Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 28



"Chúng ta cũng chỉ là giúp người ta kiện cáo thôi, không cần phải phẫn nộ như vậy đâu, khống chế cảm xúc nha Kỳ học tỷ." Phú Tường vội vàng lúng túng cười nói. Kỳ Tham thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, hai người chia nhau ra hành động, đến các đơn vị liên quan thu thập, chỉnh sửa tài liệu, lịch sử phát thông báo, vân vân. Loại chuyện này ban đầu thì giống như đang chạy vặt, nhưng sau đó phải tích cực hoạt động não bộ. Mỗi khi Kỳ Tham nghiêm túc làm việc thì sẽ không để bản thân rảnh rỗi, bận đến không thoát thân được. Trong vòng một tháng, hai phần ba thời gian sinh hoạt của Kỳ Tham đều diễn ra ở thư phòng và nơi làm việc, cuối cùng cũng vất vả tổng kết lại một bản tổng kết vô cùng hoàn hảo, sau đó đưa cho Phú Tưởng có khả năng văn chương, để cô bé soạn thảo đơn xin kháng nghị.
Trong lúc Phú Tường chăm chỉ nghiên cứu thành quả của học tỷ kiêm sư phụ nhà mình thì Kỳ Tham mới có một hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, bưng ly trà nóng nhắm mắt dưỡng thần, vô tình nghe được người giúp việc dưới nhà đang thảo luận chuyện mua sắm nguyện liệu nấu ăn và các thứ cần thiết cho dịp Tết sắp đến. Lúc này cô mới nhận ra thời tiết bên ngoài đã hoàn toàn lạnh lẽo rồi, sắp thêm một năm nữa qua đi. Kỳ Tham uống xong ly trà, bưng cái ly bằng gốm còn tỏa ra hơi ấm, suy nghĩ xuất thần.
Trâu Bằng đón Trâu Giai Giai tan học, tiện đường đến đưa quà mừng cho Kỳ gia, nhìn thấy Kỳ Tham đang ngẩn người thì nhẹ nhàng đẩy Giai Giai một cái: "Qua chơi với chị hai đi."
"Chị hai!" Thân mình nho nhỏ của Trâu Giai Giai leo lên sofa, cười híp mắt lôi bài thi từ trong cặp sách, đưa đến trước mặt Kỳ Tham: "Hôm nay em được 98 điểm luôn đó nha! Cao nhất lớp đó!"
"A, Giai Giai thật lợi hại!" Kỳ Tham nhanh chóng hoàn hồn, ôm cô bé đặt lên đầu gối, cầm bài thi lên nhìn một chút. "Nhưng tại sao là 98 điểm chứ không phải 100 điểm vậy?"
Trâu Giai Giai xấu hổ thè cái lưỡi nhỏ của mình: "Vì trong bài thi có phần viết văn nha, cô giáo nói phần viết văn này không thể lấy tròn điểm được."
"Như vậy à, nghĩa là chỉ bị trừ hai điểm phần viết văn thôi hả? Vậy cũng rất giỏi rồi nha." Kỳ Tham cười khích lệ cô bé, giương mắt lên thì thấy Trâu Bằng vừa đi xuống từ phòng của cha mẹ, liền nói: "Tết Dương lịch năm nay nói cậu mợ qua bên này ăn bữa cơm đi, hình như đã lâu rồi chưa gặp hai người họ."
Trâu Bằng trả lời: "Được, không thành vấn đề. Gần đây chị bận quá, hiếm khi thấy quầng mắt chị thâm đen như vậy."
Kỳ Tham theo bản năng dụi dụi mắt: "À, gần đây thức đêm hơi nhiều."
"Tâm tình không tốt cũng không sao, không bằng đi ra ngoài giải sầu một chút đi." Trâu Bằng cười đề nghị. Kỳ Tham cảm thấy đề nghị này không tệ, thế nên qua ngày hôm sau, nghe Phú Tường nói cô bé vẫn chưa làm xong chuyện cần làm thì cô liền lái xe đi tìm Trương Hoắc Tưởng nói chuyện phiếm.
Nói thật kể từ lúc quen biết Trương Hoắc Tưởng hơn bốn năm nay, Kỳ Tham vẫn luôn cho rằng mình là một người tuyệt đối bình thường, người cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý hay vào bệnh viện tâm thần phải là Trương Hoắc Tưởng mới đúng. Cho dù năm đó Trương Hoắc Tưởng trong truyền thuyết nhờ có biểu hiện và sự lĩnh ngộ rất phi phàm với tâm lý mà nhận được rất nhiều giấy chứng nhận chuyên môn chuyên nghiệp thì Kỳ Tham vẫn luôn giữ vững suy nghĩ này. Cuối cùng sau khi Trương Hoắc Tưởng tốt nghiệp thì cũng không ra nước ngoài du học giống như sự kỳ vọng của rất nhiều người mà chỉ bình tĩnh mở một phòng khám tâm lý nho nhỏ, tự mình trải nghiệm cuộc sống rảnh rỗi chỉ biết ăn ăn ăn như mong đợi.
Bởi vì Kỳ Tham luôn tự xưng là người bình thường cho nên chưa cho Trương Hoắc Tưởng mặt mũi mà đặt chân đến phòng khám nhỏ của cô ấy. Ngược lại phòng khám tâm lý mang danh Trương thị này giống như một cửa hàng nho nhỏ ở mặt tiền, thậm chí nhìn còn sơ sài hơn cả những cửa hàng bán văn phòng phẩm xung quanh đó, nhưng khi Kỳ Tham lắc lắc chìa khóa xe đi vào thì hoàn toàn thay đổi cách nhìn. Ai nói đây là một phòng khám tâm lý cơ chứ? Cách bày trí bên trong so với không gian bên ngoài cũng không khỏi quá hào phóng rồi!
"Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Lễ tân tiếp đón để mặt mộc, giọng nói cũng mềm nhũn không có tính công kích hay hình thức nào. Là do Trương Hoắc Tưởng đào tạo ra à? Dù sao thì chỗ này cũng là phòng khám tâm lý mà, Kỳ Tham nghĩ nghĩ, sau đó vội vàng lắc đầu với lễ tân: "Tôi là bạn của Trương Hoắc Tưởng, đến tìm cậu ấy trò chuyện thôi."
"À, là vậy sao. Chỉ là bây giờ bác sĩ Hoắc Tưởng vẫn đang "trò chuyện" với khách hàng, nếu không cô vào phòng nghỉ của cô ấy chờ một lát?" Lễ tân không hề có chút nghi vấn nào mà lựa chọn tin tưởng lời Kỳ Tham nói.
Kỳ Tham gật đầu đồng ý, theo người kia đi vào phòng nghỉ ngơi. Sau đó vừa uống trà vừa nghịch điện thoại chờ Trương Hoắc Tưởng xong việc. Nửa giờ sau Trương Hoắc Tưởng cười đến không thấy mặt trời đẩy cửa đi vào, không ngừng la hét: "Làm sao mà mới có mấy ngày không gặp thì cậu đã có bệnh tâm lý rồi vậy, mau để mình nhìn xem thử...."
Kỳ Tham một cước đạp qua: "Hành xử giống người cho mình nhờ!"
Trương Hoắc Tưởng cười cười lấy mắt kính từ trong túi áo len rộng thùng thình ra đeo lên, tháo dây buộc mái tóc đã rối bù của mình xuống, nói: "Mình định hôm nay xong việc sẽ đi mát xa một chút, có muốn đi cùng không?"
"Mát xa gì?" Kỳ Tham không có chút hứng thú hỏi: "Đốt tiền hả?"
"Bả vai đau, lưng đau, toàn thân đều đau nha!" Trương Hoắc Tưởng khom người cười giảo hoạt với cô. "Đây chính bệnh chung của phụ nữ độc thân lớn tuổi không người yêu, không người thương đó. Phải mau chóng bảo dưỡng cơ thể, nói không chừng còn kịp gả cho một anh chàng cao phú soái."
Kỳ Tham đứng dậy cùng Trương Hoắc Tưởng đi ra ngoài, giễu cợt nói: "À, hóa ra cậu còn muốn lập gia đình, trước đây mình còn tưởng cậu không thích loài người."
Trương Hoắc Tưởng chườn mặt về phía cô cười nói: "Cậu nhìn cậu đi, tâm tình không tốt thì lại tích cực cãi nhau với mình. Lát nữa phải để thợ mát xa xoa bóp cho cậu thật tốt, để cậu phải đau đớn kêu gào."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lái xe, đi trong gió rét chừng hai mươi phút thì đến một tiệm spa nhìn qua rất sang trọng. Lễ tân đứng ở cửa có vẻ rất quen thuộc với Trương Hoắc Tưởng, cười hô một tiếng "chị Trương" thì liền đón hai người đi vào. Sau đó có người đẹp tiến lên giúp bọn họ cởi áo khoác vừa dày vừa nặng. Kỳ Tham cảm thấy không thích ứng được với cách phục vụ này, vừa nghiêng đầu thì lại thấy một bóng người rất quen thuộc đang lung lay tiến về phía mình.
"Kỳ luật sư, chào buổi sáng." Vệ Linh mặc một chiếc áo lông dê cổ cao ấm áp đi đến trước mặt hai người, bình thản mỉm cười.
Kỳ Tham nhìn chằm chằm mái tóc được búi cao và nụ cười thánh nữ của nàng, giọng điệu không tốt lắm, hỏi: "Vệ luật sư cũng đến đây mát xa sao?"
Vệ Linh mỉm cười nói: "Không phải, tôi đến tuần sát thôi."
Kỳ Tham nhíu mày nghiêng đầu: "Tuần sát là có ý gì?"
"Tiệm này là một trong những cửa hàng thuộc tập đoàn gia tộc chúng tôi." Vệ Linh trả lời. "Hôm nay rảnh rỗi nên muốn đến xem tình hình kinh doanh. Chỉ là Kỳ luật sư và Trương tiểu thư đến đây nhất định là muốn mát xa sao?"
Kỳ Tham khó chịu cau mày nhìn về phía Trương Hoắc Tưởng, người kia lập tức nói: "Mình không biết tiệm này của ai nha, chỉ cảm thấy dịch vụ ở đây rất thoải mái nên mới thường xuyên đến thôi.... Ôi trời, nếu đã là của nhà Vệ luật sư thì có thể miễn phí cho tôi một tấm thẻ VIP không? Sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây tiêu tiền!"
"Tôi nghĩ thỉnh cầu này không thành vấn đề." Vệ Linh cười nói, quay đầu nói với quản lý cửa hàng đang đứng bên cạnh, quản lý kia lập tức nhiệt tình hỏi thăm tên tuổi và thẻ căn cước của Trương Hoắc Tưởng, không bao lâu sao một tấm thẻ VIP mạ vàng lấp lánh được đưa đến. Nhìn dáng vẻ Trương Hoắc Tưởng cười đắc ý giảo hoạt cầm thẻ VIP, Kỳ Tham trợn trắng mắt xem thường: "Hôm nay mình không cùng cậu mát xa gì hết, ngồi ở đây chờ cậu thôi."
"Mình mát xa đến hơn một tiếng lận đó." Trương Hoắc Tưởng ôm chặt cánh tay của cô nhất quyết không buông. "Cùng đi đi mà! Hai chúng ta cùng làm! Ai nha, nói mới nhớ mình chưa từng thấy dáng vẻ không mặc quần áo của cậu nha...."
Kỳ Tham bóp gáy của cô đẩy sang một bên, lạnh mặt nói: "Bớt làm bộ đi."
"Vệ Linh, khuyên nhủ cậu ấy giúp tôi đi, cô nhìn dáng vẻ tang thương già trước tuổi của cậu ấy đi, nhất định cần phải mát xa." Trương Hoắc Tưởng thấy thái độ của bạn tốt với mình vô cùng lơ đễnh thì liền cười haha lôi kéo Vệ Linh ở bên cạnh.
Sau khi nhìn Kỳ Tham mang vẻ mặt căm tức một cái thì Vệ Linh mới lên tiếng: "Nếu Kỳ luật sư không muốn mát xa vậy không bằng thử bấm huyệt đầu đi, khá đơn giản, thời gian cũng ngắn, nhưng có tác dụng thả lỏng thần kinh rất tốt, là hạng mục mà tiệm chúng tôi vừa mới ra mắt, Kỳ luật sư cảm thấy thế nào?"
Kỳ Tham vẫn như cũ không có chút hứng thú nào thuận miệng nói: "Hạng mục vừa ra mắt, cần tôi làm vật thí nghiệm à? Hay Vệ luật sư có ý định tự mình ra tay phục vụ tôi?"
Không ngờ Vệ Linh lại không có quá nhiều do dự trả lời: "Nếu Kỳ luật sư không ngại tôi không hiểu biết nhiều ở phương diện mát xa đấm bóp thì tôi có thể thử một lần."
Lần này khiến Kỳ Tham không biết nên phản bác thế nào, còn Trương Hoắc Tưởng nghe vậy thì không có chút khách khí nào, vỗ tay khen hay giơ ngón tay cái với Vệ Linh: "Trả lời hay lắm! Như vậy, Tiểu Tham Tham, mình giao cậu cho Vệ Linh đó! Mình đi mát xa đây. Một tiếng sau gặp lại~." Sau khi dặn dò một chuyện chả có gì to tát liền trực tiếp nhấc chân chạy theo một nhân viên mát xa.
"Này...." Kỳ Tham giật giật khóe mắt nhìn bóng dáng Trương Hoắc Tưởng biến mất ngay lối rẽ, còn Vệ Linh bên kia thì rất thản nhiên xắn ống tay áo lông dê, còn quản lý bên cạnh thì hết sức lo sợ, do dự nhỏ giọng nói với nàng: "Vệ đại tiểu thư, cô tự mình.... Như vậy không tốt lắm đâu...."
Vệ Linh ôn hòa nói: "Không sao, lúc trước chỉ mới học chung với thợ mát xa thôi, bây giờ tập luyện thực tế đi. Kỳ luật sư chịu nể mặt cho tôi phục vụ đã coi như là vinh hạnh rồi, đúng không Kỳ luật sư?"
Nàng bình tĩnh đạm nhạt nói như vậy càng khiến Kỳ Tham không thể nào từ chối nữa, không kiềm được mặt mũi mà cao giọng nói: "Được! Vậy làm phiền Vệ luật sư rồi, chẳng qua nếu lỡ khiến tôi bị thương...."
Vệ Linh cười nói: "Cũng không đến nổi vậy đâu, chỉ là tôi không hề có chút kinh nghiệm nào so với thợ mát xa chuyên nghiệp, vậy nên sẽ không thu phí."
"Được." Đã đến bước này rồi mà lùi bước thì không còn là Kỳ Tham nữa rồi. "Đến chỗ nào để bấm huyệt đầu đây."
Quản lý cửa hàng lập tức dùng bộ đàm sắp xếp một căn phòng, sau đó dẫn đường cho Vệ Linh và Kỳ Tham. Trong phòng ngoại trừ một cái giường mát xa, thì còn có một cái ghế dài bằng da nhìn qua rất thoải mái. Nhân viên của cửa hàng nhanh chóng mang tinh dầu vào, sau đó rời đi cùng với quản lý cửa hàng.
"Kỳ luật sư muốn nằm trên giường hay trên ghế?" Vệ Linh đứng rửa tay bên bồn nước. "Nằm trên giường cho thoải mái đi."
Kỳ Tham không chút khách khí đi về phía giường, cởi giày, nằm ngửa trên giường. Vệ Linh cũng không cảm thấy gì lạ, mỉm cười đi lại, trước tiên là lau khô tay, sau đó kéo một cái ghế nhỏ ngồi phía trên đầu Kỳ Tham, vươn hai tay nhẹ nhàng vén mái tóc không quá dài của người kia ra trước ngực, sau đó lấy một cái khăn lông sạch sẽ quấn dưới cổ của cô.
Kỳ Tham mở mắt nhìn trần nhà khắc hoa, dư quang liếc nhìn Vệ Linh trên đỉnh đẩu đang dùng hai tay vén sạch tóc dính trên trán mình, sau đó, đầu ngón tay dính tinh dầu của Vệ Linh chạm lên mép trán của cô, dùng sức đẩy về hai bên huyệt Thái Dương. Kỳ Tham nhất thời cảm thấy da đầu theo lực đẩy của nàng mà tê rần, cả người nổi lên một tầng da gà, theo bản năng muốn ngồi bật dậy.
"Thả lỏng một chút, không có chuyện gì." Ngón tay ấm áp của Vệ Linh vẫn đè mạnh lên huyệt Thái Dương của cô, chân thành nói: "Nếu đau thì nói cho tôi, tôi sẽ thả nhẹ lực độ."
Kỳ Tham cắn răng nằm xuống, ngón tay của Vệ Linh di chuyển đến bên tai của cô, sau đó mười ngón tay luồn vào tóc của cô, lực độ chính xác giúp cô thả lỏng da đầu. Năm phút sau, thân thể vì những động tác của nàng mà thả lỏng ra, mái tóc một nửa ở trước người, một nửa rũ xuống cạnh mép giường. Vệ Linh thỉnh thoảng luồn vào những sợi tóc đang rũ xuống kia mà xoa nắm phần gáy của cô. Dưới tình huống hoàn toàn thả lỏng, đầu của Kỳ Tham theo động tác tay của nàng mà hơi ngửa ra sau, sau đó dễ dàng cảm nhận được khí tức trên người nàng. Hơi thở của người kia, ôn hòa ung dung. Nghĩ đến đây, Kỳ Tham không được tự nhiên mà ho khan vài tiếng, tay của Vệ Linh hơi dừng lại, cúi đầu hỏi: "Làm đau cô rồi?"
"Không có." Kỳ Tham cứng rắn trả lời, sau đó ngửa đầu đối mặt với nàng, hỏi: "Còn phải mất bao lâu nữa?"
"Ước chừng khoảng hơn mười phút nữa." Vệ Linh nói, "Tôi canh thời gian không tốt lắm, chắc là làm hai lần là được rồi."
Kỳ Tham "à" một tiếng: "Vậy cứ tiếp tục đi."
Vệ Linh nhẹ giọng đáp ứng, ngón tay lại luôn vào mái tóc của cô, sau đó nói: "Tóc của Kỳ luật sư rất tốt, cũng rất mềm."
"Tóc của cô vừa thô vừa cứng?" Kỳ Tham hỏi ngược lại, sau đó nâng tay chạm lên tóc mái của nàng. Vệ Linh bình thản mỉm cười né người một chút, đầu ngón tay của Kỳ Tham mới chỉ lướt qua tóc của nàng nhưng vẫn cảm nhận được xúc cảm rất tốt, vì vậy cô cũng đuổi theo hướng của Vệ Linh, giơ tay nắm lấy tóc mai của nàng.
"Kỳ luật sư cũng nghịch ngợm như trẻ con vậy à?" Vệ Linh hỏi, giơ tay lấy tay của cô đặt xuống giường.