Rất lâu trước kia, trong trí nhớ của Dịch Dao, bòn phun nước này vẫn rất đẹp. Lúc đó mình mới vào trường, cổng chính của trường còn đang thi công, cho nên tất cả học sinh đều ra vào bằng cổng sau này.
Lúc đó bồn phun nước ngày nào cũng phun rất đẹp, còn có rất nhiều nam sinh nữ sinh ngồi bên cnajh cùng ăn vặt. cây hoàng giác trên hòn giả sơn cứ đến màu xuân là lại rụng xuống vô số lnuwj hoa màu xanh nhạt hoặc hồng nhạt nổi trên mặt nước, bị cá chéo đỏ dưới nước đẩy qua đẩy lại.
Sau đó cổng chính xay xong, tất cả học sinh đều đi qua cổng chính để vào trường, cổng sau này dần dần không còn người đến nữa.
Tới tận màu đông năm đầu tiến, bởi vì không còn học sinh ném vụn bánh mì xuống nước, cho nên sau khi bơi lờ đờ rất lâu, con cá chép đỏ cuối cùng trong bồn cũng chậm rãi ngửa bụng lên mặt nước, cái bụng trắng xóa bị ánh nắng tịch lieu cảu mùa đông chiếu vào ngả sang màu xanh Dịch Dao cởϊ áσ khoác vắt nước, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm.
Dưới chân nhanh chóng hình thành hai vệt nước, Dịch Dao đưa tay lên lau mặt ướt sũng nước.
Cô quay đầu lại, Cố Sâm Tây kéo quần lên rất cao, bắp chân và bắp đùi rắn chắc của cậu nam sinh ngâm dưới nước màu đen. Cậu vớt quyển sach cuối cùng, vẩy mạnh sau đó mở ra đặt lên thành bồn trước khi bước từ dưới bồn lên.
Dịch Dao thu tay về, tiếp tục dùng sức vắt nước.
Chiếc áo hút đầy nước trở nên nặng trĩu. Dịch Dao ddauw tay lên dụi mắt, động tác dừng lại.
Từu kẽ ngóc tay chảy ra nước mắt dầm dề.
Cố Sâm Tây đi chân đất tới, cầm lấy chiếc áo khoác của Dịch Dao, nói: “để tớ”
Tay trái Dịch Dao nắm chặt chiếc áo, tay phải ché phía trước mắt, khóa miệng lộ ra mím rất chặt.
Phải dùng hết sức mới kìm được tiếng khóc. “ Buông tay ra” Cố Sâm Tây giật lấy chiếc áo, cầm vắt ra rất nhiều nước.
Hai tay và hai chân ướt sũng bị gió lạnh mùa đông thổi vào biến thành một màu đỏ bỏng lạnh.
Cố Sâm Tây giục Dịch Dao mau về lớp thay quần áo.
Dịch Dao nói: “ Tớ không có quần áo”
Cố Sâm Tây suy nghĩ một lát, bảo : “vậy cậu mặc tạm áo của tớ. Áo khoác của tớ dày, cậu mau về nhà đi”.
Dịch Dao không trả lời, ôm chặt đống sách trong lòng, cả người ướt sũng đi về phía trước.
Cố Sâm Tây còn đuổi theo phía sau muốn nói gì đó, Dịch Dao quay lại đá mạnh một cái, giày da đá vào ống đồng, Cố Sâm Tây đau đến cau mày ngồi xuống ôm chân.
“Đừng đi theo tớ, tớ sẽ không lên giường với cậu đâu, biến di”
Cố Sâm Tây cắn rang đưng sleen, cởi chiếc áo khoác dày ném lên người Dịch Dao, xem ra cậu cũng tức giận. Dịch Dao kéo chiếc áo trùm trên đầu mình xuống, ném mạnh xuống đất, nước mắt chảy ra.
Dịch Dao không để ý đến Cố Sâm Tây đứng sau lung mình, ôm một đống sách ướt sũng đi ra khỏi trường. lúc sắp tới cổng trường, Dịch Dao ngẩng đầu nhìn thấy Tề Minh.
Nội dung tin nhắn trong điện thoại hiện lên như phụ đề.
“Giáo viên gặp tớ có việc, hôm nay tớ không vè cùng cậu, cậu về trước đi nhé”
Mà hình ảnh có phụ đè này lại là bóng dáng Tề Minh cùng một nữ sinh đi cùng nhau. Hai người dắt xe rất chậm, Tề Minh quay sang mỉm cười với nữ sinh, mái tóc bị gió thổi, mát mẻ sạch sẽ. Trên giác bag a xe đạp của Tề Minh chằng một chiếc hộp được đóng gói rất tinh xảo.
Cũng khó đoán được là chuẩn bị tặng người khác hay vừa mới nhận được.
Nhưng những điều này đều không quan trọng. Dịch Dao đi sau lung bọn họ, cũng thong thả đi.
Gió thổi vào người, quần áo bám vào da lạnh buốt ướt sũng. Nhưng hình như cô đã mất đi cảm giác lạnh.
Chỉ là cánh tay ôm sách quá chặt hình thành cảm giác chua mỏi.
Trước kia trên lớp giáo viên sinh học nói bất cứ cơ bawso nào dùng sức quá nhieefuddeefu sẽ tạo thành axit lactic vì thiếu oxy khi phân giải để giải phóng năng lượng, thế là sẽ cmar thấy đau mỏi.
Vậy sự chua xót tràn ngập trong tim cũng là bởi vì cơ tim dùng sức quá mức sao?
Theo Tề Minh đi tới tổng trường lại nhìn thấy Đường Tiểu Mễ cằm xiên thịt nướng, xung quanh có mấy nữ sinh bao quanh như là mấy đóa hoa sáng màu, tỏa ra màu sáng quá mức trong mùa đông u ám.
Vẫn là giọng nói lảnh lót vô tội, mang vẻ kinh ngạc và thông cảm vừa phải, với âm điệu không cao không thấp kéo ánh mắt mọi người về phía này. Ai da, Dịch Dao, tại sao cậu lại biến thành như thế này chứ?
Tề Minh và nữ sinh bên cạnh cùng quay lại nhìn.
Lúc Tề Minh lộ ra vẻ mặt linh ngạc, trời bỗng tối sầm xuống.
Dòng người và ánh sáng xung quanh đã trở nên không còn quan trọng.
Như là ai đó đặt một chiếc máy quay điều khiển từ xa vào trong mắt Dịch Dao, ống kính tự động chỉnh tiêu điểm và Tề Minh và nữ sinh bên cạnh cậu ta,khóa chặt, sau đó phóng đại, phóng đại, phóng đại vô hạn.
Trong mắt Dịch Dao, hình ảnh cậu đứng bên cnajh nữ sinh trông thật bình yên và đẹp đẽ. Giống như từng có một lần trên đường dạo chơi ngoại ô, một mình Dịch Dao đứng lại, nhìn thấy cây cối cao lớn ven đường lay động bình yên trọng gió, đẹp đẽ không một tiếng động.
Nam sinh sáng sủa đjep đẽ. Cùng với nữ sinh xinh đẹp sạch sẽ. Nếu như bây giờ đứng bên cạnh Tề Minh là mình, trên tóc còn có cỏ nước, cả người bốc mùi thì rất giống một trò hề.
Dịch Dao ôm mấy quyển sách trong lòng chặt hơn, sau khi bị nước ngấm qua, chúng vẫn trĩu xuống phía dưới. Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Dịch Dao nhìn chằm chằm vào mặt nữ sinh đó, cảm thấy nhất định đã gặp ở đâu, nhưng lại không thể nhớ ra. Trí nhớ như máy thu thanh bị nam châm áp tới gần, phát ra bước song hỗn loạn.
Đến tận lúc nghe thấy Cố Sâm Tây bên cạnh o một tiếng, Dịch Dao quay sang nhìn mới bang hoàng tình ngộ
Cố Sâm Tây di tới trước mặt nữ sinh, nói: “ Chị, sao chị còn chưa về nhà?”
17.
Nếu rất nhiều năm sau quay đầu lại nhìn hình ảnh ngày đó nhất định sẽ cảm thấy bi thương.
Trong những tia sáng cuối cùng của buổi chiều nhá nhem ngày đông, xung quanh là bụi bặm nhờ nhờ, các chàng trai cô gái đứng ngoài cổng trường màu xám, bốn người nhìn nhau bằng những ánh mắt khác nhau. Bi thương. Đau khổ. Thương xót. Thông cảm. Yêu mến.
Như là các loạn thuốc nhuộm đủ màu bị đổ vào vao không khí rồi khuấy lên, cuối cùng biến thành một vùng hỗn độn đen như mực, đun nấu chiên xào trong không gian không thể gọi tên, bốc lên hơi nước mù mịt, phủ kín một lớp mông lung lên mỗi cánh cửa sổ thanh xuân.
Rồi lại bị màu đông ặng nề hoặc tâm tình nào đó trong mùa đông nuốt hết mọi màu sác, chỉ còn lại đen, hoặc trắng, hoặc đen trắng đan xen tạo thành màu xám, được in trên mặt giấy.
Giống như bức ảnh đen trắng đưuọc lồng trong khung ảnh, bất kể người trong ảnh cười rực rõ thế nào xũng nhất định nhìn ra được cảm giác bi thương.
Như là một đôi tay vô hình ấn mạnh cửa trập, xoạch một tiếng.
Rất nhiều, rất nhiều năm sau..
Đè nặng trong lòng, trở thành một khu vực cấm kị không được phép chạm đến.