Ánh nắng bên ngoài bị rèm che lại, chỉ chừa lại một khe hở để chiếu vào. Ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo.
Lâm Thanh Yến chỉ cảm thấy mình ngủ đến trời đất tối sầm, khi tỉnh dậy nhìn căn phòng tối tăm trống rỗng, cậu cảm thấy cô đơn, bị cả thế giới bỏ rơi.
Chỉ là cảm giác này sau khi nhớ lại chuyện tối qua liền biến mất, chỉ để lại sự bối rối, buồn bực và lo lắng, kỳ thật cậu cũng không nhớ nhiều, đây chính là điều đáng lo ngại nhất.
Cậu chỉ nhớ tối hôm qua gặp An Nam Ý ở câu lạc bộ, sau đó uống rượu với tâm trạng không tốt, lúc đó cậu có chút say, nhìn thấy An Nam Ý mượn cớ say rượu dựa vào vai Cố Phi...
Sau đó cậu nói với Cố Phi mình cảm thấy không thoải mái, Cố Phi liền bế cậu đi trước mặt mọi người, cái kiểu vô cùng xấu hổ là bế công chúa, sau đó... sau đó cậu không còn nhớ gì cả.
“…”
Cậu thật không ngờ tửu lượng của mình chỉ có một ly, mấu chốt là cậu còn uống đến không nhớ một cái gì cả, nhưng trên người vẫn mặc bộ quần áo như đêm qua, lúc này đã nhăn nheo.
Mười phút sau, khi Lâm Thanh Yến đứng trước gương nhìn thấy khóe miệng bị rách của mình, càng nghi hoặc và bất an hơn.
Cậu chỉ có thể hỏi Cố Phi.
Lâm Thanh Yến dọn dẹp trong phòng trước khi xuống nhà, thời gian cũng không còn sớm, dì đang dọn dẹp nói với cậu, Cố tiên sinh đã đến công ty làm việc.
Quản gia Thẩm đến và hỏi cậu có bị đau đầu không.
Lâm Thanh Yến đương nhiên không cảm giác được, “Không sao đâu, chú Thẩm, chú có biết hôm qua cháu về bằng cách nào không?”
“Cố tiên sinh ôm cậu về, tối hôm qua cũng là ngài ấy chăm sóc cậu.”
Thấy thiếu niên nháy mắt trở nên không được tự nhiên, Thẩm quản gia mỉm cười cũng không nói gì thêm, “Đi ăn sáng trước đi, ăn sáng xong thì uống ít canh giải rượu. Cố tiên sinh đặc biệt phân phó.”
Lâm Thanh Yến chỉ có thể gật đầu.
Ăn sáng xong lại uống một chén canh giải rượu, Lâm Thanh Yến ngồi trên ghế sofa ôm con mèo nhỏ màu cam, bé mèo màu cam nằm trong lòng cậu lười biếng ngủ, sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.
Thiếu niên lơ đãng vuốt ve Tiểu Quất, do dự một lúc rồi mới gọi cho Cố Phi, bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói quen thuộc theo dòng điện thoại truyền vào tai, đặc biệt quyến rũ, “Yến Yến?”
Lâm Thanh Yến nắm chặt điện thoại, cứng ngắc gọi anh Phi, Cố Phi hỏi cậu có đau đầu không, đã ăn sáng chưa, giọng điệu vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ, có chút dịu dàng.
Lâm Thanh Yến trả lời từng cái một rồi mới nói chuyện chính: “Anh Phi, cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua... Lúc say tôi không làm chuyện gì kỳ lạ, phải không?”
Nghe câu này là biết, đứa nhỏ say đến không nhớ một cái gì hết, không nhớ những gì bọn họ đã làm tối qua, Cố Phi giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi, tựa như đang hồi tưởng lại nụ hôn tối qua.
Hắn im lặng không lên tiếng, như đang cố ý kích thích khẩu vị của chàng trai trẻ, quả nhiên Lâm Thanh Yến càng ngày càng bất an, sau đó cậu nghe thấy người đàn ông hỏi một câu không rõ ràng: “Yến Yến nghĩ bản thân sẽ làm gì?”
Lâm Thanh Yến: “Tôi... tôi không biết.”
Cố Phi: “Cậu chỉ ngủ thôi, không làm gì hết.”
Lâm Thanh Yến có chút không chắc chắn, vậy sao khoé miệng cậu có một vết rách nhỏ? Cậu cũng không thể nào tự cắn mình được? Nhưng Cố Phi không có lý do gì để lừa dối mình cả, ngay lúc cậu đang suy nghĩ, trong điện thoại lại vang lên giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông: “Sao vậy? Yến Yến hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì à?”
Lâm Thanh Yến vội vàng phủ nhận giọng điệu vô cùng hoảng loạn, như bị chọc trúng tim đen: “Không, không, vậy tôi không quấy rầy công việc của anh nữa. Tạm biệt, anh Phi.” Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiểu Quất trong lòng cậu không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, rúc vào trong lòng cậu kêu meo meo hai tiếng, Lâm Thanh Yến gõ nhẹ vào đầu nó, giả vờ tức giận hỏi: “Tiểu Quất, có phải đêm qua mày canh lúc tao ngủ mà cắn miệng tao không?”
Tiểu Quất tội nghiệp ngây thơ nhận lỗi thay cho chủ nhân nên chỉ có thể meo meo phản đối vài tiếng.
...
Chuyện này cứ như vậy trôi qua, không có người nhắc tới nữa, Lâm Thanh Yến cũng không còn lý do gì để tránh né Cố Phi nữa, quan hệ giữa hai người trở lại bình thường, nhưng... có gì đó khác lạ.
Lâm Thanh Yến biết chỗ nào khác biệt, cậu nhận ra rõ ràng một điều, mình thích Cố Phi, không phải với tư cách là trưởng bối hay bạn bè, mà là kiểu muốn hôn và ngủ với hắn.
Lâm Thanh Yến xấu hổ vì suy nghĩ này của mình, nhưng lại không khỏi tưởng tượng, điều này càng khiến cậu càng xấu hổ hơn.
Cậu không biết mình đã yêu người đàn ông này từ khi nào, có lẽ là từ kiếp trước, có lẽ năm đó cậu đã yêu Cố Phi.
Lâm Thanh Yến không biết tại sao Cố Phi lại đối với cậu tốt như vậy, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, lúc cậu cô đơn bất lực và bị bệnh tật hành hạ, chính Cố Phi là người tìm đến và chăm sóc. Lúc cậu chết đi, vẫn là Cố Phi ở bên cạnh, vì cậu mà rơi nước mắt.
Sau khi sống lại, chính Cố Phi là người đưa cậu về nhà, chăm sóc, lo lắng cho cậu giống như kiếp trước...
Cậu cũng sẽ động lòng vì Cố Phi, sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, sẽ ghen vì người khác cố tình tiếp cận Cố Phi, bất tri bất giác cậu càng ngày càng ỷ lại vào Cố Phi, lúc ở bên cạnh Cố Phi, cậu có được cái gọi là cảm giác an toàn, tựa như không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Đây là cảm giác mà Ôn Ngôn không bao giờ có thể mang lại cho cậu.
Đời trước khi Lâm Thanh Yến hẹn hò với Ôn Ngôn, cẩn thận nghĩ lại thì khoảng thời gian hạnh phúc không có nhiều, Ôn Ngôn là một người dịu dàng, nhưng hắn ta đối ai cũng dịu dàng, cậu không phải là người đặc biệt duy nhất.
Cậu chưa bao giờ có được cảm giác an toàn khi ở bên Ôn Ngôn.
Cậu thậm chí còn không muốn so sánh Cố Phi và Ôn Yến với nhau, bởi vì Cố Phi cái gì cũng tốt.
Lâm Thanh Yến nghĩ, nếu kiếp trước cậu đã bỏ lỡ Cố Phi nên kiếp này cậu phải nắm bắt duyên phận này.
Thực sự muốn…thực sự muốn ở bên Cố Phi mãi mãi.
Nghĩ tới đây, đầu quả tim của cậu nhịn không được nóng lên.
Ý nghĩ này giống như một hạt giống, đã bén rễ và nảy mầm trong lòng cậu, sinh trưởng theo xu hướng không thể ngăn cản, đã cắm rễ sâu vào trong lòng, không thể rút ra được nữa.
——
Ngày Ngôi sao ngày mai chính thức bắt đầu ghi hình, Cố Phi đích thân đưa Lâm Thanh Yến tới địa điểm ghi hình, địa điểm ghi hình cũng ở Nam Thành, nhưng Nam Thành rất lớn, từ biệt thự đến địa điểm cũng phải lái xe mất gần hai tiếng đồng hồ.
Thiếu niên vừa mới xác nhận tình cảm của mình không nỡ xa người trong lòng, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn chủ động dang rộng vòng tay ôm lấy người đàn ông cao lớn, thì thầm vào tai anh: “Anh Phi, tôi sẽ nhớ anh.”
Khoảng cách rất gần, giọng nói của thiếu niên trong trẻo, dịu dàng, hơi thở phả vào cổ khi nói, lan đến tận đáy lòng. Đứa nhỏ có vẻ hơi ngượng, nói xong liền vội vàng buông ra, tay Cố Phi đặt bên hông lại kéo người vào lòng mình một lần nữa.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu có thể đến tìm tôi.”
“Được.”
“Phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được.”
“Cố lên.”
“Được.”
“...”
Có vẻ như cả hai đều hiểu trong lòng người kia mà không nói ra, chỉ lặng lẽ ôm nhau một lúc, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ trên cơ thể đối phương.
Cố Phi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao gầy dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sau đó xoay người lên xe, ngồi yên lặng trong xe một lúc, điện thoại rung lên.
“Cố tổng, kết quả DNA mà lần trước ngài nhờ tôi gửi đi xét nghiệm đã có.” Trợ lý Dương nói trong điện thoại: “Cha mẹ và đứa con đều không có quan hệ huyết thống, không phải cha mẹ ruột.”
Cố Phi im lặng hai giây rồi nói: “Được.”
Đối với câu trả lời này, hắn cũng không quá ngạc nhiên, câu trả lời đã được nằm trong dự kiến, không phải cha mẹ ruột, điều này có thể là một chuyện tốt với Lâm Thanh Yến, nhưng Cố Phi cũng không có ý định nói cho cậu biết chuyện này ngay bây giờ.
Đầu tiên là phải tìm ra sự thật năm đó.
Sau khi cúp điện thoại của trợ lý, Cố Phi lại bấm số khác, “Anh giúp tôi kiểm tra thêm một chuyện nữa, có lẽ hơi khó khăn...”
Bên kia, Lâm Thanh Yến vẫn không biết gì kéo vali đi đến trước mặt nhân viên. Ở đó có rất nhiều người, một nhóm thực tập sinh trẻ ăn mặc thời trang và có rất nhiều nhân viên.
Lâm Thanh Yến liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Vũ Kỳ, những người khác đang tụ tập thành nhóm nhỏ, trò chuyện, đùa giỡn và giới thiệu bản thân, chỉ có anh chàng lạnh lùng toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa mình ra. Một mình dựa vào tường chơi điện thoại, cũng không nói chuyện với người khác, mà người khác cũng không dám nói chuyện cùng.
Lục Vũ Kỳ thấy Lâm Thanh Yến đi tới mời cất điện thoại, bước tới, kéo vali, tặc lưỡi kinh ngạc: “Lâm Thanh Yến, cậu bỏ gạch vào trong vali à? Sao lại nặng như vậy?
“Chỉ là mấy cuốn sách, tôi tự mình kéo là được.”
Lục Vũ Kỳ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đừng cử động, tôi sẽ làm.”
Lâm Thanh Yến chỉ có thể rút tay lại.
Anh họ của Lục Vũ Kỳ người luôn lạnh lùng và không dính khói lửa nhân gian đã gọi điện cho cậu ta trước khi đến và bảo cậu ta trông chừng Lâm Thanh Yến cẩn thận, không để cậu bị bắt nạt, đặc biệt là đề phòng một người tên An Nam Ý.
An Nam Ý... rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến đi cùng nhau đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người ít nhiều đều biết Lục Vũ Kỳ vị thái tử này không có nhiều người có thể chơi cùng cậu ta.
Mọi người đều tò mò, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Yến, bọn họ lập tức cảm thấy một mối đe dọa nghiêm trọng, lựa chọn đầu tiên trong chương trình tuyển tú là gì? Đó chính là khuôn mặt, bất kể thực lực của bạn như thế nào, điều đầu tiên khán giả nhìn thấy chính là khuôn mặt của bạn.
Lục Vũ Kỳ cũng đã đủ đẹp trai, nhưng thiếu niên bên cạnh cũng không hề thua kém, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà tỷ lệ cơ thể cũng tốt, khí chất cũng không tệ. Ở xa xa, cả người toát ra một loại cảm giác như ánh trăng sáng thanh lãnh lại ôn nhu.
Đây là một khuôn mặt khó quên.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cùng một chỗ, An Nam Ý đang trò chuyện cùng những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của họ, kinh ngạc hét lên: “Yến Yến, cậu đến rồi.”
An Nam Ý mỉm cười đi về phía Lâm Thanh Yến, dừng lại trước mặt cậu, “Yến Yến, tôi đang đợi cậu đó.”
Diễn trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Thanh Yến chỉ mỉm cười lịch sự với cậu ta, Lục Vũ Kỳ bên cạnh hỏi: “Cậu ta là bạn của cậu?”
Lâm Thanh Yến: “Bạn cùng lớp cao trung. “
“Xin chào, tôi tên là An Nam Ý.” An Nam Ý mỉm cười thân thiện và đưa tay phải về phía Lục Vũ Kỳ, “Lục Vũ Kỳ, trước đó tôi đã nghe qua danh của cậu, rất vui được gặp mặt.”
Tay trái của Lục Vũ Kỳ đút túi, tay phải kéo cần gạt vali, y không có ý định bắt tay với ai mà chỉ nhếch khóe miệng cười: “Thì ra là cậu…”