Biển Khát

Chương 36



36. Dangerously in Love

Kịch bản ánh sáng sân khấu ở màn thứ hai được chia thành ba phần: vàng ấm trong đam mê; xanh trắng trong phản bội; cuối cùng là những đợt chớp loé liên tục trong cảnh đuổi bắt và lấy spotlight chính ở đoạn độc thoại. Nói không ngoa khi bảo nghệ thuật và văn chương chảy xuôi trong máu Đồng Ngôn, sân khấu độc thoại không tạo cho khán thính giả cảm giác như đang diễn mà chỉ như hắn đang thốt ra tiếng lòng mình. Luyến lưu và dằn vặt, được hắn thể hiện hết mực tài tình.

Sau phần trình diễn này, Aisa là người vỗ tay đầu tiên: "Đáng tiếc cho một gương mặt điện ảnh. Nhẽ ra cậu phải khuynh đảo làng giải trí với hàng tá vai diễn để đời, Tong ạ."

Hơ, nếu tôi vụt sáng đến mức đó, Đồng Sĩ Hoa phỏng chừng sẽ bay sang đây đóng gói tôi về biệt giam.

"Mi của cậu rất dài, chùm tia tạo bóng rẻ quạt trông đượm buồn. Nó đã vô hình trung tạo thêm điểm nhấn cho phân cảnh này," cô bật ngón cái và chỉ vạt áo được hắn nhét trong cạp quần. "Nhưng trang phục, cụ thể là con hàng này, chưa đủ hoàn hảo."

Đồng Ngôn gật đầu. "Bard(1) là một gã thi sĩ nghèo túng, quần áo ngoại cỡ tuy phù hợp với hình tượng nhân vật nhưng không thể làm nổi bật những khó khăn mà anh ta phải đối mặt. Bard phí hoài một đời tài hoa mà vẫn sống đói khổ lạnh lẽo. Và trong cơn tuyệt vọng khi lâm vào đường cùng, anh ta đã quyết định đổi Rose để lấy danh vọng và tiền tài," hắn đùa. "Giáo sư Derian có lẽ 'chấm' vóc dáng gầy gò của tôi nhưng tiếc thay, trang phục này hình như không tôn lên cái thầy muốn."

(1) Bard (hay gleeman/ 吟游诗人): ban đầu dùng để chỉ những người viết các bài điếu văn và tác phẩm châm biếm người Celt, nói cách khác, "Bard" là cách gọi của những thi sĩ trong bộ lạc, những người giỏi viết các bài ca tụng về anh hùng và thành tựu. Đến thế kỷ I sau Công nguyên, "Bard" dùng để chỉ những thi sĩ ở Gaul hoặc Anh. Đặc biệt ở thời kỳ Anh cổ, hình thức văn học sớm nhất là thơ và được lưu truyền qua miệng, các nhà thơ chính khi đó được gọi là "Bard". (Theo Baidu)

Aisa cúi đầu trầm ngâm, tạm thời không có ý tưởng gì. "Để tôi nghĩ xem sao, mong là trước khi kết thúc diễn tập sẽ có giải pháp." Cô rất hợp với vai trò đạo diễn, và đã đưa ra một số gợi ý hữu ích. "À, cậu hãy uốn tóc và để nó rối tự nhiên đi nhé."

"Vâng, thưa đạo diễn." Đồng Ngôn theo cô bước xuống sân khấu. "Sau vở diễn này, danh sách tuyển thẳng sau đại học hẳn phải có tên của cậu nhỉ?"

Aisa hất tóc và chắp tay cầu nguyện: "Đây là ải cuối cùng của tôi rồi. Nữ thần Celtic đáng quý trên cao, hãy phù hộ cho con dân của ngài rằng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp!"

Nhưng "Anything that can go wrong, will go wrong". Rắc rối và hiểm hoạ sẽ không vì sự phù hộ của thần linh mà chùn bước.

Nửa sau màn thứ hai thoạt đầu diễn ra êm đẹp, không gặp vấn đề gì. Eric cư xử rất bình thường, nhìn thế nào cũng như một người tốt bụng thực sự đến giúp đỡ. Gã giúp Casey nhớ vị trí đứng và đóng vai bạn nhảy trong điệu múa của cô. Nhưng đối mặt với gã, Casey luôn trong tình trạng nhớ trước quên sau, có rất nhiều phân đoạn quên thoại và phải dượt đi dượt lại, nhưng Eric không lấy làm phiền hà mà vẫn đồng hành hết lần này đến lần khác.

Casey ngày càng thiếu tự nhiên, nhiều lần vấp thoại và mắc những lỗi lặt vặt không đáng.

Phân đoạn này do Dương Doanh giám sát. Cậu thiếu kinh nghiệm trong đạo diễn và dàn dựng sân khấu, cũng như không biết cách hướng dẫn diễn viên nhập tâm vào cốt truyện, đâm ra hiệu quả diễn tập giảm đi đáng kể. Dần dà, các bạn học trong đoàn kịch không khỏi sốt ruột.

Đồng Ngôn ở hậu trường thay quần áo, đứng bên rèm một lúc mới đi ra. Aisa cũng trở lại sân khấu hỗ trợ Dương Doanh sau khi có cuộc họp nhỏ với tổ đạo cụ. Để có cái nhìn tổng thể, khoảng cách về mặt thị giác của hai người rất xa nên họ không nhìn thấy những chi tiết đương diễn ra trên sân khấu. Ở bên cạnh và phía sau điểm mù của góc nhìn trực diện, Eric đang đặt tay lên eo Casey. Nó sẽ là một cử chỉ lịch sự nếu nửa lòng bàn tay của gã không mon men tiến sâu hơn, vào nơi giấu sau gấu váy.

Casey đang run. Họng cô nghẹn lại và mắt trữ đầy tuyệt vọng.

Đồng Ngôn cau mày, thấy được liền can: "Này." Hắn từ cánh gà bước tới, va vào ánh mắt cầu cứu của Casey. Đó là một cái nhìn bất lực và có nét giống Đồng Cẩn.

Nhóm người hối hả dưới khán đài giật mình trước tiếng gọi lạnh tanh này. Họ dừng việc đang làm và hướng mắt về phía sân khấu.

"Có vẻ như kịch bản không đòi hỏi quá nhiều sự thân mật ở đây nhỉ," hắn nửa đùa nửa thật, trông như hỏi nhưng thực ra nhắc nhở.

Eric giật phắt tay về trước khi những người khác tiến đến gần hơn. Gã lười nhác đứng cách Casey nửa bước, mắt nhìn lom lom Đồng Ngôn: "Hình như cậu không phải bên khoa Văn bọn này?"

Nhìn gương mặt tái mét của Casey, Aisa liền biết có biến rồi. Cô bước tới giải thích với Eric: "Tong được giáo sư Derian đích thân mời đến. Cậu ấy là sinh viên xuất sắc của khoa Thương mại."

"A, Derian mời à. Ra vậy," gã hừ cười, nhìn Đồng Ngôn từ trên xuống dưới.

Không dùng kính ngữ, thái độ ngạo mạn và thiếu tôn trọng bạn diễn, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm đoàn kịch cau mày.

Eric nhìn sang Dương Doanh: "Đạo diễn nói xem, vừa rồi tôi có phạm phải lỗi nào không?"

Mọi người bèn hướng sự chú ý về phía đạo diễn, người có tiếng nói nhất ở đây.

Dương Doanh cầm kịch bản lưỡng lự, Eric quả thật đã diễn tròn vai, nhưng đây không phải lời có thể nói trước mặt họ, nhất là với Aisa và Casey. Cậu cúi đầu rụt cổ.

Eric tự giải vây cho mình: "Im lặng làm gì. Rõ ràng các cậu đều biết ai mới là người liên tục mắc lỗi."

"Cậu!" Casey bật thốt, mắt đỏ hoe.

Eric chỉ vào mũi cô, một hành động quá ư thô lỗ: "Dượt đi dượt lại mà vẫn sai, đó là cậu không phải tôi! Khóc cho ai xem hả?"

Casey lùi lại va vào Aisa. Cô cúi đầu xin lỗi, nức nở: "Xin lỗi Aisa, tôi thực sự không cố ý..."

Aisa gạt tay Eric đi, "Cậu đang làm cho người ta sợ đấy!"

Không khí căng thẳng lâm vào bế tắc, chẳng một ai cùng khoa dám đối đầu với Eric, gương mặt đại diện cho Hội sinh viên. Aisa đành ôm Casey vào lòng, toan bật lại.

Là người duy nhất không thuộc khoa Văn, hắn đứng ra dàn xếp: "Màn thứ hai tạm dừng ở đây đi vậy. Tôi nghĩ các diễn viên của màn ba đã chờ rất lâu rồi."

Đây cũng là ý kiến của phần đa mọi người, họ bèn gật gù tản ra chuẩn bị phân cảnh kế tiếp. Eric thì ở lại liếc nhìn Đồng Ngôn, nhếch mép cười: "Thông minh quá tất bị thông minh hại, sinh viên xuất sắc ạ."

Đồng Ngôn tảng lờ gã.

Casey dần bình tĩnh lại sau khi Eric đi. Aisa giúp cô tháo đuôi hoa hồng ra, không biết phải an ủi thế nào với cái kiểu mất hồn mất vía này.

Đồng Ngôn nói với Aisa, trước khi về: "Sắp tới đừng nhờ gã nữa, để tôi tạm đóng vai Quý tộc cho."

"Vậy cực lắm đấy, lỡ cậu nhầm thoại thì sao?" Cô lấy làm lo lắng.

"Có mỗi tuần này, không sao đâu. Tôi cũng sẽ không học thoại, chỉ nhép miệng thôi."

Aisa cho hắn cái ôm thắm thiết. "Chết mất! Cậu tốt quá rồi đấy Tong," và bật ra câu love you trước mặt Dương Doanh. Biết mình lại quá khích lỡ lời, cô cười phá lên ha ha.

.

Sau một thời gian gấp rút thi công và hoàn thiện hồ sơ, căn hộ phía Tây London chính thức khoác lên mình diện mạo mới. Chang đã tìm một đơn vị chuyên xử lý formaldehyde, giúp căn hộ đáp ứng tiêu chuẩn nhà ở trong thời gian ngắn nhất.

Nhìn khoá an ninh mới toanh, Văn Phong cáu điên lên: "Cậu nhất định phải vậy à! Có mỗi một lần thôi đấy, tôi lén đến nhà cậu có mỗi một lần thôi!"

"Khoá cửa này là nhãn hiệu công ty của Hagen," Yên Hồi Nam chọn một chai rượu từ trên kệ bếp.

À rồi. Văn Phong rất nhạy với những chuyện này. Gã ngồi xuống sofa banh rộng hai chân: "Nhắc mới nhớ, dạo này Hagen cứ nói về cậu suốt cơ."

"Vậy à," anh chẳng để ý lắm. "Gã ta nói gì?"

"Còn nói gì nữa," Văn Phong lúc lắc đầu. "Gã tiếc hùi hụi, vốn muốn trải nghiệm 'chuyện giường chiếu' với người phương Đông xem thế nào, đặt kỳ vọng nơi cậu rất cao, dè đâu cậu xúc cho gã một vố bất ngờ. Nhưng gã thừa nhận mình nể cậu, còn cho rằng người phương Đông rất chung tình. Mặc dù với họ, kiểu chung thuỷ một lòng một dạ này hết sức ngớ ngẩn."

"Họ chỉ đang tìm cớ cho những ham muốn thừa thãi của mình. Đây không phải là sự khác biệt giữa tư tưởng Đông - Tây. Xét đến cùng đó vẫn là sự lựa chọn của mỗi người," anh nhận xét.

Văn Phong búng tay: "Chí lý. Như tôi, nhận giáo dục phương Tây đã lâu mà nào có cư xử như họ."

Yên Hồi Nam nhận ra gã hôm nay hơi khác, dù đó là cách họ cạnh khoé với nhau mỗi ngày.

Văn Phong không cười, lần đầu tiên thấy gã trông man mác buồn. "Hiểu, tôi hiểu chứ. Nếu trong lòng đã có người nhớ nhung và mong ngóng, thì không ai có thể thay thế được cả. Mối quan hệ tạm bợ sao có thể lấp đầy phần khuyết thiếu, nó mãi mãi chỉ là cái bóng thôi. Mà điều này cũng thật bất công cho cả đôi bên."

Yên Hồi Nam rót cho gã một ly nhỏ Beefeater. Mùi quả bách xù toả lan trong không khí.

"Vậy tranh thủ đi. Hối hận là điều vô ích nhất trên đời," anh nói.

Văn Phong ngẩng đầu dốc cạn rượu mạnh. Dư vị quá dài, lắng đọng lại giữa môi răng.

Gã không thích thể hiện một mặt tối của mình trước người anh em tốt nhất nên cố tình lảng đi, sờ soạng lớp da lộn ngoài sofa. "Có tâm thật đấy. Hồi nãy vừa bước vào, tôi cứ tưởng mình đi nhầm sang phòng của bọn trẻ bây giờ. Cái sofa bằng da lộn này là sao hử?"

Được, tôi nể cậu hôm nay thôi. Yên Hồi Nam bấm bụng nhịn: "Bạn nhỏ thích."

Biết ngay mà. Văn Phong nghĩ. "À, chưa hỏi cậu nữa. Hai người định khi nào thì kết hôn? Giờ đang ở Anh sao không đi lấy giấy luôn?"

Đây cũng là vấn đề Yên Hồi Nam không muốn nghĩ nhất. Anh không xác định được kết quả sẽ ra sao, và đối với quá trình chờ đợi vô vọng này, anh đang càng ngày càng bất an. Đồng Ngôn không hề biết chuyện gì đã xảy ra trước tiệc ra mắt, vẫn đinh ninh mối hôn nhân này là do cha gán hắn để huy động nguồn vốn. Phải, anh có thể sử dụng một số thủ đoạn nhằm đạt được mục tiêu cốt lõi như cách anh chinh phạt trong giới tài chính nhưng, ý tưởng đê hèn này đã được anh dập tắt ngay từ đầu.

Kể ra cũng buồn cười, vì anh sợ mình không đối mặt với bạn nhỏ mười tuổi trong lòng được nữa.

Rót cho mình ly rượu, Yên Hồi Nam trả lời nước đôi: "Để em ấy tốt nghiệp trước đã."

Văn Phong nào biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy đi tính lại đây quả là một sắp xếp không thể hợp lý hơn. "Quên nữa, tôi đến là vì chuyện này cơ. Phản hồi về số liệu tải xuống của phần mềm trong tuần này khá tốt. Lượng đăng ký tài khoản mới cũng tăng so với cùng kỳ đợt trước."

Yên Hồi Nam giờ mới sực nhớ A Letter đã lauching được một tuần. Anh cũng chưa có thời gian đăng nhập lại từ đợt Reward cho Đồng Ngôn vừa rồi. Anh mở phần mềm lên, lâu rồi không vào nên nó đã tự động đăng xuất, bắt phải nhập lại tài khoản và mật khẩu.

Văn Phong rót thêm ly nữa, càm ràm: "Bạn nhỏ của cậu hẳn vẫn chưa biết cậu đã đầu tư một khoản đồ sộ cho A Letter đâu nhỉ?"

Một trong những mô-đun chính trên trang chủ của phiên bản phần mềm là bảng xếp hạng Reward. Hiện tại, avatar của anh và Đồng Ngôn đang xếp ở vị trí đầu tiên; bên dưới là những avatar của các nhà sáng tạo nội dung khác cùng với người bấm thưởng cho họ. Giá trị Reward được bảo mật và dù vậy, có lẽ sẽ chẳng ai vượt qua con số thiên văn của anh.

Giao diện tin nhắn riêng có một chấm đỏ. Yên Hồi Nam bấm vào và cau mày khi trông thấy tin nhắn Đồng Ngôn gửi từ nửa tháng trước.

"Cậu không lo việc này sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến Đồng Ngôn à? Giới này coi vậy rất phức tạp, ở đâu mà chẳng có người này người kia. Một ngày nào đó họ phát hiện mình làm sao cũng không thể vượt qua cậu, khéo lại làm ầm lên như đợt trước ấy."

Là một trong những người đón đầu thị trường này, phải thừa nhận Văn Phong có cái nhìn xa và có những suy xét thấu đáo. Chứng kiến tất thảy những gì Yên Hồi Nam làm cho Đồng Ngôn trong mấy tháng qua, gã lo người anh em của mình khéo quá hoá vụng, cũng lo những ý tốt của họ sẽ mang lại rắc rối cho Đồng Ngôn.

Yên Hồi Nam gõ tin nhắn trả lời. "Chỉ cần có tôi ở đây, không một ai được phép làm em ấy buồn."

Văn Phong say rồi. Gã nghĩ, tình yêu sao nguy hiểm quá.

Nó làm cho tất cả những người khôn ngoan trở nên ngu ngốc.

.

.

Lời tác giả:

Văn Phong: Tôi say thật, say theo nghĩa đen luôn á.