Bách Hợp xuất cốc đến lúc trở về đã mất gần một tháng, Bách Hợp từ trên núi nhảy xuống, lúc này Đậu Hải Ca đang bên cạnh hồ nước nắm cá chơi, đợi đến lúc cá bị giày vò đến khi không kịp ngáp, hắn lại thả cá vào trong nước, một khi cá khỏe hơn tí lại bắt trở về, thân cá loang lổ vết máu mà vẻ mặt hắn lo lắng cùng phẫn nộ, nghe được tiếng lá cây răng rắc, quay đầu nhìn thấy thân ảnh Bách Hợp, hắn vô ý thức một chưởng bóp vỡ đầu cá, còn hắn thì không chút hoang mang ném con cá vào đầm nước rồi rửa sạch tay đứng dậy, xoay đầu lại lúc này biến thành bộ dáng vui mừng:
“Tỷ tỷ, rốt cục tỷ trở về rồi.”
Bách Hợp nhảy xuống tốc độ rất nhanh, cô cũng nhìn thấy hết hành động vừa rồi của Đậu Hải Ca, nhưng lại làm bộ không có phát hiện, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có lên tiếng.
Vừa mới về mà Bách Hợp đã cho Đậu Hải Ca một cái nhìn lạnh tanh, ánh mắt hắn lộ ra vài phần vẻ oán hận, rồi lại cố nén xuống:
“Tỷ tỷ đoạn đường này có thuận lợi hay không?Có tìm được bọn người áo đen lúc trước không?”
“Mắc mớ gì tới ngươi? Cho dù có tìm được, bằng công phu mèo quào của ngươi có thể đánh thắng được ai?” Bách Hợp nói không hề khách khí khiến cho Đậu Hải Ca đỏ mặt lên, hai tay hắn nắm chặt, cúi đầu vói vâng, những năm gần đây bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên hắn không như trong kịch bản cũ vừa cao vừa cường tráng mà gầy trơ xương, có điều hắn có kế thừa hình dạng Cao Dịch nên dáng người cũng cao nhưng chỉ thừa bộ xương, đôi má hơi gầy gò, lúc này bởi vì thời kì thiếu niên thoạt nhìn mặt mày âm nhu.
Hơn nữa hắn ăn mặc rách tung toé, Bách Hợp cũng không có ý định mua mua quần áo cho hắn, quát tháo Đậu Hải Ca một câu liền vào phòng trong: “Mang cho ta một chút nước, ta muốn rửa tay!”
Đậu Hải Ca cắn chặt răng, khẽ đáp ứng.
Do sinh hoạt trong núi, Đậu Hải Ca dần trưởng thành nhưng thái độ của Bách Hợp cũng không có bởi vì thế mà tốt hơn, ngược lại càng ác liệt hơn. Tại trong lòng Đậu Hải Ca thì Bách Hợp chính là một nữ nhân hỉ nộ vô thường ác liệt, hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám làm gì Bách Hợp bởi vì thực lực của cô ngày càng cao, về sau hắn cũng cố gắng luyện tập một thời gian ngắn, thế nhưng mà phát hiện mình không có khả năng đuổi theo Bách Hợp, Đậu Hải Ca có chút nhụt chí nên chỉ biết oán hận Bách Hợp, lại ghen ghét cô, cũng muốn đạt được ‘Đậu Thị bí truyền ” mà cô cất giấu, bởi vì trong mắt Đậu Hải Ca thì mình mới là nam nhân duy nhất của Đậu Thị nênkế thừa võ công Đậu Thị. Đáng tiếc hiện tại Đậu phụ mất, lại không có người giúp hắn trút giận.
Trong năm năm Bách Hợp thường cách một đoạn thời gian rời cốc một chuyến, thứ nhất là đưa đồ ăn thức uống cho các thành viên Ám Điện tương lai, thứ hai là dạy bọn họ võ công, thời gian năm năm này thành viên Ám Điện rất chịu khó học hỏi, bọn hắn cũng hiểu được rằng nếu như không muốn trở lại cuộc sống trước kia thì cũng chỉ có cố gắng. Bách Hợp cho bọn hắn một cái cơ hội, những đứa trẻ này càng hiểu được quý trọng hơn đứa trẻ bình thường. Đậu Hải Ca luyện hơn mười năm võ công Đậu Thị, càng về sau càng kém xa đứa trẻ nhỏ tuổi nhất mới chỉ luyện năm năm,
Tổ chức Ám Điện cũng không lớn mạnh như trong nguyên tác, Bách Hợp không giống nguyên chủ tuyển nhận nhiều nhân thủ, chỉ quý tinh bất quý đa, trong năm năm Bách Hợp lục tục lại thu qua mười mấy đứa trẻ, gom góp ba mươi đứa trẻ cũng không có mang bọn nhỏ trở về, những cô nhi này từng cái thân thủ đều chỉ cao hơn chớ không thấp hơn so với thành viên của tổ chức Ám Điện trong kịch bản cũ, lúc ấy Đậu Bách Hợp có thể không nỡ đem những lĩnh ngộ của mình về võ học Đậu gia dạy cho những cô nhi này, ngược lại đều dạy cho Đậu Hải Ca, hành vi của Bách Hợp hoàn toàn trái lại, võ công Đậu Thị không chỉ là bị Đậu Bách Hợp sửa đổi, hơn nữa còn tăng thêm đi một tí Bách Hợp chính mình lĩnh ngộ, bởi vì đứa trẻ không nhiều lắm cho nên hầu hết cô tự mình chỉ dạy cho từng người một, tuy số lượng không bằng nhưng thực lực cao hơn gấp mấy lần thành viên Ám Điện cũ.
Lúc này có lẽ Cao Dịch đã được phong làm Vương khác họ, trước đó vài ngày Bách Hợp xem xét qua võ công các thành viên Ám Điện, cũng chuẩn bị gần xong muốn thay nguyên chủ báo thù rồi.
Trong mấy năm này võ công của Đậu Hải Ca không có gì tiến bộ nhưng tâm địa gian giảo lại tăng lên nhiều, từ năm năm trước quy luật xuất cốc của Bách Hợp đã bị hắn ghi tạc trong lòng, thậm chí vì để cho mình khỏi quên, lúc Bách Hợp đi ra ngoài thì hắn sẽ khắc ấn ký lên tảng đá, tại mấy tháng trước hầu như mỗi tháng Bách Hợp xuất cốc một lần, gần đây tần suất xuất cốc lại nhiều hơn, thậm chí gần đây ba năm mỗi ngày liền muốn lên đỉnh núi một chuyến, cái này lại để cho Đậu Hải Ca hoài nghi Bách Hợp đang có ý định rời khỏi đây hay không.
Hiện tại Bách Hợp muốn xuất cốc rất dễ dàng, những năm gần đây Bách Hợp đối xử với hắn rất ôn hoà, hiện nay Đậu Hải Ca đã 17 tuổi, một thiếu niên mà bị nhốt tại đáy vực mười hai năm, đối với hắn mà nói không khác ngồi tù, hắn cũng khát vọng muốn xem thế giới bên ngoài, nhớ tới lúc mình còn là đại thiếu gia Đậu gia có rất nhiều bọn hạ nhân nịnh nọt, bên ngoài có rất nhiều mới lạ, không cần ăn mấy thứ quả hay thịt động vật khó, cũng không cần mặc quần áo rách rưới, hắn rất muốn ra ngoài thế nhưng mà hắn lại không có biện pháp xuất cốc đi.
Mười hai năm lại để cho võ công Đậu Hải Ca chỉ có thể coi là cao thủ bình thường, hắn không có biện pháp nhảy lên đỉnh núi, trong khoảng thời gian nàyBách Hợp cũng không để ý đến tình cảm tỷ đệ ruột thịt, đối với hắn lãnh đạm vô cùng, Đậu Hải Ca thật sự rất sợ hãi có một ngày Bách Hợp đi không quay lại, đến lúc đó để hắn một mình ở đây kêu trời không ứng, gọi đất mất linh, đầy khắp núi đồi đều là độc xà.
Bởi vậy lúc Bách Hợp lại một lần nữa chuẩn bị đi lên thì Đậu Hải Ca có sợ cô đi nữa, tuy hắn do dự một chút nhưng vẫn hỏi Bách Hợp: “Tỷ tỷ lại muốn lên núi?”
Những năm gần đây trong mắt Đậu Hải Ca thì Bách Hợp luôn luôn truy tra thảm án lúc trước Đậu Thị diệt môn, tuy nói sự tình đã qua nhiều năm như vậy, mối thù trong lòng Đậu Hải Ca chỉ sợ cũng báo không được nữa, nhưng hắn cũng không dám nói thế với Bách Hợp, nếu không hắn sẽ bị Bách Hợp đánh chết nhưng trong lòng lại không cho là đúng, Đậu Hải Ca vẫn giả vờ hận bọn người áo đen kia:
“Ta cũng muốn cùng tỷ tỷ lên núi, điều tra nghe ngóng tung tích hung thủ năm đó giết chết cha mẹ!”
Vốn đang sợ hãi Bách Hợp sẽ không đồng ý yêu cầu của mình, Đậu Hải Ca thấp thỏm không yên đang suy nghĩ xem mình phải dùng phương pháp gì để thuyết phục Bách Hợp, Bách Hợp cau mày nhìn hắn một cái:
“Ngươi muốn xuất cốc? Ngươi văn không thành võ chẳng xong, có gặp hung thủ thì ngươi có thể lấy cái gì báo thù? Chỉ bằng mấy cây tâm địa gian giảo của ngươi? Ngươi tỉnh lại đi.” Ánh mắt cô lộ ra vài phần khinh miệt, lúc này đứng trên cao nhìn xuống Đậu Hải Ca, cho đến khi Đậu Hải Ca run rẩy cả người, hắn nhịn lại nhẫn, trong lúc đó hai đầu gối mềm nhũn, hướng Bách Hợp quỳ xuống: “Hải Ca không có bản lãnh gì, cũng không muốn trốn ở sau lưng tỷ tỷ, ta cũng muốn ra sức vì cha mẹ chết, van cầu tỷ tỷ.”
Trong nguyên tác nguyên chủ đối với Đậu Hải Ca ân tình giống như biển sâu, lúc ấy Đậu Hải Ca chưa bao giờ quỳ qua, ngược lại cuối cùng nhận lại cha ruột, không chút do dự bỏ qua ân tình này, giờ Bách Hợp đối với hắn không phải đánh chính là mắng, hà khắc hung ác, hắn lại quỳ gối trước mặt Bách Hợp, Bách Hợp quệt quệt khóe môi, giả bộ như suy nghĩ, Đậu Hải Ca nơm nớp lo sợ quỳ tại nguyên chỗ, một hồi lâu về sau cô mới nhẹ gật đầu:
“Được rồi, vốn không muốn mang ngươi đi ra ngoài, nhưng có lẽ chuyến ta cũng không muốn trở về, ngoài núi hung hiểm ta để ngươi ở chỗ an toàn, nhưng ngươi đã muốn đi ra ngoài thì ta liền mang ngươi đi ra ngoài.”
Đậu Hải Ca nghe được Bách Hợp đồng ý muốn dẫn mình rời đi thì vừa mừng vừa sợ, nhưng lập tức nghĩ đến cô từng suýt nữa bỏ rơi mình thì lại oán hận, hắn thu thập cảm xúc trong lòng mình, liên tục không ngừng hướng Bách Hợp cam đoan chính mình sẽ tìm ra người áo đen để tế linh hồn Đậu phụ, lúc này mới bị Bách Hợp một bả bắt lại.
Bách Hợp đang định mang Đậu Hải Ca đi, cô vì Cao Dịch chuẩn bị một phần hậu lễ, tại sao có thể sẽ đơn giản buông tha, hai người lên đỉnh núi, nhìn xem cảnh sắc dưới vách núi, trong lòng Đậu Hải Ca nhẹ nhàng thở ra, một mặt sửa sang xiêm y, đi theo Bách Hợp phía sau.
Tiến vào thành, Đậu Hải Ca mặc quần áo vải thô cũ nát, trên người hắn ăn mặc còn nát hơn tên ăn mày trong thành, tại đáy cốc chỉ có hai tỷ đệ thì hắn không có cảm giác gì, hiện tại tiến vào thành nhìn thấy người chung quanh ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp thì Đậu Hải Ca đã tự ti lại là xấu hổ, Bách Hợp mua một bộ quần áo xấu nhất cho hắn, ít nhất có thể bao kín người, Đậu Hải Ca yêu quý vuốt ve, cảm thán nói:
“Nhớ ngày đó lúc cha còn tại thế, cái dạng gì ăn mặc mà không được?”
Lúc ấy hắn mặc chính là cẩm y đeo là khóa vàng, ăn sơn trân hải vị, bên người còn có hạ nhân hầu hạ, Bách Hợp nghe nói như thế, cười lạnh quay đầu lại nhìn hắn một cái, không có lên tiếng, Đậu Hải Ca bị cô nhìn thì nhanh chóng ngừng miệng không nói nhiều, nhưng nhớ tới người áo đen làm hại chính mình luân lạc tới kết cục như hôm nay thì trong lòng càng oán hận hơn.
Hai người không có ý định trở về sơn cốc cho nên phải tìm chỗ ở, Bách Hợp tìm khách sạn, sau khi thuê phòng xong thì phân phó Đậu Hải Ca không được tới quấy rầy mình, rồi vào trong phòng.
Rơi vào đáy vực hơn mười năm mới một lần nữa vào thành, Đậu Hải Ca đang cảm thấy mới lạ, hận không thể lập tức đi dạo một vòng, nào có công phu đi theo bên người Bách Hợp tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn lên tiếng,đợi Bách Hợp đóng cửa thật kỹ rồi nhanh chóng xuống lầu, bắt đầu ở bốn phía đi dạo. Sau khi hắn rời khỏi, cửa phòng Bách Hợp đóng chặt mới mở ra, nhìn xem thân ảnh Đậu Hải Ca rời, trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ mĩm cười, trong đầu hiện ra địa đồ trong kinh thành do bản thân mình lục loi trong mấy năm gần đây, cũng đi ra cửa.