Biên Tập Lúc Nào Cũng Tán Tỉnh Tôi

Chương 10: Ân cần chu đáo?



"Cô là ai?" Nhìn thấy Ngạn Bắc Kỳ, Trình Chanh đứng cách đó không xa hỏi.

"Bạn của cô ấy." Trước khi Tần Dĩ Châm mở miệng, Ngạn Bắc Kỳ đã giành trả lời trước.

"Bạn?" Trình Chanh nghi ngờ quan sát Ngạn Bắc Kỳ từ trên xuống dưới.

Cô ta từng gặp rất nhiều bạn bè của Tần Dĩ Châm nhưng chưa từng gặp người này.

"Dĩ Châm, em tới đây. Chúng ta nói chuyện rõ ràng, được không?" Trình Chanh không để ý tới Ngạn Bắc Kỳ nữa, nhìn về phía Tần Dĩ Châm.

Tần Dĩ Châm nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.

Trong khoảng thời gian yêu đương với Trình Chanh, nàng từng tặng cho Trình Chanh không biết bao nhiêu là quà, nhưng Trình Chanh cũng chỉ mua cho nàng vài món đồ đơn giản mang tính tượng trưng.

Sau này, Trình Chanh câu được một cô gái giàu có, bắt đầu lạnh nhạt với nàng. Suy cho cùng, Trình Chanh có lẽ không phải là yêu người, cô ta chỉ yêu tiền mà thôi. Thế nên sau khi bị cô gái kia đá mới quay lại tìm cái kho bạc là nàng đây.

Nhưng cái người này quả thật vừa cặn bã vừa mù lòa. Tần Dĩ Châm nàng trông giống kẻ không có tiền sao? Không, có nhiều là đằng khác, chẳng qua không muốn mua xe mua biệt thự gì gì đó thôi.

Tần Dĩ Châm bỗng dưng cảm thấy may mà bản thân có chừng mực, không cho Trình Chanh được nước làm tới, nếu không lại càng thêm phiền phức rồi.

"Không nói." Tần Dĩ Châm nhét hai tay vào túi áo, đứng bên cạnh Ngạn Bắc Kỳ, hừng hực khí thế. Dù sao bây giờ muốn cãi muốn đánh cũng là hai đánh một, sợ quần què gì nữa.

"Dĩ Châm, chị sai rồi. Chị nói với em, em nghe cho kĩ này..." Trình Chanh vừa nói vừa bước về phía Tần Dĩ Châm.

Ngạn Bắc Kỳ nhìn thấy, bèn mở cửa để Tần Dĩ Châm lên xe.

"Chúng ta ra ngoài hóng gió một chút." Sau khi đóng cửa lại, Ngạn Bắc Kỳ nói với Tần Dĩ Châm đang ngồi trong xe.

"Được." Tần Dĩ Châm chỉ đành bất lực gật đầu.

"Dĩ Châm!" Lúc này Trình Chanh đột ngột lao tới, chuẩn bị mở cửa xe.

Ngạn Bắc Kỳ kịp thời nắm lấy cổ tay của Trình Chanh.

"Cô làm gì đấy? Chuyện tôi với cô ấy, cô đừng nhúng tay vào!" Trình Chanh nhìn chằm chằm Ngạn Bắc Kỳ, ánh mắt giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống người này.

"Cô ấy là bạn của tôi. Trước khi chạm vào cô ấy cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Ngạn Bắc Kỳ lạnh lùng trả lời.

Tần Dĩ Châm ngồi trong xe, cau mày nhìn Trình Chanh đang làm loạn.



"Các người có phải, có phải là..." Trình Chanh tóm lấy Ngạn Bắc Kỳ, lại nhìn Tần Dĩ Châm, không thể không suy nghĩ lệch lạc.

"Buông tay." Ngạn Bắc Kỳ quay đầu nhìn cô ta.

Sau đó, Trình Chanh không những không buông tay mà còn nắm lấy cổ áo Ngạn Bắc Kỳ.

"Tôi cảnh cáo cô, đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi với cô ấy, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu!" Trình Chanh tiến tới gần Ngạn Bắc Kỳ, gằn từng chữ một.

"Phiền phức thật đấy." Ngạn Bắc Kỳ mất kiên nhẫn liếc Trình Chanh, sau đó quay đầu hỏi Tần Dĩ Châm, "Tôi có thể đánh cô ta không?"

"Như vậy đi, tôi ngồi chỗ kia, lát nữa cô lên từ bên này. Bao giờ đánh xong lên xe khóa cửa rồi chúng ta lại đổi..." Tần Dĩ Châm còn chưa kịp nói dứt câu, Trình Chanh đã bị Ngạn Bắc Kỳ vật ngã xuống đất.

"Hôm nay coi như tha cho cô. Lần sau nếu còn tiếp tục tôi sẽ đánh thật đấy." Ngạn Bắc Kỳ nửa quỳ bên người Trình Chanh. Nói xong, cô phủi phủi tay, đứng dậy chuẩn bị lên xe.

Nhìn thấy Ngạn Bắc Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, Tần Dĩ Châm lại quay đầu nhìn Trình Chanh đang nằm bẹp dí trên mặt đất.

Rốt cuộc Ngạn Bắc Kỳ là người như thế nào?

Sau đó Tần Dĩ Châm quay đầu sang: "Cảm ơn."

"Không có gì. Dù sao tôi cũng đang ở đây, nếu không ra tay cứu người thì cũng vô tâm quá rồi nhỉ?" Ngạn Bắc Kỳ nói, những ngón tay đặt trên vô lăng thả lỏng rồi lại nắm chặt.

"Lát nữa cô định về nhà thế nào? Nếu cô về bây giờ, cô ta cũng không dám cản đường cô nữa." Ngạn Bắc Kỳ nhìn về phía trước, bình tĩnh phân tích.

"Không về nữa." Tần Dĩ Châm nhìn kính chiếu hậu.

"Vậy cô định đi đâu?"

"Đến số 15 đường Hoa Uyển." Nói xong, Tần Dĩ Châm mở điện thoại lên tìm số của Kiền Tử.

Ngạn Bắc Kỳ không hỏi gì thêm, đi đến địa chỉ như lời Tần Dĩ Châm.

Sau đó, Tần Dĩ Châm gọi điện cho Kiền Tử.

"Kiền Tử, cậu ngủ chưa? Tối nay mình muốn đến nhà cậu ở một đêm, có được không?" Tần Dĩ Châm nắm chặt điện thoại, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi.

"Được chứ! Cậu đến đi! Bao giờ tới nơi?" Kiền Tử hỏi.

"Có lẽ là nửa tiếng nữa, từ nhà mình đến nhà cậu." Nói xong, Tần Dĩ Châm nhẹ nhàng thở một hơi dài.

"Được thôi. Khi nào đến nhớ gọi cho mình, mình xuống đón cậu."

"Ừm." Cúp điện thoại, Tần Dĩ Châm nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.

Trong lúc Ngạn Bắc Kỳ lái xe, điện thoại của cô đặt ở bên cạnh cứ liên tục sáng lên.

Màn hình hiển thị là cùng một cái tên, Bạch Thư Nhã.

"Cô không trả lời à?" Tần Dĩ Châm quay sang nhìn Ngạn Bắc Kỳ.

"Không quan trọng." Nói xong, Ngạn Bắc Kỳ cầm điện thoại lên tắt nguồn rồi lại bỏ xuống.

Tần Dĩ Châm nhìn điện thoại, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, mỉm cười lắc đầu.

Dù thế nào đi chăng nữa, tâm trạng vẫn đang rất kì lạ.

Tuy đã quyết tâm phải tránh xa Trình Chanh nhưng cứ nghĩ tới lúc trước bản thân bị cô ta trêu đùa như một món đồ chơi, nghĩ tới Trình Chanh có thể chưa từng thích bản thân, Tần Dĩ Châm vẫn muốn cười.



Đây có lẽ là vết dơ khó chùi sạch nhất trong đời Tần Dĩ Châm.

Sau đó nghĩ tới Bắc Hàng đang ngồi cạnh, tâm trạng của Tần Dĩ Châm lại càng thêm kì lạ.

Dù nàng với Bắc Hàng không có bất cứ quan hệ nào nhưng là một kẻ cặn bã lại đi giúp nàng xua đuổi một kẻ cặn bã khác. Nghĩ thế nào cũng thấy thật kì quái.

Nàng có phải mang số mệnh trời sinh đã luôn gặp phải những người kì quái không?

"Đến nơi rồi. Cô gọi cho cô ấy đi." Sau khi đến địa chỉ mà Tần Dĩ Châm đưa, Ngạn Bắc Kỳ buông vô lăng, quay đầu nhìn Tần Dĩ Châm.

"Được." Trả lời xong, Tần Dĩ Châm lấy điện thoại ra gọi cho Kiền Tử.

Kết thúc cuộc gọi, Tần Dĩ Châm tháo dây an toàn, chuẩn bị rời khỏi xe.

Nhưng trước khi xuống xe, Tần Dĩ Châm lại nhìn về phía Ngạn Bắc Kỳ: "Bỗng nhiên tôi rất tò mò một điều, cô cảm thấy tình yêu là gì?"

"Giả dối." Ngạn Bắc Kỳ nghe xong, đáp lại hai chữ này.

Giả dối? Vì cô cho rằng tình yêu là thứ giả dối cho nên mới hay đùa giỡn tình cảm của người khác sao?

"Cô cho rằng là giả dối, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy." Tần Dĩ Châm chăm chú nhìn Ngạn Bắc Kỳ.

"Bởi vì cô đang hỏi tôi nên tôi mới nói ra quan điểm của bản thân. Cô Queenie, tôi biết tôi không đại diện cho người khác." Ngạn Bắc Kỳ nhìn lại Tần Dĩ Châm.

Người này nghe không hiểu tiếng người, hết thuốc chữa rồi. Tần Dĩ Châm nghĩ tới những em gái từng bị Ngạn Bắc Kỳ đùa giỡn, trong lòng bỗng chốc trở nên khó chịu.

Tần Dĩ Châm không muốn nói gì thêm, đóng cửa xe lại, cuối cùng còn liếc người phụ nữ trong xe, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cao gầy của Tần Dĩ Châm, Ngạn Bắc Kỳ cảm thấy bản thân thật sự không thể hiểu nổi nàng.

Nghe cuộc trò chuyện ban nãy của Queenie cùng cô gái kia, có vẻ là cô ta cắm sừng Queenie trước. Khó hiểu quá.

Tần Dĩ Châm mới đi được vài bước, Kiền Tử đã vừa gặm quả táo trên tay vừa lon ton chạy đến, ôm lấy cánh tay của Tần Dĩ Châm.

"Muộn rồi không ngủ đi còn mò sang đây, sao thế, Tiểu Dĩ Châm của mình có phải nhớ mình rồi không?" Kiền Tử cắn một miếng táo to nói, tầm mắt âm thầm đặt lên người phụ nữ trong xe.

Lúc này, tiếng khởi động xe truyền tới.

Tần Dĩ Châm quay người lại, nhìn thấy chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

"Sao vậy?" Kiền Tử nhìn theo hướng của Tần Dĩ Châm, sau đó lắc lắc cánh tay của nàng.

"Kiền Tử, mình hỏi này, có những người tất cả mọi mặt đều không tệ, tại sao không thể an phận một chút mà cứ suốt ngày đùa giỡn người khác thế? Lẽ nào không cảm thấy làm như vậy rất không có tình người sao?" Tần Dĩ Châm thu hồi tầm mắt, cùng Kiền Tử đi vào tiểu khu.

"Người ban nãy đưa cậu về là kẻ cặn bã được lên Weibo mà chúng ta từng gặp sao?" Kiền Tử nghĩ tới những chuyện Tần Dĩ Châm nói qua điện thoại, ngay lập tức đoán ra được.

"Đúng, chính là kẻ cặn bã đó." Tần Dĩ Châm gật đầu.

"Sao hai cậu tự dưng lại đi ăn với nhau vậy?" Kiền Tử nuốt miếng táo xuống, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu tại sao.

"Đừng nhắc đến cô ấy nữa". Tần Dĩ Châm lắc đầu.

"Này, cậu đừng có nhảy vào bẫy của kẻ cặn bã đó. Cô ấy từng trêu đùa rất nhiều người rồi, chứng tỏ kinh nghiệm phong phú, chiêu trò tinh vi, cậu đừng để bị người ta mê hoặc nha." Thân là người bạn tốt nhất Trung Quốc, Kiền Tử vô cùng lo lắng cho Tần Dĩ Châm.

"Cậu cảm thấy mình ngốc đến thế à?" Nghe xong, Tần Dĩ Châm cười lớn, sức sống bỗng chốc tràn trề.



"Vậy tự dưng cậu tới chỗ mình làm gì?" Lên nhà, Kiền Tử mở cửa, đi vào lấy đôi dép chuyên dụng dành cho Tần Dĩ Châm, đặt lên sàn.

"Tên họ Trình kia chạy đến chặn dưới cửa khu nhà mình." Thay dép xong, Tần Dĩ Châm xách túi ném lên ghế sofa, ngồi xuống trước bàn trà, chỉ vào bình đựng nước.

"Sau đó thì sao?" Kiền Tử rót một cốc nước, để trước mặt Tần Dĩ Châm.

"Bị kẻ cặn bã vật ngã nằm bẹp dí trên đất rồi." Tần Dĩ Châm giống như một chú mèo lăn qua lộn lại trên sofa, trong tay cầm túi sưởi.

"Đờ mờ." Kiền Tử ngây người, "Có điều lỡ Trình Chanh vẫn muốn tìm cậu thì phải làm sao? Nếu không cậu cứ ở đây ít hôm, mình nhờ bạn mình giám sát cô ta giúp cậu."

"Thế mình sẽ ở đây vài ngày vậy, ở nhà nhỏ bạn độc thân cũng tốt mà." Tần Dĩ Châm mỉm cười, uống một ngụm nước.

"A... Nói đến đây, mình thật sự muốn thoát ế quá điiiiii!" Nói xong, Kiền Tử ngồi xuống cạnh Tần Dĩ Châm, ôm đầu hét lớn.

"Nhịn xíu đi, đừng để hàng xóm nghĩ rằng ở đây vừa xảy ra án mạng." Tần Dĩ Châm vỗ bả vai của cô, "Công ty cậu nhiều trai đẹp như thế, cậu đều không thích à?"

"Bọn họ ấy à, chẳng thú vị gì cả." Kiền Tử phồng má lên, trông chẳng khác gì một con cá nóc.

"Từ từ rồi kiếm sau cũng được, không cần vội. Mình vẫn đang ở cạnh cậu đây mà." Tần Dĩ Châm đặt cốc nước xuống, ôm gấu bông vào lòng.

"Mình cảm thấy sau khi chơi với cậu lâu, xem nhiều tiểu thuyết bách hợp, bây giờ bỗng dưng cảm thấy con gái cũng không tệ." Kiền Tử nhìn TV, giống như đang lạc vào cõi thần tiên.

"Đừng có bảo là cậu thích mình nhé." Tần Dĩ Châm đùa giỡn.

Nghe xong, Kiền Tử bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng: "Thôi đi bà ơi, cho dù có thích con gái thật, mình cũng sẽ thích kiểu có tính cách mềm mại, vẻ ngoài đáng yêu, nói chung rất khiến người ta muốn trêu chọc, chứ không thèm tìm người kiểu như cậu đâu."

"À ghê." Tần Dĩ Châm lắc lắc đầu.

Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Weibo nhận được một thông báo.

Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Tần Dĩ Châm liếc mắt nhìn dòng tin nhắn đó, không trả lời lại, sau đó ném điện thoại sang chỗ khác.

Một giờ sau, Tần Dĩ Châm tắm rửa xong xuôi, đi đến phòng dành cho khách, sạc pin điện thoại rồi đi về phía giường.

Nhưng lúc đến được giường, Tàn Dĩ Châm lại quay đầu, một lần nữa mở điện thoại lên.

Điện thoại trong tay, Tần Dĩ Châm chỉnh sửa biệt danh của cô thành "Kẻ cặn bã Thiểm Ngữ". Bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tần Dĩ Châm vẫn mở cuộc hội thoại của mình với Bắc Hàng lên, sau đó tìm vòng bạn bè của cô, xem xem gần đây cô hay đăng những thứ gì, đồng thời cũng muốn tìm hiểu xem, trong cơ thể người con gái này, trái tim có thật sự tồn tại không.