Cùng Cố Phi nói chuyện mấy câu, Lâm Thanh Yến không khỏi ngáp dài, hai ngày nay cậu bận rộn luyện tập ca khúc chủ đề, mới ngủ có mấy tiếng, vừa rồi bị kích thích vẫn còn tinh thần. Bây giờ đã tắm rửa và nằm trên chiếc giường êm ái, ở đây tâm trí và cơ thể nhanh chóng trở nên mệt mỏi.
“Buồn ngủ?”
“Không sao đâu, không buồn ngủ lắm.” Giọng nói của Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng hơn bình thường, mang theo chút lười biếng và mệt mỏi.
Cố Phi tưởng tượng ra đứa nhỏ lười biếng nằm trên giường, ngay cả thanh âm cũng không khỏi chậm lại, sợ quấy rầy cậu: “Ngoan, đi ngủ trước đi.”
Lâm Thanh Yến còn muốn nói thêm mấy câu với người đàn ông. Nhưng cậu buồn ngủ đến mức không thể mở mắt và đầu óc hỗn độn nên chỉ có thể thỏa hiệp, “Được... Em cúp máy trước, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cố Phi nói đặt điện thoại xuống, nghiêng nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe, đôi mắt đẹp sắc sảo ấy sâu thẳm và điềm tĩnh, phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ hòa vào màn đêm bao la.
Hắn biết Lâm Thanh Yến tham gia chương trình tuyển tú cũng không dễ dàng, đứa nhỏ là người chăm chỉ, luyện tập sẽ rất vất vả, nhìn thấy Lâm Thanh Yến càng gầy hơn trước, Cố Phi sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng đây là con đường mà đứa nhỏ đã chọn, hắn sẽ không can thiệp quá nhiều.
Lâm Thanh Yến có sự tự do và lý tưởng của riêng mình, trong tương lai em ấy sẽ bay cao hơn và xa hơn, đứng trên một sân khấu lớn hơn và sáng hơn, Cố Phi sẽ không trói buộc cậu với mình, nhưng hắn sẽ không để cậu rời khỏi sự kiểm soát của mình.
Cũng giống như người thả diều, con diều sẽ bay cao hơn và xa hơn theo gió, nhưng chỉ cần có dây diều thì dù bay đến đâu nó cũng có thể quay về với người ấy.
Điều Cố Phi có thể làm chính là làm cho con đường này thông thoáng hơn, dễ đi hơn.
——
Trong đêm khuya, vẫn còn có thí sinh luyện tập trong phòng tập nhảy, hoặc trở về ký túc xá, trò chuyện cười nói, chuẩn bị tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Bên kia, ký túc xá bốn người tối om, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ đều đang ngủ say, đột nhiên, tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền đến, sau đó cửa phòng ngủ bị đẩy ra, căn phòng vốn tối tăm bỗng được chiếu sáng bởi những ngọn đèn sợi đốt đột nhiên bật lên.
Lâm Thanh Yến vẫn đang ngủ say cau mày khó chịu, sau đó có người lắc mạnh người cậu không khách khí chút nào, cậu tưởng mình đang nằm mơ, ngơ ngác mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Dương xuất hiện trước mặt mình.
“Hai người vậy mà ngủ ngon quá đấy, tôi hỏi cậu, tối nay Nam Nam có về ký túc xá không?”
Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu mà bị đánh thức đột ngột, Lâm Thanh Yến cau mày không vui và nhìn thấy An Cảnh và một số tuyển quản cũng đứng ở cửa phòng, cuối cùng cũng tỉnh lại một chút.
Hơn nữa đêm lại nháo um lên, Ăn Nam Ý lại làm ra chuyện gì nữa vậy?
“Cậu ấy không về, có chuyện gì vậy?”
“Không thấy Nam Nam, không biết em ấy đã đi đâu.” Giọng An Cảnh xen lẫn lo lắng, anh cảm thấy chắc chắn là do ban ngày anh đã khiển trách em trai mình, nên không biết đứa nhỏ này đã trốn chỗ nào.
“Xin lỗi, vì đã đánh thức cậu, Yến Yến, cậu ngủ tiếp đi.”
“Vậy thôi...” Lâm Thanh Yến vẫn đang trong trạng thái buồn ngủ, gãi gãi mái tóc rối bù, bình tĩnh gật đầu, sau đó...... kéo chăn lên và ngủ.
An Nam Ý mất tích có liên quan gì đến cậu, giấc ngủ quan trọng hơn.
“...”
Một màn này, tất cả mọi người có mặt đều không biết phản ứng thế nào, bạn cùng phòng đã mất tích, sao lại không có chút phản ứng nào?Cho dù không quan tâm thì vẫn có thể giả vờ, đúng không?
Dù sao thì anh trai của An Nam Ý là An Cảnh vẫn còn ở đây.
Nhìn Lục Vũ Kỳ trên giường đối diện, lại càng ngủ say hơn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lưu Dương cười lạnh, mỉa mai nói: “Thật là lợi hại, Nam Nam thì không thấy đâu, vậy mà có người có thể yên tâm ngủ ngon như vậy.” Chỉ thiếu điều nói thẳng tên họ ra.
Nhưng mà Lâm Thanh Yến không có phản ứng chút nào, đang nằm nghiêng ngủ, An Cảnh nhìn cái ót không nhúc nhích của cậu, cũng không có đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, dù sao hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được người.
Anh nói: “Lưu Dương, cậu nghỉ ngơi trước đi, anh và nhân viên đi tìm người.”
Lưu Dương lắc đầu, “Không sao, em cũng cùng đi tìm Nam Nam, không thấy cậu ấy em cũng rất lo lắng.”
Lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn, những người vừa bước vào đều rời đi. An Cảnh dừng lại ở cửa, quay lại nhìn những người trong phòng rồi nhấn công tắc bên cạnh để tắt đèn.
Sau khi kiểm tra camera giám sát, An Cảnh tìm thấy người ở trong phòng vệ sinh, An Nam Ý ngồi khoanh chân trong góc, mắt đỏ hoe vì khóc, sau khi thấy An Cảnh đi vào, càng tủi thân khóc nức nở.
“Nam Nam, sao em lại trốn ở đây? Em có biết anh cả rất lo lắng cho em không!”
An Nam Ý ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay An Cảnh, nức nở nói: “Anh cả, em thật sự biết mình sai rồi, em không dám tái phạm nữa. Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Anh đã không còn tức giận lâu rồi, quay về với anh trước đã.”
“Anh cả, anh có thể không hủy kết quả đánh giá của em được không? Làm ơn, mọi người đều biết em giành được vị trí center. Nếu kết quả của em đột ngột bị hủy, mọi người sẽ biết em gian lận và sẽ coi thường em.”
An Cảnh im lặng hai giây.
“Ý kiến của người khác thực sự quan trọng đến thế sao? Em xếp hạng nhất chỉ để người khác nhìn thôi à?” Anh bất lực nhìn em trai mình, trong lòng cảm thấy bất lực. “Tại sao em lại phải tự làm khó mình như vậy cũng đang làm anh khó xử, đã làm sai thì phải chịu phạt.”
“Anh...”
“Đi về với anh, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Sắc mặt An Cảnh trở nên lạnh lùng, kéo An Nam Ý ra ngoài.
——
Lâm Thanh Yến ngủ một giấc vô cùng bình yên, khi cậu tỉnh lại, trời đã là bình minh, ánh nắng chói chang ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, cậu duỗi thẳng người, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhìn quanh ký túc xá nhỏ, Lưu Dương đã quay lại, nhưng An Nam Ý vẫn không có ở đây, cũng không biết có tìm được người không, Lâm Thanh Yến không biết An Nam Ý đã xảy ra chuyện gì và tại sao lại đột nhiên biến mất, cậu hoàn toàn không quan tâm.
Lục Vũ Kỳ nằm trên giường đối diện vẫn đang ngủ say, tiến tới lay y dậy nói: “Vũ Kỳ, dậy đi, muộn rồi.”
Lục thiếu gia thích ngủ nướng, hơn nữa vô cùng gắt ngủ. Người khác không dám trêu chọc y, mấy ngày nay đều là Lâm Thanh Yến gọi y dậy. Lục Vũ Kỳ còn chưa phục hồi sau cú sốc ngày hôm qua, đành miễn cưỡng rời giường.
Tắm rửa xong, hai người xuống căn tin dưới lầu ăn sáng, Lâm Thanh Yến hôm nay ăn uống rất ngon miệng, người tinh tường đều có thể nhìn ra tâm trạng của cậu rất tốt, chỉ có Lục Vũ Kỳ mới biết tại sao. . Truyện Hài Hước
Y cong môi hỏi: “Cậu và Cố Phi đang yêu đương à?”
Lâm Thanh Yến đang uống sữa đậu nành, nghe vậy, dừng lại, sau đó khẽ gật đầu, một vệt đỏ lặng lẽ xuất hiện trên chóp tai cậu, ngượng ngùng nói: “Đêm qua cảm ơn cậu.”
Lục Vũ Kỳ: “…”
Những lời này quả thực đâm vào ngực Lục thiếu gia.
“Đúng rồi, hình như hôm qua anh ấy đá cậu, cậu không sao chứ?”
Khóe miệng Lục Vũ Kỳ giật giật, y nhớ tới số tiền tám tệ tám mươi tám xu tối qua, siết chặt bánh bao nhân thịt trong tay, nói: “Lâm Thanh Yến, Cố Phi không phải là người tốt, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ.”
“Hả? Sao cậu lại nói như vậy?”
Lục Vũ Kỳ:“ Anh ta keo kiệt còn vong ân phụ nghĩa.”
Lâm Thanh Yến: “Vũ Kỳ, anh ấy là anh họ của cậu, sao cậu có thể nói xấu anh ấy như vậy, đây là bịa đặt.”
Lục Vũ Kỳ: “...”
Là tự y rước lấy nhục.
Ăn sáng xong, hai người đến phòng tập nhảy để luyện tập, hầu hết các thí sinh lớp A đều vượt qua bài kiểm tra ca khúc chủ đề, Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ vừa bước vào đã nghe thấy những người khác đang nói chuyện.
“Tôi nghe nói tối hôm qua An Nam Ý mất tích, thầy An và các nhân viên đã tìm kiếm cậu ta gần như cả đêm. “
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đã tìm được người chưa? Sao lại đột nhiên mất tích?”
“Người đã được tìm thấy, cũng không biết lý do cụ thể, tôi chỉ là nghe tuyển quản nói. “
Lục Vũ Kỳ đêm qua không thức dậy, nên bây giờ mới phát hiện ra chuyện này. Y nhìn Lâm Thanh Yến bằng ánh mắt nghi hoặc, Lâm Thanh Yến liền kể cho y nghe chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua.
Lục Vũ Kỳ chế nhạo, “Tôi đoán cậu ta cắn rứt lương tâm, ai biết cậu ta dùng cách gì để đứng nhất.”
Y là kiểu muốn nói gì thì nói ngay cả trước ống kính, mà giọng của y không hề nhỏ, vừa lúc là nhân vật chính của chủ đề An Nam Ý, từ ngoài cửa đi ngang qua, không biết đã đứng đó bao lâu, đã nghe thấy gì, Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Vũ Kỳ, yêu cầu y đừng nói nữa.
Lục Vũ Kỳ không nói nữa.
An Nam Ý làm như không nghe thấy gì, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, nhưng lối trang điểm tinh tế không giấu được đôi mắt hơi đỏ sưng tấy, giọng điệu vẫn như thường lệ: “Yến Yến, Vũ Kỳ, tối qua các cậu ngủ có ngon không?”
“Rất ngon.” Lâm Thanh Yến hơi mím môi, mỉm cười với cậu ta, cũng tốt bụng không kém, quan tâm hỏi: “Chỉ là, hình như cậu không tốt lắm?”
An Nam Ý nói: “Tôi rất tốt, vậy tôi sẽ không trì hoãn việc luyện tập của các cậu, đi trước nha.”
Lâm Thanh Yến: “Được, cậu cũng luyện tập thật tốt, cố lên.”
An Nam Ý nhìn cậu một cách kỳ quái, như thể không ngờ cậu sẽ nói như vậy, dù sao trước đây cậu vẫn luôn lạnh lùng và thờ ơ, An Nam Ý do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, quay người bỏ đi.
Lâm Thanh Yến lại mỉm cười với Lục Vũ Kỳ, “Chúng ta cũng luyện tập thôi.”
Lục Vũ Kỳ cũng kỳ quái liếc nhìn cậu, “Cậu có bị gì không?”
Lâm Thanh Yến mỉm cười với đôi mày hơi cong, “Không có g, chỉ là tâm trạng tốt thôi.”
Lục Vũ Kỳ: “…”
Tuy rằng không nói gì, nhưng y vẫn có cảm giác như bị đút một đống cẩu lương, sao tâm tình lại tốt như vậy? Không phải là vì Cố Phi sao? Chết tiệt, y lại nghĩ đến tám tệ tám mươi tám xu, y không thể vượt qua trở ngại này được!
Sau khi hết thời gian đánh giá bài hát chủ đề, tổ chương trình đã công bố kết quả đánh giá của tất cả thí sinh và hầu hết đều vượt qua đánh giá.
Hạng nhất: Lục Vũ Kỳ
Hạng hai: Chung Vọng Phi
Hạng ba: Lâm Thanh Yến
...
Mà không vượt qua bài đánh giá chủ có ba người: Lưu Quy, Tả Ngọc Thao và...An Nam Ý.
Kết quả này nằm ngoài dự kiến của mọi người.
“Chuyện gì vậy? Nam Nam không phải là người được hạng nhất sao? Tại sao cậu ấy không vượt qua bài đánh giá?”