Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1154: Cô gái ham hư vinh 02



Mễ Tương Đình luôn khen Chu Trạm không ngừng, thành tích của Chu Trạm không kém, khuôn mặt lại đẹp trai, bóng rổ chơi cũng tốt, dáng người lại cao, luôn quan tâm chăm sóc cho Lạc Bách Hợp từ trước đến giờ, tính cách cũng thận trọng chín chắn hơn bạn đồng lứa, Mễ Tương Đình nghĩ Chu Trạm thật sự có quá nhiều điểm tốt, sau khi xảy ra chuyện về việc Lạc Bách Hợp thích mua sắm, trong lòng cô ta dần nghiêng về Chu Trạm, cho rằng Lạc Bách Hợp được chiều quá nên không biết suy nghĩ. Sau vài lần đi theo Lạc Bách Hợp nói chuyện với Chu Trạm, hai người dần dần tiến tới, đợi đến khi Lạc Bách Hợp phát hiện ra thì Chu Trạm đề nghị chia tay.

Biết chuyện này, bố Lạc Bách Hợp không thoải mái, vốn dĩ ông đã coi Chu Trạm như con rể của mình, hai đứa đã ở cùng nhau, thậm chí đã uống rượu mừng với ông Chu, việc hai nhà hàng xóng cũng biết, kết quả hai nhà Chu, Lạc đã cùng mọi người uống rượu mừng, nhưng vì Lạc Bách Hợp ham hư vinh nên lại chia tay.

Ông Chu thấy ông Lạc thì có vẻ mặt xấu hổ, sau lưng lại nói với người khác Lạc Bách Hợp xinh đẹp như vậy nhà mình không chứa nổi, nhà họ Chu chỉ là nhà bình thường, cô lại muốn quá nhiều nên không thể đáp ứng được những yêu cầu của cô bé.

Khi những tin như vậy tới được tai ông Lạc, ông tức muốn chết, giao tình hơn mười năm giữa hai nhà dần dần cắt đứt.

Trong trường học, vì Lạc Bách Hợp rất xinh đẹp nên danh tiếng không nhỏ, chỉ bởi vì cô bé ham hư vinh nên các bạn trai ưu tú đều chia tay, mà đưa tới rất nhiều chỉ trích. Sau lưng ai cũng cười nhạo cô, nói cô bé là thứ hám của, những nam sinh lớp trên trước kia theo đuổi cô cũng cười nhạo cô bé yêu tiền bạc trang sức không bằng ra ngoài bán thân.

Cô bé chịu đựng hết ba năm cấp ba. Thành tích học tập tụt dốc, cũng vì thành tích không tốt nên khi thi đại học, chỉ thi trường bình thường, ra ngoài cũng chỉ tìm được công việc bình thường, không khác gì bố mẹ cô. Tiền làm việc cô đều để dành mua những trang sức túi xách mà mình thích, đồng nghiệp chê cười cô làm ra vẻ, chỉ là một cô gái bình thường, có chút nhan sắc, lại giả vờ mua hàng hiệu, rất nhiều người mua hàng nhái bề ngoài giống đồ của cô nhưng giá cả thì thấp hơn rất nhiều. Vì chuyện này cô lại bị cười cợt không ít, quan hệ với đồng nghiệp cũng bất hòa.

Cũng vì ảnh hưởng của mối tình đầu, cô cũng không thích mạng lưới internet, ngoài việc đi làm thì thích nhất là dạo phố mua sắm, cuộc sống chỉ loanh quanh hai điểm thành một đường thẳng. Bởi hoàn cảnh nên cũng không tìm được người đàn ông ưu tú nào, đến khi 30 tuổi, dưới áp lực của bố mẹ nên mới chấp nhận gần gũi với một người đàn ông để kết hôn.

Sau khi kết hôn cũng chỉ vì việc cô yêu thích trang sức cái loại nên cũng xảy ra mâu thuẫn không ngừng, đã vậy còn mở miệng mỉa mai cô, cho rằng cô ham hư vinh, thích giàu sang, sau vài năm ầm ĩ, cuối cùng cũng ly hôn.

Bố mẹ Lạc Bách Hợp rất thất vọng vì cô, mong muốn cô sống tốt lành, nhưng luôn giày vò chê trách khiến cho cô sống khổ sở thì thôi, lại còn trở thành trò cười trong mắt người khác.

Tuy thương con gái, lúc Lạc Bách Hợp ly hôn quay về nhà bố mẹ đẻ cũng vô cùng không hài lòng.

Con gái đã hơn ba mươi tuổi mà không làm bố mẹ bớt lo, không kết hôn, không con cái, bản thân cũng không có gì, chỉ thừa ra một đống bảo bối cô mua gần đây, mà trong mắt bố Bách Hợp toàn là đồ không dùng được. Sau một lần vãi vã, ông Lạc giận dữ ném hết đồ của Lạc Bách Hợp đi, vì vậy mà cha con lạnh nhạt với nhau.

Lạc Bách Hợp không hiểu, bản thân chỉ là thích những vật xinh đẹp, thích ăn mặc tươm tất, ai cũng có quyền sở hữu đồ mình thích, cô ham hư vinh ham làm giàu, cô tự mình kiếm tiền không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, vậy mà người ta nhìn cô lại không vừa mắt?

Nhiệm vụ lần này có chút phiền toái, Lạc Bách Hợp cũng không có tâm nguyện gì, chỉ là không hiểu tại sao cô ấy làm gì sai mà đến cuối cùng chia tay với thanh mai trúc mã Chu Trạm, lại còn bị đồng nghiệp xa lánh, hôn nhân tan vỡ, lại trở mặt với bố mình, đến mức cô ấy gọi một tiếng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Bách Hợp mở mắt cười khổ một tiếng, nguyên chủ không có mong ước gì!

Tuy nhiều lần làm nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp cảm thấy nguyên chủ không có mong muốn gì là phiền toái nhất, nhiệm vụ kiểu này không có mục tiêu, phương hướng để cố gắng, làm cho người ta có cảm giác tìm không thấy được nguồn gốc vấn đề.

Nguyên chủ cũng không chết thảm, chỉ là cô độc đến già, khách quan mà nói rất nhiều người khác trong nhiệm vụ đều chết không yên lành, kết quả của cô ấy cũng không phải là bi thảm nhất. Kịch bản nhiệm vụ lần này đã xem hết, tiếp thu đầy đủ tình huống, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bách Hợp thở dài, sờ lỗ tai một chút rồi đứng dậy.

Tình tiết hôm nay là ngày nguyên chủ vào học cấp ba được một tháng, cô ở trong ký túc xá, trước khi kết thúc nửa tháng tập quân sự, cùng một đám nữ sinh đi dạo phố, nhìn thấy sự sầm uất của thủ đô, làm cho giới hạn khi còn ở trong huyện được mở rộng tầm mắt. Cô ưa thích ngọc ngà, thích đủ loại trang sức, hôm nay cuối tuần, cô mang theo mấy trăm đồng đi dạo cửa hàng, nhưng số tiền này không đủ mua nổi một món, chỉ sợ bỏ hết một ngàn đồng tiền sinh hoạt trong thẻ của cô cũng không đủ mua nổi một phần nhỏ trang sức hôm nay nhìn thấy.

Hôm nay nguyên chủ mua một lọ nước hoa, cũng vì mua nó mà trong một tháng này, dùng lý do giảm béo, cơm tối cũng không ăn một miếng.

Lúc ấy Chu Trạm vô tình biết được, trách cô không biết thương bản thân mình, cũng biết cô dùng tiền để mua nước hoa, nói cô vài câu, sau vài ngày lại mời cô ăn cơm, sau ba năm lạnh nhạt ở trường cấp hai giờ mới dần dần thân thiết trở lại, đồng thời đây cũng là ngòi nổ cho chuyện hai người sau này.

Bây giờ, Bách Hợp đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, tất nhiên là sẽ không cho Chu Trạm cơ hội này. Chu Trạm từng mang đến tổn thương cho nguyên chủ, nguyên chủ cũng không mong tiếp tục mối tình này, cô ấy đã không có yêu cầu đặc biệt, tất nhiên Bách Hợp sẽ không có liên quan đến Chu Trạm. Nhiệm vụ bây giờ có chút phiền phức, nguyên chủ hoàn toàn không có mong muốn gì, cô ấy vui vẻ nhất là mua đồ, rất thích cảm giác thỏa mãn khi mua đồ, Chu Trạm nói cô ấy là cô gái ham mê vật chất, nguyên chủ cũng từng muốn thay đổi, cuối cùng vẫn thất bại.

Bách Hợp không định thay đổi tính cách nguyên chủ, nếu nguyên chủ thích mua đồ thì cô cũng sẽ mua, nhưng cô sẽ lượng sức mà mua. Đây cũng là bài học của tháng đầu tiền, vài ngày trước ông Lạc đã gửi cho cô một ngàn đồng, ông lo lắng con gái quá xinh đẹp, sợ cô không đủ tiền dùng, không chịu được sự hấp dẫn của người khác mà đi nhầm đường, bởi vậy cố gắng hết sức để cung cấp tiền cho con gái, một tháng tiền lương cầm được bốn ngàn, ngoại trừ cho con gái một ngàn, số tiền lương còn lại của ông dùng để chi tiêu sinh hoạt trong nhà, bà Lạc còn phải để dành thêm một ít cho con gái đóng học phí, cuộc sống như vậy cũng khá khó khăn.

Ông Lạc vẫn sợ con gái không đủ tiền dùng, mỗi tháng cố gắng lấy tiền sớm năm sáu ngày, trong túi Bách Hợp lúc này có hơn ba trăm, trong thẻ còn hơn một ngàn, nghĩ một chút cô quay lại cửa hàng tổng hợp, qua quầy hàng ngọc, thiếu nữ xinh đẹp mà móng tay sạch sẽ thật sự không hợp dùng sơn lắm, vì tuổi tác nên cũng không dùng được đồ trang điểm, túi xách quần áo còn đỡ một chút, nhưng số tiền quá ít nên cũng không đủ mua, bởi vậy cô cũng giống như nguyên chủ quay lại quầy chuyên mỹ phẩm dưỡng da, nhưng không giống nguyên chủ mua lọ nước hoa bình thường hơn tám trăm, mà là mua một thỏi son môi vị trái cây có thương hiệu, sau khi trả tiền xong trong lòng vui vẻ tràn ngập như chim sẻ nhảy tung tăng, cất đồ xong đi khỏi cửa hàng.

Trở lại ký túc xá, chỉ có Mễ Tương Đình, hôm nay cuối tuần, nhóm tiểu công chúa trong ký túc xá kia đều ở đây, mỗi thứ bảy sẽ về nhà, tối cuối tuần mới quay lại. Trong ký túc xá chỉ có Lạc Bách Hợp và Mễ Tương Đình là ở nơi khác đến, bình thường tối thứ sáu cũng chỉ có hai người ở lại. Bách Hợp khi trở về thấy Mễ Tương Đình đang xem sách vật lý.

Năm đầu tiên cấp ba không chia lớp, hóa lý văn các loại đều phải học, Mễ Tương Đình nằm trong màn, nghe thấy tiếng vén màn thấy Bách Hợp quay về mắt sáng lên hỏi:”Bách Hợp, bà về rồi à, ăn cơm chưa, bọn mình đi ra ngoài ăn đi?”

Căn tin trường cuối tuần cũng có người, trường chuyên cấp 3 ở thủ đô, đồ ăn cũng không dở, nhưng thiếu nam thiếu nữ luôn tò mò cảm giác tươi mới của thế giới bên ngoài, nên đến cuối tuần các tiệm cơm cạnh trường luôn được yêu thích, thường sẽ thấy học sinh kéo cả đàn cả lũ đi ra ngoài ăn cơm.

Mễ Tương Đình vào trường cấp 3 này đã một tháng, sau khi ở tại ký túc xá, cảm thấy mình với những người khác không hợp nhau, khi còn học cấp hai nhà cô cũng coi như là giàu có, mẹ bán quần áo, mỗi tháng có một hai vạn tiền lời cũng không tiếc tiền với cô nên tiền tiêu vặt hồi ấy cũng là nhiều nhất trường, người ta được một hai trăm tiền sinh hoạt, bố mẹ  cô cho cô 500, người xung quanh đều vây quanh cô, sau đi học cấp ba xong bố mẹ nâng tiền sinh hoạt lên 3000, cô vốn nghĩ mình cũng dư dả, không ngờ so với những người khác trong ký túc xá cũng chỉ là tầm thường.

Một cái ký túc xá ở lại chỉ có sáu người, ký túc xá này cũng không tệ, mỗi toa-loét đều có máy nước nóng, sáu người ở lại, trừ Mễ Tương Đình với Lạc Bách Hợp, còn lại bốn người khác, một người nhà kinh doanh lông thú, một người nhà mở công ty, một người khác thì là con gái nhà làm đại lý, và một người xuất thân cao nhất là Tôn Minh Minh, ông của cô ta từng làm chức vụ cao ở tỉnh Nam Hoài, bố cô ta lợi dụng quan hệ của ông cũng làm chức bí thư tỉnh ủy Nam Hoài, xuất thân như vậy ở trong trường cũng hiếm có.