịch Thạch, là Vương Tử Quân thành phố La Nam đến.

Cô gái có chút do dự, sau đó nàng mở cửa nói:

- Mời anh vào.

Lúc này trong phòng khách nhà Thạch Kiên Quân cũng không yên ắng, có vài người đang ngồi đó nói chuyện. Vương Tử Quân có quen biết vài người, cũng không nhận ra vài người trong nhóm này. Một người đàn ông ngồi bên ngoài thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười nói:

- Bí thư Vương, vài ngày không gặp, mời anh đến đây ngồi.

Vương Tử Quân nghe tiếng chào hỏi như vậy mới nhận ra đối phương chính là phó cục trưởng Liêu cục công an tỉnh. Hắn cười cười với phó cục trưởng Liêu, sau đó đi về phía một chiếc ghế sa lông đặt một góc.

- Các vị, có lẽ không cần tôi giới thiệu về vị huynh đệ này thì mọi người đã biết rõ ràng rồi. Nhưng lúc này tôi cũng phải long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất của tỉnh Sơn Nam chúng ta, là bí thư thị ủy thành phố La Nam, đồng chí Vương Tử Quân.

Phó cục trưởng Liêu Chẩm Cương kéo tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng nhiệt tình giới thiệu với mọi người.

Những người khác nghe thấy Liêu Chẩm Cương giới thiệu đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân căn bản không từng có quan hệ với những người này, thế nhưng hắn có thể căn cứ vào ánh mắt của đám người để nhận ra vài vấn đề, đó chính là bọn họ cũng căn bản không xa lạ gì mình.

- Bí thư Vương, đây là giám đốc Lưu của công ty sắt thép Thành Phát, là thần tài giàu có nhất trong đám người chúng tôi. Nếu ngài có gì cần ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy cứ tìm anh ấy hóa duyên là được.

Liêu Chẩm Cương có vẻ rất quen thuộc giám đốc Lưu, hắn vừa giới thiệu vừa vui đùa nói.

- Tôi là Lưu Minh Cơ, bí thư Vương, ngài cũng đừng nghe anh Liêu nói hươu nói vượn, nếu muốn có tiền thì phải tìm đến trưởng phòng Lý mới đúng. xem tại TruyenFull.vn

Lưu Minh Cơ có dáng người hơi mập, hắn vừa đứng lên bắt tay với Vương Tử Quân vừa dùng giọng nịnh nọt giới thiệu một người đàn ông gầy gò ngồi ở bên cạnh mình.

Trưởng phòng Lý cười cười khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, trên trán mơ hồ bùng ra khí thế ngạo nghễ.

- Vị này chính là trưởng phòng tài chính Lý Triêu Nam.

Liêu Chẩm Cương là người biết thời biết thế, hắn nhanh chóng giới thiệu Lý Triêu Nam cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay với Lý Triêu Nam, hắn thầm nghĩ, quả nhiên có tiền thì người ta sẽ tụ tập quanh mình, bây giờ các địa phương đều tranh thủ tài chính để đẩy mạnh phát triển, thế cho nên người quản lý tiền sẽ là đối tượng để mọi người nịnh nọt.

Liêu Chẩm Cương nói vài câu giới thiệu đám người ngồi trong phòng một lượt, nhìn vào phản ứng của mọi người thì thấy rõ bọn họ đều là khách quen ở nhà Thạch Kiên Quân, nói chuyện cũng rất tùy tiện.

Khi Liêu Chẩm Cương giới thiệu người cuối cùng cho Vương Tử Quân thì tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống. Giám đốc sở nội vụ Triệu Đức Trúc đi xuống trước, đi theo phía sau chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân với một bộ đồ ngủ trên người.

Mọi người thấy Thạch Kiên Quân thì đều đứng lên, Thạch Kiên Quân chỉ khẽ phất tay, sau đó nói với Triệu Đức Trúc:

- Sau này nếu thành phố Đông Bộ có chỉ thị thay đổi nhân sự thì anh cứ nhanh chóng suy xét, thích hợp thì thả lỏng cho địa phương, để bọn họ có thể thực hiện ngay lập tức...

Triệu Đức Trúc liên tục gật đầu, khi hai người đi xuống cầu thang, Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn khẽ cười rồi thản nhiên nói:

- Tử Quân, cậu đến đây.

- Chủ tịch Thạch.

Vương Tử Quân cũng cười cười với Thạch Kiên Quân, sau đó mở miệng chào hỏi.

- Đi thôi, theo tôi lên phòng làm việc.

Thạch Kiên Quân nói rồi lại cười cười nói với nhóm người Liêu Chẩm Cương:

- Các anh ngồi chơi một chút, chút nữa sẽ sắp xếp vài món, mọi người tụ tập nói vài câu vui vẻ.

Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên Quân đi lên lầu mà cũng nhanh chóng theo sau. Đám người Liêu Chẩm Cương và Lý Triêu Nam nhìn Vương Tử Quân đi lên lầu, trong mắt lóe lên chút hâm mộ.

- Bí thư Vương thật sự là rất có thể diện.

Không biết có phải là cố ý hay không mà Lưu Minh Cơ dùng giọng cảm khái nói. Những người khác nghe được lời nói âm trầm của Lưu Minh Cơ thì không ai lên tiếng, giông như ai cũng đang bận rộn chuyện của mình, thế nhưng ánh mắt bọn họ lại lóe lên cái nhìn khác thường.

Những người khác đến nhà Thạch Kiên Quân chủ yếu là vì muốn báo cáo công tác, vẫn luôn coi trọng thứ tự trước sau, tất nhiên sẽ rất lưu tâm đối với một người đến sau và phá vỡ quy củ.

Vương Tử Quân cũng không có thời gian phán đoán ý nghĩ của đám người bên dưới phòng khách, hắn chỉ cùng đi theo Thạch Kiên Quân vào trong một gian phòng trên lầu.

Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân rộng hơn hai mươi mét vuông, có một giá sách rất lớn đặt đủ loại sách vở. Thạch Kiên Quân cũng không ngồi xuống sau bàn làm việc, hắn tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế sa lông ở bên cạnh bàn trà.

- Tử Quân, trở thàn lãnh đạo đứng đầu một thành phố có phải cảm giác khác với trước đó không?

Thạch Kiên Quân nâng ấm trà lên rót hai ly, sau đó mở miệng hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Chủ tịch Thạch, nếu nói không giống thì cũng thật sự có một chút, nhưng ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh tâm tính, sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí công tác của mình.

- Tử Quân, tôi hoàn toàn tin tưởng những lời của cậu, thành phố La Nam chiếm một phần mười bản đồ tỉnh Sơn Nam, thế nhưng phương diện kinh tế lại chưa được hai phần trăm. Nếu muốn cân đối sự phát triển của tỉnh Sơn Nam, như vậy thành phố La Nam chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng, thế cho nên trọng trách trên vai cậu là không nhẹ chút nào.

Thạch Kiên Quân giống như đang nói về việc nhà, hắn mở miệng nói ra tình huống tụt hậu của thành phố La Nam với Vương Tử Quân.