Biển Khát

Chương 32



32. Chất xoa dịu

"Có cần tôi đánh tiếng trước với tổ quan hệ công chúng không, thưa sếp?" Chang hỏi, khi xe bắt đầu đi vào đường chính.

Yên Hồi Nam vẫn bình chân như vại. "Cuộc họp hôm nay thế nào?"

"Mr. Hagen không hài lòng mấy với điều khoản hợp đồng. Bên phía chúng ta, tổ kỹ thuật, đánh hai vòng mới biết được vấn đề nằm đâu. Ngài ta ra điều kiện mới và mong phía Tian sẽ ký thoả thuận hợp tác không thời hạn cố định." Bất cứ lúc nào và ở đâu, miễn có nhu cầu Viện phải sắp xếp cử người đến làm việc cho gã. Nó chẳng khác nào là một điều khoản cấp bá chủ trong hợp đồng thu mua và tất nhiên, cũng là một hình thức mượn nhân lực trá hình. Chang giễu: "Tổ trưởng nói gã tham ăn tham uống, phỏng chừng tiếp theo muốn 'ăn' luôn chúng ta."

Yên Hồi Nam nói, ráo hoảnh. "Vậy thì không cần tổ quan hệ công chúng ra mặt," anh ôm Đồng Ngôn nhìn ra ngoài cửa. "Gã sẽ sớm ghé nữa thôi."

"Nhưng nếu những bức ảnh này lộ ra, ngài và..." Chang dừng lại. "Có thể sẽ bị ảnh hưởng." Y không biết danh tính vị bạn nhỏ này, đại khái chỉ hay sinh viên đại học và trông khá ăn ảnh. Hai năm ngụp lặp trong giới đã nhồi nhét vào đầu y biết bao câu chuyện về tư bản, bao nuôi, tài trợ tài chính... Chang thực lòng lo cho hình ảnh của sếp trước công chúng.

"Có gì phải sợ," Yên Hồi Nam thủng thẳng.

Về đến nhà, Chang xuống xe mở cửa và chu đáo che lại đầu Đồng Ngôn.

Yên Hồi Nam đứng thẳng dậy xốc bạn nhỏ trong ngực lên. Anh nói, khi nhận ra Chang còn băn khoăn: "Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vị hôn phu đã đính hôn của tôi."

Chang ngoác mồm suýt rớt cả cằm.

Đồng Ngôn vừa được đưa vào phòng ngủ, Văn Phong đã vội gọi điện thoại tới.

Yên Hồi Nam nhấn nút nguồn tắt chuông, dém các góc chân lại trước khi ra ngoài xuống lầu. "Nói," anh bắt máy.

"Cậu con mẹ nó uống nhầm thuốc rồi," Văn Phong buột mồm. Hai người thân đến mức gã đã chẳng thèm đoái hoài đến tâm tình của anh, cứ có gì là nói thẳng. "Cậu đưa bạn nhỏ về! Ở đâu, ở đâu rồi hả? Sao không cho tôi gặp người ta!"

"Hình như cậu đang đi du lịch cùng gia đình nhỉ?"

"Tôi đưa họ đi thôi. Có mỗi cái đảo, chán bỏ xừ. Bộ tính chơi thử thách sinh tồn chắc?" Văn Phong cắn chặt, thề không buông vụ này. "Mới về tới đã nghe quản gia nói tối qua cậu đưa một bạn nhỏ về nhà!"

"Sổ tay hướng dẫn ghi rõ quản gia không được phép tiết lộ đời sống riêng tư của chủ hộ, chả nhẽ muốn mất việc sao?" Yên Hồi Nam cắc cớ hỏi.

Rồi, chính tôi là thằng tồi nhìn trộm lịch sử quẹt thẻ thang máy được chưa, là tôi muốn lừa cậu một vố và tính đội nồi cho bác quản gia vô tội. Văn Phong thú thật: "Vâng vâng, tôi sai rồi, lỗi tôi, lỗi tôi. Chả qua tôi tò mò thôi. Vậy đi, tối nay cậu rảnh không, tôi mời một bữa nhé."

"Không."

"Vậy cậu mở camera cho tôi xem mặt đi, xem một chút thôi. Tôi cũng muốn gặp người dùng lâu năm của web nhà mình mà!" Kể từ lần trước biết No taboos là Đồng Ngôn, Văn Phong, cũng là nhà sáng lập của A Letter, đã kiêu ngạo (ảo tưởng sức mạnh) cho rằng nắm được đằng chuôi của gã bạn thân chí cốt.

Yên Hồi Nam day trán: "Đừng nhắc đến trang web trước mặt em ấy."

Văn Phong bật cười gian. Rồi gã đứng đắn lại: "Yên chí đi người anh em. Vì để mối tình đầu cũng như tình cuối của cậu kết thúc trong happy ending, tôi nhất định sẽ không bán đứng bán ngồi cậu. Tôi chỉ muốn gặp mặt người sẽ đi với bạn thân của mình đến cuối đời thôi."

"Nhưng hôm nay hẳn không được," Văn Phong quá thân với anh, cũng không ngoa khi nói gã đi guốc trong bụng mình. Yên Hồi Nam đành thú nhận: "Em ấy đang ngủ."

"Ban ngày ban mặt ngủ gì cơ," Văn Phong ngờ anh lại gạt mình. Gã nhấm nháp từng con chữ rồi phát hiện có mùi là lạ. Một nốt trầm xao xuyến giữa hai đầu điện thoại trước khi Văn Phong sực tỉnh và bật thốt. "C-cậu, mẹ kiếp tôi... Cậu làm gì người ta rồi hả," gã vuốt ngực. "Bạn chí cốt nhưng cốt ai nấy hốt, đã hứa với nhau thế nào? Chúng ta phải 'còn zin' đến năm ba mươi tuổi. Giờ cậu coi lại mình đi, vượt tốc độ rồi, 120 dặm trên giờ rồi!"

"Ừ," anh sẵng giọng. "Chia tay sớm bớt đau khổ. Phiền cậu cút ra khỏi nhà tôi ngay."

"Ơ, làm sao biết tôi đang ở nhà cậu?" Đương tựa người vào cửa tủ, Văn Phong nghe thế thì lật đật đứng thẳng dậy. Gã quét mắt nhìn tứ phía. "Cậu lắp camera hả? Sao đó giờ tôi không biết bạn mình biến thái vậy nhỉ?" Gã thực sự giật mình khi thấy Yên Hồi Nam phán trúng phóc. Những tưởng hai người đang ở nhà nên gã ba chân bốn cẳng chộp lấy mấy tấm thẻ chạy vội lên lầu, còn chẳng buồn cất chìa khoá. Gã tính cả rồi, nhỡ đâu đụng phải thì bảo đến đây biếu quà. "À gì nhỉ, tôi lên vì có chuyện thật đó. Tôi đặt thẻ VIP của câu lạc bộ Gym & Fitness ở huyền quan nhé. Mà này, biết chắc cậu không để lời quản gia vào tai, tôi đã viết tay cho cậu một phần thông tin, đặt dưới thẻ luôn. Nhớ xem đấy!"

Cha ông có câu, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại(1). Yên Hồi Nam cũng bất đắc dĩ lắm: "Lần sau em ấy đến London, tôi sẽ mời cậu ăn tối."

(1) Bản gốc là "Đừng đánh một người hay tươi cười" (伸手不打笑脸人), có nghĩa tương tự với tục ngữ "Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại".

"Ờ," tôi đang nghĩ đến chuyện khác rồi. Gã không biết phải dặn anh thế nào khi bản thân mình quả rất ít kinh nghiệm trên mảng này. Văn Phong lựa lời mà nói, trước khi cúp máy: "Hai cậu nhớ... giữ gìn sức khoẻ nữa nhé."

Đồng Ngôn đánh một giấc thật lâu và mơ màng tỉnh dậy khi phát hiện điện thoại bên gối đang run tới tấp.

Chói quá. Hắn cau mày nhìn màn hình.

Aisa: Honeyyy, tôi và Yang hôn nhau rồi!

Hôn đã là gì, tôi đây suýt vỡ thành từng mảng này. Đồng Ngôn tắt điện thoại, ép bộ não nửa tỉnh nửa mê phải tích cực hoạt động. Hắn nhắm mắt nằm nướng một lúc. Để xem nào... hai chân trần như nhộng và đùi trong hơi rát khi cử động. Đồng Ngôn vén chăn lên, hmm, nó còn tệ hơn hắn nghĩ. Xuất huyết dưới da, với những chấm đỏ li ti gai mắt.

Khát chết mất. Hắn với lấy quần ngủ mặc vào rồi đi xuống lầu tìm nước.

Yên Hồi Nam ngẩng lên khi nghe thấy tiếng mở cửa. Đồng Ngôn vừa mới đi tới góc cầu thang, mặt ngái ngủ như con thỏ cụp tai. Có một điều Đồng Ngôn không biết rằng mình rất giỏi làm nũng. Hắn chỉ cần đứng một chỗ và long lanh mắt nhìn, Yên Hồi Nam đã biết hắn đang muốn gì.

Hắn không thẹn thùng dè dặt mấy. Họ đã từng làm những việc còn thân mật hơn thì một cái ôm là xá gì, chẳng đáng xấu hổ.

Yên Hồi Nam cũng thích cảm giác được ỷ lại này. Anh tiến lên một bước, Đồng Ngôn liền kiễng chân ôm chằm cổ anh. Anh bèn cúi xuống vỗ nhẹ vào cặp mông vểnh và bế hắn dậy.

Anh bước từng bước xuống lầu. Đồng Ngôn đang dụi đầu vào hõm cổ Yên Hồi Nam.

"Em thích được ôm như thế này à?"

"Vâng," hắn vùi mặt sâu vào. "Em chưa bao giờ được ai ôm thế cả." Trong ký ức thuở bé, nơi có Đồng Cẩn làm bạn, hắn dù biết đi, dù có ngã cũng phải tự đứng dậy, chưa bao giờ nhận được ấp ôm từ ai.

Vẫn làm tổ trong lòng anh dù đã yên vị ở sofa, Đồng Ngôn phả hơi nóng rực vào gáy cổ Yên Hồi Nam: "Chưa kể chân em còn đau mỗi khi đi nữa."

Yên Hồi Nam đang xoa gáy hắn. Anh dừng tay và nhìn đăm đăm những chấm đỏ sậm do mình tạo ra, "Khó chịu lắm à?"

Đồng Ngôn lắc đầu, dần thả lỏng dưới những vỗ về của anh. "Không... Dễ chịu lắm," tỉnh táo chẳng được bao lâu, mùi hương của Yên Hồi Nam đã khiến hắn lại thấy yên lòng như mỗi lúc gần bên Đồng Cẩn. Nó là một chất xoa dịu đặc biệt, đến từ huyết thống hoặc từ mối quan hệ khăng khít. Nó cho phép hắn chùi mình trong những con sóng êm ả.

Đầu bếp đang bận rộn nấu nướng.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, anh ta kéo vách ngăn lên, thấy ông chủ đang ngồi trên sofa xem tin tức cùng với một bạn nhỏ trông trẻ hơn anh cả thế hệ.

Yên Hồi Nam ngước mắt, vừa vỗ lưng Đồng Ngôn vừa để ngón trỏ lên miệng ra dấu suỵt.

Sau hai ngày cuối tuần đáng nhớ, Đồng Ngôn được Yên Hồi Nam đưa trở lại sân bay với lý do ghế LNER cứng lắm, không thích hợp cho em lúc này.

Vẫn sớm, trời còn sáng choang nên sau khi tạm biệt tại đây, họ còn cả khối việc phải làm - chẳng hạn, bệnh viện thú cưng đã liên hệ nói có thể đưa Free về nhà vào chiều nay.

"Lần tới mình ở lại căn nhà mới kia được không? Em chưa đi London Eye và Sunset Express nữa. Nhưng hình như nó chỉ mở cửa khi thời tiết đã ấm lên," hắn nói, với vẻ trông mong.

Chang đi lấy vé. Yên Hồi Nam bèn xách túi và gấu Phantom, để Đồng Ngôn được thoải mái dùng bánh. Anh đã kéo hắn lại khi thấy Đồng Ngôn suýt va vào ai đó. Rồi hắn gật đầu cười, nói xin lỗi người nọ.

Đồng Ngôn nhìn quanh quất tìm thùng rác, tay giữ giấy đóng gói bánh quy. Yên Hồi Nam lấy nó ra và nhét luôn vào túi áo khoác mình.

Xung quanh cổng lên máy bay đầy ứ người với người. Phần đa là gia đình và các đôi tình nhân sắp chia xa.

Đồng Ngôn níu lấy tay Yên Hồi Nam.

Anh trở tay nắm ngược lại tay hắn. "Về rồi nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa. Tuyết sắp rơi, em phải mặc dày vào, giữ ấm cơ thể. Còn nữa, tắm xong nhớ sấy tóc đấy."

Đồng Ngôn chun mũi: "Gọi một tiếng chú, thành ra chú thật rồi."

Yên Hồi Nam cười khẽ. Anh cúi người lại gần, nỉ non: "Thế có chú nào biết làm chân em đau như anh sao?"

Đồng Ngôn tròn mắt ngó trước ngó sau. Phùuu, may quá, không ai để ý tới họ.

"Anh để thuốc trong túi, em nhớ thoa."

"Chú mua hồi nào ấy?" Hắn hỏi nhỏ, cầm lấy gấu và túi từ tay anh.

Yên Hồi Nam xoa đầu hắn, đưa vé máy bay Chang vừa lấy cho Đồng Ngôn.

Đám đông ồn ào hẳn lên, đến giờ lên máy bay rồi. "Gọi cho anh mỗi khi em cảm thấy lo lắng, được chứ?" Anh nói lời dặn dò cuối cùng.

"Vâng," Đồng Ngôn ngẩng đầu. Yên Hồi Nam đọc được sự bất mãn trong mắt hắn.

"Chú có quên gì không vậy?" Hắn hỏi.

Loa phát thanh nhắc nhở chuyến bay sắp cất cánh. Nó cũng nhắc rằng đến lúc rồi, hãy trao nhau những chiếc ôm tạm biệt thôi.

Yên Hồi Nam vờ như không hiểu, hỏi lại: "Ngôn Ngôn muốn gì nào?"

Đồng Ngôn lại gần anh, nhắc: "You should kiss me, now."

Một nụ hôn ngọt ngào có vị bơ, để lại tiếng vang trong lòng Yên Hồi Nam rất lâu.

Xe đỗ bên ngoài sảnh, thang máy buồng kính của Viện tài chính ánh màu lung linh dưới nắng. Từ bên ngoài ta có thể trông thấy những con số đánh dấu đại diện cho các tầng. Mỗi tầng đều được trang hoàng lộng lẫy, nói lên rằng không phải ai cũng đủ điều kiện được vào.

Yên Hồi Nam bước vào thang máy, nhìn con số đi từ 1 lên 8. Tầng tám là văn phòng của Hagen. Anh đoán không sai, Hagen sớm ra đã gọi điện thoại tới tôi vừa phát hiện vài chuyện thú vị mà anh Yan đây hẳn sẽ quan tâm.

Yên Hồi Nam đút tay vào túi, vô tình chạm trúng giấy gói và vụn bánh quy.

Cửa ra thang máy cạnh thùng rác. Anh bèn đưa tay vân vê đầu ngón, nơi còn thoang thoảng mùi bơ. Không biết vì lý do gì Yên Hồi Nam chọn giữ lại.

Chang được mời vào phòng đón khách. Y lấy làm lo lắng nhìn theo sếp cùng với chiếc cặp treo con thỏ nỉ.

Cửa văn phòng của Hagen trang bị khoá nhận dạng điện tử, đây là một trong những sản phẩm bán chạy nhất của công ty công nghệ dưới trướng gã.

Hai cánh cửa phía sau từ từ khép lại. Gã đàn ông đứng bên cửa kính sát trần quay người, tóc vàng mắt xanh, với đuôi mắt hơi rũ và trông đượm buồn. "Oh, Mr. Yan. Today is a good day, isn't it?" Hagen cười mỉm.

Lời tác giả:

Chang: Tôi tưởng ngài Yên cũng như hầu hết các vị sếp khác, đi theo con đường bao nuôi chu cấp tiền bạc. Ai ngờ trong sáng vậy đâu!

Văn Phong: Tôi tưởng bạn chí cốt cũng như mình, đi theo con đường trong sáng. Ai ngờ sớm ra đã chơi tàu siêu tốc!

Đầu bếp: Hai người sao chấn động bằng tôi, nấu ăn có một lúc mà ông chủ từ đâu đưa bạn nhỏ về!