Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 26



11

Lúc ăn trưa, Dịch Dao cũng không đi cùng với Tề Minh. Kỳ thực cũng không phải cố ý khong đi cùng cậu ấy, chỉ là lúc hết giờ thế dục, Tề Minh giúp giáo viên cất đệm bọt biển vào phòng dụng cụ thể thao, sau đó không nhìn thấy cậu nữa, hơn nữa cậu cũng không gửi tin nhắn gọi Dịch Dao đi cùng.

Hàng người dài thong thả tiến về phía trước.

Dịch Dao quay sang nhìn hàng bên cạnh, ở phía trước mình, Đường Tiểu Mễ thắt nơ con bướm sau gáy. Dịch Dao vốn định quay đi, nhưng đúng lúc này ĐườngTiều Mễ lại quay đầu xuống nói chuyện với một nữ sinh khác phía sau, nhìn thấy Dịch Dao đứng một mình trong hàng.

Đường Tiểu Mễ quan sát Dịch Dao từ trên xuống dưới, sau đó nhướng mày : “ Này, sao hôm nay cậu đi có một mình?”

12

Thời gian xuất phát là một rưỡi chiều.

Học sinh cả khối chen đông nghịt ở cổng trường, xe chuyên dụng của trường lần lượt tới ddauw từng nhóm học sinh đến vườn khoa học kỹ thuật.
Lớp Dịch Dao đông người, một chirsc xe không đủ, một số học sinh phải đi cùng xe với lớp khác.

Dịch Dao chính là một trong số này.

Tề Minh là lớp trưởng đã đi cùng xe trước, lúc đi còn mở cửa sổ, gio điện thoại lắc lắc với Dịch Dao: “ Đến bên kia nhắn tin, đi cùng nhau?”

Dịch Dao gật đầu. Sau khi xe kia chyaj, cô thu ánh mắt nhìn lại, thấy Đường Tiểu Mễ đứng bên cạnh mình. Là lớp phó, Đường Tiểu Mẽ tất nhiên phải phụ trách số ít học sinh lớp mình trên xe này.

Đường Tiểu Mễ gọi cô một tiếng, sau đó nói tiếp: “ Tớ giúp cậu chọn một chỗ ngò gần cửa sổ được chứ? Có nôn cũng thuận tiện hơn”.

Dịch Dao không biểu cảm nhìn Đường Tiểu Mễ không biểu cảm, không nói gì, cứ thế nhìn không hề yếu thế, như thé đang nói “ Mày cứ tiếp tục đi “

“ Đừng hiểu lầm, chỉ là tớ sợ cậu say xe” Đường Tiểu Mễ cũng không phải dạng vừa “ không có ý khác”
Những cánh hoa to lớn như từng tấm lụa màu đen quấn tới, bap bọc toàn thân, mùi thơm suồng sã mà mạnh liệt như những cái lưỡi liếm qua liếm lại trên người. Dịch Dap suýt nữa lại muốn nôn, phải cố chịu đựng không thể hiện ra mắt.

Nhưng trong một phần ngày giây đó, ánh mắt Đường Tiểu Mễ rõ ràng sáng lên , mặt tươi như hoa nói: “ Cậu thấy chưa, tớ đã bảo mà”

Sau khi lên xe, Dịch Dao đi đến ngồi ở hàng cuối cùng, sau đó trùm áo khoác lên đầu ngủ.

Xe xuất phát, từ Phố Tây chạy qua đường hầm, sau đó chạy về phía công viên thế kỷ. Công trình xây dựng hai bên đường từ những toà nhà cũ kĩ thấp bé và những con ngõ u ám dần biến thành vô số toà nhà cao chọc trời.

Từ đường hầm Đại Liên chui ra, đỉnh toà nhà Kim Mậu phát ra ánh sáng gần như làm mọi người cảm thấy giả dối dưới ánh mặt trời.
Trên dỉnh trung tâm tài chính toàn cầu, bên cạnh có hai chiếc cần cẩu tháp to lớn, hình như nghi thức khởi công mới diễn ra chưa được bao lâu, vậy mà lúc này cũng đã gần tới độ cao của toà nhà Kim Mậu.

Chỉ một thời gian ngắn nữa là sẽ trở thành toà nhà cao nhất Thượng Hải.

Chạy qua Lục Gia Chuỷ, những toà nhà chọc trời dần giảm bớt. Ánh mặt tời ngoài cửa sổ xe chiếu vào mặt, mang theo cái nóng làm người ta mệt mỏi. Dịch Dao cởi cáo khoác, kéo lên che mặt lại.

Qua khe hở của áo khoác vẫn có thể nhìn thấy tình hình trong xe. Dịch Dao mở mắt nhign vô số mái tóc màu đen phía trước. Nhìn một hòi cảm thấy buồn ngủ. Vừa vặn lúc này có mấy nữ sinh lớp khác phía trước nhỏ giọng bàn tán, mặc dù nghe không rõ học nói gì nhưng những chữ “ Một trăm đồn” và “ngủ” vẫn lọt vào tai rõ ràng. Dịch Dao mở mắt ra, nhìn tháy hai nữ sinh phía trước đang quay lại chỉ trỏ về phía mình.
Còn chéo phía trước chỗ ngồi của hai nữ sinh đó, khuôn mặt hớn hở của Đường Tiểu Mễ toả ra ánh sáng hưng phấn.

Dịch Dao kéo áo khoác trên đầu xuống, đứng dậy chậm rãi đi về phía trước, đi tới trước mặt hai nữ sinh đó liền dừng lại, giơ ngón tay chỉ vào mũi một nữ sinh trong đó, nói: “ nếu cái mồm mày vẫn tiếp tục không sạch sẽ như thế, tao sẽ xé ra cho mày không khâu lại được nữa.”

Nữ sinh đó sợ hãi co rúm trên chỗ ngồi: “ Cậu muốn làm gì?”

Dịch Dao khẽ cười cười, nói: “ Nghĩ làm cho cái mồm mày sạch sẽ hơn một chút, tao ngồi hàng sau cùng mà vẫn ngửi thấy mùi thối ngút trời.”

Đường Tiểu Mễ đứng bật dậy, lớn tiếng nói “ Dịch Dao, cậu làm cái gì thế?”

Dịch Dao quay sang, chuyển ngón tay chỉ vào mũi Đường Tiểu Mễ : “ Mày cũng thế!”

Đường Tiểu Mê tức giận cắn chặt răng, cơ nhai gồ lên trên má thành một khối to.
Đường Tiểu Mễ đỏ bừng mặt vì giận dữu, nhưng không tiện phát tác trước mặt học sinh cả hai lớp.

Nhưng một nam sinh đeo kin phía sau Đường Tiểu Mễ lại đứng lên, nói: “ Mày là cái thứ gì mà bắt nạt học sinh lớp tao?”

Dịch Dao nhìn hai má nam sinh này hốc hác, gầy gò giống như một con gián, khinh thường cười cười : “Tốt nhất là mày nên ngồi xuống”

Nói xong xoay người đi về chỗ mình ở cuối xe.

Nam sinh đó bị Dịch Dao coi thường, chán nản ngồi xuống nhỏ giọng nói một câu: “ Kiêu ngạo cái gì, đồ gái điếm ngủ khắp thiên hạ”

Dịch Dao đang đi về cuối xe chợt dừng chân, sau đó xoay người đi thẳng tới trước mặt nam sinh đó, giơ tay lên dùng sức tát mạnh một cái.

Một vết bàn tay màu đó nhanh chóng hiện lên trên mặt nam sinh, sau đó cả nửa mặt cũng sưng lên. Dịch Dao hoàn toàn không có ý định nhẹ tay với cậu ta.
Sau ba giây nam sinh đó kinh ngạc còn toàn xe yên tĩnh, cậu ta giận dữ đứng lên, vung tay đấm thẳng về phía mặt Dịch Dao.

“Mẹ con điếm này!”

13

Nghe thấy tiếng phanh xe phía sau, Tề Minh thờ đầu ra cửa sổ, tấy chiếc xe của Dịch Dao chạy phía sáu đã dừng lại ven đường. Tề Minh nheo mắt nhưng cũng chỉ có thể thấy những bóng người di động nhốn nháo trong xe.

Có lẽ xe gặp sự cố gì đó. Tề Mình ngồi về chỗ, gọi điện thoại cho Dịch Dao

Điện thoại đổ chuông rất lâu không có người nghe máy, Tề Minh nhắn tin hỏi xem có chuyện gì mà xe dừng lại, nhưng mới viết được một nửa thì điện thoại hết pin. Màn hình biến thành mày trắng, sau đó điện thoại phát ra vài tiếng cảnh báo tít tít rồi hoàn toàn tắt máy.

Tề Minh thở dài, cất diện thaoij vào cặp sách, quay đầu lại, chiếc xe phía sau đã không còn nhìn tháy được nưa.
Mi trái giật giật, Tề Minh giơ tay vuốt, sau đó nhắm mặt lại dựa vào cửa kính xe ngủ,

Ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ hắt vào mí mắt.

Rất nhiều chấm sáng bơi lội đan xen trên võng mạc màu đỏ.

Dần dần thϊếp đi.

Thế là cũng khong nghe thấy tiếng gào thét đến từ một nơi nào đó.

Cậu không nghe thấy sao?

Nhưng tó đã thật sự hét lên.