Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 706: Tình đầu gặp nhau quá sớm 10



“Vợ à, có nhớ anh không? Anh nhớ em chết đi được.” Chung quanh còn có nhiều người nhưng tính cách Phong Ninh không sợ trời không sợ đất, nên cậu nói ra những lời này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại cảm thấy người chung quanh có chút chướng mắt, cậu nắm tay Bách Hợp kéo về phía chiếc xe, Bách Hợp giãy dụa không muốn đi, kế hoạch đi phỏng vấn xin việc hôm nay coi như đi tong rồi, Phong Ninh chẳng thèm nghe cô giải thích, thấy cô không muốn đi thì có chút sốt ruột, sau khi gặp mặt sự nhiệt tình của cậu càng làm lộ rõ sự lãnh đạm của Bách Hợp, xa nhau hơn một năm không có tin tức cũng không có liên lạc, trong lòng Phong Ninh rất lo lắng, nhìn thấy Bách Hợp nhìn chung quanh tìm chỗ níu lấy, dứt khoát chặn ngang bế bổng cô lên, đặt bên trong xe thắt dây an toàn thay cô, chưa đầy mấy phút chiếc xe nhanh chóng lao đi, để lại nhóm người Trần Lạc Lạc hai mặt nhìn nhau, lúc này trong lòng mọi người đều dậy lên gợn sóng.

“Bách Hợp…” Trần Lạc Lạc chạy lên hai bước, lúc nhìn thấy Phong Ninh từ trên xe bước xuống nhìn thấy cậu lái xe rời đi, Trần Lạc Lạc không biết bị làm sao trong lòng đột nhiên mất mát, cô muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng chiếc xe kia nghênh ngang rời đi. bọn người Dương Lỵ tuổi còn nhỏ không biết được bảng số xe này ý nghĩa như thế nào, nhưng khi nhìn chiếc xe chỉ cảm thấy không phải rẻ đâu, mấy người nhìn thoáng qua nhau trên mắt lộ ra vẻ bất định.

Bị Phong Ninh cưỡng ép đưa đi, cuộc hẹn phỏng vấn với tiệm trà sữa coi như xong, Bách Hợp thở dài, Phong Ninh so với cô còn muốn đau buồn hơn. Xe đỗ tại bãi đỗ xe, tìm một tiệm ăn cơm kéo Bách Hợp vào, đặt phòng riêng, Phong Ninh quay quanh Bách Hợp mà bắt đầu:

“Em không nghe điện thoại của anh, nhìn thấy anh một chút cũng không vui, còn không nói là nhớ anh, hiện tại nhẫn cũng không đeo!” Lúc nãy Phong Ninh dắt tay Bách Hợp cũng nhìn thấy trên tay cô trống không, năm trước hai người mua nhẫn cặp tình nhân mà lúc này không thấy bóng dáng, tuy nói đàn ông nước mắt không dễ rơi chẳng qua là chưa chạm tới chỗ đau lòng thôi, Phong Ninh nhìn thấy như vậy trái tim rỉ máu, lại nhìn Bách Hợp kế bên đang thong thả uống trà, liền ngồi xổm trước mặt cô nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh cũng không có đeo.” Bách Hợp bị nhìn chằm chằm sợ nổi da gà, lúc cậu im lặng ánh mắt có chút áp bức, hơn nữa lúc này ánh mắt lộ vẻ đau buồn, thấy Bách Hợp không nóng không lạnh chỉ vào cậu hỏi một câu, nghe thế cậu đưa tay cởi nút áo quân phục, Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng này cảnh giác lui về sau ghế một chút, nghĩ tới Phong Ninh không sợ trời không sợ đất, liền nói: “Anh muốn làm gì?”

Vốn dĩ Phong Ninh có chút tức giận, nhìn thấy biểu tình Bách Hợp như vậy ngược lại giận đến bật cười: “Biết sợ rồi sao?”

Quen biết Bách Hợp thời gian dài như vậy cho tới giờ cô đều là nhàn nhạt, bất kể là lúc cô đồng ý làm bạn gái mình hay sau này hai người đã thân thiết, sự bình tĩnh của cô có chút không bình thường, bởi thế thấy mình đặc biệt ngây thơ, Phong Ninh nhiều lúc rất muốn trước mặt cô biểu hiện một mặt thành thục và ổn trọng khác, để cho cô ở trước mặt mình có thể biểu lộ ra bản tính cô gái nhỏ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cô là chịu không nổi, không nghĩ tới lúc này Bách Hợp lại khẩn trương, tuy chỉ là cau mày ánh mắt cảnh giác nhìn mình, bởi vì bình thường cô rất ít lộ ra biểu tình như vậy, Phong Ninh cảm thấy rất yêu thích, cố ý dọa cô, hướng phía cô dựa qua.

“Em nói xem anh muốn làm cái gì?”

Mặt cậu dựa qua càng ngày càng gần, Bách Hợp có thể ngửi thấy được mùi xà bông thơm cùng với mùi dầu gội trên người cậu, ngay từ đầu Phong Ninh chỉ muốn đùa giỡn với cô, đến cuối cùng lỗ tai ẩn ẩn có chút nóng lên, mặt dán về phía cô càng dán càng gần, đôi má phấn nộn không tì vết của thiếu nữ, lỗ chân lông rất nhỏ cơ hồ không nhìn thấy được, trên mặt một lớp lông tơ nhẹ nhàng, da thịt no đủ sáng long lanh, không cần sờ cũng có thể cảm giác được độ đàn hồi không gì so sánh bằng. Ánh mắt cậu rơi vào phần môi Bách Hợp, nhớ tới một năm trước mình đã từng hôn qua, trong miệng không khỏi cảm thấy hơi khô khát vô thức muốn dán tới, Bách Hợp nhìn thấy ánh mắt cậu chăm chú vào bờ môi mình, hầu kết trượt lên trượt xuống, liền giơ tay lên ‘Bốp~’ một phát đánh vào mặt cậu để cậu thanh tỉnh lại.

Cái tát này đối với Phong Ninh mà nói như đập muỗi, căn bản không làm cậu ngừng lại động tác, tay con gái sức lực không lớn bằng tay cậu, ngược lại mềm mại dễ chịu và còn non mịn hơn mặt cậu nhiều, mang theo chút hơi lạnh đụng tới trên mặt cảm giác rất tốt, cô đẩy đẩy Phong Ninh xa ra, một chút lực đạo này giống như mát xa cho cậu, Phong Ninh đều không nỡ đẩy tay Bách Hợp ra, ngược lại để mặt vào lòng bàn tay cô cọ cọ vài cái, vừa cọ qua râu ria đâm vào lòng bàn tay cô cảm thấy có chút ngứa ngứa, Bách Hợp định rụt tay về, Phong Ninh thoáng cái liền bắt được tay cô, dùng sức áp vào mặt không cho rút ra, một tay còn lại tiếp tục mở cúc áo.

“Nhìn thấy không?” cúc áo được cởi ra bên trong quân phục là áo ba lỗ, chiếc nhẫn bị xỏ qua một dây xích bạch kim đang được mắc trên áo ba lỗ, kề sát trước ngực của cậu, Phong Ninh kéo tay Bách Hợp qua sờ: “Ngón tay không đeo được nên anh treo ở đây này.”

Chiếc nhẫn bạc xinh xắn mang theo nhiệt độ cơ thể cậu, nóng như lửa, nhiệt độ cơ thể Bách Hợp hơi lạnh chạm vào một cái cảm giác đối lập rõ ràng, cậu kéo tay Bách Hợp dán lên ngực mình, trong một năm này trong quân đội Phong Ninh không chỉ cao lớn hơn dáng người cũng cường tráng hơn lúc trước nhiều, cởi bỏ nút áo có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc ẩn hiện, bàn tay Bách Hợp áp gần trái tim của cậu, tiếng tim đập hữu lực cách làn da cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Lúc đầu Phong Ninh chỉ định kéo tay cô sờ sờ chiếc nhẫn, nhưng lúc này chạm vào rồi lại cảm thấy có chút không thích hợp, theo bản năng kéo tay Bách Hợp sờ qua sờ lại khắp ngực cậu, càng không muốn bỏ ra, lại cảm thấy một ít đụng chạm này chưa đủ, cậu liền ngước nhìn Bách Hợp: “Vợ à…”

“Được rồi, được rồi, trở về em sẽ đeo nhẫn lên.” Bách Hợp giãy dụa muốn rút tay về, Phong Ninh thuận tay kéo cô vào trong ngực: “Là em nói đó, nhưng anh phải kiểm tra!”

Cậu định nói sẽ mua cái tốt hơn, không phải Phong Ninh không có khả năng mua, nhưng cái nhẫn bạc trong ngực cậu có ý nghĩa phi phàm, cái này đại biểu cho lần đầu tiên cậu chân thành chính thức yêu Bách Hợp, để cô trong tim, là cậu dụng tâm lựa chọn đấy, đối với cậu mà nói cặp nhẫn tình nhân này là vô giá, vừa rồi lúc cậu nhìn thấy Bách Hợp không có đeo nhẫn trên tay, kỳ thực trong lòng cậu có chút cả kinh, bây giờ nghe Bách Hợp nói và vẫn chưa ném đi mà đang cất giữ thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Ôm ôm ấp ấp khó tránh khỏi sẽ động tay động chân, thừa dịp còn chưa mang đồ ăn ra, bờ môi Phong Ninh đang cọ cọ trên đỉnh đầu Bách Hợp, ngay sau đó có chút không khống chế nổi, linh hồn Bách Hợp bị bật ra khỏi thân thể Tả Bách Hợp, khi nhìn thấy tay của Phong Ninh đã tiến vào trong vạt áo, thân thể Tả Bách Hợp bị cậu ôm vào ngực giống như đứa trẻ, mãi đến khi người bưng thức ăn ấn chuông cửa Phong Ninh mới bất mãn thở dốc một hơi, giống như con chó nhỏ liếm liếm vành tai Bách Hợp vài cái sau đó mới chịu buông ra.

Bách Hợp lần nữa trở lại trong thân thể, trên lỗ tai còn có chút dấu vết, nút cài nội y bên trong áo sơ mi đều bị bung ra, cô liếc nhìn Phong Ninh xoay người sang chỗ khác cài lại nội y, cô quỳ gối trên ghế salon, động tác cài nội y của cô làm cho áo sơ mi kéo lên một đoạn lộ ra vòng eo nhỏ mềm mại, ngón tay Phong Ninh giật giật suýt chút nữa lại nhào tới, cậu kiễng hai chân lên bàn tay vuốt ve vòng eo Bách Hợp, lúc này cậu mới chú ý thấy lỗ tai của Bách Hợp trống không không mang đồ trang sức gì cả, tuy lúc trước cậu chưa từng chú ý đến con gái ăn mặc hay đeo trang sức như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy Bách Hợp chỉ mặc quần jean áo sơ mi cũng quá đơn giản rồi.

Trong đầu Phong Ninh không tự chủ suy nghĩ nếu như Bách Hợp đeo bông tai thì so với người khác càng xinh đẹp hơn, nhưng lại nhớ tới vừa rồi bờ môi hôn lên lỗ tai xinh xắn sạch sẽ nhẹ nhàng mà sung sướng, không có bất kỳ trở ngại nào, nếu như vành tai xinh đẹp kia bị chọc một lỗ, Phong Ninh liền thấy khó chịu, lúc cậu bên trong trường quân đội lúc diễn tập thực chiến khó tránh khỏi sẽ bị thương, có té ngã cũng không biết đau, có chảy máu cũng thấy không có gì, nhưng khi nghĩ tới lỗ tai Bách Hợp bị chọc cái lỗ thì trong lòng của cậu  không vui, ngẫm lại rồi bỏ đi chủ ý muốn tặng bông tai cho cô.

Đợi đến khi Bách Hợp cài xong nội y xoay người lại, đem mấy cúc áo sơ mi bị cởi ra cài lại rồi liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cau mày của Phong Ninh, người mang thức ăn lến rất biết đều bấm chuông trước đợi một lát mới đi vào. Bách Hợp cầm đũa ăn cơm, Phong Ninh thỉnh thoãng trộm liếc nhìn cô một cái, trong miệng cắn cắn chiếc đũa, một lát lại cười ngây ngô nhìn cô, một lát lại thở dài.

“Vợ à, sau này chúng ta kết hôn đeo dây chuyền được rồi, không cần đeo bông tai, anh cảm thấy bông tai không đẹp chút nào.” Cậu xoắn xuýt cả buổi, chiếc đũa trong chén gẩy gẩy hết nữa ngày, đột nhiên nghiêm túc nói với Bách Hợp một câu, hai người lúc này còn chưa đâu vào đâu, Bách Hợp còn đang nghĩ đến yêu đương đến nơi đến chốn còn Phong Ninh đã nghĩ đến việc kết hôn nên mang đồ trang sức gì, đoán chừng cậu vừa rồi cười ngây ngô có lẽ là nghĩ đến chuyện này, Bách Hợp không nhịn được mỉm cười, bưng ly nước lên uống một ngụm, nhìn thẳng vào Phong Ninh.

“Anh nghĩ đi đâu vậy? Em vừa mới vào năm nhất đại học, sau khi tốt nghiệp cũng chưa chắc làm việc ở thủ đô này, nhưng khi anh tốt nghiệp chắc phải vào trong quân đội, ai biết được sau này ra sao có lẽ anh sẽ gặp được người càng thích hợp hơn?” Phong Ninh sau khi tốt nghiệp trường quân đội sẽ theo con đường Phong gia đã vạch sẳn vào trong quân đội, sau đó vì biểu hiện xuất chúng mà được chọn vào bộ đội đặc chủng, trong thời gian vài năm tới cậu không có thời gian tính tới việc kết hôn, lúc trước cậu gặp được Trần Lạc Lạc sau đó kết hôn với cô ta cũng đã 30 tuổi, bây giờ Phong Ninh mới 19 tuổi mà đã nghĩ tới việc kết hôn, Bách Hợp thở dài, Phong Ninh thoáng cái liền sốt ruột.

“Người thích hợp chính là em! Vợ à, người thích hợp với em cũng chỉ có anh không có người khác đâu, còn về công việc sau này tìm trong thủ đô là được, anh Ninh của em sẽ sắp xếp.” Đầu cậu sáp lại gần, đưa tay nắm lấy tay Bách Hợp vuốt vuốt, sau cùng dán bàn tay cô lên mặt mình nói: “Em phải học cách tin tưởng anh Ninh, anh sẽ an bài tất cả.”

Bách Hợp không lên tiếng, cô không phải không tin tưởng Phong Ninh, mà cô tin tưởng bản thân mình hơn.

Ăn cơm xong Phong Ninh không lái xe, ngược lại kéo tay cô đi dạo trên đường, Phong Ninh chọn nơi ít người mà đi, lần này về thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, trường quân đội quản lý nghiêm khắc, bình thường không cho dùng di động, lần này thật vất vả mới thấy mặt, cậu luôn nhìn chăm chú vào cô không nỡ rời mắt, mãi đến khi tối muộn hai người mới quay về trường.

“Anh cõng em.” Phong Ninh không muốn lái xe đưa cô trở về, bởi vì như vậy thời gian hai người ở chung liền ít đi nhiều, cậu hận không thể làm cho con đường về trường xa hơn chút, nhưng cậu lại không nỡ để Bách Hợp lội bộ về, Phong Ninh còn nhớ rõ tình cảnh năm trước lúc cùng cô dạo phố trên trán cô chảy mồ hôi, đây là bảo bối mà cậu muốn bảo vệ cả đời, nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Phong Ninh khom người trước mặt Bách Hợp, Bách Hợp không muốn cậu cõng lui về sau hai bước, cậu liền nhảy dựng lên bắt lấy cô, cuối cùng bắt được rồi ôm cô vào trong ngực, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người chung quanh.

Ôm Bách Hợp một đường trở về mà Phong Ninh mặt không đổi sắc hơi thở cũng không gấp đấy. Ký túc xá đại học không giống như trường cấp 3 quản lý nghiêm khắc như vậy, trở lại dưới lầu ký túc xá lúc này dưới cổng ra vào ký túc xá có mấy đôi tình nhân bịn rịn không rời, Phong Ninh lải nhải cằn nhằn dặn dò Bách Hợp:

“Trở về phải sạc pin điện thoại, anh sẽ tìm cơ hội gọi cho em, nhớ rõ phải đeo nhẫn lên, để cho người khác biết em là hoa đã có chủ, đừng để mấy thằng nhóc ranh quấy rầy, lần sau về anh Ninh sẽ kiểm tra…” Cậu nói hết cả buổi, Bách Hợp đứng dựa lưng vào vách tường bên ngoài ký túc xá, hai bên má là đôi tay Phong Ninh bao lại, giống như đang ở trong thế giới của cậu, trong hô hấp tất cả đều là hơi thở của cậu, cậu nói tới nói lui rồi giọng điệu hạ thấp xuống, suy sụp: “Anh rất muốn em.” Cậu nhỏ giọng nói ra một câu, âm thanh như ngậm trong miệng, Bách Hợp  không nghe rõ ngửa đầu nhìn cậu, cậu cúi thấp đầu khuôn mặt kiên nghị dần dần lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn thấy Bách Hợp ngửa đầu nhìn mình, dường như thẹn quá hóa giận, cúi đầu xuống dùng cái trán cụng vào trán cô:

“Không cho phép nhìn!” Trán cậu cụng một cái vào Bách Hợp, liền giống như không muốn tách ra, trán 2 người cùng một chỗ, hơi thở của cậu quét đến gò má Bách Hợp, thấy Bách Hợp quả nhiên nhắm mắt lại liền có chút hối hận: “Không được, em vẫn nhìn đi, chỉ có thể nhìn một mình anh thôi đấy.”

Thời thanh xuân khi thiếu niên nói lời yêu đương thường lo được lo mất, trong lòng Bách Hợp có chút bất đắc dĩ, đôi mắt không nghe lời không chịu mở ra, hô hấp của cậu càng ngày càng gần, bờ môi run rẩy hôn lên chóp mũi cô, từ từ xê dịch đến cánh môi.

Tối hôm nay Phong Ninh không muốn rời khỏi Bách Hợp, nhưng trong tối nay phải rút quân về trường, trong một năm này vì muốm sớm tốt nghiệp kỳ thật ở trường học cậu vô cùng nỗ lực, gần đây cấp trên cũng có ý định muốn cho cậu tốt nghiệp trước thời gian và đưa vào quân đội, nhưng cậu không nói với Bách Hợp muốn cho cô niềm vui bất ngờ, vốn kế hoạch của nhà họ Phong muốn để cho cậu trong 8-9 năm tới đi theo con đường mà Phong gia đã trải sẵn, nhưng ý định của Phong Ninh tối đa là dùng 4 năm, cậu còn trẻ, cậu có sự kiên quyết kết hợp sự nỗ lực, 4 năm sau cuộc sống của cậu đã vào quỹ đạo, Bách Hợp lại vừa vặn tốt nghiệp đại học, lúc ấy cậu sẽ cùng Bách Hợp kết hôn, tình cảnh này trong đầu cậu đã tưởng tượng qua hàng trăm hàng ngàn lần, từng thứ từng thứ một sẽ được chính tay cậu bày ra trước mặt Bách Hợp.

Lúc này trong ký túc xá nhóm người Trần Lạc Lạc đã trở về rồi, ngược lại Bách Hợp là người trở về muộn nhất. Huấn luyện quân sự vừa xong vốn mấy cô gái đã bàn bạc ngay từ sớm khi huấn luyện xong sẽ đi vui chơi một bữa, lúc chiều khi đi ra khỏi cửa mấy cô còn luyên thuyên nào là ra ngoài đi ăn cái gì, sau khi ăn xong sẽ đi hát hò thâu đêm mới về, không ngờ bây giờ chưa tới 11 giờ tất cả đã các cô đã có mặt ở ký túc xá, hơn nữa hiếm khi các cô không ríu ra ríu rít nói chuyện như bình thường. Lúc Bách Hợp trở lại trong ký túc xá, các cô đang yên tĩnh nằm trên giường thoáng cái đều ngồi dậy, thậm chí Trần Lạc Lạc vội vã hỏi một câu:

“Bách Hợp, bạn trở về rồi? Người thanh niên hôm nay là bạn trai của bạn à?”

“Bách Hợp, bạn trai của bạn cao thật, bạn không phải nói bạn trai bạn chỉ là anh lính thôi sao? Sao lại có xe hơi, là cậu ta lái xe cho người khác sao?” Dương Lỵ chưa đợi Trần Lạc Lạc nói xong không đợi được hỏi một câu, Vu Tiểu Thiên không nói gì cũng hiếu kỳ, Bách Hợp chỉ ừ một tiếng, Dương Lỵ không khỏi lại nói: “Nếu là bạn trai của bạn, mấy chị em ở chung ký túc xá thì cậu ấy xem như là anh rể rồi…, ngày nào đó phải kêu anh ấy mời mọi người ăn cơm đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, mọi người phải làm quen một chút.” Vu Tiểu Thiên tìm cơ hội xen vào, vừa nói vừa gật gật đầu.

“Anh ấy ở trong quân, tối hôm nay phải lập tức quay về, chắc không thể mời mọi người ăn cơm được.” Trong lòng Bách Hợp cảm thấy bắt đầu phiền phức rồi, Phong Ninh sống chết không buông tay, thậm chí còn tính tới chuyện kết hôn, việc này làm cho bản thân Bách Hợp vốn nghĩ có hợp thì có tan, chia tay chỉ sợ là không thể thực hiện được, cho rằng tâm nguyện của nguyên chủ chỉ là yêu đến nơi đến chốn vô cùng đơn giản, ngay từ đầu Bách Hợp dự tính chỉ yêu đương với Phong Ninh trong thời gian khoảng hai tháng, sau đó hai người chia tay, sau đó nữa cậu sẽ gặp chân mệnh thiên nữ của đời mình, còn bản thân mình thì hoàn thành nhiệm vụ, lúc này xem ra khả năng không lớn rồi, lúc đầu còn muốn thay đổi, bây giờ đương nhiên cũng không cần thay đổi nữa.

Cô nhớ tới lúc gần đi Phong Ninh bảo cô lấy nhẫn đeo vào, Bách Hợp liền mở ngăn tủ của mình tìm ra đeo vào

Trần Lạc Lạc ngồi trên giường, một đầu tóc dài mượt buông xõa ra, biểu tình có chút tim đập mạnh loạn nhịp, không biết là đang suy nghĩ gì, Dương Lỵ nghe Bách Hợp nói như vậy sắc mặt có chút mê man:

“Lúc đó không phải bạn nói bạn trai bạn chỉ là anh lính thôi sao?” Hôm nay Phong Ninh tới đón Bách Hợp lại lái chiếc xe kia, mẹ Dương Lỵ từng lén nói với cô chiếc xe Jeep đó rất đắt, lúc trước Bách Hợp nói bạn trai của mình đi lính, cô ta xuất thân nghèo khó hai người là học thời cấp 3, mọi người đương nhiên cho rằng gia đình bạn trai của cô cũng nghèo nên mới bị người nhà đưa đi nhập ngũ, không có ai nghĩ tới bạn trai của Bách Hợp là người vừa có tiền vừa đẹp trai, khác xa trong suy nghĩ của mọi người.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Phong Ninh, xác thực mặc một thân quân trang, thân hình cao lớn rắn chắc, tuy rằng tóc cắt đầu đinh nhưng giơ tay nhấc chân khí độ đó không phải người bình thường có được. lúc này Dương Lỵ nhớ tới thì trái tim có chút nhảy loạn, xuất thân của Phong Ninh không đơn giản, gia đình có thể dạy dỗ ra đứa con có khí chất này không thể dùng lời nói để hình dung, cảm giác vương giả, Dương Lỵ cảm thấy trong lớp học không có một nam sinh nào có thể so sánh được, cho dù là các bạn năm nhất cùng khoa, mặt có tí đẹp trai, nhưng vô luận thế nào cũng kém hơn cả.

Dương Lỵ luôn cảm thấy lúc trước Bách Hợp nói bạn trai của mình chỉ là anh lính vì gạt người, trong lòng cô gái nhỏ thấy mình bị lừa một vố, bởi vậy lúc nói chuyện đều mang theo vài phần oán trách, Bách Hợp cũng không quay đầu lại: “Anh ấy vốn là anh lính mà.”

“Đó cũng không phải là anh lính bình thường, một người lính bình thường chỉ sợ không mua nổi chiếc xe kia, càng huống hồ là biển số xe vip đó.” Không có năng lực nhất định thì sẽ không lấy được biển số xe vip kia, chứ đừng nói chi bảng số xe vip như vậy gia đình bình thường nào có thể lấy được, Trần Lạc Lạc cúi thấp đầu trong lòng rối bời luôn có cảm giác khó chịu giống như món đồ thuộc về mình bị người khác cướp đi, cảm giác này xuất hiện khi Phong Ninh gọi Bách Hợp một tiếng ‘Vợ yêu’, cho nên lúc ăn cơm Trần Lạc Lạc đều có chút không yên lòng, may mà nhóm người Dương Lỵ cũng bị kích thích bởi vậy trên bàn cơm không ai chú ý đến sự khác thường của cô. Ngược lại mỗi người đều thất hồn lạc phách. Sau khi ăn cơm xong cũng không ai còn lòng dạ đi chơi tiếp, mọi người trở về ký túc xá lo lắng đợi Bách Hợp trở về, nghĩ muốn hỏi thăm tình huống của bạn trai Bách Hợp, một giờ trôi qua như cách cả năm.

Trần Lạc Lạc nghĩ đi nghĩ lại bản thân mình xác thực chưa từng gặp qua Phong Ninh, cô cẩn thận nhớ lại kiếp trước của mình, lúc ấy không ít đàn ông ở giới thượng lưu xem cô như món đồ chơi, thân thể cô bị rất nhiều người đụng qua, cô cẩn thận suy nghĩ cố gắng nhớ xem mình đã từng gặp qua Phong Ninh chưa, thế nhưng xác thực không có, thậm chí cô còn không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Sau khi trọng sinh thì trí nhớ của cô tốt hơn kiếp trước rất nhiều, cô xác thực không nhớ bản thân mình đã gặp qua Phong Ninh chưa, nếu như gặp qua cô sẽ không quên, người nam nhân có khí thế như Phong Ninh chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ không quên được, cô khẳng định mình chưa từng gặp Phong Ninh, nhưng một người như Phong Ninh là bạn trai của người khác, trong lòng cô giống như bị người đoạt mất đồ yêu thích vậy, cảm giác như thế nào cũng không gạt đi được.

Theo lý mà nói loại cảm giác này là ảo giác, chính mình không biết Phong Ninh là bạn trai của cô bạn học cùng phòng,  mình và anh ta cũng không quen biết, cho dù nhìn chiếc xe của cậu lái hay khí thế của cậu xem ra xuất thân cao, nhưng mà bọn người Dương Lỵ hâm mộ Bách Hợp thì cũng thôi đi, còn Trần Lạc Lạc cô xuất thân từ gia đình phú quý, nhà kinh doanh châu báu lớn nhất thủ đô là cha của cô, bản thân cô từ nhỏ lớn lên như công chúa làm sao có cảm giác như vậy? Cho dù Phong Ninh xuất thân cao quý nhưng mình cũng đâu có kém, nhiều nhất là do cô hâm mộ Bách Hợp một cô gái bình thường lại có thể quen được bạn trai như thế mà thôi, nhiều nhất chỉ là hâm mộ Bách Hợp chim sẽ bay lên thành phượng hoàng, nhưng vì sao lúc này cô vẫn cảm thấy không cam lòng.