Cố Sâm Tương nhìn Tề Minh ngồi trên ghế đá cạnh hàng cây ven đường, cũng không biết nên nói gì để phá vỡ yên lặng lúc này.
Từ lúc Tề Minh đang đi bỗng dừng lại ngồi ở đây đến bây giờ đã là nửa tiếng
“Có phải cậu cảm thấy tớ vừa rồi cực kì bạc bẽo không?” Tề Minh ngẩng đầu, âm thanh rầu rĩ.
“Vì sao lại như thế?” Cố Sâm Tương ngồi xuống bên cạnh Tề Minh.
“Tớ cũng không biết.” Tề Minh gục đầu xuống đầu gối: “Tớ cảm thấy rất muốn thoát khỏi bạn ấy, muốn cố gắng tránh xa bạn ấy. Nhưng không phải vì tớ ghét bạn ấy, cũng không phải tớ chê trách gì bạn ấy. Tớ cũng không biết phải mô tả cảm giác này như thế nữa.”
Cố Sâm Tương không ngắt lời cậu, cứ để cậu tiếp tục nói.
Nên định nghĩa mối quan hệ này như nhế nào? Tình yêu sao? Tình bạn sao? Chỉ là trong đời cậu, có một người ở một nơi cách cậu rất gần, rất gần. Cô ấy vĩnh viễn không có người nào quý trọng, vĩnh viễn không có người nào thương yêu, vĩnh viễn sống trong thế giới đau khổ, vĩnh viễn sống trong môi trường bị xa lánh, bị cười nhạo. Cô ấy cũng sẽ đau lòng quay mặt đi khi nhìn thấy cô gái khác được cha mẹ thương yêu, được bạn trai chăm sóc. Cô ấy cũng hi vọng mình chưa từng tới thế giới này khi bị mẹ mắng tại sao mày không chết đi. Cô ấy cũng muốn mặc quần áo đẹp, có rất nhiều bạn bè quan tâm, có bạn nam đẹp trai thầm mến. Cô ấy cũng muốn đêm khuya có thể được mẹ bưng vào một bát canh nóng chứ không phải mỗi ngày tan học về là lao đầu vào bếp nấu cơm. Cô ấy cũng muốn làm một đoá hoa được nâng niu trên tay chứ không phải một hạt bụi có thể tuỳ ý chà đạp. Khi một người như vậy vẫn sống ở nơi rất gần rất gần cậu, khi một người như vậy vẫn lấy cuộc sống hạnh phúc của cậu làm tham chiếu để so sánh với cuộc sống hoàn toàn đối nghịch của mình, cô ấy lại càng lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện, cậu lại càng không thể bứt ra khỏi chuyện này.
Cậu sẽ không nhịn được muốn đến lau nước mắt giúp cô ấy, nhất định sẽ muốn mua nhiều quà nhét vào lòng cô ấy. Lúc cô ấy bị đánh bật khóc, cậu nhất định sẽ cảm thấy đau lòng. Lúc cô ấy cầu cứu cậu, cậu sẽ không bao giờ chùn bước. Bởi vì cậu muốn nhìn thấy cô ấy mỉm cười vui vẻ, cho dù chỉ là một lần mỉm cười vui vẻ. Hoặc không cần đến mỉm cười, chỉ cần cô ấy có thể đừng khóc, đưa tay lau khô nước mắt là được rồi.
Khi còn bé cậu nhìn thấy cô ấy bị mẹ nhốt ngoài cửa không cho ăn cơm, cậu muốn lặng lẽ dẫn cô ấy về nhà ăn cơm với mình, nhưng mẹ cậu lại nổi giận đùng đùng đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Cậu lén đưa một chiếc màn thầu ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy cô ấy nín khóc mỉm cười, cầm chiếc màn thầu ăn vui vẻ. Nhưng vừa mới cắn được một miếng, mẹ cô ấy đã từ trong nhà lao ra đưa tay đánh chiếc màn thầu đó rơi xuống đất, sau đó cho cô ấy hai cái tát. Cậu thấy cô ấy nhìn cái màn thầu dưới đất, cố gắng mím miệng không khóc thành tiếng, chỉ có trong mắt chứa đầy nước mắt. Cậu cũng nhìn thấy cô ấy đột nhiên từ trong nhà lao ra, vừa khóc vừa chạy, bởi vì còn quá nhỏ nên loạng choạng ngã xuống đất. Những người phụ nữ trong ngõ xung quanh khồng hề đến đỡ cô ấy dậy mà chỉ nhìn với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác. Sau đó cô ấy đứng lên, lại bị Lâm Hoa Phượng đuổi theo tóm tóc kéo về, lại cho hai cái tát.
Lúc còn nhỏ hơn, cậu nhìn thấy có hôm cô ấy đuổi theo người bố xách vali rời khỏi con ngõ nhỏ. Ông ta đẩy cô ấy ra, sau đó đóng cửa xe đi thẳng không quay đầu lại. Cô ấy ngồi bên đường cái khóc đến lúc tối trời. Sau đó cô ấy về nhà, cửa đã đóng, mẹ không cho cô ấy vào nhà. Cô ấy đập cửa khóc lóc cầu xin mẹ cho cô ấy vào, cầu xin mẹ đừng bỏ cô ấy nữa.
Sau khi lớn lên, cô ấy cũng cố gắng tìm người yêu, nhưng lại không gặp được người tốt. Lúc cô ấy có thai đến tìm người đàn ông đó, lại nhìn thấy người đàn ông đó và người phụ nữ khác sống như vợ chồng trong nhà. Cậu và cô ấy cùng chậm rãi lớn lên, cậu nhìn cô ấy gian nan sinh tồn giữa những kẽ hở.
Cậu chỉ hận không thể mang toàn bộ mọi thứ của mình đến cho cô ấy, đưa cho cô ấy, ném cho cô ấy, dù cô ấy không muốn cũng phải cho cô ấy.
Cô ấy giống như ở giữa một vùng cát lún màu đen, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hút xuống ào ào. Cô ấy mắc trong vòng xoáy như vậy. Đưa tay ra kéo cô ấy cũng chỉ có thể cùng bị hút xuống mà thôi. Còn nếu buông tay ra, mình sẽ đứng rất vững. Cảm giác của tớ chính là như vậy.
Chính là cảm giác đứng bên cạnh vùng cát lún, mắt nhìn cô ấy càng càng càng lún sâu xuống dưới.
Thậm chí sẽ có một ngày, cô ấy hoàn toàn bị vùng cát lún màu đen nuốt xuống, kể cả chính bản thân cô ấy cũng biến thành vòng xoáy màu đen to lớn.
Tớ rất muốn tránh xa, thoát khỏi hoang mạc vô tình đầy cát lún này. Cố Sâm Tương nhìn Tề Minh trước mặt nghẹn ngào không ngừng, trái tim như bị người nào đó bóp nghẹt.
Cô đưa tay sờ mái tóc sạch sẽ toả mùi dầu gội của Tề Minh. Một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay của chính mình.
Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, thực ra tớ cũng hận không thể mang toàn bộ mọi thứ của mình đến cho cậu, đưa cho cậu, ném cho cậu, dù cậu không muốn cũng phải đưa cho cậu hay sao?
Tề Minh ngẩng đầu, dụi hai mắt đã vằn đỏ, lấy điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra nghe, vườn a lô một tiếng, khuôn mặt đã lập tức tái mét.
Trong điện thoại, giọng Dịch Dao như đang hấp hối.
“Cứu tớ!”
12
Lúc Tề Minh chạy về đến trường, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu đã nổi điên.
Cậu chạy như bay đến nhà vệ sinh tầng một ở giảng đường. Lúc chạy tới cửa thì do dự một lát, sau đó cúi đầu xông vào nhà vệ sinh nữ. Tề Minh nhìn một loạt tám phòng vệ sinh nằm thành một dãy, sau đó chậm rãi đi tới một phòng trong số đó. Cậu đưa tay run rẩy, cửa đã đóng. Cậu cúi đầu nhìn, dưới chân chảy ra một dòng máu như nước. Tề Minh co chân dùng sức đạp văng cửa.
Máu dính đầy cả bồn cầu, trên cả mặt đất.
Trong không khí là mùi máu tanh đậm đặc chưa thấy bao giờ, làm người ta buồn nôn.
Dịch Dao ngồi trong góc, đầu nghẹo sang dựa vào vách ngăn, tóc tai bù xù hỗn loạn, mắt mở nửa, tròng mắt rã rời không hề có tiêu cự. Máu từ giữa hai đùi cô chảy xuống, cả chiếc quần bị máu loãng thấm đẫm
Tề Minh bất giác định đưa tay lên xem cô còn thở hay không, phát hiện toàn thân mình tê liệt như bi điện giật không thể nhúc nhích.
13
Dường như mới không lâu trước đây, Tề Minh còn cùng Dịch Dao đi dưới bóng cây tươi tốt phủ đầy bóng mát, họ vẫn viết đầy một tờ giấy nháp dưới ánh đèn huỳnh quang trong phòng học, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ phát hiện một vệt khói trắng thật dài giăng ngang trên bầu trời, đó là dấu vết để lại của máy bay sau khi bay qua. Dường như chỉ mới vài tháng trước, cậu còn lấy một bịch sữa từ trong cặp ra nhét vào tay cô, dùng giọng nói trầm thấp mà dịu dàng nói, cho cậu.
Dường như chỉ mới vài ngày trước, trong buổi sớm mùa đông lạnh thấu xương, trời chưa kịp sáng, Tề Minh và Dịch Dao còn ngồi tự học trong phòng học, bóng đèn huỳnh quang trên đầu thỉnh thoảng nhấp nháy một cái.
Dường như vừa hôm qua, Tề Minh và Dịch Dao còn cùng với học sinh toàn trường đứng trên sân thể dục trống trải, ngây ngốc khua tay múa chân như robot theo nhịp hô của giọng nữ và tiếng nhạc cũ kĩ trên loa. Giữa hai người chỉ cách nhau một mét. Trên sân thể dục rộng lớn, khoảng cách giữa cậu và cô chỉ vỏn vẹn một mét. Cô nhìn lên trời nói, thật sự muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút. Cậu ngẩng đầu nói, tớ cũng thế, thật sự muốn đến một nơi thật xa nhanh chút. Rồi như trong bóng tối có một ngón tay đột nhiên ấn công tắc, tất cả một lần nữa quay về điểm khởi đầu.
Giống như những cơn đau nhỏ bé cắt xé trên da, dọc theo những dây thần kinh, một lần nữa nhanh chóng quay về trái tim, thình thịch nảy lên.
Giống như những kí ức bị đánh thức, một lần nữa đưa hồn phách vào từng khuôn mặt đã ố vàng trên bức ảnh.
Giống như những cuộn băng từ bị tua ngược, coi trái tim như màn chiếu, vô số “hôm qua” một lần nữa được trình chiếu lại.
Giống như những bi thương nặng nề, dọc theo từng khe rãnh được khắc lên vòng tuổi của tính mạng bởi yêu và bởi hận, chảy ngược thành sông.