Sau khi tiếng cửa ầm ầm đóng lại vang, sắc mặt Bách Lan trở nên tái nhợt, “Lật trời rồi! Trong mắt cô ta còn có… còn có cái nhà này hay không!”
Trước mặt mình mà Diệp Như Vân còn như vậy, nếu mình không ở, không biết Diệp Như Vân cư xử thành thể thống gì. Bách Lan tức giận đến mức tay chân trở nên lạnh buốt, bà chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, rốt cuộc nói không được một câu nên lời.
“Mẹ, không cần để ý cô ta.” Bách Hợp híp mắt nhìn thoáng về phía Diệp Như Vân đã bỏ đi, lại lập tức đem lực chú ý lực chuyển về lại và hỏi, “Tên Trương Thiên Thành đó thay đổi từ lúc nào? Anh ta học Trung y ở đâu mà lại dám tùy tiện chữa bệnh cho người ta?”
Lửa giận của Bách Lan vốn đang ngút trời, nhưng mà nghe Bách Hợp hỏi, cũng đành phải cố nén phẫn nộ trong lòng, miễn cưỡng nói:
“Có lẽ là lúc tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ lớn tuổi hiểu chuyện rồi, Trương Thiên Thành nghe nói nửa tháng trước đã không thích đi ra ngoài quậy phá, ngoan ngoãn ở nhà cùng ông nội Trương đọc sách viết chữ, nghe nói chữ nho khá đẹp tệ, Trung y thì không biết học lúc nào, nhưng mà cũng có khả năng người ta gạt mình.” Bách Lan cũng không nghĩ quá nhiều, bà nói xong chuyện của Trương Thiên Thành, lại liếc sang Bách Hợp mà nói lời nói thấm thía “Tiểu Hạ, sự nghiệp sau này của ba mẹ đều giao cho con, trước kia con còn nhỏ có ăn chơi ba mẹ cũng không quản, nhưng mà con coi, bây giời Trương Thiên Thành đều thay đổi rồi, con cũng nên nghe lời ba mẹ. Những đứa bạn không tốt bên ngoài… con cũng đừng chơi với chúng nó nữa, người ta còn nhìn chằm chằm vào ba mẹ đây, đừng học cái xấu của xã hội con à.”
Sợ rằng Bách Hợp không muốn nghe lời mình nói, sau khi nói xong, Bách Lan còn cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Hợp từng li từng tí, bà nghe nói nửa năm nay con trai quậy phá càng ngày càng xấu, trong lòng rất buồn. Lúc này vừa vặn Bách Hợp hỏi về chuyện của Trương Thiên Thành, đứa bé Trương Thiên Thành này trước kia quậy phá còn nhiều hơn Chương Bách Hạ, đánh nhau là chuyện thường ngày, thay bạn gái như thay áo, chưa bao giờ lặp lại. Thậm chí sau lưng còn làm không ít chuyện xấu, làm cho nhà họ Trương nháo nhào, nhưng bây giờ Trương Thiên Thành lại đột nhiên ‘lãng tử hồi đầu’, làm cho người nhà họ Trương kinh hỉ. Đồng thời cũng làm cho ba Chương mẹ Chương hâm mộ cũng ghen ghét cho nên Bách Lan thừa dịp Bách Hợp hỏi về Trương Thiên Thành, nhắc nhở cô một câu.
“Mẹ, con biết.” Bách Hợp nghe Trương Thiên Thành nửa tháng này đã không thích ra ngoài quậy phá thì nở nụ cười, cô gần như khẳng định tên Trương Thiên Thành vừa biết y vừa biết viết chữ nho chính là linh hồn trong kịch tình đã xuyên việt đến trên người Chương Bách Hạ, bởi vì mình tới trước cho nên nó không thể đoạt được thân thể Chương Bách Hạ cho nên nhập vào thằng xui xẻo khác.
Thấy được Bách Hợp không hề như Chương Bách Hạ, mỗi khi mình nhắc tới những vấn đề này liền nổi trận lôi đình, Bách Lan cũng vui mừng trong lòng, bà lại lôi kéo Bách Hợp nói một hồi lâu…, cho đến một cuộc điện thoại gọi bà trở về, lúc gần đi Bách Lan nhìn đến đôi giày cao gót để ở cửa, muốn nói lại thôi thở dài. Cuối cùng cái gì cũng không có nhiều lời, cau mày đi ra.
Đã biết sự tồn tại của Trương Thiên Thành, Bách Hợp âm thầm cảnh giác, liên tiếp năm sáu ngà cô tăng cường tu tập Luyện Thể Thuật…, độc tố trong cơ thể sớm bị cô thanh trừ gần hết, cũng cai được nghiện, Bách Hợp bản thân ý chí lại kiên cường, bởi vậy cơn nghiện của nguyên chủ đã hoàn toàn bị bỏ hẳn.
Phối hợp với Luyện Thể Thuật tu luyện Cửu Dương Thần Công đã hơn hai mươi ngày. Theo cô nhiều lần thực hiện nhiệm vụ thì giá trị vũ lực gia tăng. Hơn nữa nhờ tác dụng của ấn ký Lý Duyên Tỳ cho cô lúc trước, Bách Hợp luyện võ cũng rất nhanh, gân mạch được mở rộng rất nhiều trong thời gian ngắn, bên trong tồn trữ chút ít linh khí. Tuy nói nếu thật sự phát sinh chuyện gì điểm ấy linh khí không có tác dụng, nhưng trong thời gian ngắn có thể có được thành quả này Bách Hợp đã rất hài lòng rồi.
Buổi sáng cô luyện võ thuật cả buổi, cơn trưa thì lấy nguyên liệu lần trước Bách Lan mang đến nấu ăn, trong khoảng thời gian này Bách Hợp vội vàng bài trừ trong thân thể độc tố lưu lại, bình thường nếu không cần sẽ không ra khỏi cửa để tiết kiệm thời gian, lúc này tủ lạnh đã sớm trống rỗng rồi, nghĩ lại buổi tối sẽ không có đồ nấu, buổi chiều Bách Hợp liền ra cửa một chuyến, lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu cho một tuần trở, lại phát hiện cửa nhà còn có mấy người đứng bên ngoài, Bách Hợp lái xe vào ga ra, lúc đem theo đồ đạc vào, mấy người đứng bên cạnh cửa nhìn thấy. Lúc này Diệp Như Vân đang bị ba Diệp mẹ Diệp vây quanh thấy Bách Hợp mang theo hai túi lớn đồ đạc trở về, vô thức nhíu mày.
Cửa lớn đã được mở ra, Diệp Như Vân nhìn thấy Bách Hợp mang theo đồ vật thì có chút giật mình, sau đó ánh mắt lại đã hiện lên vẻ châm chọc, hiển nhiên cho rằng Bách Hợp đang giả vờ, bên cạnh Diệp Như Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu:
“Mặt trời thật sự mọc từ hướng tây, tay ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp mà cũng biết mua đồ.”
“Hừ! Chó không nhịn được ăn cứt, còn giả bộ ra vẻ cho ai xem!” ba Diệp nghe được con gái nói, hừ lạnh một tiếng, lại hung hăng trợn mắt nhìn Bách Hợp, tuy nói cách khá xa, thế nhưng mà tiếng nói ba Diệp lại không có khống chế, hơn nữa hiện tại Bách Hợp tai thính mắt tinh, bởi vậy vẫn nghe được tinh tường minh bạch đoạn đối thoại của đôi cha con này, mặt cô thoáng cái nghiêm túc lên, lúc vừa mang theo đồ đạc đi về phía cửa, Diệp Như Vân đang mở cửa, người nhà họ Diệp lần lượt vào trong nhà, trước mặt Bách Hợp, Diệp Như Phong hướng cô chán ghét nhổ ra cái đầu lưỡi, ‘Bành’ một tiếng khóa cửa lại.
Bách Hợp cau mày lại, lại đưa chìa khóa mở ra, trong phòng người nhà họ Diệp lúc này đang ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Như Vân vừa lên lầu, Bách Hợp để đồ đạc để trên mặt đất rồi hỏi “Bọn ông tới làm gì?”
Ba Diệp vỗ thật mạnh bàn trà, tiện tay cầm thứ gì đó nện về phía Bách Hợp, lạnh lùng nói: “Tao muốn mang con gái về nhà! Mày là đồ súc sinh, dám đánh con gái của tao, Như Vân không nói cho tao nó phải chịu đựng quá nhiều như vậy, đủ rồi, kêu Chương Hữu Đức ra đây! Tao tuy bất tài nhưng cũng không sợ nhà họ Chương!” Ông ta trong tay cầm chính là một cái gạt tàn thuốc xinh đẹp thủy tinh, Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ về sau không hút thuốc, chỉ lấy thứ này trở thành đồ trang trí, cái gạt tàn thuốc không rơi trúng Bách Hợp, ngược lại bị nện đến trên tường, ‘Loảng xoảng keng’ một tiếng thanh thúy truyền đến, rơi nát bấy lại ‘Đinh đinh đang đang’ rơi trên mặt đất.
Lúc này ba Diệp tức đến xanh mặt, người nhà họ Diệp rất sợ ông ta ra cái gì ngoài ý muốn. Thay ông ta lại văn vê ngực, lại đập lưng, Diệp Như Phong nói xoáy:
“Lúc trước muốn lấy chị mình thì người ta thì quỳ như chó trên đất mà cầu xin. Hôm nay lấy tới tay mày lại dám đánh chị của tao, nhà họ Chương chúng mày cũng không phải vật gì tốt, cả nhà cao thấp liên hợp lại khi dễ người.” Cậu ta vẫn còn ghi hận chuyện Bách Hợp lấy lại thẻ, tuy nói cho tới nay ba Diệp làm kinh doanh nhưng mà từ hai năm trước nhà họ Diệp thua lỗ một khoản tiền về sau tình huống không tốt bằng lúc trước, ba Diệp cũng không phải ông chủ tốt, tính tình nóng nảy rất dễ dàng đắc tội với người, hai năm qua tất cả đều là dựa vào thông gia chèo chống, nhà họ Diệp mới có thể tồn tại.
Đối với mấy đứa con ba Diệp cho dù không đối xử tệ nhưng mà của cải nhà họ Diệp chỉ có chừng đó, cho dù ba Diệp có thương con hơn nữa thì cũng không có khả năng như Bách Lan chiều Chương Bách Hạ. Mỗi tháng cho rất nhiều tiền tiêu vặt tự động chuyển thẻ, lúc trước Chương Bách Hạ vì biểu đạt tình yêu đối với Diệp Như Vân, cùng với nịnh nọt cậu em vợ cùng cô em vợ, đưa hai tấm thẻ cho họ, đội long phượng thai này đang tuổi sĩ diện, trong tay đã có thẻ của Chương Bách Hạ, bất luận ra ngoài ăn cơm chơi đùa cho tới bây giờ tiêu không ít tiền, cũng không có khổ sở kiếm tiền tiêu vặt, ba Diệp cho tiền tiêu vặt không đủ thì có thẻ của Chương Bách Hạ. Hai năm nay, thẻ trên danh nghĩa là của Chương Bách Hạ, nhưng kỳ thật là long phượng thai dùng.
Trong lòng đôi anh em này đã sớm cho rằng thẻ đã là của mình, hiện tại Bách Hợp đòi thẻ lại, thứ nhất là tiền thiếu đi hai người không quen. Thứ hai là bọn họ có cảm giác đồ của mình bị Bách Hợp giật mất. Bởi vậy rất oán hận cô.
Hơn nữa người nhà họ Diệp đều cho rằng Diệp Như Vân gả cho Chương Bách Hạ là Diệp Như Vân chịu thiệt, trong lòng bọn họ Diệp Như Vân như là hoa lài cắm bãi cứt trâu, vốn đã cảm thấy Chương Bách Hạ không xứng với Diệp Như Vân, cho nên nguyên chủ nịnh nọt người nhà họ Diệp vốn là chuyện đương nhiên. Chị của mình gả cho Chương Bách Hạ chính là tổ tông nhà họ Chương hiển linh, là phúc khí của Chương Bách Hạ. Hiện tại Bách Hợp cũng dám không nịnh nọt họ, long phượng thai càng không vui rồi, thậm chí còn tức giận hơn cả Diệp Như Vân.
“Tôi trở về lấy quần áo đấy, anh yên tâm, đồ vật của nhà họ Chương, một thứ tôi cũng sẽ không muốn.” Diệp Như Vân giơ cằm lên, đứng tại thang lầu từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Bách Hợp, trên mặt đầy vẻ xem thường cùng khinh miệt, tuy nói Bách Hợp trong khoảng thời gian này đã có biến hóa, nhưng mà Diệp Như Vân xem ra, đây hết thảy khẳng định đều là Bách Hợp vì muốn biểu hiện cho mình xem, khích lệ mình hồi tâm chuyển ý, bởi vậy cô ta không chỉ không có cảm thấy kỳ quái, ngược lại trong chướng mắt Bách Hợp.
Nhìn thấy cô bộ dạng này bộ dáng, Bách Hợp vẫy vẫy tay: “Xuống.”
Diệp Như Vân nghe cô nói, khuôn mặt tú lệ càng lạnh lùng như băng: “Tôi không muốn nhiều lời với anh, hôm nay tôi…”
“Xuống, quần áo tôi lấy thay cô!” Cô ta phảng phất là muốn cho thấy sự kiên định của mình, Bách Hợp lại không kiên nhẫn nói nhiều với cô ta, bởi vậy trực tiếp cắt đứt lời của cô ta, Diệp Như Vân nhìn thấy sự lạnh lùng trên mặt Bách Hợp, không tự chủ được ngẩn người, gương mặt trắng nõn sung đến đỏ bừng, vừa cắn răng vùa bước xuống dưới, xấu hổ và giận dữ dùng sức giẫm bước chân đi xuống cầu thang.
Bách Hợp nhét đồ đạc vào trong tủ lạnh, Diệp Như Vân nắm chặt hai tay đứng bên cạnh thang lầu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, người nhà họ Diệp không nghĩ tới một thời gian ngắn không thấy, Chương Bách Hạ như là thay đổi cả người, trong lòng có chút giật mình, có điều ba Diệp không tin một người đột nhiên cứ như vậy cải biến, lúc này ông ta còn cho rằng Bách Hợp là giả bộ, bởi vậy xem Bách Hợp nhét đồ đạc vào trong tủ lạnh, ba Diệp lại cho rằng cô kéo dài thời gian, nhịn không được hừ lạnh:
“Đừng nghĩ biện pháp kéo dài thời gian rồi, Như Vân sẽ không lưu lại!”
“Đem trên mặt đất thu thập sạch sẽ, hơn nữa tôi sẽ gửi hóa đơn mua gạt tàn thủy tinh thiên nga đến nhà họ Diệp.” Bách Hợp đem đồ đạc để trong tủ lạnh xong thì lấy ra một chai mở nắp uống, thấy người nhà họ Diệp khó coi mới đặt nước lên bàn, sải bước lên lầu, lúc đi ngang qua Diệp Như Vân còn mang theo một cơn gió nhẹ thổi bay tóc cô ta, nhưng mà Bách Hợp cũng không có nhìn Diệp Như Vân, cô khác thường như vậy làm cho Diệp Như Vân vô thức nhìn theo bóng lưng của cô, lại khó chịu hừ một tiếng.
Đồ của Diệp Như Vân cũng không nhiều, trong phòng đại bộ phận trang sức đều là Bách Lan mua sau khi kết hôn, bởi vì việc hôn sự này đối với người nhà họ Diệp sỉ nhục, cho nên tuy người ngoài xem như Diệp Như Vân trèo cao, nhưng người nhà họ Diệp lại không đồng ý. Ngược lại cảm thấy vô cùng nhục nhã bởi vậy ba Diệp ngoại trừ muốn thay mặt con gái bày tỏ bất bình, cũng không có thay Diệp Như Vân đặt mua đồ cưới. Lúc trước Diệp Như Vân tới đây, chỉ mang vài bộ đồ thay, hết thảy đồ đạc đều là Bách Lan cho người thu xếp đấy.
Lúc này Bách Hợp thay cô ta dọn quần áo, tự nhiên sẽ không đem những đồ trang sức này dọn đi. Chỉ tìm vài bộ đồ của Diệp Như Vân mang từ nhà đi ở trong phòng thay đồ, tìm cái túi nhựa bỏ vào.
Mấy bộ đồ này được Diệp Như Vân cất giữ nâng niu, nhưng mà trong hai năm qua bởi vì cô gả cho Chương Bách Hạ, mẹ Chương tặng nhiều món đồ cao cấp cho cô, ngay cả nội y đều có đặc biệt nhãn hiệu, ánh mắt Diệp Như Vân lại không tệ, biết rõ mặc quần áo như thế nào có thể bày ra khí chất tốt nhất của mình, bởi vậy thường ngày phối hợp quần áo đều rất tốt. Quần áo từ nhà họ Diệp mang tới cũng là đồ cao cấp, nhưng hiển nhiên với thực lực của nhà họ Diệp thì không có cách nào so với nhà họ Chương, bởi vậy đồ cô ta mặc những năm nay đều là mẹ Chương cho.
Người nhà họ Diệp lúc này hùng hổ, thái độ lại không tốt, vừa mới Diệp Như Phong đóng cửa cùng với ba Diệp hung thần ác sát làm cho Bách Hợp cũng không có thiện cảm gì, nên cô cũng không nể mặt Diệp Như Vân, chỉ thu thập đồ hai năm trước Diệp Như Vân mang tới. Mà ngay nội y cùng với đôi giày cao gót lúc trước cũng nhét vào, đóng gói xong mang xuống phòng khách ném trước mặt cô ta.
“Anh có ý tứ gì?”
Nếu Diệp Như Vân không nhanh chóng tránh đi thì chỉ sợ bao đồ đạc này muốn nện ở trên mặt cô ta, mặc dù không có bị nện đến, nhưng mà cô ta bị dọa đến hoa dung thất sắc, lảo đảo, nếu không phải là gắt gao túm bồn hoa bên cạnh thang lầu, chắc cô ta sẽ ngã trên đất, mặc dù cô ta không có ngã sấp xuống nhưng nghĩ đến bộ dạng nực cười của mình lúc nãy. Diệp Như Vân thật sự phẫn nộ, ngạnh cổ hỏi một câu, người nhà họ Diệp thấy Bách Hợp cũng dám ‘động thủ’ Diệp Như Vân trước mặt họ, tính tình ba Diệp nóng nảy liền vén tay áo lên, mẹ Diệp sợ ông ta xảy ra chuyện, vội vàng ngăn cản. Người nhà họ Diệp cùng nhau trợn mắt nhìn Bách Hợp.
“Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, ba cô dám ném đồ trong nhà của tôi, hiện tại tôi cũng học tập theo, không phải cô Diệp ghét bỏ tôi không học người tốt? Hiện tại tôi học được không sai mà, cô tức giận như vậy làm gì, trừ khi cô cảm thấy ba cô không phải người tốt, tôi không nên học?” Bách Hợp ném đồ đạc ra rồi, mới đút hai tay trong túi quần đi xuống, lời nói lại làm ba Diệp tức giận đến dậm chân mắng chửi ‘Thằng cờ hó’ các loại, Diệp Như Vân thì nói không ra lời.
Cô ta thở sâu một hơi, thấy túi đồ đạt ít ỏi trước mặt, nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, Bách Hợp nói thay cô dọn đồ, kết quả không phải sợ cô lấy hết đồ xong bỏ đi, đến lúc đó không trở về nữa, mà chỉ dọn một ít đồ làm cô về nhà mẹ ở vài ngày.
Diệp Như Vân cho rằng thái độ của Bách Hợp thay đổi đoán chừng là ai ở sau lưng cho cô ra chủ ý, cố ý muốn dùng phương pháp này khiến cho mình chú ý, cô ta muốn nói mình thật sự mệt mỏi, không muốn lại sống cùng Chương Bách Hạ, cuộc đời của cô ta không muốn bị hủy trên tay một tên vô dụng vô năng như anh ta, nhưng nghĩ đến cha của mình, cùng với nhà họ Diệp, cô ta còn có một đôi em trai em gái còn đang đi học, mẹ của cô ta cả đời không có đi làm chỉ ở nhà quán xuyến gia đình, nhà họ Diệp còn chưa trả nợ xong, cô ta còn cần dựa vào nhà họ Chương hỗ trợ, bởi vậy lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, trên mặt chỉ lộ ra bất đắc dĩ.
“Mấy thứ này là đồ cô đem đến lúc trước, mang đi thôi, về sau đừng tới nữa, tôi cũng không muốn thấy mặt cô, cô Diệp.” Bách Hợp kéo ghế ngồi xuống, lại lấy mũi chân chỉ bao đồ đạc trên mặt đất: “Thuận tiện giao cái chìa khóa ra đây, cô biết rõ tôi không chào đón khách không mời mà đến.”
Trước kia Chương Bách Hạ đến nhà họ Diệp sẽ bị đuổi ra, nhưng mỗi lần người nhà họ Diệp đến tìm Chương Bách Hạ đàm phán về chuyện của Diệp Như Vân, tình huống sẽ hoàn toàn trái ngược, Chương Bách Hạ sẽ coi người nhà họ Diệp thành khách quý đối đãi, không những không đuổi, ngược lại mang rượu tốt thức ăn ngon tốt ra hầu hạ, Diệp Như Vân đang cho rằng Bách Hợp chỉ là lấy lui làm tiến, không nghĩ đến Bách Hợp lại đòi chìa khóa, cô ta có chút hôn mê, vô thức ngẩng đầu lên chằm chằm Bách Hợp, xinh đẹp gương mặt lộ ra vài phần quật cường.
“Anh có ý tứ gì?”
Diệp Như Vân thật sâu thở ra một hơi, lòng bàn tay lại nắm chặt hơn, cô thò tay muốn lấy đồ vật đã bị ném xuống đất, bị nhục nhã đến mức run rẩy, Bách Hợp nghe cô tahỏi, nhịn không được nở nụ cười:
“Vẫn không rõ? Cô Diệp, tôi đang đuổi mấy người ra.”
Cô phản ứng khác với nguyên chủ trước kia làm cho người nhà họ Diệp không kịp làm gì, mẹ Diệp có chút không biết làm sao nhìn chồng, ba Diệp cũng ngây dại, Bách Hợp không kiên nhẫn vỗ vỗ quần, nhíu mày: “Còn chưa cút?” Lúc này, cô không hề giống như trong kịch tình coi bản thân biến thành người nhà họ Diệp người đuổi Chương Bách Hạ mà miệng nói ra ác ngôn, thế nhưng mà thái độ ác liệt so với trước kia nhà họ Diệp chỉ có hơn mà không thua, Bách Hợp muốn khiến mấy người này cũng nếm thử bị người đuổi đi ra không còn mặt mũi mùi vị, nguyên chủ trước kia giơ bọn họ lên được quá cao, Diệp Như Vân gả tiến nhà họ Chương cũng không phải Chương Bách Hạ cường lấy, mà chính cô ta vì ba Diệp mới gả đến, rõ ràng cao gả, cuối cùng đám người này làm như là con gái chịu hết thiệt thòi.
Lúc trước nguyên chủ nguyện ý chịu đựng đó là chuyện của nguyên chủ, nhưng hiện tại Bách Hợp không muốn nhịn, không có Chương Bách Hạ dung túng, nhà họ Diệp là cái thá gì?
“Cần mời bảo vệ tới?” vui vẻ trên mặt Bách Hợp vừa thu lại, thò tay tìm điện thoại trong túi áo, lúc này Diệp Như Vân mới như là hồi phục thần trí, cô ta oán hận cắn răng nhấc đồ đạc của mình lên, có chút xấu hổ lại có chút tức giận:
“Tôi đi!” Giọng nói của cô ta rất nặng, như là thể hiện quyết tâm của mình: “Chỉ hi vọng anh nhớ rõ lời nói hôm nay…, về sau đừng lại đến quấn quít lấy tôi.”
Lúc này Diệp Như Vân cũng không biết nên thở dài nhẹ nhõm hay không, hai năm hôn nhân gả cho một thiếu gia ăn chơi, cô thật sự rất không cam lòng, cảm thấy chính mình giống như bị trói cột, lúc này Bách Hợp đã mở miệng thả cô ta ra, cô ta đã thành người tự do, thế nhưng mà người mở miệng là Bách Hợp, Diệp Như Vân giống như là bị đuổi ta, cô ta ngẫm lại lại có chút không cam lòng, tuy nhiên lúc này lại cực lực duy trì lấy thần thái lãnh ngạo, nhưng trong lúc biểu lộ lại khó tránh khỏi lộ ra cảm giác chật vật.
Nhìn xem nhà họ Diệp hừ lạnh nhìn chằm chằm mình lần lượt rời đi, Bách Hợp nở nụ cười…, cho tới bây giờ Diệp Như Vân cũng còn không thấy rõ tình thế, hôn sự giữa cô ta với Chương Bách Hạ là cô ta cầu xin Chương Bách Hạ, cũng không phải Chương Bách Hạ cầu xin cô ta, tối đa Chương Bách Hạ chỉ nhìn trúng vẻ đẹp của cô ta mà thôi, thế nhưng mà cho dù có ham vẻ đẹp của cô ta, kết hôn hai năm nay thay nhà họ Diệp xử lý không ít chuyện lại không có ăn được Diệp Như Vân, chính thức tính lỗ vốn nên khóc chính là Chương Bách Hạ, hiện tại Bách Hợp đối với Diệp Như Vân không có yêu cầu, cũng không cần sắc đẹp của cô nàng, Diệp Như Vân không có tác dụng gì với cô cả chứ đừng nói đến là hối hận.
Đóng lại cửa chính rồi thì thấy mảnh vỡ thủy tinh chưa dọn, Bách Hợp dọn dẹp xong, sau đó gửi hóa đơn cho nhà họ Diệp, ở bên trong lại tăng thêm phí thu dọn.
Lúc Diệp Như Vân nhận tờ hóa đơn này có cảm thụ gì thì Bách Hợp không để ý. Cô đem tâm tư của mình toàn bộ đặt ở tu luyện võ thuật, thẳng đến hai tháng sau, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ngài Chương? Thẻ tín dụng của ngài đã quá hạn ba ngày…” Nhân viên gọi điện dến nói cẩn thận từng li từng tí, Bách Hợp trước còn tưởng rằng là lừa đảo, không nghĩ tới sau khi xác minh thì đúng là thẻ của cô.
Hơn một năm trước, đồng nghiệp ở đài phát thanh chỗ Diệp Như Vân công tác có chồng làm ngân hàng, mỗi tháng đều sẽ vì chuyện xử lý thẻ mà nhức đầu, lúc ấy người đồng nghiệp này liền nhớ tới Diệp Như Vân, biết rõ nhà cô ta giàu có, hơn nữa gả chồng lại là thái tử gia của tỉnh Hải Uy, bởi vậy liền cùng Diệp Như Vân lôi kéo làm quen (*nghĩa xấu), cầu xin cô ta hỗ trợ xử lý hai cái thẻ tín dụng, tuy nói tính cách Diệp Như Vân lãnh đạm nhưng chỉ là đối với Chương Bách Hạ, có người cầu cô làm việc thì cô ta cũng không có cự tuyệt, liền đáp ứng, sau khi về nhà có đề cập qua với Chương Bách Hạ.