Thậm chí cả bác bảo vệ ở cổng khu nhà cũng gật đầu chào cô.
Tề Minh đi tới dưới lầu liền dừng lại. Cậu ngẩng đầu nói với Dịch Dao, hay là tớ không lên đó, tớ ở dưới này chờ cậu.
Dịch Dao gật đầu, sau đó không nói lời nào, đi vào hành lang.
Tề Minh nhìn Dịch Dao biến mất sau lối rẽ lên cầu thang, trong lòng vẫn âm thầm có chút bất an.
Cậu đứng dưới lầu, hoàng hôn nhanh chóng biến mất.
Màn đêm buông xuống.
Sau vài giây, tất cả các toà nhà chỉ còn là những hình khối, mờ ảo tối tăm. Bốn phía bắt đầu sáng dần lên bởi các loại đèn màu sắc khác nhau. Phòng bếp là màu vàng. Phòng khách là màu trắng. Phòng ngủ là màu tím. Đủ loại đèn trong tiểu khu như đàn cá dưới biển sâu từ trong bóng đêm lơ lửng bơi ra. Tầng hai không sáng đèn.
Đột nhiên tiếng tim đập trở nên gấp gáp, cảm giác lo lắng khiến Tề Minh chạy vội lên tầng.
Quẹo vào hành lang, âm thanh từ cuối hành lang truyền tới. Lẫn theo cả tiếng vang vọng như phát ra từ loa phóng thanh.
“Tại sao em lại để có thai?”
“Con bé này là ai?”
“Em đừng quan tâm đến cô ấy, cô ấy là ai cũng thế cả. Anh hỏi em, bây giờ có thai rồi thì em định làm thế nào?”
“Con bé này là ai?”
“Ơ này, em không có bệnh đấy chứ? Tại sao em không biết đâu là trọng điểm hả? Em có thai thật hay là giả vờ có thai đấy?”
“Em có thật. Của anh”
“Mẹ kiếp, khi đó thấy em hoàn toàn không từ chối, anh còn tưởng em kinh nghiệm lắm cơ. Kết quả là em hoàn toàn không dùng biện pháp tránh thai à?”
“Em...”
“Em nói đi, em định làm thế nào?”
Lý Triết cởi trần đứng nửa tựa vào cửa. Dịch Dao đứng trước mặt hắn, không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có một bóng lưng. Lý Triết nhìn thấy trước mắt có bóng người lướt qua, còn chưa kịp thấy rõ thì một nắm đấm đã nện thẳng vào mặt làm hắn ngã vật xuống sàn, chiếc bàn bị đụng lệch sang một bên.
Cô gái trong nhà bắt đầu hét lên. Trong lòng đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa giận, Dịch Dao xông vào nhà túm tóc cô gái đó đập xuống mặt bàn trà, mặt kính trên bàn nứt vỡ. Cô gái đó vẫn kêu, Dịch Dao giật lấy bàn phím máy tính, sau đó dùng sức đập thẳng xuống người cô ta: “Mẹ nó, mày kêu la cái gì, kêu này, kêu này!”.
12
Đèn đường khoét một lỗ hổng trong màn đêm tối tăm, chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ.
Cứ đi vài mét là lại bước tiếp vào bóng đêm, cho đến lúc gặp được ngọn đèn đường tiếp theo. Thỉnh thoảng có một vài chiếc lá bay qua dưới ánh đèn, sau đó bị gió thổi lùa vào bóng tối vô tận. Dịch Dao đột nhiên dừng lại, cô nói, tớ phải bỏ đứa con này.
Tề Minh quay đầu lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nói, nhưng tớ không có tiền. Tớ không có tiền để bỏ nó. Tớ cũng không có tiền để sinh nó ra.
Một cơn gió mạnh từ trong bóng tối đột nhiên thổi tới, trong nháy mắt đã cuốn đi tất cả nhiệt độ.
Lạnh buốt như núi băng tồn tại cả trăm năm.
Ánh sáng cũng lập tức biến mất.
13
Dịch Dao dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Mẹ nằm ở sô pha xem bộ phim truyền hình nhàm chán trên ti vi, tay cầm một đĩa hạt dưa, vừa xem vừa cắn, dưới chân bày một đống vỏ hạt.
Dịch Dao rửa bát xong thì cầm chổi đi ra, trong lòng cân nhắc xem nên hỏi xin tiền mẹ như thế nào. Con cần tiền, cho con tiền. Nói như vậy ở nhà này chẳng khác nào khẩu hiệu tuyên chiến.
Quét đến dưới chân Lâm Hoa Phượng, bà ta bực bội nhấc chân, như là Dịch Dao làm ảnh hưởng đến việc xem phim của bà. Dịch Dao quét mấy nhát chổi, sau đó hít vào một hơi, nói: “Mẹ, trong nhà có tiền thừa không ạ...”
“Cái gì gọi là tiền thừa? Tiền có nhiều bao nhiêu cũng không thừa” Khẩu khí tiêu chuẩn của Lâm Hoa Phượng. Nhạo báng. Châm chọc. Chanh chua.
Dịch Dao nén giận trong lòng. Mấy vỏ hạt dưa chui vào khe hở giữa chân bàn và nền nhà, quét thế nào cũng không ra được.
“Mẹ thích cắn hạt dưa thế cơ à? Cắn cả ngày không nghỉ, may mà mẹ không phải quét nhà. Mẹ không thể để hạt dưa lên bàn được à?”
“Mày quét nhà là tài giỏi lắm hả? A a, tao còn làm khó mày đúng không? Mày tưởng mày là tiểu thư thật à? Cho mày ăn cho mày uống nuôi mày lớn lên, đừng nói là bắt mày quét, có bắt mày liếm cũng không có gì là sai”.
“Nói thì phải nói cho rõ, còn ăn gì uống gì của mẹ?” Dịch Dao phất chổi. “Học phí là bố con nộp, tiền sinh hoạt hằng tháng ông ấy cũng đưa cho mẹ. Hơn nữa còn hầu hạ mẹ ăn uống, dù mẹ có thuê ô sin cũng phải trả tiền. Còn...” Còn chưa nói xong, một nắm hạt dưa đã ập tới. Trên tóc, trên quần áo toàn là hạt dưa.
Mặc dù hạt dưa rất nhỏ, rất nhẹ, đập vào mặt không có cảm giác. Nhưng một nơi nào đó trong người lại đau nhói.
Dịch Dao bỏ chổi xuống, phủi hạt dưa bám trên tóc, nói: “Mẹ chỉ cần nói với con, trong nhà có tiền dư thừa hay không. Có thì cho con. Không có, cứ coi như con chưa hỏi”.
“Mày xem trong nhà có cái gì đáng giá thì mang đi mà bán! Tốt nhất là mày bán luôn cả tao đi!”
Dịch Dao cười lạnh một tiếng, sau đó đi về phòng. Khi bước chân vào cửa, cô nói với Lâm Hoa Phượng: “ Chẳng phải mẹ vẫn bán suốt đấy sao?”
Cửa đóng sập lại.
Một cái chén ném tới đập vào cánh cửa, vỡ thành bốn, năm mảnh.
14
Trong bóng tối, con người sẽ trở nên yếu ớt. Trở nên dễ giận dữ, cũng trở nên dễ run rẩy. Lâm Hoa Phượng lúc này vừa yếu ớt, vừa giận dữ, vừa run rẩy.
Trong căn phòng vừa đóng cửa không có tiếng động gì. Cả ngôi nhà chìm vào sự yên tĩnh như chết chóc.
Bà đứng dậy khỏi sô pha, hất mái tóc rối bù đã xen chút muối tiêu. Sau đó yên lặng đi về phòng. Đưa tay vặn mở cửa phòng, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay.
Nóng bỏng hơn bất cứ một lần nào trong kí ức.
Trong tim như cắm một con dao. Trong bóng tối có người nắm chuôi dao, đâm vào, rút ra, lúc sâu lúc nông.
Tim đau như không thể thở tiếp được.
Làm gì có tiền sinh hoạt nào. Làm gì có học phí nào. Cái thằng bố khốn kiếp của mày đã bỏ rơi hai mẹ con từ lâu rồi.
Tay của Lâm Hoa Phượng vẫn run. Mấy năm nay run càng ngày càng kịch liệt.
“Chẳng phải mẹ vẫn bán suốt đấy sao?”
Đúng thế. Đúng là vẫn bán.
Nhưng khi bà ta nằm bên dưới người đàn ông đó, trong lòng chỉ luôn nghĩ là: Dịch Dao, con đủ tiền nộp học phí rồi, mẹ không nợ con nữa. Còn những lời nói dối về bố cô, kỳ thực chính bà cũng không biết là nói để lừa gạt Dịch Dao hay là để lừa gạt chính mình.
Bà không bật đèn.
Ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến mọi thứ trong phòng cũng hiện ra hình dáng.
Bà mở cửa tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi, bên trong là năm trăm tám mươi đồng tiền.
Trừ điện nước. Trừ sinh hoạt. Còn thừa ba trăm năm mươi đồng.
Bà lấy ra ba tờ một trăm tệ, sau đó đóng cửa tủ lại.
“Mở cửa” Bà ta thô bạo đập cửa phòng Dịch Dao. “Mở ra!”
Dịch Dao từ bên trong mở cửa ra, còn chưa kịp thấy rõ mẹ đang đứng ở bên ngoài muốn làm gì, ba tờ tiền giấy một trăm tệ đã ném thẳng vào mặt cô. “Cầm lấy, đời trước tao thiếu nợ mày!”
Dịch Dao chậm rãi ngồi xuống cầm ba tờ tiền lên: "Mẹ không nợ con. Mẹ không nợ con một chút nào hết". Dịch Dao thẳng tay ném lại ba tờ tiền vào mặt mẹ, sau đó nặng nề đóng cửa lại.
Trong bóng tối. Ai cũng không nhìn thấy nước mắt của ai.
Ngoài cửa, mẹ như một con rối bị rút hết dây, đứng không hề nhúc nhích trong bóng tối.
Không còn tất cả mọi cử động và âm thanh. Chỉ còn lại nước mắt nóng bỏng vẫn chảy không sao dừng được trên gương mặt. Truy๖enDKM.com
15
Một hôm trên đường về nhà, Dịch Dao đứng bên kia con đường trước ngõ, nhìn thấy Lâm Hoa Phượng đứng trước một quầy hàng, cầm một chiếc váy không ngừng vuốt ve, cuối cùng vẫn thở dài đặt xuống.
Tấm biển "Đồng giá 20 tệ" của quầy hàng trong trời chiều làm mắt Dịch Dao đau nhức.
Buổi tối hôm đó cơm nước xong, Dịch Dao không nói với Lâm Hoa Phượng chuyện nhà trường tổ chức hôm sau đi chơi xuân, mỗi học sinh phải nộp 50 tệ. Sáng hôm sau, Dịch Dao vẫn dậy sớm, đeo cặp đến trường như mọi ngày. Trường học không một bóng người, giống như một bệnh viện bỏ hoang dưới ánh sáng trắng nhờ đầu đông. Vừa sạch sẽ, vừa tĩnh mịch.
Dịch Dao ngồi trên bậc thềm rất cao cạnh sân thể dục, ngẩng đầu lên, đám mây màu xám nhạt tuổi mười bảy cuồn cuộn trôi qua trên đỉnh đầu.