Này mà là phản ứng với từ vựng mà một con vẹt nên có sao?
Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là con người có trí tuệ đó.
Tôi đảo mắt nảy ra một ý, order cho bản thân hơn 200 con tôm càng với thịt nướng.
Shipper rất nhanh đã giao tới.
Trước mặt con vẹt, tôi từ từ mở ra gói hàng, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá đi à! ~”
Thịt nướng được nướng đến mức vừa phải, rắc thêm ít thì là với hạt tiêu, từng miếng từng miếng thịt ba chỉ sáng bóng được xâu lại với nhau, nóng hôi hổi trên xiên sắt.
Mấy con tôm càng thì đỏ au, ngập trong nước sốt, tỏa mùi thơm nồng của tỏi.
Tôi mang bao tay vào, từ từ rút thịt tôm càng ra nhúng vào nước sốt, miếng thịt trắng đỏ ngập tràn nước sốt tỏi.
Bỏ vào miệng xuýt xoa: “Ngon quá đi~.”
Qua khóe mắt, tôi liếc nhìn con vẹt đang đứng trên giá.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó đang nhìn chằm chằm vào con tôm càng đến mức không thèm chớp.
Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục moi móc.
“Xuống ăn chút không?”
Quễ vẹt nghi ngờ nhìn tôi, không nói.
Tôi không mời nữa, mở một chai bia lạnh khác.
Khí CO2 tràn ra, mùi cồn của lúa mì thoang thoảng quyện với bọt trắng phun ra.
Con vẹt nghiêng đầu, liếc nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng liền nhích từ từ hai chân tiến tới.
Tôi ăn từng con một, đến khi trong bát chỉ con một nửa số tôm quễ vẹt cuối cùng cũng không thể chịu được nữa. Nó vỗ cánh bay đến chiếc bàn, lùi lại những bước nhỏ.
Nhác thấy tôi mặc kệ, không kìm lại nổi nữa liền đi mấy bước tới chỗ cái bát.
Nó nhảy qua mép bát, cảnh giác nhìn tôi.
Thấy tôi đang tập trung ăn mà không thèm nhìn, cuối cùng nó cũng thở phào nhẹ nhõm, thăm dò muốn lấy tôm càng xanh.
Chính là lúc này!
Tay phải tôi nhanh như chớp vươn ra, bóp nó thật mạnh!
Quễ vẹt choáng váng, sau đó điên cuồng vùng vẫy!
“Cmm dám đánh lén! Tập kích tao!”
Nó cố thúc vào tôi bằng cái mỏ nhỏ của mình, nhưng không, tôi đã đeo găng tay, một phát chụp lấy cái mỏ nhỏ của nó.
Thân thể mềm mại trong tay đông cứng lại, con vẹt ngẩng đầu tức giận nhìn tôi: “Cmm cái thứ đánh lén, dám tập kích chim nhỏ ông đây à, ông đây khuyên mày liệu mà lo cái hồn, đừng tự cho mình khôn lỏi! ”
Tôi chăng thèm nói những lời vô nghĩa với nó, dễ dàng nhanh chóng tống nó vào lồng.
“Cút mẹ vào đi!”
Quễ vẹt bay loạn xạ trong lồng, kêu to: “Bố mày mà ra ngoài! Đợi bố mày ra ngoài bố đập chết mẹ nhà mày!!”
“Mày giỏi thế chắc có thể tự mình tìm cách bay ra ngoài ha? Tao đi ngủ đây, ngủ ngon nhê.”
Nói đi ngủ là thế nhưng trong lòng tôi vẫn không nhẫn tâm, tôi đổ đầy thức ăn, nước uống cho chim rồi đặt lên thành lồng để nó thò đầu ra ngoài ăn.