Bí Thư Trùng Sinh

Chương 745: Tôi làm thùng rác cũng đừng ai ném thứ gì vào bên trong



Hai phút sau Đồng Thiên Diệp mỉm cười đi đến, nàng không chờ Khương Mộ Đông mở miệng hỏi mà dùng giọng nhỏ nhẹ nói:

- Cục trưởng Khương, tôi đã báo cho chủ nhiệm, anh ấy nói sẽ thông báo ngay cho bí thư Vương.

- À, cô có nói với chủ nhiệm là chúng tôi có chuyện rất quan trọng không?

Khương Mộ Đông khẽ gật đầu với Đồng Thiên Diệp, sau đó lại dùng giọng lo lắng hỏi.

- Tôi đã nói với chủ nhiệm, chủ nhiệm nói sẽ nhanh chóng thông báo cho bí thư Vương.

Đồng Thiên Diệp vừa nói vừa khẽ ngồi xuống bên cạnh thứ trưởng Lam, sau đó dùng những ngón tay thon dài bóc đậu phộng luộc, lại cười nói:

- Thứ trưởng Lam, ngài nếm thử đậu phộng ở thành phố La Nam chúng tôi xem, tuy không phải là thứ gì quý báu, thế nhưng mùi vị lại không giống với những nơi khác.

Thứ trưởng Lam khoát tay áo, chính mình cầm lên một củ đậu phộng thản nhiên nói:

- Để tôi tự mình làm lấy.

Trong mắt Khương Mộ Đông thì thứ trưởng Lam là một người cực kỳ uy nghiêm, nhưng lúc này hắn lại ăn nói cực kỳ nhỏ nhẹ với Đồng Thiên Diệp, đồng thời giọng điệu còn có chút dí dỏm, không chút sốt ruột, cuối cùng còn cười lên hai tiếng.

Mỹ nhân làm bạn, trà xanh hoa quả, tất cả nhìn qua có vẻ hài hòa đẹp đẽ. Lúc bắt đầu Khương Mộ Đông cảm thấy rất tốt, nhưng sau một thời gian thì tiếng cười của Đồng Thiên Diệp vẫn khá trong trẻo, thế nhưng rơi vào trong lỗ tai lại không còn lực hấp dẫn như lúc đầu.

Thứ trưởng Lam tuy vẫn phong độ nhẹ nhàng, lực nhẫn nại rất tốt, nhưng Khương Mộ Đông cũng cảm thấy lãnh đạo bắt đầu ngồi không yên. Hắn lập tức cắt đứt tiếng cười của Đồng Thiên Diệp, sau đó dùng giọng nghiêm trang nói xen vào:

- Chủ nhiệm Đồng, cô đã nói rõ với bí thư Vương chưa?

Đồng Thiên Diệp nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Khương Mộ Đông, giống như nàng vừa nghe được một câu nói gì đó cực kỳ sợ hãi, thế là khẽ vỗ vỗ lên bộ ngực cao ngất, sau đó lại nở nụ cười run rẩy cả người, thật sự rất mê hoặc hai mắt của Khương Mộ Đông. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Thật sự rất quyến rũ.

Khương Mộ Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khô nóng khó chịu, nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng ném tâm tư của mình đi. Thầm nghĩ đây là trường hợp gì, vì sao lại có suy nghĩ như vậy? Hắn không khỏi mắng mình vì những ý nghĩ xấu xa như vậy.

- Cục trưởng Khương, tôi đã nói với chủ nhiệm, thế này đi, tôi sẽ đến thúc giục anh ấy.

Đồng Thiên Diệp nói rồi nhanh chóng bước về phía một gian phòng khác.

Lại vài phút trôi qua, Đồng Thiên Diệp lại đi đến, lúc này nàng vẫn cười như hoa giống hệt như vừa rồi. Nàng khẽ nở nụ cười xin lỗi, sau đó mới nói:

- Thứ trưởng Lam, cục trưởng Khương, chủ nhiệm của chúng tôi đã đi tìm bí thư Vương, mong các ngài chờ một lát.

Trước nay đều là người khác chờ mình, nào đến lượt hắn phải chờ người khác? Hắn nhìn nụ cười xinh đẹp của Đồng Thiên Diệp, vừa định mở miệng thì bị thứ trưởng Lam cản lại.

- Vậy thì chúng ta chờ một chút.

Thứ trưởng Lam nói bằng giọng rất bình thản, căn bản không có chút vội vàng xao động.

Thứ trưởng Lam nói xong thì tiếp tục nói chuyện với Đồng Thiên Diệp, giống như hắn rất hưởng thụ những lời xin lỗi của người phụ nữ này. Khương Mộ Đông chỉ có thể ngồi bên cạnh nghe tiếng cười của Khương Mộ Đông, lại đưa mắt nhìn đồng hồ với bộ dạng đứng ngồi không yên.

- Thế nào còn chưa đến?

Nửa giờ trôi qua, Khương Mộ Đông đã thật sự ngồi không yên. Lúc này hắn đã thật sự biết rõ đây là có chuyện gì, vì thế ánh mắt nhìn về phía Đồng Thiên Diệp tràn đầy trách mắng.

Đồng Thiên Diệp nở nụ cười uất ức nói:

- Cục trưởng Khương, chuyện của lãnh đạo thì tôi cũng không làm chủ được, nếu không thì để tôi đi hỏi lại vậy.

Đồng Thiên Diệp vừa nói vừa cất bước về phía gian phòng bên kia.

Lúc này không biết có phải vì đi quá nhanh hay không, thế cho nên váy có hơi mở rộng, thật sự mở ra một luồng xuân sắc vô hạn. Đáng tiếc chính là lúc này Khương Mộ Đông đang cực kỳ phẫn nộ, căn bản không có tâm tình để thưởng thức.

Vài phút trôi qua, người đến lại là Đồng Thiên Diệp, nhưng lúc này trên mặt nàng đầy vẻ xin lỗi, nàng cẩn thận nói:

- Hai vị lãnh đạo, hai anh xem có thể để lần sau đến được không?

- Cô nói gì? Cô nói chúng tôi lần sau hãy đến? Cô cũng không biết chúng tôi tìm bí thư Vương là có chuyện quan trọng sao? Nếu như sự việc trễ nãi, cũng không phải là một vị chủ nhiệm khu thường trú có thể gánh chịu được.

Tuy Đồng Thiên Diệp nói rất uyển chuyển, thế nhưng dù biểu hiện có tốt đẹp thế nào thì đóng cửa đuổi khách cũng vẫn là đóng cửa đuổi khách, cho dù câu nói đuổi khách phát ra từ miệng một cô gái xinh đẹp đáng yêu thì ra ngoài không khí cũng có tác dụng giống như vậy.

Khương Mộ Đông nổi giận, thế nhưng phần lớn cảm giác tức giận đó chính là phát tiết cho thứ trưởng Lam. Hắn là một thủ hạ cấp dưới trung thành của lãnh đạo, vào thời điểm này hắn phải lên ngựa xung trận, công kích phía trước. Anh nói xem, lãnh đạo vì phong độ mà ẩn nhẫn không phát tác, thế nhưng chút bất mãn như vậy sẽ dành cho một tên thủ hạ đi theo như Khương Mộ Đông.

- Bí thư Vương có việc gì bận sao?

Thứ trưởng Lam không chờ cho Khương Mộ Đông nói hết lời, hắn phất tay chặn lại, sau đó khẽ hỏi Đồng Thiên Diệp.

Trên mặt Đồng Thiên Diệp lộ ra chút do dự, cuối cùng nàng cắn răng nói:

- Thứ trưởng Lam, không phải là bí thư Vương của chúng tôi không đến, mà là bí thư Vương đang say rượu, say đến mức chẳng biết gì cả. Anh xem, vậy có nên đợi đến ngày mai được không?

- Lúc này còn chưa đến giờ cơm, bí thư Vương của các người sao lại uống say cho được?

Khương Mộ Đông đưa tay nhìn đồng hồ và thấy mới mười giờ, thế là vẻ mặt càng thêm lạnh, hắn sẳng giọng nói.

Vẻ mặt thứ trưởng Lam không biến đổi, thế nhưng vẫn dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Đồng Thiên Diệp.

- Điều này...Thứ trưởng Lam, tôi nghe chủ nhiệm của chúng tôi nói, bí thư Vương từ trong đơn vị các anh ra ngoài, sau đó đi đến quán rượu. Vừa rồi khi hai vị đến thì bọn họ đang cố gắng giúp bí thư Vương giải rượu, thế nhưng...Lần này bí thư Vương uống hơi nhiều, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo trở lại.

Cảm giác tức giận của Khương Mộ Đông chợt biến mất sạch sẽ, cảm giác tức giận của hắn khi đợi cả tiếng đồng hồ cũng không phải tan biến vì giọng nói và bộ dạng uất ức của một mỹ nhân như Đồng Thiên Diệp, hắn sở dĩ không thể nổi nóng cũng là vì một câu của Đồng Thiên Diệp.

Bí thư Vương của chúng tôi rời khỏi đơn vị của các anh thì trực tiếp đi đến quán rượu, những lời này tuy ngắn nhưng càng nghĩ sẽ càng tìm ra những hương vị sâu lắng. Đây hầu như là trách nhiệm của Khương Mộ Đông, vì thái độ của hắn không tốt, thế cho nên bí thư Vương kia mới đi mượn rượu giải sầu.

Làm cho một vị bí thư thị ủy tức giận đến mức như vậy, trách nhiệm này giống như Khương Mộ Đông hắn cũng không đảm đương nổi. Hắn nghĩ đến phương diện trách nhiệm, thế là vẻ mặt càng trở nên cổ quái.

- Bí thư Vương của các cô dùng cơm ở đâu?

Thứ trưởng Lam trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Ở khách sạn Lão Lam!

Đồng Thiên Diệp xoa xoa bàn tay rồi dùng giọng gấp gáp nói.