Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 636: Xuyên qua thành thị



“ Bốp” một tiếng vang giòn tan, sau khi bị đánh Diệp Như Vân với thân hình mảnh khảnh đứng không vững, lảo đảo lùi về sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, cô ta cúi thấp đầu, đưa tay che mặt theo bản năng, mái tóc đen dài bung ra che hết mặt, toàn thân run lẩy bẩy, không ngẩng đầu lên được.

“ Làm loạn cái gì?” Bách Hợp hiểu rõ mình dùng bao nhiêu lực, mặc dù cô không dùng hết sức tát Diệp Như Vân, nhưng Diệp Như Vân bị đánh  một cái tát này chắc chắn cảm thấy không dễ chịu,mặc dù đàn ông không đánh phụ nữ, nhưng mà cô lại không phải là đàn ông chân chính, sẽ không ngốc đứng yên để Diệp Như Vân đánh mình, vì vậy cô không thấy áy náy chút nào khi đánh Diệp Như Vân, trái lại cô khoanh tay trước ngực nhìn xuống hỏi cô ta.

Lần ở trước mặt Bách Lan, Diệp Như Vân muốn tát cô, tuy lúc đó bị Bách Hợp đẩy ngã trên mặt đất, nhưng sau Diệp Như Vân luôn nói là bị Bách Hợp đánh, mặc dù lúc ấy cũng không thật sự đánh cô ta, bây giờ Bách Hợp mới thật sự đánh cô ta, trong 2 năm Chương Bách Hạ theo đuổi Diệp Như Vân và  khoảng thời gian hai người kết hôn cho tới bây giờ Chương Bách Hạ đều cưng chiều Diệp Như Vân, không để cô ta phải động một ngón tay, ngược lại Diệp Như Vân đánh nguyên chủ không một chút lưu tình, lúc này Bách Hợp tát Diệp Như Vân là cái tát đầu tiên nguyên chủ đánh cô ta, trước những việc vừa xảy ra Diệp Như Vân thật không dám tin,theo phản xạ cô ta lấy tay che mặt, cơ thể run lẩy bẩy, nói không nên lời.

Cô ta im lặng, Bách Hợp nhếch mép, đưa tay cầm cánh tay Diệp Như Vân kéo cô ta dậy, lúc này Diệp Như Vân hét lên:” Anh buông tay tôi ra, buông tôi ra!” trong giọng nói của cô ta còn có cả tiếng khóc nức nở, dùng giày cao gót đạp và lấy tay cào Bách Hợp,  cô ta gây náo loạn khiến Bách Hợp thấy phiền. Bách Hợp vặn tay của cô ta lại, “ rắc, rắc” hai tiếng giòn tan, sắc mặt Diệp Như Vân lập tức trắng bệch giống như tuyết, hai tay buông thõng. Bách Hợp đã làm trật khớp cổ tay của cô ta, để cô ta không thể dùng tay được nữa,lại liếc mắt nhìn xuống chân của cô ta, lúc này cô ta ước gì có thể dùng giày cao gót đánh cô.

Lúc này Diệp Như Vân đang cố nén tiếng hét và tiếng rên rỉ vì đau và cảm giác nóng rát trên mặt, mới đầu còn cổ tay còn cảm giác đau sau đó là mất cảm giác.Bách Hợp kéo cô ta về phía sofa phòng khách,hình như cô ta chợt nhớ ra việc gì đó lại bắt đầu vùng vẫy:

“ Buông tôi ra, anh là đồ súc sinh! Tôi sẽ chết, nếu anh dám động đến tôi, tôi với anh đồng quy vu tận!” Cô ta rõ ràng nhớ đến chuyện khi Chương Bách Hạ uống say định cưỡng hiếp cô ta, bây giờ cô ta cho rằng Bách Hợp đúng là muốn cưỡng hiếp cô ta, vì vậy cô ta vừa khóc vừa hét  :” Cứu mạng, giết người!”

Ngày trước cô ta không muốn trao thân cho một kẻ ăn chơi như Chương Bách Hạ, luôn luôn giữ thân thể trong sạch, hiện trong lòng cô ta đã có hình ảnh của người đàn ông khác lại càng không muốn Bách Hợp chạm vào thân thể của cô ta, Diệp Như Vân gào thét, chẳng qua bây giờ Bách Hợp đã làm trật khớp cổ tay của cô ta, vì vậy bất kể cô ta giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi tay của Bách Hợp được, Diệp Như Vân cảm thấy tuyệt vọng. Cô ta bật khóc khiến cơ mặt co rúm, lúc này Bách Hợp thả cô ta cạnh ghế sofa, khóe miệng cô ta lại chảy rất nhiều máu.

Trên mặt cô ta lộ ra sắc thái tuyệt vọng, Bách Hợp nhìn cô ta cười mà như không cười. Duỗi chân đá cô ta một cái, ý bảo cô ta đang cản đường. Cùng lúc đó cầm điện thoại trên bàn trà ấn số điện thoại nhà họ Diệp, Bách Hợp nói luôn:” Đến mang đồ rách rưới của nhà họ Diệp về đi!”

Thân thể Diệp Như Vân vẫn đang rất run, cô ta nghe được lời này của Bách Hợp, lắp bắp kinh hãi, cô ta đang co người trong góc sofa, vẻ mặt đầy oán hận, cảnh giác nhìn Bách Hợp chằm chằm, không ngờ Bách Hợp không có đè cô ta ở trên ghế sofa, mà đi gọi điện thoại, Diệp Như Vân ngẩn người, theo phản xạ thở bằng miệng, cô ta vừa há miệng máu tươi từ trong miệng liền chảy ra, Bách Hợp liếc cô ta một cái, lúc này cô ta giống như mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt vặn vẹo kèm theo sắc thái hối hận và đau đớn.

“ Gọi, 12…” Diệp Như Vân dùng hết sức đứng dậy, nhưng tay của cô ta bị trật khớp, hiện tại không thể dùng sức, phải vịn đồ để đứng đậy, nhưng vừa bị dọa sợ, bây giờ hai chân mềm nhũn không đứng dậy được, không biết cô ta nói mơ hồ cái gì, máu từ miệng chảy càng ngày càng nhiều, nước mắt giống như chuỗi hạt châu rơi xuống,cô ta khó khăn mới nói được vài lời, thấy dáng vẻ Bách Hợp ngồi yên, cô ta càng gấp càng chảy nhiều nước mắt, ngón tay cố dùng sức ấn 3 phím điện thoại “ 120….”

“ Mau gọi” vừa mới cô ta nói chuyện còn bình thường, bây giờ nói chuyện là cả vấn đề, nhìn thấy miệng cô ta đầy máu, khóe miệng Bách Hợp co rút:” Cô tự cắn lưỡi mình? Định cắn lưỡi tự sát?”

Diệp Như Vân vừa nói cô ta sẽ tự sát nếu cô chạm vào người cô ta, cô ta còn nói muốn đồng quy vu tận với cô, Bách Hợp cũng không để tâm những lời này, vì trong nội dung của nhiệm vụ lần này mặc dù cô trở thành một người đàn ông, nhưng bản chất cô lại là nữ, vì vậy không có khả năng xảy ra cái gì với Diệp Như Vân, nên cô không chạm vào Diệp Như Vân giống như lời cô ta nói là cô muốn cưỡng hiếp cô ta.

Lúc này thấy Diệp Như Vân cắn lưỡi tự sát, Bách Hợp dở khóc dở cười:” Cô bị bệnh có phải không?”

Ban đầu trong miệng Diệp Như Vân đau nhức không chịu nổi, cô ta nghĩ Bách Hợp định làm nhục cô ta, vì vậy cô ta đã dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, bây giờ vết thương rất nghiêm trọng, lưỡi của cô ta không còn cảm giác, cô ta càng hoảng sợ, cô ta vốn muốn Bách Hợp nhanh gọi số điện thoại cấp cứu 120, không ngờ Bách Hợp ngồi bất động, nhưng lại nói chế nhạo mỉa mai cô ta, nói cô ta có bệnh, mà tính cách Diệp Như Vân kiêu ngạo, nếu những lời này do người khác nói cô ta sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ những lời này lại do Bách Hợp- người trước kia cô ta không để ý nhất. Diệp Như Vân tự nhiên cảm thấy nhục nhã, bây giờ cô ta không làm gì được Bách Hợp, cảm thấy tức phát khóc.

Thấy Bách Hợp ngồi bất động, nhưng lại dùng điều khiển từ xa để mở TV, nước mắt Diệp Như Vân lăn dài, trong lòng nguyền rủa Bách Hợp, mặt khác cô ta run rẩy bước ra khỏi góc sofa, lúc này hai tay cô ta bị trật khớp, màu da lòng bàn tay cũng thay đổi, giờ đây chỉ cần vận động nhẹ cũng thấy đau toàn thân, cô ta vừa khóc vừa lấy miệng kéo khóa túi sách, chưa bao giờ cô ta cảm thấy chật vật như này, bây giờ Bách Hợp không những không giúp cô ta, ngồi nhìn cô ta cười cười.

Phải tốn một khoảng thời gian,  khó khăn lắm Diệp Như Vân mới lấy được điện thoại di động, nhìn điện thoại khóa màn hình, mà điện thoại là mẫu mới nhất dùng vân tay để mở khóa, lúc này hai tay cô ta không thể cử động nên không cách nào mở khóa, trong hoàn cảnh thế này, Diệp Như Vân khóc càng dữ dội hơn.

Mà bên nhà họ Diệp từ khi Bách Hợp gọi điện thoại đến, theo lời của Bách Hợp nói nhà họ Diệp đến mà lấy đồ Diệp Như Vân ở nhà của Bách Hợp, cha Diệp vốn kiên định cho rằng nhà họ Diệp không cần gì của nhà họ Chương cả, không muốn đi lấy, sau khi được vợ con nhắc nhở, lại nhớ ra con gái vẫn chưa về nhà, nghĩ tới lời của Bách Hợp là muốn nói đến Diệp Như Vân, không chờ được nữa nhà họ Diệp vội vàng lái xe đến nhà Bách Hợp đã là nửa giờ sau, lúc này Diệp Như Vân đau đến nỗi không còn cảm giác, còn có vết máu khô cạnh khóe miệng cô ta, tóc tai trên mặt tán loạn,nhìn như người điên, bây giờ bên mặt bị Bách Hợp đánh hằn vết bàn tay đã bắt đầu sưng tím, cô ta co ngưởi trong góc, đưa ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Khi nghe thấy tiếng xe nổ bên ngoài, Bách Hợp mới đứng lên, dùng một bàn tay kéo Diệp Như Vân dậy, kéo mạnh, “ răng rắc” tiếng xương gãy vang lên, Diệp Như Vân đau đến nỗi toàn thân run rẩy, miệng không thốt lên lời, lưỡi của cô ta giờ này đã sưng rất to, vừa mới còn có cảm giác tê tê nhưng giờ trong miệng chỉ toàn mùi máu tươi. Khi nghe thấy tiếng xe bên ngoài,hai mắt Diệp Như Vân đong đầy nước mắt, Bách Hợp chữa hai tay của cô ta trở lại bình thường, cô ta muốn đứng lên, run rẩy đưa ta ra.

“Còn muốn bị đánh?”

Bách Hợp cười khẩy một cái, nhướn lông mày, Diệp Như Vân nhìn thấy biểu cảm này của cô, lại nhớ tới chính cô ta vừa ăn khổ, liền giơ tay lên nhưng lại thả xuống, lúc này cửa nhà cũng được mở, người nhà họ Diệp tất cả đều xông vào, thấy Diệp Như Vân ở đây, cha Diệp thở phào, nhưng ngay sau đó ông ta thấy một bên mặt của con gái sưng đỏ và có vết máu khô bên khóe miệng, liền nổi cơn thịnh nộ, quát lớn:

“ Mày đã làm gì con gái của tao?”

Ông ta vừa dứt lời, liền có tiếng dừng  xe bên ngoài, mọi người quay ra nhìn, không tốn sức thấy Bách Lan cùng vài ngừời xuất hiện ở cửa, cha Diệp vừa thấy Bách Lan liền nổi giận:

“ Bà xem con trai tốt của bà dám đánh con gái của tôi……”

“ Đã xảy ra chuyện gì?” khi xe đã dừng cha Chương cũng đi theo vào nhà, thấy tình cảnh trong phòng và vết máu khô bên khóe miệng Diệp Như Vân, ông nhíu mày hỏi. Lúc này cha Chương nhìn sang thông gia, càng ngày sắc mặt càng khó coi, đang muốn trách móc, Diệp Như Vân dùng tay chỉ vào miệng của cô ta, chảy nước mắt nhưng không thốt lên lời:” AAA…”

Cô ta muốn thử thăm dò nên mới mở miệng không ngờ động vào làm vết thương đã kết vảy vỡ ra chảy máu, tâm cha Diệp đau như dao cắt, cha Chương thở dài:

“ Tìm bác sỹ đến khám trước đi”

“ Chuyện ngày hôm nay, nếu nhà họ Chương các người không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng tôi sẽ không để các người yên! Cho dù nhà họ Chương có quyền thế, con gái nhà họ Diệp tôi cũng không thể mặc các người bắt nạt, nếu như Chương Bách Hạ – đồ súc sinh này dám đánh con gái của tôi, mặc dù sợ nhưng tôi sẽ kiện lên trên bắt nó phải trả giá lớn! Đừng cho rằng nhà họ Chương tại tỉnh Hải Uy có thể một tay che trời!” lúc này cha Diệp quá giận, cha Chương là một tỉnh trưởng, lúc này lại bị ông ta giáo huấn như dạy bảo cháu trai, biểu cảm vô cùng khó chịu, nhưng nhìn vết thương của Diệp Như Vân, vẫn nhịn cơn giận gọi điện cho bác sĩ tới khám trước.