Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 732: Kế nữ Mộ Dung gia (10)



Dòng họ chính của Lý gia trong thành Tử Tiêu tu luyện Bắc Minh Áo Nghĩa, một khi phối hợp tâm pháp nội công này với sử dụng kiếm chiêu, uy lực gia tăng gấp bội, sở dĩ Lý phu nhân không chỉ giáo cônội công đơn thuần là chỉ hi vọng sau này thân thể Lý Duyên Tỷ tốt rồi, hai vợ chồng song tu cùng tu luyện độc môn tuyệt kỹ của Lý gia, đối với cả hai vợ chồng đều mới có lợi, bà lo rằng Bách Hợp vừa mới tập võ, sau này công lực pha tạp, hỗn tạp, ngược lại khiến cô bất lợi về sau.

Mà gần hai tháng thoáng cái đã qua, thời gian định ra hôn sự lúc trước của Lê Chiêu Dương và Mộ Dung Tương Nhi theo nguyên tác cũng cũng sắp đến rồi. Trong kịch tình Minh Bách Hợp gả đến Lý gia ba tháng trước Mộ Dung Tương Nhi, lúc ấy đã xảy ra sự tình, Lý Chiêu Dương cảm thấy nhục nhã sâu sắc, vì vậy đối với thê tử sắp xuất giá Mộ Dung Tương Nhi cảm thấy áy náy, trước thời điểm đại hôn nửa tháng đã tự mình tiến đến trước Mộ Dung gia cưới vợ, nhưng lần này bởi vì đã xảy ra chuyện Mộ Dung Thùy Thanh ám sát Lý Duyên Tỷ, trong nội tâm Lý Chiêu Thành đối với Mộ Dung gia dần sinh ra bóng mờ, bởi vậy đối với mối hôn sự này không thể tích cực như trong nguyên tác.

Ngày nay thành Tử Tiêu ông cũng không giao vào tay Lý Chiêu Dương, dù sao chưởng tại vẫn ở trong tay mình, mắt thấy thời gian cách ngày tốt lúc trước định ra ngày một gần, Mộ Dung gia không thể đợi đến lúc Lý gia phái người tiến đến nghênh đón, chỉ có thể tự mình đem Mộ Dung Tương Nhi tới. Ngày đó mối hôn sự này đã chấn kinh võ lâm, không ít đồng đạo từng vì vậy mà ăn mừng Mộ Dung gia cùng Lý gia gắn bó suốt đời, hôm nay náo thành như vậy, Lý Chiêu Thành kỳ thật đối với người em dâu ngày đó chính mình chọn Mộ Dung Tương Nhi không hề ưa thích như lúc trước, nhưng mà thiếp mời đều đã sớm phát ra, lúc này không phải lúc thích hợp, lúc nghe rằng người Mộ Dung gia đã tiến vào khu vực thành Tử Tiêu, cũng đành phải nghênh tiến người Mộ Dung gia vào trong thành.

Lần này người Mộ Dung gia tiến vào thành, Lý Chiêu Thành không an bài cho bọn họ ngụ tại phủ thành chủ, ngược lại sai người thu xếp cho đoàn người nghỉ ngơi tại một gian trong khách sạn bên ngoài phủ thành chủ. Lúc chiều Bách Hợp và Lý Duyên Tỷ trở về phủ thành chủ, thần sắc Lý Duyên Tỷ nhàn nhạt, hai chân anh không có tri giác  nhưng người lại càng ngày càng lên tinh thần. Gần đây Lý Duyên Tỷ cao cao tại thượng bị Lý Chiêu Thành lôi kéo tu luyện Bắc Minh Áo Nghĩa, điều này thật sự khiến anh có chút không biết nên khóc hay cười, anh cũng không cần học những thứ này, nhưng lúc này bị áp chế từ sau lúc tiến vào trong nhiệm vụ. Anh là người sáng lập thế giới này, Lý Chiêu Thành đối với anh nhất định có độ hảo cảm cùng thân thiết, hơn nữa thân phận của Lý Duyên Tỷ lần này là con trai độc nhất của Lý Chiêu Thành, lại thật vất vả mới tìm được đường sống từ chỗ chết, Lý Chiêu Thành hận không thể đem tất cả những lĩnh ngộ của mình cho anh, không chỉ là góp nhặt lượng lớn linh đan diệu dược mà ngay cả việc chỉ điểm võ công đều vô cùng cẩn thận, Lý Duyên Tỷ ngủ mê nửa tháng đã hù Bách Hợp rồi. Trong lòng anh hiểu rõ, vì vậy thấy những đan dược kia đều để mình sớm tốt lên, mỗi ngày anh đều tiến cung, mỗi ngày Bách Hợp nếu không cùng anh tiến cung, bình thường đều tới đón anh.

Cái ghế này là Lý Chiêu Thành cho người cầu Nam Hải Quan gia thay anh chế tạo, tương tự với xe lăn hiện đại. Làm từ thạch ra có thể thừa nhận lực chèn ép rất lớn hơn nữa bên trong cất giấu ám khí. Ngày đó việc Mộ Dung Thùy Thanh ám sát Lý Duyên Tỷ để lại cho Lý Chiêu Thành càng bảo vệ hơn.

Lý Chiêu Thành chỉ có một đứa con trai suýt nữa mất mà được lại, hôm nay tựa như bảo bối, sau ngày xảy ra chuyện Mộ Dung Thùy Thanh hành thích, đối với tính mạng của nhi tử càng thấy gấp gáp, thời điểm trước mặt còn có thể nhìn chằm chằm canh chừng, nhưng đến cả lão hổ còn có thể bị đánh lén, huống chi là lúc con trai không ở cùng mình, dù sau lưng có bao nhiêu người bảo hộ đi chăng nữa. Nhưng nếu có cao thủ thật sự ra tay với Lý Duyên Tỷ, ông sợ Lý Duyên Tỷ không thể tự đảm bảo bản thân mình cho nên đặc biệt thay nhi tử hướng Nam Hải vốn luôn bế môn dùng trọng lễ cùng một lời hứa hẹn từ chính mình để đổi lấy ghế.

Tuy rằng lúc này nửa người dưới đi lại không tốt, nhưng đối với Lý Duyên Tỷ mà nói căn bản không để cái khuyết điểm nhỏ nhặt vào mắt, kỳ thực làm anh sốt ruột hơn cả là chuyện khác. Trong thời điểm mê man, trừ anh ra còn có một phần bên ngoài hấp thụ bản thân, Phong Ấn Vân Mộ Nam lúc trước bị anh cường hành nhưng lại không còn thấy bóng dáng, nhưng vì chuyện lúc trước anh mê man mà Bách Hợp bị hù dọa rồi, anh cũng không định nói chuyện này rồi lại để cô lo lắn, bởi vậy tới tận hôm nay Lý Duyên Tỷ cũng không nói, Bách Hợp phụ giúp đẩy ghế, bánh xe lăn trên nền gạch đá xanh được cọ rửa sạch sẽ, phát ra tiếng vang đều đều.

Ánh nắng trời chiều đổ dưới hai người bóng thật dài, lộ ra một cảm giác không nói lên lời, cả hai người hiển nhiên đều rất ưa thích phương thức ở chung này, dù không nói một lời nào nhưng sự thân mật biểu hiện qua từng cái giơ tay nhấc chân. Nhóm ám vệ đứng đằng xa ẩn nấp, chưa từng tiến lên, Lý Duyên Tỷ mặc một bộ trường bào xanh xám mềm mại, áo choàng khoác nhẹ bên cạnh, ống tay áo hơi rộng, một đầu tóc dài chỉ dùng dây lụa buộc lên, đôi má về sau đã thêm vài phần huyết sắc thoạt nhìn so với lúc trước ốm yếu càng nhiều thêm vài phần khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hai người còn chưa quay lại nơi cư ngụ, cách đó không xa có một nha đầu đi ra từ chỗ góc cua, nhìn thấy hai người vội hướng bên đấy chạy tới.

“Thiếu phu nhân, ngoài thành Mộ Dung gia lần lượt đưa thiệp, nói là mẫu thân của thiếu phu nhân và huynh trưởng đều đã đến, hy vọng có thể tụ họp cùng thiếu phu nhân.”

Tiểu nha đầu vừa nói chuyện, hai tay nâng lên một tấm thiệp đỏ thẫm, Bách Hợp còn chưa kịp đón lấy, Lý Duyên Tỷ đã đem tay đưa ra ngoài, nha hoàn kia liếc nhìn Bách Hợp, cung kính đưa thiệp tới tay Lý Duyên Tỷ, anh lật mở, lạnh nhạt đọc thiệp về việc Mộ Dung gia muốn cùng vợ chồng Lý Chiêu Thành gặp gỡ đôi lời, rồi đến phần đề chữ ghi danh tự của Minh mẫu nay là Mộ Dung phu nhân.

Nói là muốn cùng Bách Hợp gặp mặt, kỳ thật người mà Mộ Dung gia thật sự muốn gặp là vợ chồng Lý Chiêu Thành, Mộ Dung Tương Nhi đã sớm tới nội thành Tử Tiêu, nhưng ban ngày Lý Chiêu Thành dạy bảo nhi tử võ công, hơn nữa ông không thể thông cảm nổi chuyện Mộ Dung Thùy Thanh hành thích Lý Duyên Tỷ, ngày đó Mộ Dung Thùy Thanh trốn thoát được, không thể bắt lại chất vấn, về sau Lý Chiêu Thành từng phái người đuổi ra ngoài Tử Tiêu thành ba mươi dặm, lại không đuổi tới Mộ Dung Thùy Thanh, chuyện đó dù đã là quá khứ rồi nhưng vẫn là hạt sạn trong lòng Lý Chiêu Thành, đối với Mộ Dung Tương Nhi tự nhiên không chào đón, bởi vậy khi đội ngũ Mộ Dung gia tiến vào thành Tử Tiêu, ông cũng không có ý tứ gặp mặt, hờ hững cho đoàn người ở trong thành.

Hôn sự vốn được định ra từ sớm, mấy ngày nay võ lâm đồng đạo đều trước sau hướng thành Tử Tiêu chạy tới, hai nhà Tần Tấn kết thân, cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, cách hôn lễ đến nay không còn bao nhiêu thời gian, nội thành Tử Tiêu hiện tại còn không có động tĩnh, đương nhiên Mộ Dung gia có chút sốt ruột, rất sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

Thành Tử Tiêu hủy hôn, dù thiên hạ đồng đạo chỉ trích Lý Chiêu Thành ỷ thế hiếp người, Mộ Dung Tương Nhi vẫn là một cô nương, một khi hôn sự thành sai lầm, sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt thiên hạ? Đây không phải cả đời bị hủy rồi hả?

Tính tình Lý Chiêu Dương lãnh đạm, mối hôn sự này vốn là do huynh trưởng làm chủ, hắn đối với Mộ Dung Tương Nhi cũng không có tư tình nam nữ, bởi vậy vị hôn thê đến rồi, hắn cũng không nhiệt tình, cả đời hắn say mê kiếm thuật từ bên trong, một khi Lý Chiêu Thành không an bài, hắn càng không để ý tới. Mộ Dung gia xấu hổ ra mặt, mắt thấy không ít người trong võ lâm lục đục đến uống chén rượu mừng, chưởng môn sư huynh thầy tướng của phái Thiên Sơn ẩn cư nhiều năm đều theo Cam tiên sinh ra núi, ngoại trừ thay Lý Duyên Tỷ phê mệnh cũng không có ý định tham gia việc trọng đại này. Lý gia đến nay còn chưa có động tĩnh, người Mộ Dung gia bắt đầu sốt ruột rồi, không khỏi muốn vào thành tìm hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Ban đầu Bách Hợp đối với Mộ Dung gia không thèm để ý, nguyên chủ hèn mọn không dám có tâm nguyện của mình, nàng đối với cái chết của mình không oán hận bất luận kẻ nào, chỉ hi vọng có thể bình tĩnh sống qua ngày, gả cho Lý đại công tử về sau nếu là Thiếu thành chủ bất hạnh chết sớm, chỉ cần Bách Hợp có thể thay nàng thủ tiết cả đời, không có phiền toái với Lý Chiêu Dương, không cần chịu oán hận từ Mộ Dung Thùy Thanh vì cái chết của mẹ hắn, chỉ cần thoát khỏi Mộ Dung gia đến đây đã cảm thấy mỹ mãn. Sau khi làm rõ tâm nguyện của nguyên chủ, Bách Hợp không muốn quản chuyện của Mộ Dung gia nữa, nhất là lần này vì nhiệm vụ mà Lý Duyên Tỷ suýt nữa xảy ra sai lầm, cô càng không muốn đi qua nghe ngóng chuyện Mộ Dung Tương Nhi gả Lê Chiêu Dương, lại không nghĩ rằng người Mộ Dung gia đã tìm đến cô trước.

Vừa nhìn phần đề chữ có danh tự của Mộ Dung phu nhân Minh mẫu, Bách Hợp khẽ câu khóe miệng không lên tiếng, Lý Duyên Tỷ quay lại nhìn thoáng qua liền trực tiếp ngắt thiệp hướng một bên phi: “Giao cho thành chủ.”

Anh biết sẽ có người tiếp được tấm thiệp làm việc theo phân phó, quả nhiên, thiệp vừa văng ra, một đạo hư ảnh cực nhanh xẹt qua, thiệp bị một ngón tay khớp xương rõ ràng bắt lấy, người nọ còn không đứng vững, rất nhanh lại biến mất không thấy tăm tích.

Thiệp có thể tiến được đến thành Tử Tiêu, nhất định là do Lý Chiêu Thành ra hiệu, cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, nếu Lý Chiêu Thành không muốn người nhà Mộ Dung tiến đến, còn nhiều phương pháp để cho bọn hắn không thể liên lạc được cùng người trong phủ thành chủ, lúc này chỉ muốn mượn Bách Hợp để xuống đài mà thôi.

Dù sao người phái Thiên Sơn vẫn còn ở trong thành, Lý Chiêu Thành thì lại hận Mộ Dung gia, có phái Thiên Sơn điều tiết, Lý Chiêu Thành trước mắt cứ gạt bỏ hết mức người Mộ Dung gia sang một bên đã nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải tiếp thấy bọn họ thôi. Hai vợ chồng còn chưa trở lại thành chủ phủ, đầu kia quả nhiên hạ nhân báo lại, nói là thành chủ cho mời, buổi tối trong cung thiết yến thay Mộ Dung gia bày tiệc mời khách, thỉnh hai người đi dự.

Đẩy Lý Duyên Tỷ quay đầu ngược trở lại, trước đại điện là một chuỗi cầu thang dài, lúc này không cần Bách Hợp lấy tay đẩy, Lý Duyên Tỷ đã một tay kéo cô vào trong ngực, một tay vỗ nhẹ ghế, lập tức cái ghế bay lên không trung thẳng đến đỉnh cầu thang, tốc độ nhanh đến mức ngay cả ám vệ vốn chuẩn bị khiêng ghế căn bản không có thời gian phản ứng. Tiến vào trong điện, lúc dừng lại, đoàn người trong điện thoáng quay đầu ra, hai sư thúc Cam tiên sinh trong phủ thành chủ đã  sớm ngồi vào chỗ của mình, trong đại điện ngoại trừ vợ chồng Lý Chiêu Thành cùng Lý Chiêu Dương bên ngoài, quả nhiên người Mộ Dung gia cũng đến rồi, một vị thiếu phụ mặc cung trang màu tím, tướng mạo đẹp tuyệt đại phong hoa vốn đang cúi đầu nói chuyện cùng một thiếu nữ áo lam, nghe được động tĩnh, lúc xoay đầu chứng kiến Bách Hợp ngồi dậy từ đùi Lý Duyên Tỷ, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc.