Lúc Lý Uyển Tâm giận giữ ngập trời mở cửa ra thì nhìn thấy Dịch Dao mặt đầy nước mắt đang đứng ngoài cửa.
Lý Uyển Tâm sửng sốt, sau đó lửa giận lại lập tức bùng lên trong lòng:”Hơn nửa đêm mày lên cơn thần kinh cái gì?”
“Tề Minh có nhà không? Cháu tìm Tề Minh… Cô gọi Tề Minh giúp cháu.” Dịch Dao đưa tay nắm góc áo Lý Uyển Tâm, bởi vì khóc nhiều nên phát âm cũng không rõ.
“Mày bị điên à?” Lý Uyển Tâm vươn người ra gào về phía cửa nhà Dịch Dao:”Lâm Hoa Phượng mày ra xem con gái mày này. Quá nửa đêm đến tìm con trai tao, còn ra thể thống gì nữa? Con gái mày không biết xấu hổ nhưng con trai tao còn phải làm người!”
“Cô ơi, mẹ cháu bị bệnh rồi. Cháu không cõng được mẹ cháu. Cô làm ơn giúp cháu…”
Lý Uyển Tâm gạt tay Dịch Dao đang nắm áo mình ra,sau đó đóng sập cửa lại. Quay đầu lại, mắng một câu “Cả nhà đều là người điên”, quay vào nhìn thấy Tề Minh đỏ mắt đứng sau lưng mình.
Không đợi Tề Minh lên tiếng, Lý Uyển Tâm đã đưa tay gí vào mũi Tề Minh:”Mẹ nói cho con biết, con đừng có xía vào chuyện nhà người khác. Đám phụ nữ ti tiện trong ngõ mồm năm miệng mười nói rất khó nghe, con phải giữ mặt mũi cho mẹ.”
Tề Minh không để ý tới mẹ, đi lướt qua, chuẩn bị ra mở cửa.
Lý Uyển Tâm tóm cổ áo Tề Minh kéo về, nhấc tay tát cho con trai một cái tát.
17
Tề Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Dịch Dao, vẫn đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Có lẽ vì hơn nửa đêm, cô từ trong nhà chạy ra nên không mang điện thoại di động.
Tề Minh cất điện thoại, đi về phòng mình đá mạnh cửa vào. Lý Uyển Tâm ở bên ngoài nói lạnh như băng:”Hôm nay nếu con ra mở cửa, mẹ sẽ chết trước mặt cho con xem.” Tề Minh dừng động tác, sau đó đứng bất động ở cửa phòng. Một lát sau, cậu giơ chân đạp thêm phát nữa mạnh hơn vào cửa phòng.
Đèn của rất nhiều nhà trong ngõ đều bật sáng.
Có mấy mụ thích hóng chuyện khoác áo ngủ mang theo mái tóc quăn rối xù đứng ở cửa nhìn Dịch Dao khóc trước cửa nhà Tề Minh, tất cả mọi vẻ mặt đều quy vào phạm trù “cười trên nỗi đau của người khác.”
Thậm trí ngay cả Tề Minh cũng nghe thấy một tiếng:”Xưa nay phụ nữ đa tình, đàn ông bạc nghĩa, chậc chậc.” Có lẽ mụ bên này ngõ nói chuyện với người bên kia ngõ.
Lý Uyển Tâm đứng bật dậy mở cửa, vươn người gầm lên với mụ đàn bà vừa nói:”Bạc cái đầu nhà mày à. Cái mồm mày có khác gì hố phân không!”
Dịch Dao ngồi tê liệt dưới đất, như thể mọi chuyện xung quanh đều không quan hệ gì với mình. Hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt, chỉ có nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt.
Tề Minh mở cửa sổ phòng mình ra, thò đầu nhìn thấy Dịch Dao mặc áo ngủ đang ngồi trước cửa nhà mình.
Tề Minh cố nén không khóc, gọi Dịch Dao bằng giọng cố gắng bình tĩnh.
Gọi vài tiếng liền, Dịch Dao mới chậm rãi quay đầu lại, hai mắt vô hồn nhìn về phía cậu.
“Dịch Dao, cậu đừng sợ. Cậu nghe tớ nói, gọi điện thoại. Gọi điện thoại cấp cứu, 120! Mau về nhà gọi đi!”
“Không sao đâu. Cậu cứ nghe tớ nói, không sao đâu. Đừng ngồi ở đây nữa!”
“Dịch Dao! Dịch Dao! Cậu có nghe thấy không?”
Dịch Dao chậm rãi đứng lên, sau đó bước nhanh về phía nhà mình.
Lúc chạy qua cửa sổ của Tề Minh, cô không hề nhìn Tề Minh lấy một cái.
Tề Minh nhìn bóng dáng Dịch Dao lảo đảo chạy qua rồi biến mất khỏi tầm mắt mình. Lúc này cậu có cảm giác như là cô sẽ không trở lại thế giới mình của mình nữa. Tề Minh rời khỏi cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống, trong cửa sổ có tiếng nức nở hỗn độn.
18
Ngõ nhỏ lúc bốn giờ sáng.
Ánh sáng lành lạnh chưa kịp chiếu qua bóng tối đông cứng.
Ánh sáng xám xịt mang theo cái bóng của mình di động qua lại.
Ngõ nhỏ vừa sôi trào lên lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Đám đàn bà rì rầm, cười khẩy, dần dần đóng cửa nhà mình lại.
Từng bóng đèn đang sáng lần lượt bị tắt đi.
Dòng sông bi thương chậm rãi chảy trong bóng tối. Nhấn chìm thanh xuân và thời gian chưa kịp chạy trốn.
Vốn chúng có thể chạy đi rất xa.
Nhưng chúng vẫn dừng lại ở đây, để mặc nước sông cuồn cuộn tràn lên, sau đó từ đỉnh đầu ập xuống. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Kể cả âm thanh và ánh sáng ũng chưa kịp chạy thoát khỏi dòng sông dài to lớn đầy bi thương này. Mặt nước màu đen bao la bát ngát phản xạ ánh sáng lạnh lẽo. Chậm rãi dâng lên. Mặt trăng kéo theo thuỷ triều dữ dội.
Toàn bộ thế giới đều sẽ chậm rãi bị nuốt hết như vậy, bởi vì không kịp chống cự hay sao?