Lâm Thanh Yến ngơ ngác nhìn đôi mắt rất gần mình, đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, dài và hẹp, đôi mắt hai mí hình quạt hẹp ở bên trong và rộng ở bên ngoài, kết hợp với xương mày cao nên rất anh khí và sâu sắc.
Khi nhìn người khác một cách nghiêm túc sẽ đặc biệt thâm tình.
Chẳng hạn như bây giờ.
Lâm Thanh Yến cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất nửa nhịp, cậu vội vàng nhìn đi chỗ khác, rũ mắt xuống và giả vờ bình tĩnh: “Cố tiên sinh, tôi có thể tự tìm một nơi để ở... Sao tôi dám làm phiền anh.”
Cố Phi nhìn hàng lông mi mảnh mai đang run lên, suy nghĩ vài giây, sau đó nói rằng không phiền gì hết, “Cũng không còn sớm nữa, về với tôi trước đã, ngày mai tính tiếp.” Sau khi dừng lại, hắn lại dùng giọng dò hỏi: “Được không?”
Cố gia chỉ quen ra lệnh cho người khác, hiếm khi nói chuyện với người ta bằng giọng điệu thương lượng như vậy.
Lâm Thanh Yến cuối cùng do dự gật đầu, cậu không thể nào từ chối được người đàn ông đang nói chuyện với mình bằng giọng điệu và giọng nói này, nếu sống trong nhà Cố Phi, sẽ có nhiều cơ hội hơn để xác nhận thân phận.
Trong tiềm thức cậu tin rằng người đàn ông này sẽ không làm tổn thương mình.
Hơn nữa cậu thật sự rất nghèo, trong túi thậm chí không có đức một trăm tệ, nếu không cùng trở về với Cố Phi, cậu thật sự sẽ sống lang thang trên đường, cho nên đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài, Lâm Thanh Yến vừa đi vừa cảm thấy mình quên mất cái gì đó, đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi Cố tiên sinh, anh Dụ còn ở trong tolet, chúng ta không đợi anh ấy nữa sao?”
Nghe vậy, người đàn ông mím môi, có vẻ hơi không vui. Thiếu niên biết hắn An Dụ cùng một lúc. Nhưng lại gọi An Dụ là anh Dụ vô cùng thân thiết, còn hắn thì lại gọi là Cố tiên sinh.
Rốt cuộc là sai ở bước nào?
“An Dụ không đi cùng chúng ta.”
“À... Như vậy sao.”
Lâm Thanh Yến còn đang do dự, Cố Phi trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu, dẫn đi ra ngoài, tay hắn chạm vào làn da mềm mại, mỏng manh, tinh tế khiến hắn không khỏi nắm chặt hơn một chút.
Đầu óc Lâm Thanh Yến nhất thời trống rỗng, ngơ ngác nhìn cổ tay bị người đàn ông nắm lấy, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào nhuộm đỏ vành tai.
Cậu nhanh chóng quên mất An Dụ.
Bên kia, An Dụ bị lãng quên hưng phấn từ trong tolet đi ra, đứng trong phòng riêng trống rỗng, ngơ ngác nhìn xung quanh, “Kỳ quái, mọi người đi đâu rồi, anh Phi? Yến Yến?”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, anh ta móc điện thoại ra thì thấy Cố Phi gửi hai tin nhắn Wechat, một phong bao đỏ trị giá hai trăm tệ, cùng với một câu: Đi trước, cậu tự bắt xe đi về.
An Dụ:???!
D*m*, không nên chơi cái trò này nha!
Tại sao Cố gia lại moi ra hai trăm tệ.
Lâm Thanh Yến ngồi ở ghế phụ nhìn điện thoại Cố Phi không ngừng rung lên, từng tin nhắn thoại lần lượt hiện lên, đều là từ An Dụ.
Cố Phi chỉ liếc nhìn một cái, sau đó bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, khởi động xe, chậm rãi lái xe ra đường quốc lộ, hòa vào dòng xe cộ buổi đêm.
Trong xe rất yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, Cố Phi là người ít nói, tính tình Lâm Thanh Yến cũng tương đối an tĩnh, dè dặt và chậm nhiệt.
Lâm Thanh Yến từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, trước đây họ hàng trong nhà đều khen cậu ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng mọi người đều thích đứa em trai hoạt bát và nghịch ngợm của cậu, dường như mọi người không thích đứa trẻ đáng yêu như cậu.
Tuy không khí trong xe rất yên tĩnh nhưng Lâm Thanh Yến lại không hề cảm thấy xấu hổ, bầu không khí giữa hai người hài hòa đến khó hiểu.
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông.
“Cậu thật sự sợ hãi tiếng chụp ảnh?” Dù muốn hỏi nhưng giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông lại tràn đầy quyết tâm, “Hoặc là nói, cậu sợ chụp ảnh phải không?”
Hắn nhìn thoáng qua chàng trai bên cạnh. với vẻ mặt dịu dàng.
Vừa rồi lúc An Dụ chụp ảnh, Cố Phi nhìn thấy phản ứng của đứa nhỏ, phản ứng trong tiềm thức là chân thật nhất, sau khi nghe thấy tiếng chụp ảnh, trong mắt cậu tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, chắc chắn không phải đơn giản là không thích chụp hình.
Lâm Thanh Yến rất ngạc nhiên trước khả năng quan sát của người đàn ông này, rõ ràng cậu đã giải thích rồi, nhưng vẫn nhìn ra nhưng cậu không thể thừa nhận, đây là di chứng của đời trước, nếu cậu thừa nhận thì sẽ không thể giải thích được.
Không ai sẽ sợ điều này mà không có lý do.
“Không có gì, thật ra từ nhỏ tôi đã không thích chụp ảnh rồi.” Giọng điệu và biểu cảm của cậu rất tự nhiên, khi còn là nghệ sĩ cậu cũng đóng vài bộ phim và học diễn xuất rất nghiêm túc nên kỹ năng diễn xuất vẫn có.
Chỉ là những cư dân mạng đó chỉ lo mắng chửi, coi thường kỹ năng diễn xuất của cậu, dù có chăm chỉ đến đâu cũng sẽ bị chế giễu là một bình hoa, chỉ vì có khuôn mặt xinh đẹp.
Cố Phi không biết có tin hay không, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cũng không nói nhiều nữa mà chuyển chủ đề: “Còn khoảng nửa tiếng nữa, cậu có thể ngủ một giấc trước.”
Lâm Thanh Yến nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế thả lỏng, trong lòng lại chất chứa nhiều điều, trong đầu cũng có rất nhiều thứ, cũng không buồn ngủ.
Cố Phi liếc nhìn khuôn mặt của chàng trai trẻ, sau đó bật nhạc trong xe lên, những bài hát tiếng Anh với nhịp điệu êm dịu vang lên khiến người ta phải thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, rất có tác dụng thôi miên.
Cộng thêm việc người đàn ông lái xe rất êm, Lâm Thanh Yến dần dần buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nghiêng đầu sang cửa xe.
Từ góc nhìn của Cố Phi, có thể thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ với những đường nét mềm mại, thanh tú, khi ngủ an tĩnh lại ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn không giống như mười chín tuổi, trên khuôn mặt còn chưa rút đi sự ngây ngô và non nớt.
Người đàn ông quay đầu lại, tiếp tục lái xe không hề thay đổi vẻ mặt, nhưng tay đặt trên vô lăng càng dùng sức hơn, lộ ra nội tâm không bình tĩnh.
Chiếc Maybach màu đen băng qua những con phố sầm uất, dần dần lái vào khu biệt thự cao cấp yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cổng của một biệt thự riêng tư.
Cánh cửa sắt rộng và nặng nề mở ra, xe từ từ chạy vào.
Cố Phi tắt máy xe, người thanh niên ngồi ở ghế phụ vẫn đang ngủ say, hô hấp nhỏ nhẹ, chăm chú nhìn mà không tự chủ được đưa tay ra, chậm rãi áp sát vào má thiếu niên.
Đúng lúc này, lông mi của thiếu niên khẽ run lên, sau đó mở mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, “Cố tiên sinh, tới nơi rồi sao?” Cậu nhìn Cố Phi.
“Ừm, chúng ta xuống xe đi.”
Cố Phi xuống xe trước, lấy vali trong cốp xe ra, Lâm Thanh Yến ở trong xe nửa phút, chờ đầu óc tỉnh táo lại mới xuống xe.
Lâm Thanh Yến theo bản năng nhìn hoàn cảnh xung quanh, mặc dù trời đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, nơi cậu đang đứng hẳn là sân trước của biệt thự, rất lớn, biệt thự ở phía sau...ừm còn lớn hơn nữa.
Dù chưa vào nhưng nhìn từ bên ngoài đã rất đẹp rồi.