“Hôn sự này vốn dĩ không có cũng không sao, thế nhưng ngẩng đầu ba thước có thần linh, mẹ nói hươu nói vượn như vậy, không sợ sau này gặp báo ứng sao?” Lưu thị nghe Bách Hợp nói những lời này, trong lòng chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.
“ Chuyện tới nước này, chẳng sợ hôn sự này không thành, nhưng thanh danh này ta lại không gánh vác nỗi, Đoàn Quế Lan như thế nào lại đi họa xuân phường, ta cũng không biết, ta với Thẩm tú tài chưa từng gặp nhau, chỉ là theo lệnh của mẫu thân, cùng với lời mai mối, nên mới định ra hôn sự này, Thẩm tú tài có đi những nơi bướm hoa hay không, tìm hoan mua vui hay không, cũng không liên quan đến ta. Ngươi đừng tự cho rằng mình là Phan An tái thế, văn chương tài hoa phong lưu, nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một tú tài nho nhỏ mà thôi, ta hà cớ gì phải vì một người như ngươi mà tổn thương chính mình chứ?”
Thẩm Đằng Văn nghe xong những lời này của Bách Hợp, sắc mặt tái nhợt, Bách Hợp lại nói tiếp: “ Ngươi tự thấy bản thân ngươi quý như trân bảo, nhưng lại không nghĩ, nếu không phải là ý của cha mẹ, ta cũng không nghĩ sẽ gả cho ngươi, có một chút công danh liền đắc ý vênh váo, sợ rằng càng đọc sách càng đi xuống, có khi ngươi họ gì ngươi cũng đã quên đi. Ngũ cốc chẳng phân biệt được, bản thân không siêng năng, cần mẫn, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngươi trước kia đọc sách bây giờ tất cả tiến vào bụng chó cả rồi. Còn trúng tú tái, theo ta nghĩ thì cũng chỉ là mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi!”
“ Ngươi nói xem ngươi có cái gì đặc biệt hơn người chứ, còn muốn vì ngươi tìm người giám thị? Ngươi một không có tiền, hai lại không có quyền, tướng mạo cũng không phải nam tử hán khí khái, thiên hạ người có thể đọc sách rất nhiều, ngươi đã không xuất chúng, dáng người thì gầy yếu, khí lực sợ cũng chẳng bằng ta, còn nói ta không thể xuất giá nên mới đòi gả cho ngươi? Ta khuyên người, nên soi gương lại đi, nếu không phải vì Đoàn Quế Lan, ngươi nghĩ ta sẽ nhìn đến ngươi sao?”
Bách Hợp nói xong, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đằng Văn, Thẩm Đằng Văn bị nàng nói đến toàn thân run run, khuôn mặt tái nhợt như con ba ba, chỉ há miệng mà không nói nên lời. Nếu nói từ đầu Thẩm Đằng Văn không thích Bách Hợp, bởi vì ghét bỏ thanh danh của nàng không tốt, sợ liên lụy đến mình, thì lúc này khi nghe những lời cay nghiệt nàng nói với hắn, trái lại chân chính hận nàng vô cùng. Nhưng Bách Hợp cũng chẳng để ý đến những thứ đó, nói đến sảng khoái, mới hướng người bên ngoài nói lớn:
“ Mẹ ta nói chuyện, chư vị láng giềng ở đây nhìn ta lớn lên, tình cảnh tỷ muội ta như thế nào hiểu rõ. Mẹ ta thương tiếc muội muội từ nhỏ đã mất cha. Sủng nàng như hòn ngọc quý trên tay, bình thường có gây họa nhiều lần hơn nữa đều không nỡ nói một câu, ta mỗi ngày đều ngốc ở thôn trang, thời gian ở chung với Đoàn Quế Lan ít càng thêm ít. Làm thế nào có thể có tình cảm sâu nặng? Bây giờ vì bảo vệ thanh danh Đoàn Quế Lan. Thậm chí muốn bôi đen ngay cả thanh danh của ta. Nay Thẩm gia tú tài tưởng cỡ nào thông minh, bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy mà thôi, bây giờ tuy ta không thèm gả cho hắn, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhịn cơn tức này. Thỉnh cầu chư vị thay ta làm chứng!
Lúc này mặc dù ngữ khí nói chuyện của Bách Hợp có chút cường ngạnh một chút, thế nhưng theo như những gì hàng xóm láng giềng thấy nãy giờ, vừa rồi Lưu thị tức giận quá mức, cũng khó trách cô không thể nhịn được nữa. Dù sao đi nữa, phá hủy thanh danh, cũng là chuyện cả đời, Lưu thị vì Đoàn Quế Lan, như vậy cũng quá không công bằng rồi. Phía dưới, mọi người đều đồng tình thương cảm, gật đầu nói:
Xung quanh, người ngoài không dính dáng gì còn biết nói lời công đạo, Lưu thị lại còn trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, Thẩm Đằng Văn nghe nhiều người lên tiếng như vậy, nhưng lại không tin, làm ra bộ dáng như kiểu mọi người đang lừa gạt hắn:
“ Ngươi nói phải liền phải, không phải liền không phải sao. Bây giờ, Nhị nương tử bị đánh thành mở miệng không được như vậy, mọi chuyện tất nhiên chỉ có mình ngươi nói rồi.”
“ Nàng ta bị đánh cũng là đáng đời, cái hiệu thêu này, từ mười một tuổi ta đã bắt đầu tiếp nhận cho tới bây giờ, hiện tại nàng ta gây tốn thất lớn như vậy, ta sáu bảy năm tâm huyết đều bị nàng phá hủy, chưa đánh chết nàng ta là nhẹ đấy! Huống chi đây là chuyện nhà của Đoàn gia ta, mắc mớ gì tới ngươi? Đi ra ngoài!”
Đằng Thẩm Văn thấy cô đuổi người, động cũng không thèm động, ngược lại cười lạnh: “ Đúng là duy chỉ đàn bà và tiểu nhân là khó dạy bảo, bây giờ sợ là đang chột dạ đi? Ta….” Hắn lời còn chưa nói hết, Bách Hợp đã không nhịn được nữa, tiện tay lấy cây kéo lúc nãy phu nhân Họa Xuân phường dùng để đánh Đoàn Quế Lan, đưa tay nhắm vào Thẩm Đằng Văn vung tới: “ Cút cho ta! Ta với nhà họ Thẩm các ngươi có ân oán gì, hôm nay ngươi trước mặt mọi người hủy thanh danh ta, ta đây liều cái mạng cũng phải cùng ngươi đồng quy vu tận.” Cô đột nhiên phát hỏa, Thẩm Đằng Văn hoảng sợ, thấy cô cầm kéo đâm tới, bản năng đưa tay ra ngăn cản.
Hắn quen dùng tay phải, còn Bách Hợp thì muốn cho Thẩm Đằng Văn một bài học, bởi vậy cây kéo kia nhắm vào huyệt vị trên bàn tay hắn, chuẩn xác đâm tới.
Chỉ nghe “ Oạch” một tiếng, Thẩm Đằng Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu bị cây kéo sắc bén cắt, thoáng cái liền chảy ra, Thẩm Đằng Văn run rẩy thu bàn tay đang đau mãnh liệt trở về, bàn tay kia mở ra trái phải bảy tám chỗ rách, sâu tới tận xương. Thẩm Đằng Văn đau tới toàn thân phát sốt, lại bị sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Một người đàn ông vô dụng như vậy, mà cũng dám đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ánh mắt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, còn trên mặt thì làm ra bộ dáng vô cùng tuyệt vọng, hướng hắn nhào tới. Thẩm Đằng Văn khuôn mặt trắng bệch run rẩy bò ra ngoài, trong tiếng chói tai: “Đánh chết người rồi, cứu mạng.” Cái mà Thẩm Đằng Văn gọi là cốt khí, lúc bị cây kéo uy hiếp, đã không biết bị quăng tới phương trời nào rồi.
Lưu thị nghe hắn gọi, mới lấy lại tinh thần, cuống quít muốn tiến lên ngăn cản, chỉ là nàng đi đứng bất tiện, bây giờ động đậy, nên vô cùng đau đớn. Bách Hợp làm ra bộ dáng nhất quyết không tha, Lưu thị sợ Thẩm công tử mất mạng ở đây, đến lúc đó, đại nữ nhi thanh danh bị hủy nên lẩng quẩn trong lòng, thực sự muốn cùng hắn đồng quy vu tận, sợ rằng mình và Đoàn Quế Lan sống cũng không tránh được liên lụy, bởi vậy nàng khóc hô:
“ Là ta nói hươu nói vượn, biết rõ chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi mau chóng đem kéo thả ra, có chuyện gì chúng ta hảo hảo nói chuyện sau là được.”
Bên trong nhà chính, hai mẹ con hai người ngồi dựa vào nhau ở một chỗ, đều trầm mặc không lên tiếng. Mặt Đoàn Quế Lan sưng phù như bong bóng, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ, xanh tím không mở ra được, Bách Hợp ngồi một lát, không kiên nhẫn nói:
“Nếu không có chuyện gì, ta phải về phòng đây”.
“Chậm một chút”. Lưu thị vốn là không biết nên mở miệng nói với nàng như thế nào, lúc này nghe nàng nói như vậy, trong lòng có chút sốt ruột: “Sự việc này hôm nay, ngươi cũng biết đó, mẹ nói như vậy, cũng là không có cách nào khác, muội muội của ngươi hôm nay náo như vậy ở Họa Xuân phường, thanh danh cũng đã bị hủy, khó được Thẩm…”