Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 818: Gặp lại hệ thống cung phi (13)



Edit: Suly

Beta: Sakura

Tuy nói đó vẫn chỉ là suy đoán, thế nhưng Bách Hợp lại dự đoán loại khả năng này có tám chín mươi phần trăm, lúc này cô không có khả năng cho phép mình lại thành công, cố ý để hệ thống thành công mấy lần, bây giờ đương nhiên phải đem xác xuất nhiệm vụ thành công đánh về nguyên hình, cô phải khiến hệ thống duy trì tồn tại ở một vị trí cố định, để cho nó không tạo nên tác dụng gì, trước nhiệm vụ thành công mấy lần, bây giờ hệ thống đã tiến hành đến trừng phạt không chỉ là thu hồi hệ thống cho gì đó, mà là tới xử phạt thân thể kí chủ, như vậy cũng nên tới thời điểm muốn.

“Hoàng thượng dám đánh ta? Ân Sở! Ta đi theo ngươi chinh chiến nhiều năm, Đào gia ta vì Ân thị vương triều ngươi trả giá bao nhiêu tài lực, bây giờ ngươi dám đánh ta?” Bách Hợp nói xong, tiến lên một bước, dựa vào Ân Sở càng gần một chút, ngửa mặt lên: “Ta vì Ân thị sinh hạ con nối dõi, Đào gia ta vì mộng đế vương của Ân Sở ngươi, nỗ lực bao nhiêu, bây giờ ngươi đã nghĩ đánh ta, qua một thời gian, ngươi có phải còn muốn giết Đào gia hay không? Ngươi qua cầu rút ván như vậy, thần dân thiên hạ đều sẽ cười nhạo ngươi. Ngươi có lương tâm hay không, ngươi đánh, ngươi đánh! Hôm nay ngươi muốn đánh ta, ta lập tức thu dọn đồ đạc trở lại Đào gia!”

Ân Sở dưới cơn thịnh nộ, giơ tay lên vốn có chuẩn bị muốn đánh, nhưng Bách Hợp ngoài ý liệu của hắn, không hoảng hốt không né, ngược lại giống như con báo mẹ bị chọc giận, trong cung ngay trước nhiều mặt người như vậy, liền vạch trần việc hắn dựa vào Đào thị lập nghiệp phát tài, lập tức Ân Sở chỉ cảm thấy một cỗ hỏa khí nhắm não xông lên, lý trí dường như sắp bị đốt.

Bàn tay hắn nâng cao hơn một chút, Bách Hợp ngước mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai cùng cười nhạo đến: “Hôm nay nếu như bàn tay này dám rơi xuống, Hoàng thượng  phải suy nghĩ thật kỹ giang sơn xã tắc của ngươi! Nếu như không có Đào gia ủng hộ, Hoàng thượng có mười lăm vạn đại binh tinh nhuệ, lấy cái gì ăn uống chi phí sinh hoạt? Nếu như không có danh vọng địa vị Đào thị, có Đại nho mưu sĩ  nàochịu quy thuận với ngươi? Vì một Giang Quý nhân, bây giờ phu thê tình phân mà  Hoàng thượng  cũng không để ý, không dám làm gì người ngoài ngược lại chỉ biết sử dụng trên người nữ nhân mình, thật đúng là hảo anh hùng, thật bản lĩnh! Nếu sớm biết bản tính Ân Sở ngươi như vậy, lúc trước ta thật không nên gả!” Bách Hợp cười lạnh. Đem “Nên gả” hai chữ nói nặng một chút: “Giang Mẫn Châu xuất thân như vậy. Phụ nhân trượng phu đã chết, trong chiến loạn nhiều lần qua tay, không sạch sẽ, Hoàng thượng nhặt được cũng coi như bảo vật. Đường đường Hoàng đế Đại Sở thật là nhục nhã? Bây giờ coi như là ta xem thấu bản tính Hoàng thượng như vậy, xuất thân quyết định ánh mắt, dĩ vãng nương nói như vậy với ta, lúc còn trẻ không rõ, rốt cuộc bây giờ mới hiểu.”

Ân Sở xuất thân thấp hèn, yêu thích luôn luôn là đồ vật thấp, đây cũng là môn phiệt không đồng quan niệm, môn không đăng hộ không đối, Đào Bách Hợp thích đồ đạc thì Ân Sở cho rằng nàng làm bộ làm tịch, Ân Sở ưa đồ tốt thì Đào Bách Hợp cho là thô tục, lúc trước Ân Sở vì quyền thế Đào thị có thể miễn cưỡng nhẫn nại, bây giờ một khi đắc thế, chỗ nào còn có thể nhẫn xuống, Bách Hợp suy đoán nguyên chủ đối với Giang Mẫn Châu, nhiều hơn sợ rằng không phải đố kị, mà hẳn là lòng tự trọng bị hao tổn, không tiếp thụ được đả kích như vậy.

Thân là thiên chi kiêu nữ, nguyên đích nữ danh môn vượng tộc Đại Tề, thân phận tôn quý ra sao, chính là hoàng thất Đại Tề muốn kết hôn với nàng cũng không được, cuối cùng lại thua ở một quả phụ xuất thân nhà ngèo, sao nàng có thể chịu được sỉ nhục như vậy?

Lúc Bách Hợp nói chuyện xong thì Ân Sở đang giơ tay lên đang nghe đến Bách Hợp làm cho mình suy nghĩ thật kỹ giang sơn xã tắc, bàn tay liền nắm thành quyền, chậm rãi thu trở lại.

Trong lòng sát ý đã ở chồng chất, thế nhưng lúc này Ân Sở đã từ từ bình tĩnh lại, Đại Sở chưa thống nhất, thiên hạ còn chưa có hoàn toàn trong tay hắn, Đào gia còn hữu dụng, hắn muốn đưa Bách Hợp vào chỗ chết, cũng không nên vào lúc này.

“Nhiệm vụ hướng Hoàng thượng giải thích, lắng lại lửa giận trong lòng hắn đã thất bại, làm cho Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, nhiệm vụ thành công, khen thưởng khí chất mềm mại đáng yêu tận xương, thất bại thì thụ hình phạt châm đâm đó.” Ân Sở thu tay về, lúc này âm thanh hệ thống lại vang lên có chút gấp gáp, Bách Hợp nhếch khóe miệng, đưa tay kéo tơ lụa trên vai một chút: “Hiện tại sống chết của ta thì Hoàng thượng đã không quan tâm, sau này Hoàng thượng  muốn sủng hạnh ai, ta cũng không quản. Nhưng thân là hoàng hậu Đại Sở, hậu cung này phải do ta quản lý, Hoàng thượng cai quản, là bình định thiên hạ như thế nào, khiến cho thiên hạ thống nhất thu về, mà không nên suốt ngày vây quanh nữ nhân.”

Nói cho tới bây giờ, hôm nay Ân Sở qua đây chỉ tự tìm nhục nhã, Bách Hợp nói xong những lời này, thậm chí ngay cả một câu phản bác hắn cũng nói không nên lời, đây chính là nguyên nhân Ân Sở không thể chờ đợi được sau khi chuyện thành công muốn giết chết Đào gia, hắn sợ hãi sẽ có một ngày Đào Bách Hợp dùng Đào thị có ân đối với mình để kiềm chế mình, bây giờ xem ra lo lắng ngày đó quả nhiên ứng nghiệm, chỉ tiếc lúc này Bách Hợp nói đúng, nếu muốn đánh thiên hạ, Đào gia ắt không thể thiếu, Đào gia uy vọng có thể thay Ân Sở tìm mưu sĩ vang danh khắp thiên hạ, giúp hắn cướp đoạt thiên hạ, tiền tài Đào gia có thể thay hắn chiêu binh mãi mã, Đào thị ở dân gian có uy vọng cao nhất, thậm chí vượt qua Đại Tề trước, nếu có Đào thị giúp hắn đăng cơ, nhất thống thiên hạ, danh chính ngôn thuận, tâm toàn dân thiên hạ đều sẽ quy phục.

Lúc này Đào thị ắt không thể thiếu, hắn còn muốn nhẫn Đào thị một thời gian, ít nhất phải nhẫn đến thời điểm chính mình thực trở thành chủ thiên hạ.

Theo hắn bước trên con đường này, Ân Sở đã không có quyền lựa chọn, con đường này nếu không bắt đầu thì thôi, một khi bắt đầu, khai cung mũi tên không quay đầu lại, bây giờ Bách Hợp kia sợ sẽ lại kiêu ngạo, nhìn ở Đào gia có thể xuất tiền xuất lực ra địa vị người, hắn cũng có thể tạm thời nhẫn nại.

Hiện tại chỉ có Bách Hợp sống, chỉ cần có cô và Ân Nguyên Ấp ở, sẽ không sợ Đào gia không móc ra bạc!

“Ngu xuẩn!” Ân Sở thở sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc, lúc này chịu đựng, Bách Hợp căn bản chưa từng nghĩ cuộc sống sau này, bây giờ chính mình nhịn cơn tức này, hiện tại Bách Hợp cười đến như hoa như ngọc, ngày khác chính mình thu hậu tính sổ, nàng nhất định sẽ hối hận hôm nay quá mức kiêu ngạo.

“Cung tiễn Hoàng thượng!” Nhìn bóng lưng Ân Sở nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, Bách Hợp hô to một câu, giọng nói của nàng ở trong cung điện vang dội qua lại, tựa là còn mang theo tiếng cười, Ân Sở nghe được thì nắm đấm thật chặt.

“Đinh! Hoàng thượng đối với kí chủ hảo cảm độ -10, nhiệm vụ làm cho Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý thất bại, phân phát mệnh phụ nữ quyến, nhiệm vụ thành công khen thưởng quầng sáng sủng phi, thụ quầng sáng soi sáng, Hoàng thượng sẽ vô điều kiện mê luyến kí chủ, thất bại thì thụ hình phạt châm đâm đó!” Trong đầu âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa, lần này âm thanh có vẻ vừa nhanh vừa vội, cái gọi là quầng sáng sủng phi, Bách Hợp nghe được nhịn không được có chút buồn cười, hệ thống cũng đúng là bị bức nóng nảy, đồ tốt cũng có thể phóng xuất ở thời điểm này như vậy chỉ cần soi sáng một chút liền có thể thay đổi một người, nếu như nguyên chủ yêu thương Ân Sở sâu sắc, khẳng định chịu không nổi hấp dẫn như vậy, nhất định sẽ khát cầu quầng sáng này vô cùng, thế nhưng đối với Bách Hợp, vật này cũng không thể làm cho cô mất đi lý trí.

Huống chi Đào Bách Hợp đường đường là Hoàng hậu Đại Sở, ở thời đại có thể trùng họ trùng tên, Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ không làm, ai muốn đi tự hạ thân phận làm một sủng phi? Hệ thống chỉ biết dụ dỗ người, dường như đã quên điểm này không hợp logic.

Đột nhiên Bách Hợp nghĩ tới, ở mấy nhiệm vụ lần trước, hệ thống cũng đã nêu lên độ hảo cảm Ân Sở đối với mình chỉ đạt tới 5 điểm, hôm nay liên tiếp hai lần mình chọc giận Ân Sở, độ hảo cảm hắn lại rơi nữa, hôm nay hệ thống nêu lên giảm 30 điểm trở lên, trước độ hảo cảm Ân Mẫn xuống làm 0, hệ thống từng nêu lên Ân Mẫn cùng mình đã xem như là không chết không ngớt cừu địch, thế nhưng lúc này độ hảo cảm Ân Sở đối với mình hẳn là đã đến tình trạng âm, lần này hệ thống lại không đề cập tới.

Hơn nữa hệ thống tuyên bố mấy nhiệm vụ liên tiếp thất bại, nói là phải bị hình phạt châm đâm, nhưng vẫn không có đụng phải hình phạt, hơn nữa hệ thống khá tốt vẫn tuyên bố nhiệm vụ mới cho mình, dường như vội vàng muốn chờ đợi mình phát triển, loại cảm giác này giống như mình là con mồi hệ thống rút trúng, nó đang liều mạng cho vỗ béo mình, hình như muốn ở thời gian thích hợp nuốt trọn mình, mắt thấy con mồi không mập ngược lại gầy đi không có thịt gì, có chút cảm giác lo lắng.

Ý niệm như vậy Bách Hợp cảm giác được trong đầu nhưng cũng không nghĩ sâu, cô không xác định hệ thống này có trí lực nhất định hay không, hoặc là cái yêu ma quỷ quái gì đó, nó đã có thể xuyên qua trong đầu của mình trực tiếp đối thoại với mình, Bách Hợp không dám mạo hiểm đánh cược nó có thể cảm ứng được ý nghĩ của mình hay không.

Trong cung cung nhân đang làm nhiệm vụ truyền tin tức đến, nói là các nữ quyến nhận lời mời đến đây lúc này rốt cuộc cũng đã đi tới ngoài cung Trường Thu, cho dù hệ thống không hi vọng nhiệm vụ Bách Hợp thất bại, nhưng thực đến trình độ này, hiển nhiên ở dùng hết tất cả chỗ tốt nhưng không hấp dẫn được Bách Hợp, hệ thống cũng đã không thể tránh được: “Phân phát lệnh nữ quyến tiến cung, nhiệm vụ thất bại.” Theo tiếng máy móc này vang lên, Bách Hợp trong nháy mắt, thân thể các nơi giống như là bị châm đâm, làm cho sắc mặt cô trong nháy mắt liền trắng đi, phía sau lưng thấm ra tảng lớn mồ hôi lạnh, ngay cả đứng đều không yên, trong nháy mắt trong óc chỉ còn chỗ trống, tiếng máy móc kia nhẹ một chút:

“Hi vọng kí chủ nhiệm vụ không ngừng cố gắng!” Nói xong lời này, Bách Hợp phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt cũng không cảm giác được cái hệ thống kia tồn tại.

“Nương nương, ngài bảo trọng thân thể!” Bọn người Hồng Uyển vẫn hầu hạ ở bên người Bách Hợp chờ người nhìn thấy thần sắc Bách Hợp, chỉ rằng bởi vì Ân Sở rời đi mà cô đau lòng muốn chết, mọi người đều cho rằng ngay từ đầu cô cố tình tranh chấp với Hoàng đế, lúc này Hoàng thượng vừa rời khỏi mới lộ ra thần thái chính mình mềm yếu, Hồng Uyển cắn cắn môi: “Nô tỳ này liền thỉnh Hoàng thượng  trở về!”

Nàng ấy nói xong, xoay người liền muốn chạy đi, Bách Hợp cắn răng, luồng đau đớn kịch liệt kia hình như đau vào cốt tủy, thân thể còn lưu lại ký ức châm đâm lúc ấy, cũng không phải là đau đớn mãnh liệt vô cùng, nhưng hình như có thể đau tiến linh hồn người, lúc này nhớ tới cũng làm cho lông tơ người đứng chổng ngược, cô quát một tiếng: “Đứng lại, đi thì đi, nếu hắn muốn trở về thật, tự sẽ trở về, chỗ nào phải dùng tới đi thỉnh!”