Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 849: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (18)



Kiểu này không giống như là áo gấm về nhà, ngược lại như là nghèo túng trở về, còn dùng đến túi càn khôn cấp thấp, tính cách Lạc Thần lãnh đạm, nhưng lúc này chứng kiến tình cảnh này của Bách Hợp, lại hận không thể ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Nhạc sư muội, nhiều năm không thấy, ngươi rời tông đã lâu, lại chưa về, tài nguyên động phủ trong tông gần đây eo hẹp, Tiểu Hải đường Tiểu sư muội đã đạt đến tình trạng Trúc Cơ hậu kỳ Đại viên mãn, theo như quy củ, ở trong tông môn nói chuyện theo thực lực, ngươi không ở, động phủ này do sư tôn làm chủ, phân cho cô.” lúc Lạc Thần đối mặt với nguyên chủ, ít khi nói ra một chuỗi lời như vậy, lúc này hắn nói xong lời này, ánh mắt lộ ra vài phần châm chọc, vậy mà lại hiếm thấy nở nụ cười một tiếng đối với Bách Hợp:

“Ah, không đúng, hôm nay đã không nên bảo ngươi Nhạc sư muội rồi, sáu năm trước ta đã tiến giai đến Kim Đan kỳ, hôm nay đã là một trong trưởng lão ở bên trong Kiếm Tông, dựa theo quy củ tông môn, hôm nay nên gọi ngươi một tiếng sư điệt rồi. Không biết sư điệt đối với lời nói của ta, còn có cái dị nghị gì?”

Mặc dù tính tình Lạc Thần lạnh, mà ngày đó Bách Hợp làm nhục nhã hắn chịu được qua nhưng vẫn nhớ kỹ bên trong, nhiều năm như vậy, thời khắc không dám quên, lúc này luôn cảm giác mình hãnh diện rồi, trước mặt Bách Hợp cũng lộ ra thêm vài phần thần thái hung hăng càn quấy tự đắc, hai chân Bách Hợp chậm rãi rơi xuống đấy, nhìn thoáng qua tình cảnh chung quanh, không có để ý Lạc Thần, Lạc Thần nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong mắt hiện lên vài phần thẹn quá hoá giận:

“Tự tiện xông vào động phủ người khác, ở trong tông môn xem là tối kỵ, ngươi rời tông nhiều năm chưa có trở về, trong mắt còn có môn phái này hay không? Sau đó theo ta đi gặp sư tôn...”

Bách Hợp nghe hắn mở miệng nói chuyện, trong mắt lộ ra vài phần mỉa mai ra, trong lòng cười lạnh hai tiếng. Lúc này Lạc Thần ở trước mặt cô giống như là một con kiến, đơn giản có thể bóp chết hắn, ngày đó mấy người kia tự tiện xông vào động phủ, lúc ấy Bách Hợp đã đạt đến tu vị Kim Đan sơ kỳ. Mà lúc Bách Hợp biết rõ đạo lý súng bắn chim đầu đàn, bởi vậy là lúc ấy đánh mặt Lạc Thần, cũng cũng không có chân chính nói ra thực lực mình là Kim Đan kỳ, ngược lại chỉ nói mình là Trúc Cơ hậu kỳ.

Hôm nay cô đã đạt đến Nguyên Anh kỳ. Lạc Thần chỉ sợ còn không biết cô sớm cũng đã bước vào Kim Đan, chỉ coi cô vẫn là cái đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này bắt đầu nổi lên bài sư thúc ở trước mặt mình, Bách Hợp chứng kiến thái độ hắn lạnh như băng, nhịn không được cười hai tiếng, thâm ý vị trường mà nói:

“Xác thực là muốn gặp Tông chủ đấy, nhưng mà tự tiện xông vào động phủ người khác, không nhất định là ta mới đúng. Ta nhớ được cái tòa động phủ này từ đầu đến cuối vẫn luôn là ta đấy, sợ là tông môn cần ta dời cũng nên thay ta tìm kiếm một tòa động phủ khác mới đúng, ngược lại ta muốn hỏi hỏi tông chủ, hôm nay an bài ta đến nơi nào?”

“Chỉ người tài mới có, ta cũng không muốn nói nhảm nhiều lời cùng ngươi, ngươi cách tông nhiều năm. Không biết lễ phép, thấy sư tôn thì sẽ rõ.” Nhìn Bách Hợp lúc này vẫn là một bộ dáng không gợn sóng sợ hãi như vậy, trong lòng Lạc Thần ẩn ẩn cảm thấy bất an, không nhìn ra tu vị Bách Hợp, tình huống giống như đúc hơn hai mươi năm trước hắn ở động phủ này bị Bách Hợp đuổi đi, không có đạt tới khoái cảm mình muốn trả thù như trong tưởng tượng, lại để cho Lạc Thần thêm buồn bực, trước khi Bách Hợp rơi xuống đất hắn đã phóng ra truyền âm phù, vài chục năm trước hắn bị thụ một kích Ngũ Lôi chú của Bách Hợp. Hắn dưỡng thành thói quen mang theo truyền âm phù tùy thân. Lúc này Lạc Thần nói dứt lời, người Kiếm Tông nhanh chóng chạy đến, nói là tông chủ biết được con gái Nhạc trưởng lão ngày xưa trở về, thỉnh cô và Lạc Thần tiến đến đại điện ngọn núi Kiếm Tông một chuyến..

Bách Hợp chú ý tới, vị tu sĩ truyền lời này xưng hô với mình là con gái Nhạc trưởng lão Kiếm Tông ngày xưa. Mà cũng không phải là đệ tử của hắn, tuy nói Bách Hợp cũng không có thèm làm cái gọi là đồ đệ tông chủ, thế nhưng mà vị tông chủ kia không thể chờ đợi được muốn đuổi cô ra khỏi môn hạ.

Nghe được tông chủ cho gọi, Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, tay vung lên lấy ra phi hành pháp khí thuyền Ngọc Bích của mình, một tay ôm eo Trần Uyển Đường, cũng không quay đầu lại quay người dẫn pháp lực vào pháp khí, hóa thành một đạo màu xanh biếc, nhanh chóng phóng đi. Đến phiên Bách Hợp, Bách Hợp lấy ra phi hành pháp khí bình thường của mình lúc Kim Đan kỳ ngày trước đổi ở chân núi, nhảy lên, tu sĩ truyền lệnh kia thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt, đã thấy Bách Hợp nhảy lên, tuy nói pháp khí thấp nhưng pháp lực cô tinh thuần, pháp lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhất quán truyền thụ vào, thuyền nhỏ bình thường ‘Vèo’ một tiếng liền không có bóng dáng, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn thuyền Ngọc Bích của Lạc Thần, tu sĩ kia lại càng hoảng sợ, cũng nhanh chóng quay đầu đi theo cùng.

Đi vào chủ điện Kiếm Tông, lúc này trong tòa đại điện mây mù lượn lờ trưởng lão Tiên phong Đạo cốt các phái đã ngồi đầy, lúc Bách Hợp nhảy xuống khỏi pháp khí, mấy người trong điện đang nâng linh trà nói chuyện, cô từ khi cực nhỏ sau khi cha mẹ nguyên chủ qua đời đã gặp mặt sư tôn, Tông Chủ Kiếm Tông mặc áo bào xanh, ngồi ở chủ vị đại điện, thần sắc không giận tự uy.

Tông chủ Kiếm Tông đã có hơn chín trăm tuổi, thực lực của lão ở Nguyên Anh sơ kỳ, nếu ở trong thời gian trăm năm nữa lão không tiến một bước thì phải gặp tọa hóa, tông chủ Kiếm Tông biết điểm này và cũng rõ mình cả đời vô vọng tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, bởi vậy những năm gần đây chuyên tâm quản lý tục vụ ở trong Kiếm Tông, danh vọng bên trong Kiếm Tông khá cao.

Lão nhìn qua ước chừng như nam tử trung niên 30 tuổi, thân hình cao lớn, biểu lộ ôn hòa, nói chuyện ngẫu nhiên lại lộ ra vài phần khôn khéo cùng tỉnh táo, lúc nghe được động tĩnh bên ngoài, lão đang chuẩn bị uống trà  thì ngừng lại, ngẩng đầu lên thấy Bách Hợp thu phi hành pháp khí tiến đến hướng đại điện, tông chủ Kiếm Tông ngẩn ngơ, trong mắt xẹt qua vài phần không thích cực nhanh, lập tức khóe miệng lại nhếch lên.

Sau khi Bách Hợp tiến điện, bên ngoài hai người Lạc Thần và Trần Uyển Đường mới đến, Lạc Thần phát hiện Bách Hợp đến sớm hơn mình,  khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng bên trên lộ ra vài phần nghi hoặc cùng với lửa giận, hắn sải bước hướng vào trong điện, nhìn thấy tông chủ đi trước thi lễ một cái:

“Đệ tử Lạc Thần, bái kiến sư tôn. Sư tôn, Nhạc Bách Hợp...”

Lạc Thần hơn hai mươi năm trước thực sự không thể bằng Liễu Nhất Sơn đấy, trên thực tế lão đã nhận ra bộ dáng Bách Hợp là đệ tử mình ký danh của lão, trong thời gian gần một trăm năm lão chưa thấy qua Nhạc Bách Hợp vài lần, cũng chưa bao giờ chỉ điểm qua công pháp khẩu quyết gì cho nàng, thế nhưng mà Liễu Nhất Sơn khôn hơn Lạc Thần nhiều lắm, không có nhận ra người nhưng mặt ngoài lão không lộ ra chút nào, hơn nữa lão vừa mới được biết tin tức Bách Hợp trở lại tông, lại phái đệ tử tiến đến triệu hoán cô đến đây, lúc này nữ đệ tử xuất hiện ở ngoài điện, ngoại trừ Bách Hợp tự nhiên không có những người khác.

“Không cần nhiều lời, trong lòng vi sư hiểu rõ!” Liễu Nhất Sơn thấy được lửa giận trong mắt Lạc Thần, nhưng lão vẫn cắt đứt lời nói của đệ tử, Lạc Thần là đệ tử lão đắc ý nhất cả đời này, trong giới Tu Tiên vô cùng chú ý truyền thừa, trong đó quan hệ thầy trò càng thêm tin cậy thân cận hơn phụ tử, người đệ tử này là lão bỏ ra rất nhiều tâm huyết nuôi lớn đấy, tính cách Lạc Thần như thế nào thì trong lòng Liễu Nhất Sơn cũng tinh tường, đối với Bách Hợp hơn hai mươi năm trước dám ức hiếp hắn thì Liễu Nhất Sơn đã rất không thích, dù trong lòng không thích nhưng mặt ngoài Liễu Nhất Sơn không lộ ra chút nào, lão chuẩn bị trong thời gian trăm năm này hết sức tìm kiếm một ít đan dược có thể gia tăng tuổi thọ, nếu có thể sống lâu hơn trăm năm, lãosẽ nghĩ biện pháp nâng cao thực lực đệ tử duy nhất chính của mình tăng lên tới Nguyên Anh kỳ, lại truyền vị trí Tông chủ cho hắn.

Sau này Lạc Thần muốn làm tông chủ làm người đại sự, hỉ nộ không cần lộ ra, huống chi hắn có một số việc còn không biết, hắn nói không thích Bách Hợp, phương pháp muốn thay hắn hả giận còn nhiều, lúc này không cần phải trước mặt chư vị trưởng lão, lại để người cho rằng hành vi Lạc Thần quá mức xúc động, không thể trọng dụng.

“Nhạc Bách Hợp?” Liễu Nhất Sơn đánh giá Bách Hợp vài lần, theo tu vị lão, lúc này mơ hồ cảm giác được Bách Hợp thực sự không phải là tu vị chỉ tới Trúc Cơ kỳ như ngày đó trong miệng Lạc Thần nói, nguyên nhân Bách Hợp tu luyện Đạo Đức Kinh, lúc này linh khí bên trong, đã ẩn tàng khí tức Nguyên Anh kỳ, tuy nói Liễu Nhất Sơn tiến giai Nguyên Anh sớm hơn cô, nhưng luận pháp lực Liễu Nhất Sơn lại không tinh thuần bằng cô, hơn nữa Liễu Nhất Sơn cũng không phải là Nguyên Anh trung kỳ cao hơn cô một giai, bởi vậy không nhìn ra tình trạng cụ thể tu vị cô đến chỗ nào, nhưng bản năng Liễu Nhất Sơn lại cảm thấy có chút không đúng, trong mắt của lão có vẻ nghi hoặc chợt lóe lên, đang muốn thăm dò một phen, Bách Hợp lại không chờ hắn há mồm, liền trực tiếp mở miệng đặt câu hỏi:

“Đệ tử hơn hai mươi năm trước đột phá Kim Đan kỳ, bởi vậy ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, thế cho nên lúc này mới trở về tông môn, lại phát hiện động phủ đệ tử ở đã bị người khác chiếm lĩnh, không biết chuyện gì xảy ra?”

“Việc này ở trong tông môn đều có an bài.” Liễu Nhất Sơn thân là tông chủ Kiếm Tông, từ khi tiến vào Nguyên Anh kỳ luôn được người tôn kính, hôm nay cô chỉ là đệ tử ký danh bình thường mà thôi, lúc trước tư chất ngũ linh căn rác rưởi như vậy, lão nhìn đều không muốn nhìn một cái phế vật, lúc tiến điện lại không khấu không bái mình thì cũng thôi, thậm chí trên mặt trong mắt chút vẻ cung kính cũng không có, tiến điện không có hỏi qua mình sư tôn ngày xưa một tiếng, ngược lại bắt đầu chất vấn động phủ thuộc sở hữu quyền mình, mà thần thái ngữ khí khiến Liễu Nhất Sơn không vui, lúc này bị câu hỏi của Bách Hợp đánh tan sự nghi hoặc trong lòng của lão, ánh mắt lão lộ ra vẻ không thích, vui vẻ bên khóe miệng đều thu lại

Liễu Nhất Sơn nói để cho trên mặt Lạc Thần và Trần Uyển Đường đều lộ ra sắc mặt vui mừng, Bách Hợp lại thò tay gõ gõ ống tay áo mình, hỏi một câu: “An bài cái gì?”

Cô không chừng mực như vậy, nếu như đệ tử bình thường nghe được tông chủ thì sẽ thức thời không hỏi lại, nhưng hết lần này tới lần khác cô không cảm thấy được mà còn truy vấn, sắc mặt Liễu Nhất Sơn hoàn toàn âm trầm xuống, lúc này trưởng lão bốn phía ngồi giống như biến thành Bồ Tát, bưng chén trà trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười cũng không nói chuyện, phảng phất như không thấy được tình cảnh trong điện.