“Anh rất thích …” Kiều Bắc sốt ruột, cánh tay phía dưới đang định giơ ra cản Bách Hợp, nhưng anh còn chưa ngăn lại, thân thể mềm mại của Bách Hợp đã lướt qua cánh tay anh. Anh chỉ cảm thấy chóp mũi ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí nói lời thổ lộ ra khỏi miệng, không đợi Bách Hợp nghe được, người cô đã sải bước đi xa.
Anh cho rằng Bách Hợp không nghe được lời anh vừa nói, tự giễu cười khổ hai tiếng nhặt áo bị mình ném trên ghế sa lon lên. Kì thật, Bách Hợp đã nghe thấy, khi cô đi đến bên người phó tổng công ty, theo bản năng không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Kiều Bắc một mình đứng ở rìa hội trường, một tay cầm ly rượu, một tay cầm áo khoác. Anh cúi thấp đầu, sợi tóc trên mặt anh tạo ra bóng mờ, dáng người cao gầy hiện ra vài phần cô đơn, dưới tình huống mọi người trong hội trường đang vây quanh Bộ Quân Hoàn, sườn mặt anh càng lộ ra dáng vẻ cô độc, dường như thế giới bị chia làm hai, thấy Kiều Bắc như vậy, Bách Hợp có chút đau lòng.
Đồ bán đấu giá trên bữa tiệc chính là do một vài nhân vật trí thức quyền quý quyên tặng, sau khi những vật này được đấu giá sẽ dùng danh nghĩa từ thiện để quyên góp cho những người cần giúp đỡ. Mỗi người đang ngồi kia đều ra tay cực kì hào phóng, mỗi vật phẩm được hô lên đều trả giá cao, trong đó mục tiêu thực sự khiến người ta muốn rót tiền ra nhất là một cái vòng tay phỉ thúy, vừa ra sân đã được hô lên mức giá ba trăm vạn, mỗi một lần tăng giá không ít hơn năm vạn, có vẻ như là món đồ sang quý nhất trong phiên đấu giá này. Bách Hợp nhìn thoáng qua, ánh mắt luôn luôn nhìn chăm chú lên người cô, Kiều Bắc lập tức giơ bảng hiệu, báo ra giá tiền của mình.
“Năm trăm vạn.” Kiều Bắc vừa báo giá tiền của mình lên, người bên cạnh Bộ Quân Hoàn đã bắt đầu hô giá lên theo. Người khác mỗi lần hô đều tăng giá năm vạn mười vạn, hắn ta cứ vậy một lần thét bốn trăm vạn lên năm trăm vạn, ngại thân phận địa vị của hắn ta, rất nhiều người lúc này không dám mở miệng hô giá nữa. Kiều Bắc dừng một chút, liếc nhìn Bách Hợp: “Sáu trăm vạn.”
Cảm giác đau đớn ẩn giấu lại xuất hiện trong lòng, Bách Hợp cũng không phải đầu gỗ, cô luôn luôn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Kiều Bắc, lúc này ánh mắt Kiều Bắc khi hô giá rơi lên người cô, Bách Hợp có cảm giác hẳn là anh muốn giành lấy cái vòng tay này rồi đưa cho mình. Mí mắt cô rủ xuống, ngăn trở suy nghĩ trong mắt. Kiều Bắc cũng coi như xuất thân từ gia đình giàu có, cha mẹ đều là người trong quân, thân phận vô cùng hiển hách. Bản thân anh hiện giờ mở công ty, anh lấy ra sáu trăm vạn, thế nhưng sáu trăm vạn này đối với anh mà nói đã là một con số không nhỏ rồi, huống chi xuất thân của Kiều Bắc trong mắt người khác vô cùng lợi hại nhưng đối với Bộ Quân Hoàn mà nói, Kiều Bắc không thể trêu vào hắn ta. Bách Hợp cũng không hi vọng Kiều Bắc vì mình mà chọc phiền toái gì, tâm nguyện của nguyên chủ chính là muốn để cho Kiều Bắc cách xa cô ấy, không muốn cuối cùng vì cô ấy mà chết đi, lúc này Bách Hợp cũng không hi vọng Kiều Bắc lại tiếp tục tranh giành với Bộ Quân Hoàn.
Nghe thấy Bộ Quân Hoàn bên này trực tiếp hô lên một nghìn vạn, vào lúc Kiều Bắc giống như lại định giơ bảng lên, Bách Hợp cầm điện thoại trong tay gửi tin nhắn cho anh.
Điện thoại trong hội trường bình thường đều được người ta điều chỉnh thành im lặng, nhưng tiếng rung vẫn gây nên chấn động. Kiều Bắc còn chưa kịp giơ bảng hiệu, cảm thấy điện thoại đang rung, lúc lấy ra thấy là tin nhắn của Bách Hợp, trên mặt anh lộ ra vài phần kích động, bởi vậy bỏ lỡ cơ hội tranh giành vòng tay với Bộ Quân Hoàn, mọi người trong hội trường vốn căng cứng đều không hẹn mà cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cái vòng tay kia cuối cùng rơi vào tay Bộ Quân Hoàn, đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng, một đám người tiến lên đưa chi phiếu ra lấy đồ của mình, tiệc đấu giá vừa xong, tiệc rượu liền bắt đầu. Kiều Bắc chen vào đám đông đi về phía Bách Hợp, một đại hán mặc trang phục vệ sĩ lại trước một bước đứng bên cạnh Bách Hợp, cầm một hộp gấm sau đó giao vào tay cô, gương mặt lạnh lùng khẽ nói: “Ông chủ ở dưới tầng khách sạn chờ cô.” Nói xong, chưa cho Bách Hợp có cơ hội đẩy đồ ra, quay người rời đi.
“Tiểu Hợp!” Sau khi tiệc đấu giá tản ra, không ít nhân viên phục vụ bắt đầu chuyển bàn, để hội trường trống cung cấp cho đám quyền quý bọn họ khiêu vũ vui đùa, vô hình trung chặn lại bước chân của Kiều Bắc. Bách Hợp không cần nhìn cũng biết rõ trong hộp gấm hẳn là cái vòng tay Bộ Quân Hoàn hao tốn nghìn vạn mua được kia, lúc này thực lực Bách Hợp không quá lớn mạnh, đối với lời mời của Bộ Quân Hoàn không hề từ chối. Cô thở dài, ánh mắt dần tỉnh táo lại, tâm nguyện của nguyên chủ là không liên lụy đến Kiều Bắc, ngay từ đầu không thể qua lại với anh, đương nhiên Bách Hợp không muốn một lần nữa cho anh một cơ hội. Bách Hợp quay đầu lại nhìn Kiều Bắc, lúc này anh đang cố gắng muốn chen qua, trên mặt mang theo vài phần mừng rỡ và sốt ruột. Bách Hợp từ xa gật nhẹ đầu với anh, lúc quay người bỏ đi, vui vẻ trong mắt Kiều Bắc lập tức trở nên ngốc nghếch cứng ngắc.
Trước lúc rời khỏi tiệc rượu, Bách Hợp trò chuyện với phó tổng công ty, xe Bộ Quân Hoàn đỗ ngay dưới tầng khách sạn. Khi Bách Hợp đi qua, cửa xe thoáng cái mở ra, Bộ Quân Hoàn lạnh lùng ngồi phía sau xe vắt hai chân, Bách Hợp vừa mới ngồi lên, không đợi cô thắt chặt dây an toàn, xe đã đi ra ngoài.
Đôi mắt Bộ Quân Hoàn giống như chim ưng, rơi lên người Bách Hợp. Trên thực tế, từ sau lần Đồng Bách Hợp chủ động tìm được hắn ta, có lẽ hắn ta đã quên, ném Bách Hợp ra sau đầu, dù sao việc mỗi ngày hắn ta cần phải làm cũng không ít, không phải toàn bộ tâm tư đều bỏ vào chuyện chơi bời phụ nữ. Tuy nguyên chủ lớn lên dung mạo không tệ, nhưng đủ loại kiểu dáng tiểu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ đưa đến cửa đã sớm tạo nên khẩu vị kén chọn của Bộ Quân Hoàn, Đồng Bách Hợp còn chưa đẹp đến mức khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong.
Hôm nay lúc trông thấy Bách Hợp, dường như Bộ Quân Hoàn mới nhớ tới miếng thịt tươi còn chưa ăn vào trong miệng từng nịnh nọt mình một thời gian. Hắn ta nhớ tới lần trước mình đuổi Bách Hợp xuống xe ở nửa đường, cô gái này trong tình huống nhảy xe lại không rên một tiếng, lại nghĩ tới lúc trước mình đưa vào trong cơ thể cô một lượng thuốc không hề nhỏ. Thuốc kia từng làm thí nghiệm trên cơ thể người, với phân lượng như vậy thì dù là người đàn ông trưởng thành cường tráng trải qua huấn luyện đặc thù cũng không nhịn được, vậy mà cô lại ngoài ý muốn chưa từng tới tìm mình lần thứ hai. Chuyện khác thường như vậy khiến trong lòng Bộ Quân Hoàn sinh ra thêm vài phần hiếu kỳ. Hắn ta đúng lúc sinh ra hứng thú với Bách Hợp, hơn nữa Kiều Bắc lại ngấp nghé với con mồi này của mình mới khiến Bộ Quân Hoàn giành cái vòng tay kia, đưa vào tay Bách Hợp.
“Thích phỉ thúy không?” Bộ Quân Hoàn lười biếng hỏi một câu, giọng điệu của hắn ta mang theo sự lạnh lùng thanh cao, so sánh với Kiều Bắc dịu dàng, lúc hắn ta nói chuyện dường như ngậm lấy băng sương, khiến người ta run rẩy theo bản năng. Người bên ngoài thoạt nhìn thấy giá trị không nhỏ của phỉ thúy nhưng Bộ Quân Hoàn căn bản không để vào mắt, danh tiếng của hắn ta ở trên thị trường giao dịch phỉ thúy ngầm lớn nhất cả nước, cái dạng phỉ thúy gì chưa từng gặp qua? Cái vòng ngọc đêm nay tuy bị xào đến giá cao một nghìn vạn, nhưng kỳ thật giá trị căn bản không được nhiều như vậy, người của hội trường căn bản cũng không dám nhận lấy một nghìn vạn này của hắn ta, khi hắn ta đi đã phái người đưa lại chi phiếu cho hắn ta. Bộ Quân Hoàn giơ tay kéo cánh tay Bách Hợp qua, thấy cổ tay trống rỗng của cô, lúc này cũng không mang đồ trang sức gì, ánh mắt lộ ra vài phần âm u, tiện tay bỏ chi phiếu một nghìn vạn kia vào lòng bàn tay cô.
Xe dừng lại trước khách sạn lần trước lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ bắt đầu tỉnh lại, Bộ Quân Hoàn lôi kéo tay Bách Hợp theo lối đi riêng lên tầng. Phụ nữ hắn ta vui đùa đều không mang về nhà, tầng cao nhất của khách sạn này chính là nơi hắn ta mang bạn gái đến. Sau khi trở lại gian phòng, một đám vệ sỹ không vào phòng cùng, Bộ Quân Hoàn cũng không để ý tới Bách Hợp, phối hợp cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Tầng cao nhất vô cùng rộng rãi, phòng khách và phòng ngủ thư phòng đầy đủ mọi thứ, trong phòng ngủ kính bao phủ gần hết, nhìn ra dường như thu được hết cả cảnh đêm thành phố vào trong đáy mắt. Bách Hợp yên tĩnh nhìn bên ngoài chăm chú hồi lâu, lúc Bộ Quân Hoàn đi vào thấy cô ngồi ở đằng kia, lúc đi ra phát hiện tư thế của cô dường như chưa từng thay đổi một chút nào.
Lúc này hắn ta vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước xuống, trong tay cầm một cái ống tiêm, tỏ ý muốn Bách Hợp đưa cánh tay ra. Lần trước tiêm một lượng thuốc không hề nhỏ vào Bách Hợp, hắn ta không biết sao Bách Hợp có thể nhẫn nại không tới cầu xin hắn ta, nhưng sự nhẫn nại ấy hiển nhiên lại khiến trong lòng Bộ Quân Hoàn sinh ra thêm vài phần thiện cảm, bởi vậy lúc này hắn ta lại lấy ra loại thuốc như vậy, chuẩn bị hóa giải vấn đề của Bách Hợp.
Trong lòng Bách Hợp thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, lúc thấy cái ống tiêm, đồng tử cô thoáng cái co lại, cơ bắp toàn thân có chút căng cứng, cô nghĩ tới chuyện muốn đẩy Bộ Quân Hoàn ra chạy đi, nhưng cho dù mình có thể khiến hắn ta buông tay ở chỗ này, cũng không nhất định có thể chạy trốn sau khi ra khỏi cánh cửa. Kích động trong lòng vừa tới lại bị cô mạnh mẽ kiềm chế, cuối cùng, Bách Hợp chỉ yên lặng đưa cánh tay ra ngoài, khi cái kim nhỏ dài kia tiêm vào cơ thể cô, thuốc lạnh như băng bị đẩy vào trong mạch máu của cô.
Dường như khi thuốc mới tiến vào mạch máu, cô cảm thấy trái tim mình bắt đầu chuyển động bắt đầu điên cuồng nhảy lên, cơ thể này từng cảm thụ loại thuốc ấy nên vô cùng mẫn cảm, Bách Hợp theo bản năng lại muốn ngáp, bị cô cố kiềm nén lại. Nhân lúc này dược tính còn chưa phát tác, cô cẩn thận từng li từng tí bắt đầu điều chuyển nội lực, lúc muốn ép thuốc ra ngoài, trong đầu Bách Hợp xuất hiện một ý tưởng. Cô thử vận nội lực bức về cánh tay, cũng không bức toàn bộ thuốc này ra ngoài, trái lại bức nó ở một vị trí cố định, không để dịch thuốc lỏng lạnh buốt này bắt đầu phát tác, dùng nội lực bọc thuốc lại. Làm xong hết thảy, cô còn chưa kịp thở phào, Bộ Quân Hoàn đã rút ống tiêm ra, tiện tay quăng nó đi, hai tay nắm lấy eo Bách Hợp kéo cô vào trong ngực mình.
Thân thể nhẹ phiêu phiêu bay lên, trong phòng, cơ thể Đồng Bách Hợp đã bị Bộ Quân Hoàn đè trên giường, đến lúc trở về thân thể đã là giữa trưa ngày hôm sau, khi trời chưa sáng Bộ Quân Hoàn đã rời khỏi khách sạn. Bách Hợp trở lại thân thể, chuyện thứ nhất là sờ lên cánh tay trái của mình, lại thấy trên cổ tay phải của mình đeo cái vòng tay mà Bộ Quân Hoàn giành được đưa đến tay cô, hiển nhiên sau khi linh hồn cô rời khỏi cơ thể, Bộ Quân Hoàn thay cô đeo lên. Vòng tay khá vừa vặn với cổ tay cô, Bách Hợp thử hai lần không cởi được, cô cũng tạm thời buông tha cho ý nghĩ này, dừng mắt lại trên cánh tay hiện đầy dấu vết của mình.