Trò hay này để Bách Hợp chiếm được khá nhiều tin tức, cô ngồi trong bụi cây, nghe bên ngoài trừ thân thể hai người kia va chạm ra, thỉnh thoảng thốt ra vài câu đối thoại thưa thớt, mãi đến khi vũ hội sắp kết thúc, lúc có người hầu quý tộc qua chuẩn bị ngựa xe rời đi, hai người này mới lưu luyến không rời buông ra, Brian mặc quần áo, còn Anna thì hai chân mở rộng nằm trên mặt đất thở hổn hển híp hai mắt lại.
“Lời em nói, anh sẽ suy nghĩ.” Brian nhìn thấy giữa hai chân cô có vết đỏ sẫm, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, gã nói một câu cam đoan, cách đó không xa kỵ sĩ thiếp thân của đại giáo chủ Andrew gọi Brian, gã khoác áo giáp vào người, thân hình như chim ưng nhảy lên, đẩy cây tùng rồi vọt ra ngoài.
Vừa lúc gã giẫm vào làn váy trắng của Bách Hợp, nếu không phải cô đã co chân lại một chút, sợ rằng đã giẫm lên người cô.
Phía sau Anna vẫn chưa rời đi, Bách Hợp không thể gây ra tiếng động quá lớn, cô nhìn làn váy mình in lại nửa vết chân, rất nhanh đã không thấy bóng dáng Brian, trong không khí lưu lại mùi vị kỳ lạ sau khi hai người hoan hảo, Anna nửa thân trần nằm trên mặt đất không thèm quan tâm vẫn mở rộng hai chân của cô ta, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu, thật lâu sau cô ta mới lười biếng ngồi dậy, kéo quần áo xuống, cô ta tháo xuống hai mảnh lá cây rơi trên chân, cũng dọn dẹp nơi mình nằm khi nãy một chút, lập tức thu lá cây vào, cuối cùng vô cùng cẩn thận giẫm trên dấu chân Brian lưu lại, cũng để lại một dấu chân trên làn váy của Bách Hợp, rời đi mất.
Đợi khi cô ta đã đi xa. Qua một lúc lâu, Bách Hợp mới đứng lên, cô di chuyển ra xa khỏi bụi cây tùng, rồi mới từ từ đứng lên.
Thời gian Brian và Anna tư tình đã qua rất lâu, lúc này vũ hội đã bước vào hồi kết, Bách Hợp phủi sạch lá cây và mảnh cỏ vụn trên người, chỉnh sửa lại quần áo, cô chà lòng bàn chân bùn đất vào một bên bồn hoa, trừ làn váy có vết chân, thì trông cô có vẻ như chưa từng núp trong bụi cây tùng.
Lúc hai vợ chồng bá tước Roman đến vũ hội thì đã rất trễ, đến trước khi Bách Hợp trở về vũ hội. Bởi vậy hai vợ chồng không thấy cô, lúc này tiệc tối sắp kết thúc, hai vợ chồng vẫn không rời đi, cho dù ở đây rất nhiều người không thân thiết với hai vợ chồng nhà giàu mới nổi này nhưng hai người vẫn đứng giữa vũ hội. Lúc nhìn thấy Bách Hợp vào, ánh mắt phu nhân Roman sáng lên, bước đến:
“Chuyện gì vậy? Con đã đi đâu? Con yêu, con nên giới thiệu chúng ta với công tước Artturi mới đúng chứ. Con nhìn xem, bởi vì con đi đâu mất, nên hỏng hết mọi chuyện rồi!”
Hai vợ chồng vốn chỉ là tử tước (nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước), thân phận địa vị thực sự quá thấp, nếu không phải lúc trước nhờ nguyên chủ nên được hoàng đế bệ hạ phá lệ đề bạt thành bá tước, e rằng bọn họ không thể bảo toàn dài lâu. Hai vợ chồng này rất bức thiết muốn chứng minh sự tồn tại của mình, bọn họ khát vọng được dung nhập vào xã hội thượng lưu chân chính, bọn họ khát vọng được quý tộc thế gia tiếp nhận, chỉ tiếc ở đây hoàn toàn không ai để ý đến bọn họ.
Chuyến này vì Bách Hợp và Artturi đã từng ước hẹn với nhau, lần này vì Artturi vào đế đô chỉ ước hẹn duy nhất với con gái của hai người, nên hai người này cũng được mời đến vũ hội, đáng tiếc vì Bách Hợp không ở đây, nên không ai để ý đến bọn họ, hai người không thể bợ đỡ Artturi, tất cả sự tráng lệ này lại khiến bọn họ cảm thấy mê muội, lúc này tiệc tối sắp kết thúc, hai người không muốn rời đi, nên phát tiết oán khí lên Bách Hợp, hiển nhiên phải trách cứ cô.
Lúc này Bách Hợp còn đang suy nghĩ chuyện Anna, hiển nhiên Anna cũng không phải nữ nô bình thường, tâm tư cô ta cẩn thận, hơn nữa vô cùng thông minh, cô ta biết cách hưởng thụ sự vui thích của thân thể, biết lợi dụng cơ thể để một người đàn ông khuất phục. Rõ ràng Brian đã thật sự mê luyến cô ta sau cuộc phong lưu, cô ta có ác ý với cô, loại ác ý này không phải là hận, mà đơn thuần chỉ là không muốn cô sống.
Cô nhớ đến lời Anna, giữa mình và cô ta chỉ có một người được sống, lời này nghe như có huyền cơ. Lúc Anna rời đi đã xử lý mọi việc vô cùng cẩn thận, cô ta biết cách che giấu, hơn nữa mỗi một bước đi đều cố ý giẫm lên bước của Brian, Bách Hợp đã kiểm tra vết chân trên váy mình, cái vết kia không hề sai chút nào, vết chân cô ta được che giấu hoàn mỹ dưới vết chân của Brian, nếu không phải mình tận mắt thấy, sợ rằng sẽ hoàn toàn không nhận ra trong rừng bạch dương từng có hai người ở đó.
Mục đích của Anna khả nghi, cô ta nói Artturi là mục tiêu của cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không hề có tình yêu với Artturi, ngược lại như thợ săn muốn chinh phục con mồi, mặc dù Bách Hợp hoàn toàn không tin một người đàn ông như Artturi sẽ là một con mồi, Anna này có vấn đề, ngôn hành cử chỉ của cô ta không phải là một nữ đầy tớ, giác quan thứ sáu của cô khá chính xác, Anna này vô cùng có khả năng là tâm nguyện quan trọng nhất của nguyên chủ, dựa vào việc đêm nay cô ta nói không cho cô sống sót, gần như Bách Hợp có thể kết luận điều này.
Nhìn thấy cô không nói gì, phu nhân Roman có chút không vui nhéo cô một cái, sắc mặt trầm xuống: “Hey, con đang suy nghĩ gì đấy? Mẹ nói chuyện với con, chẳng lẽ con không nghe sao?”
Bách Hợp bị đau nên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn phu nhân Roman, cô híp mắt lại, ánh mắt lộ ra lãnh đạm, dáng vẻ này dọa phu nhân Roman một trận, bà ta vô ý thức lui về phía sau hai bước, đang muốn nói, giọng nói Andrew đã truyền đến:
“Bá tước phu nhân, ta và tiểu thư Roman còn có chút sự vụ trong thần điện cần thương nghị, ta có thể nói chuyện riêng với cô bé được không?”
Phu nhân Roman đang muốn quở trách thì thoáng chốc cứng mặt, bà ta nhìn thấy đại giáo chủ Andrew ôn hòa, đôi mắt kia khiến bà ta không dám nhìn thẳng.
Nhân vật như đại giáo chủ sẽ không bao giờ nói chuyện với phu nhân Roman luôn dựa vào con gái để được vinh dự như vậy, phu nhân Roman bị ông ta nhìn, bản năng hơi chột dạ trong lòng, bà ta gật đầu, trơ mắt nhìn Andrew dẫn Bách Hợp đi, Artturi dựa vào một cây đại thụ cạnh cửa, không biết nhìn qua bên này đã bao lâu, đại giáo chủ Andrew dẫn Bách Hợp rời khỏi tầm mắt vợ chồng Roman, lúc này mới buông tay Bách Hợp, cười sâu xa với Artturi, bỏ lại một câu: “Ta về thần điện trước.”
Cô và Andrew đi cùng nhau, lúc này lại bị Andrew ném cho Artturi, trong lòng Bách Hợp hơi không vui, đang muốn gọi vị đại giáo chủ này lại, Artturi đã nhẹ nhàng kéo tay cô, thuận tay ôm cô vào lòng.
Cơ thể cao to của anh tựa như ngăn cản toàn bộ gió đêm, Bách Hợp chỉ mặc một bộ tế phục hơi mỏng phần lưng kề sát Artturi, nút áo của trang phụ săn kỵ trên người anh cọ xát vào bộ sa mỏng của cô, Bách Hợp muốn giãy giụa, hai tay anh ôm eo cô, một bàn tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vỗ về nơi cô vừa bị phu nhân Roman nhéo, Bách Hợp cố gắng muốn cách xa anh, nhưng rõ ràng thấy anh không hề sử dụng khí lực, nhưng lại khiến cô không thể giãy giụa được, hoàn toàn không thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Thần điện đã bán em cho tôi, nữ sĩ, sao em có thể chạy thoát được chứ?” Giọng nói anh nhẹ vô cùng, hơn nữa đầu tựa vào gáy Bách Hợp, hơi thở phảng phất bên tai Bách Hợp, khiến phía sau lưng cô nổi da gà.
Sự thân cận như vậy, Bách Hợp hoàn toàn không thể giãy giụa, ngược lại càng vùng vẫy, Artturi càng ôm chặt, cuối cùng hai tay anh để cùng một chỗ, khiến cô không thể thoát ra, Bách Hợp chống lên tay anh, nỗ lực thẳng lưng, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể cách xa anh, hình như cảm giác bất lực về trí lực và vũ lực này đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, thậm chí cô không biết tại sao, đối với cái ôm thân mật của Artturi dù cảm thấy quá mức thân mật, nhưng lại không hề phản cảm.
“Đại nhân, ngài quá thất lễ rồi đấy, thần điện cũng không thể đại diện cho bản thân tôi, đại giáo chủ quyết định, cũng không có nghĩa là tôi muốn vậy.” Cô nhắc nhở một câu, nhưng hình như Artturi không nghe thấy, bờ môi anh vẫn như ẩn như hiện dao động bên tai Bách Hợp, dường như không chạm vào, nhưng hơi thở làm tóc mai cô lay động, nhưng cũng hình như chạm vào rồi, một cảm giác ngứa nhẹ trào dâng lên từ đáy lòng cô, cô cố nén xúc động, Artturi hỏi một tiếng:
“Vở kịch của đêm nay, em thích không?”
Anh không đi cùng cô ra ngoài, thậm chí Bách Hợp tin Andrew sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thương nghị hợp tác với vị đại công này, thế nhưng dường như cái gì anh cũng biết, Bách Hợp cảm thấy hoảng loạn, cảm giác như bị nhìn thấu, cô mím môi giả ngốc không lên tiếng, Artturi lại như nhìn thấu tâm tư cô:
“Em quan tâm nữ nô kia như thế, tôi cố ý dẫn cô ta qua gặp em, không phát hiện được gì sao?”
Artturi nói xong, tay ôm eo Bách Hợp, nhẹ nhàng dùng sức, kéo cả người cô qua, khiến mặt cô đối mặt với anh, anh cúi thấp đầu, những lọn tóc vàng rơi xuống thành từng mảng bóng mờ, che kín suy nghĩ cất giấu trong mắt, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy môi anh khẽ cong, hấp dẫn như một ác ma:
“Trái lại tôi lại phát hiện ra một vài điều hay ho, đêm nay theo tôi về, tôi sẽ nói cho em biết.”
Nói xong, anh ôm càng chặt, cuối cùng cúi đầu, Bách Hợp nghĩ anh sẽ hôn môi mình, nhưng cuối cùng anh chỉ chạm môi vào trán cô thôi.
Đáy lòng cô dâng lên sự vui mừng, nhưng rất nhanh lại khiến Bách Hợp hơi cảnh giác. Artturi thật sự quá nguy hiểm, anh khá am hiểu việc thâu tóm lòng người, rõ ràng anh vừa làm chuyện mạo phạm cô, nhưng vì anh hành động như thể anh muốn hôn môi cô khiến trong lòng cô căng thẳng muốn tránh, nhưng cuối cùng chỉ chạm vào trán cô thôi, thoạt nhìn hình như rất kiềm chế, thậm chí bản thân cô còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng từ lúc bắt đầu phản cảm có người chạm vào mình đến lúc hai người thân mật dựa vào một chỗ, cũng không qua bao lâu.