Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 845: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (14)



Tô Minh dừng chốc lát, mới tiếp tục mở miệng:

“Bởi vì tu vị nàng ấy quá mức thấp kém, trong tông cũng không có rút ra một tia tinh hồn của cô luyện chế thành bài, hôm nay cũng không biết có tọa hóa hay không.” Hắn thở dài một tiếng, Lạc Thần nghe xong sau nửa ngày, cuối cùng mới như là nhớ ra một người như vậy, lạnh lùng nói:

“Ta nhớ ra rồi, thiên tư nàng ấy thật sự quá kém, nhân phẩm lại quá mức ngu dốt, mà lại chỉ chú trọng nuốt đan dược, chỉ sợ cho dù về sau dựa vào đan dược hỗ trợ mạnh mẽ tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, nếu muốn bằng tư chất đó thì cũng khó tiến vào Trúc Cơ kỳ, hôm nay ngược lại không nên gọi nàng một tiếng sư muội, có lẽ gọi nàng là sư điệt rồi.”

Mắt Bách Hợp nhìn chằm chằm vào đan dược đang dần dần hình thành trong đỉnh lô, nhìn bên trên đan dược bởi vì hấp thụ linh khí mà chậm rãi hiện lên đường vân màu vàng, nghe được lời nói tràn đầy khinh thường của Lạc Thần, nhịn không được nhếch khóe miệng, nở nụ cười.

“Đại sư huynh, sao muội lại không biết sư tôn từng thu qua một người đệ tử nha?” Trần Uyển Đường nghe thấy Lạc Thần cũng nhớ rõ cái người tên là Nhạc Bách Hợp, giống như có chút ít ghen ghét: “Chẳng lẽ Đại sư huynh ưa thích nàng sao? Nếu không thế nào nhớ rõ ràng như vậy nha?”

“Tiểu Hải Đường đừng vội nói bậy! Sao ta sẽ thích nàng ta chứ! Ta cùng nàng ta tài năng bất đồng, không cùng tu vi, sư tôn hi vọng ta có thể tại trong vòng mười năm đột phá Kim Đan, mà Nhạc Bách Hợp này một đời có thể đột phá Trúc Cơ đã không tệ, sao ta lại thích nàng ta được?” Lạc Thần như là rất sợ Trần Uyển Đường hiểu lầm, giải thích hai câu: “Ngày đó sư tôn thấy nàng ta mất đi cha mẹ thật sự đáng thương, thu làm đệ tử ký danh mà thôi, sư tôn là người bận rộn, cũng không có thời gian giáo công pháp khẩu quyết, bởi vậy liền để cho ta thỉnh thoảng rảnh rỗi chỉ điểm nàng một chút, đáng tiếc người này gỗ mục không thể điêu, đường ngay không đi, chuyên đi đường mòn cạnh suối. Hơn sáu mươi năm trước ta từng qua điện Thiên Hương xem nàng một lần, vì mấy liều Tích Cốc đan mà cãi lộn không ngớt cùng đệ tử trong điện, thật sự mất đi khí phách đệ tử sư tôn, ta có lòng đề điểm nàng ta hai câu. Đan dược này dùng phải tránh không thể ăn nhiều, bản thân tu luyện mới là chính đồ, dựa vào công phu tà đạo, pháp lực có tăng lên, nhưng thủy chung khó thành châu báu, sợ là dược liệu đầy đủ, cả đời này tối đa đứng ở Trúc Cơ trung kỳ, ta xem khó tiến thêm nữa rồi.”

Lạc Thần phê bình một phen, Trần Uyển Đường nghe được lời này của hắn, như là có chút vui thích, giọng nói vừa mới phiền muộn đều trở nên có chút vui sướng hoạt bát đứng lên:

“Sư huynh đề điểm vài câu cũng là vì tốt cho nàng, nàng ta không nghe lão nhân nói. Ăn thiệt thòi trước mắt, sư huynh, Đường nhi nghe lời huynh nói, hì hì!”

“Muội khác nàng ta, muội là đệ tử sư tôn thu dưới gối, nàng ta tối đa là ký danh mà thôi, ta chỉ nói hai câu, nếu như nàng nghe được. Cả đời tự nhiên hưởng thụ vô cùng, nếu là nghe không được, chết cũng trách không được người bên ngoài, vẫn làTiểu Hải Đường nghe lời nhất!” Lạc Thần khen ngợi nàng hai câu, Trần Uyển Đường liền ‘Hắc hắc’ nở nụ cười hai tiếng, Tô Minh cũng đi theo nịnh nọt cười:

“Lời hay nhất mùa đông ấm, đáng tiếc Nhạc sư điệt không hiểu đạo lý này.”

“Mặc kệ nàng ta hiểu hay không, chỉ có thể thương ngày đó Nhạc trưởng lão thiên tư xuất chúng, ngược lại là dưỡng ra một đứa con gái như vậy.” Lạc Thần nói đến chỗ này, như là không kiên nhẫn nói cái đề tài này rồi. Phất phất tay: “Tốt rồi. Không đề cập tới nàng ta nữa, động phủ tại đây đã là nàng ở, sáu bảy mươi năm qua lại không thay đổi, có lẽ là nàng không có tọa hóa. Chỉ sợ cũng không dùng được địa phương tốt như vậy! Nhưng tài nguyên tốt như vậy tông môn ở trong, lại bị một cái đệ tử ngũ linh căn chiếm cứ lâu như thế. Nhìn tình huống động phủ thực tế trong tông môn, ta vẫn sẽ hồi báo một tiếng cùng sư tôn, để cho lão nhân gia tra rõ một phen rồi, không thể để động phủ đệ tử thiên tư vô cùng hôm nay chưa đủ, địa điểm tốt như vậy, ngược lại lãng phí đưa cho người không có tác dụng gì.” Nói đến chỗ này, Lạc Thần dừng một chút:

“Chúng ta đi vào trước đi!”

Hắn vừa mới nói xong, mấy người gỡ cái cửa động ngăn cấm đơn giản, liền xông vào.

Ngày đó động phủ bên này người ở thưa thớt, lại ven vị trí tông môn, đã không có linh mạch gì, cũng không có bao nhiêu linh khí, vị trí vắng vẻ, bình thường đệ tử tông môn cũng sẽ không tùy tiện tới, Bách Hợp ở bên đây ngây người 70 năm, còn chưa bao giờ gặp đệ tử khác trong tông quấy rầy, chính nàng đối với trận pháp cấm chế cũng không tinh thông, bởi vậy trong thời gian cái vài thập niên cô không có bố trí cấm chế phức tạp gì, lúc này ngược lại là bị mấy người đơn giản phá cấm chế.

Bách Hợp yên tĩnh ngồi ở trong phòng luyện đan, năm sáu hạt đan dược quay tròn chuyển động trong đỉnh, đại lượng linh khí chậm rãi bị thu vào trong nội đan, cô cũng ngừng động tác Luyện Thể Thuật, cái linh khí kia bị đan dược thu sạch sẽ, mặt ngoài thân đan hiện lên một tầng đường vân màu vàng, tay cô vung lên, nắp đỉnh bay lên, mấy hạt kim vân đan dược tràn đầy linh khí bay vào trong lòng bàn tay cô, cô liền thuận tay ném vào túi đại linh thú treo bên trong ở bên hông, bầy ong bên trong vốn yên tĩnh lại là một hồi bạo động, tham lam xé ăn sạch sẽ mấy hạt đan dược, trong phòng đã không có Bách Hợp hấp dẫn linh khí, mấy hạt đan dược để trên cái bàn nhỏ, ngoại trừ vài phần linh lực lưu lại đỉnh lò nhưng, linh khí vừa mới nồng đậm lập tức liền tán hơn phân nửa.

“Ồ?” Gian phòng động phủ này vô cùng nhỏ hẹp, chẳng qua vốn là ban đầu một người đệ tử bình thường trong nội môn khai tích sở dụng, ngày đó thích hợp với Nhạc Bách Hợp một nữ nhi đơn độc ở, tự nhiên là dư xài, nhưng bên trong cũng không phải vô cùng rộng rãi, bên ngoài mấy người kia phá cấm chế xông vào bên trong, rất nhanh liền phát hiện tình huống linh khí dị biến bên này.

“Linh khí vừa rồi còn nồng đậm, sao mới trong chốc lát, liền không có linh khí rồi hả?” Người nói chuyện là Tô Minh, Lạc Thần đang muốn mở miệng, Bách Hợp đứng lên đi ra, đem tinh thần lực của mình phân thành bốn cổ thả ra ngoài, bên ngoài truyền đến vài tiếng kêu rên, mấy người kia căn bản không nghĩ tới Bách Hợp còn sống ở trong động phủ, coi như là đoán được cô còn sống, cũng không nghĩ tới thực lực của cô đạt tới Kim Đan kỳ, trúng công kích của tinh thần lực, đều kêu lên thảm thiết, lòng bàn tay Bách Hợp thả ra một cái Ngũ Lôi chú, triệu đi ra Lôi Điện vạch phá bóng tối động phủ rơi vào trên người bốn người này, lập tức Lôi Điện đại tác, bốn phía một cỗ mùi vị truyền ra, lúc Tô Minh chứng kiến Lôi Quang, một mặt trong miệng hô hào không tốt, một mặt muốn lui, lại không còn kịp rồi, mấy người đồng thời phát ra âm thanh thảm thiết, một mặt hăng hái lui ra ngoài, mỗi người che ngực nhổ máu ra ngoài.

“Vị sư tỷ hoặc là sư huynh nào? Tại hạ Lạc Thần, là đại đệ tử thân truyền của Liễu tông chủ”Lúc này Bách Hợp đối với Lạc Thần hoàn toàn không có hảo cảm, quả nhiên trong đầu nguyên chủ Lạc Thần tốt đẹp là do nàng tưởng tượng ra, sau khi mình tiếp xúc thì phát hiện người này lòng dạ thật sự hẹp hòi, không thiện lương giống như nguyên chủ nghĩ.

Lại để cho Bách Hợp cảm thấy có chút châm chọc, là vài thập niên trước trong lúc mình vô tình đòi hỏi tích cốc đan điện Thiên Hương, tình cảnh từng vô tình gặp qua hắn một lần, một món đồ nhỏ như vậy, cho tới bây giờ hắn còn nhớ mãi không quên, cho dù là hắn đã quên sạch Nhạc Bách Hợp này, nhưng lúc ấy chính mình cự tuyệt không ăn tích cốc đan hắn mời hắn còn nhớ trong lòng, mức độ hẹp hòi như thế, cũng thật sự là để cho người ta không thể tưởng tượng rồi.

Huống chi lúc ấy cô cũng không phải là có chủ tâm không nghe ý kiến Lạc Thần, thật sự chỉ là bởi vì Lạc Thần đề ý kiến chỉ là lý luận suông mà thôi, chính thức áp dụng nhưng căn bản vô dụng. Ngày đó cô một cái đệ tử ngũ linh căn Luyện Khí kỳ, nếu không phải ăn Tích Cốc đan, tình huống chính mình ở trong tông môn gian nan như thế nào, muốn chén cơm ăn đều bị người đối xử lạnh nhạt, không ăn Tích Cốc đan, sao có thể đến Trúc Cơ kỳ? Lạc Thần cũng biết rõ mình chỉ là một cái đệ tử ký danh, đồ phúc lợi tông chủ mà cô nửa điểm cũng không được dính vào, bằng thiên tư như cô, chỉ đơn giản cố gắng thì như thế nào đạt tới Trúc Cơ kỳ? Ngày đó lời nói của hắn ngược lại là nói nghe hay lắm, lại mặc kệ toàn bộ tình huống thật sự như thế nào, một cái chuyện nhỏ như vậy, hắn cũng bởi vì mình tranh luận mà nhớ cho tới bây giờ, lòng dạ như vậy, so ra thì còn kém hơn nguyên chủ.

Bách Hợp không nhanh không chậm bước ra khỏi động phủ, lúc này ngoài động phủ ba người nâng đỡ lần nhau, khóe miệng vạt áo trước ngực Lạc Thần tràn đầy vết máu,  dốc sức liều mạng móc đan dược ra nhét vào trong miệng, một bên sắc mặt Trần Uyển Đường vàng như giấy, hiển nhiên đã ăn đan dược, lúc này ngồi xếp bằng dưới đất, lúc Bách Hợp đi ra, chỉ có đệ tử áo lam khuôn mặt hơi lạ lẫm một chút ít lúc này nôn ra máu, thở hổn hển, bộ dạng vịn một bộ ngực bị thương không nhẹ.

“Vừa rồi nghe một lời Lạc sư huynh, thật đúng là như thể hồ quán đính*( thành ngữ mang ý ngĩa thức tỉnh), chỉ là tiểu muội thật sự không biết, ngày đó trong điện Thiên Hương trong lúc vô tình nghe huynh nói một buổi, đọc sách hơn mười năm. Hôm nay cũng đã nghe Lạc sư huynh nói đan dược thủy chung chỉ là bàng môn tả đạo, không biết vì sao hôm nay sư huynh lại điên cuồng nuốt những đồ vật bàng môn tả đạo này không ngừng?” Bách Hợp từ trong động đi ra l, hé mắt.

Cô bế quan đã hơn sáu mươi năm, hơn sáu mươi năm này ở bên trong động phủ cô còn chưa bao giờ bước ra một bước, đột nhiên lại thấy ánh mặt trời, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người cô, nghe được tiếng nói của cô, chính vẻ mặt vẻ thống khổ của Tô Minh vô ý thức ngẩng đầu lên, nguyên bản tay Lạc Thần nhét dược dừng tại giữ không trung, ngửa đầu nhìn hướng bên này, chỉ thấy thân ảnh một người mặc cung trang màu lam nhạt từ trong động phủ chậm rãi đi ra, xiêm y ngắn một chút, lộ ra một đôi mắt cá chân ở bên ngoài, đôi chân trần tự như bạch ngọc, đi đi lại lại bước liên tục giống như hoa.

Lạc Thần theo cái chân kia hướng lên trên xem, liền gặp được một đầu tóc dài đen mượt rối tung, thiếu nữ lãnh đạm từ trong động phủ chậm rãi đi ra. Lờ mờ cảm giác dung mạo thiếu nữ có vài phần quen thuộc, giống như là đã từng gặp tại nơi nào đó, khuôn mặt cô xinh xắn, duy chỉ có một đôi mắt vô cùng phi phàm, dài nhỏ đen bóng, lông mi cuốn lại vểnh lên, làn da có chút quá mức tái nhợt, giống như nước hồ sâu. Hai mắt trong trẻo nhưng thần sắc lạnh lùng làm nổi bật nét chính, khuôn mặt thiếu nữ vốn chỉ xinh đẹp bảy tám phần bỗng chốc mang lại công hiệu mười phần.

Ánh mắt lưu chuyển lúc nhìn như chiếu sáng, cái loại quạnh quẽ này làm cho người không dám nhìn thẳng, nhưng lại nhịn không được muốn liếc mắt nhìn lại.

Mặt này giống như là đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lúc ấy gặp, rõ ràng cô lại không phải bộ dáng này, Lạc Thần thở phì phò, Trần Uyển Đường ở một bên bị đánh đến nhắm hai mắt lại lúc này từ từ mở mắt ra, lúc nhìn thấy Bách Hợp trong mắt hiện lên một vẻ kinh diễm, lập tức vô ý thức ánh mắt rơi xuống mặt Lạc Thần, nhìn thấy Lạc Thần nhìn chằm chằm vào Bách Hợp mắt không rời, nàng ta cắn cắn bờ môi, nhịn không được ho một tiếng, lúc này Lạc Thần mới như là hồi phục thần trí, ân cần nhìn nàng một cái, trong mắt Trần Uyển Đường tuôn ra có chút nước mắt ủy khuất, cắn răng, ngăn nước mắt chảy xuống, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.