Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1193: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 15



Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Cửa tựa như miệng của con thú lớn được mở rộng ra, nó lạnh lùng nhìn đoàn người dần dần đi vào mồm mình.

Càng đi đến gần, càng nghe rõ những tiếng “ken két” vang vọng, giống như tiếng vang của chiếc xích đu cũ kỹ hoen rỉ, một chút thoáng qua vô cùng có tiết tấu khiến người nghe lông tơ tự động dựng đứng.

Bách Hợp nhẫm lên bậc thang đột nhiên dừng lại. Đoàn người phía sau nghe thấy âm thanh này sởn hết cả gai ốc, có người còn không dám ngẩng đầu lên, lo sợ hỏi: “Sao không đi tiếp nữa? Tiếng này là tiếng gì?”

“Bên trong có ai không?” Trang Thiên Minh cũng cảm thấy run run da mặt, hai chân cũng run. Dù đã sống đến từng này tuổi, không còn nhỏ nữa, dù cũng có ít nhiều kiến thức, nhưng tiếng động này vang lên cũng cảm thấy sợ hãi, lời vừa ra khỏi miệng, toàn thân mọi người run rẩy, trừng mắt, tuyệt vọng không nói nên lời.

Trong nhà cổ trăm năm không có người ở, trước khi bọn họ đi vào bên hiệp hội đã thuê máy bay thăm dò, khi đoàn người đến đây đất đầy cỏ dại, không giống như có người đã đi vào, vậy mà bên trong lại có tiếng vang, có người thở dài một hơi, nuốt nước miếng: “ Hay là quay về đi!”

Đến tình trạng này, dù người trong hiệp hội hứa hẹn sau khi trở về sẽ chia cho mỗi người một số tiền không nhỏ, nhưng tiền nhiều hơn nữa cũng không còn mạng mà nhận. Lúc này có người lên tiếng muốn quay về, số người còn lại cũng lung lay muốn đổ, ồn ào: “Đi thôi, quay về thôi, bây giờ xảy ra chuyện, sợ là giờ quay trở về cũng không ai dám nói gì cả…”

“Ken két két két” tiếng kẽo kẹt lại truyền tới, bên ngoài nói chuyện, bên trong lại phát ra tiệng động có tiết tấu làm cho người người sợ hãi, đúng lúc có người nói “quay về” càng làm cho người ta mong muốn thực hiện, tiếng đồng ý rời khỏi ngày càng nhiều, lúc này khi nói chuyện, sương mù phía sau lại càng đậm đặc, trời tối đi rất nhanh, nhìn xung quang đã không còn thấy đường nữa. Tình trạng càng quỷ dị, mọi người càng sợ hãi ồn ào đòi đi.

Thực tế đến tình trạng này, không còn cách nào đi được nữa, nhưng tất cả mọi người lại đòi đi. Ngay cả người ổn trọng như Trang Thiên Minh cũng có điệu bộ đồng ý, Bách Hợp trầm mặc. Mọi người hướng đường cũ quay lại, sương mù ngày càng đặc, mọi người lấy đèn pin trong ba lô ra để soi đường, nhưng không biết vì sao, rõ ràng loại đèn pin này được hiệp hội cố ý chuẩn bị, tầm chiếu xa trên 2000m, vậy mà trong làn sương mù này ngay cả chiếu sáng 10m cũng không thấy được gì, trên đường chỉ nghe tiếng bước chân mọi người “lạch bạch”, âm thanh rơi vào tai mọi người, không biết đi được bao lâu, phía trước lại như dài vô tận, cả người ngốc cũng biết là có gì đó bất thường rồi.

Trước khi bước qua cửa vòm của tòa nhà chính, đường đi cũng không tới nửa giờ, vậy mà đi nãy giờ cũng hơn một tiếng rồi vẫn không thấy cửa vòm đâu, không lẽ đi sai đường rồi?

“Dừng lại một chút!” Tiếng Trang Thiên Minh vang lên, lấy bản đồ trong ba lô ra, bây giờ sắc trời càng thêm tối mịt, ở chỗ khủng bố như thế này, sắc trời đen tối càng làm cho người ta sợ hãi, khi ông ta kêu mọi người dừng lại, tất cả đều đồng loại sợ run.

“Tôi thấy hình như chúng ta đi nhầm đường rồi.” Rõ ràng lúc trước không đi lâu như vậy, mọi người cũng căn cứ theo đường để đi, đây là đường nhỏ không thể nào lạc được, nhưng kỳ quái chính là đi mãi mà vẫn chưa tới cửa. Trang Thiên Minh nói xong, có người tuyệt vọng nói: “hay là gặp quỷ đả tường rồi?”

Nghe xong lời này, sắc mặt mọi người đồng loại trầm xuống.

“Đừng nói lung tung!” Có người quát to một tiếng, cô gái nhắc “quỷ đả tường” hơi nấc lên nói: “Không thấy bọn họ đâu hết…” Giọng cô gái vô cùng run rẩy vì sợ hãi, khiến cho âm thanh cao vút, trong chỗ yên tĩnh như thế này nghe vô cùng thê lương: “Tôi nhớ ở đây, ngay phía trước có một hòn non bộ, ngay chỗ này này!” Cô ta nói xong không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy cô ta tiếp: “ Ở chỗ này tôi để một lọ nước, vẫn còn kia kìa.” Trong lời nói của cô gái có xen chút tuyệt vọng, theo lời cô ta nói, có người dùng đèn pin soi thoi hướng ấy, đúng là thấy không xa có một bình nước, phía trên bình nước suối đã có một lớp bụi, cảm giác như đã nằm đó vài năm.

Trước khi bà Vương mất đầu, hòa thượng béo bị cổ thi chui vào người, mọi người nhìn đến càng hốt hoảng, cô gái ấy bị người ta đẩy ra, bản thân cũng muốn trốn, chai nước khoáng trên tay cũng bị rơi mất, sau nhìn thấy những con côn trùng kia, cô ta cũng không dám đi nhặt nữa, bình nước rơi xuống chỗ này xong, mọi người đi hơn một tiếng, nhưng đều quay lại đúng chỗ này, lần đầu cô ta nhìn thấy thứ làm mình sợ hãi nên hoa mắt, hoặc là có người khác đã làm rơi chai nước suối tại đây, chai nước suối rơi xuống đất, cũng là ở cạnh xác hòa thượng béo bên cạnh có xác của thi cổ mới đúng.

Thế nhưng cô gái kia nhìn mãi cũng không thấy xác của hòa thượng béo và bà Vương bên cạnh chai nước, cũng không tháy xác của thi cổ, nên nghĩ là mình đã nhớ nhầm.

Nhưng trong lòng cô ta rất rõ, dù đã trải qua được một lúc, thì nơi bình nước rơi xuống, nhãn hiệu và vị trí đều không quên, hơn nữa cảnh vật xung quanh vẫn còn nhớ, đợi đến lần thứ hai vòng lại chỗ này, cô ta khẳng định bản thân không hề nhầm, rõ ràng mọi người hoàn toàn không có quay về được, hết lần này tới lần khác đều quanh quẩn ở chỗ này, trong lòng cô ta sợ hãi  ngờ vực vô cớ, mọi người lập tức gào lên hỏi: “Không thể nào, cô cẩn thận nhớ lại xem, có khi là chai nước khoáng của người khác!”

Cô gái tuyệt vọng khóc lóc nói không nên lời.

Đúng lúc này vang lên những tiếng xoèn xoẹt, sương mù bốn phía càng đậm đặc, sắc trời ngày càng tối đen, có người soi đèn pin thấy được cửa vòm trước mặt, trên đó bò đầy những con côn trùng màu đỏ to bằng ngón tay, giống y chang thi cổ trước đấy. Chúng thi nhau nhúc nhích, trong đêm màu đỏ tươi của thi cổ tạo thành bức tường rực chói mắt.

Thấy hình ảnh như vậy, người cầm đèn pin hét lên như phát điên, quăng đèn pin trong tay đi quay đầu muốn chạy. Trang Thiên Minh sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng ông ta vẫn nhớ lời Bách Hợp dặn, ở chỗ này không nên để cho mọi người tự ý chạy loạn, bởi vậy ông cố nén sợ hãi trong lòng lại túm lấy người kia hét lên: “Cậu muốn làm gì hả!”

“Sâu…sâu…nhiều…rất nhiều…” Tiếng nói run rẩy không lưu loát. Bờ môi run run, hai chân mềm nhũn đứng không vững. Đường quay về đã bị chặn, lấp và bịt kín, ngoại trừ quay ngược lại, không còn cách nào khác. Mọi người chỉ có thể quay lại đường cũ về chỗ chính viện lúc nãy. Bây giờ trong đội có người khóc thút thít: “Tôi muốn quay về. Tôi muốn quay về, tiền này không cần, tôi không cần tiền này nữa!” Rất nhiều người nghe xong lời này lại thút thít khóc theo, đến lúc này làm sao còn nghe theo được người khác?

Trước khi muốn quay ra ngoài, mọi người tìm không thấy đường đi, trong sương mù đậm đặc đi qua đi lại đều không thấy đường trở về, nhưng bây giờ khi phải quay lại chính viện, cũng không thấy đường đi quanh co, chỉ cần đi khoảng mười phút đã thấy ba chữ “Trường Xuân các” xuất hiện trước mắt.

Tiếng ken két trong nội viện vẫn vang vọng, Bách Hợp đi ở phía trước, không biết có phải do sắc trời không mà trong sân hiện lên những đốm sáng màu xanh lục.

Nếu ở chỗ khác, khi đoàn người đi đã mệt mỏi sợ hãi, có thể thấy một chút đốm sáng chắc chắn sẽ hưng phấn nhưng ở chỗ này kẻ ngốc cũng biết có gì đó không đúng, giờ xuất hiện những đốm sáng ấy đều biết sẽ có chuyện không tốt.

“Cái gì nên đến sẽ đến, trốn cũng không được!” Tiếng người khóc phía sau không dám quá lớn, như sợ hãi làm động đến cái gì đó, Bách Hợp quay lại liếc người ấy, định bước lên bậc thang, Thẩm Xuân ở phía sau đột nhiên đứng dậy: “Sợ đầu sợ đuôi, có cái gì mà sợ, trên đời này làm gì có quỷ thần, chỉ là lừa gạt người khác!” Hắn nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào nhà cổ, cầm chắc đèn pin trong tay, Bách Hợp thấy mặt hắn sưng lên như người béo, cười lạnh rồi từ từ đi theo, mọi người đi phía sau, Thẩm Xuân lúc đầu còn hé miệng cười lạnh, ngay khi bước qua cái cửa cao cao vào nội viện, mặt hắn từ vui vẻ mỉa mai nhanh chóng biến thành sợ hãi, mắt trợn trừng tròn xoe như muốn rớt khỏi hốc mắt.

Đèn pin trong tay hắn rơi xuống đất loảng xoảng, lăn hai vòng đi đâu mất, chỉ còn thấy chút tia sáng yếu ớt.

“Sao vậy?” Người phía sau hỏi một câu, Thẩm Xuân không khống chế được hét lên.

Bách Hợp bước tới, trên cửa treo một cỗ thi thể như treo đồ vật, thi thể không còn lại gì, chỉ còn lại da người, không biết bên trong tấm da nhồi cái gì mà phát ra ánh sáng giống như đèn lồng! Những tiếng kẽo kẹt vang lên chính là từ móc sắt treo thi thể phát ra. Một đầu móc sắt móc vào cái đầu người, một đầu móc lên xà nhà, khi gió thổi qua “đèn lồng” lắc lư làm móc sắt cà vào xà nhà thành những tiếng kẽo kẹt quỷ dị như tiếng xích đu cũ phát ra.

“Ah….” Người phía sau thấy tình cảnh này kêu lên thảm thiết, trên cửa cổng lớn cũ kỹ treo hai cái đèn lồng da người, trên khuôn mặt của đèn lồng ánh lên ánh sáng xanh rõ ràng, thậm chí dấu ấn trên mặt và tóc gáy đều nhìn rõ, có người thảm thiết kêu lên: “Đây là, đây là Ngô Minh…” Cậu trai trước đó nói anh họ của mình chạy đâu mất giờ bị dọa cho sợ chết khiếp.

Tuy nói đèn lồng da người đã phồng to, nhưng người kia vẫn nhận ra được anh họ của mình, tiếng nói cậu ta run run lộ vẻ tuyệt vọng, mọi người không ai kìm được sợ hãi đến cực điểm, chỉ có thể cố sức mà kêu la khóc lóc để thể hiện cảm xúc nội tâm.

“Đừng ồn ào nữa!” Bách Hợp cau mày hét lên, mọi người bây giờ làm gì nghe thấy cô nói nữa, âm thanh kẽo kẹt vẫn vang lên, hai cái đèn lồng da người vẫn lóe lên ánh sáng quỷ dị xanh lục nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới.

“Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi phải đi về, phải đi về!” Có người ôm đầu kêu khóc giống như phát điên, lúc này Thẩm Xuân cũng bị dọa quá mức, trước kia hắn không tin quỷ thần, bây giờ lại thấy hai cỗ thi thể này cũng sợ hãi, nhưng vẫn không tin là có quỷ thần nào gây ra nên lớn tiếng nói: “ôia đoán đây chắc chắn là do phần tử khủng bố làm, nên gọi điện thoại, gọi điện thoại xin cứu viện!”

Lời hắn nói thức tỉnh lòng người, có người mắt sáng lên, vội vàng sờ điện thoại trong túi quần, nhưng mà làm đủ mọi cách để bật lên cũng không được, một số người nhìn điện thoại rồi bật khóc, có người nhìn cái điện thoại vô dụng tức giận đập mạnh xuống đât rồi cũng kêu khóc ầm ĩ.

Trời ngày càng tốt, một trận gió lạnh thổi qua, mọi người ngồi rúc vào cùng một chỗ, nhóm thanh niên khiêng máy ảnh của đài truyền hình hít hít mũi: “Làm sao bây giờ?…” Lời cậu ta còn chưa nói xong, đột nhiên như nhìn thấy cái gì đáng sợ nhất trên thế giới, gào thét thảm thiết, sau đó tựa như bị ai chặn họng, rốt cục không kêu thành tiếng nữa.

Tiếng thét của cậu ta làm mọi người chú ý, ngay sau đấy người đài truyền hình mắt trợn trừng, những tia máu ở tròng mắt dày đặc, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, theo ánh mắt của người này thấy máy quay phim, đây là người chịu trách nhiệm khiêng máy theo, từ khi bắt đầu chuyến đi máy mở ra không hề đóng lại, người bên đài truyền hình yêu cầu ghi hình toàn bộ, đến hậu kỳ mới tiến hành cắt bớt, khi máy ghi hình mở ra, mọi người nhìn vào màn ảnh cỡ bàn tay thấy rõ ràng, hướng theo ánh mắt của người khiêng máy, hình ảnh hiện ra, có thể lúc hoảng hốt chạy loạn đã bối rối cầm ngược máy quay, bây giờ ai cũng nhìn thấy trước đó một đám người sợ hãi, nhưng quan trọng là trong đám người ấy, có hai khuôn mặt đặc biệt rõ ràng, bà Vương và hòa thượng béo đã chết trước đó đang cười cười vô cùng xảo trá ở ngay giữa.

Cũng bởi cái chết của bà Vương và hòa thượng béo vô cùng kỳ quặc nên ấn tượng của bọn họ vô cùng sâu đậm, bây giờ thấy hai người đã từng chết trước mặt mình đột ngột xuất hiện, mọi người tưởng như muốn phát điên, nghẹn ngào sợ hãi đến đứng cũng không vững, người mất đi sức lực không ngẩng đầu nổi.