Tiếng nổ vang lên khắp nhà. Hải Tiêu Tiêu ngượng ngùng, thôi tiêu rồi, cô quên mất sau lưng mình còn giấu đồ.
Chỉ là lúc nãy thấy một cậu bé tội nghiệp đang bán hàng trên đường, nên cô mua một cái ủng hộ thôi, chưa gì đã nổ tan tành.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Diệp Thành, cô muốn cười cũng cười không nổi.
Anh bình tĩnh ôm cô lên, nhìn thứ đồ sau lưng cô.
Giờ này, trái bóng đã nổ tung, không còn hình dạng gì nữa. Nhưng anh tinh mắt phát hiện, trên đó có chữ. Liếc nhìn cây bút để ở góc bàn, anh khẳng định rằng là cô vừa mới ghi xong.
Đẩy cô qua một bên, anh cầm lấy những mảnh nhỏ ghép lại.
- Ối, chỉ là một quả bóng đã nổ thôi mà, để tôi đem đi vứt.
Cô chột dạ nói. Không biết anh ta đọc được mấy chữ cô viết có nổi giận mà ăn thịt cô ngay tại chỗ hay không?
Anh cầm lấy cái tay định phá hủy mọi chứng cớ trên hiện trường, ánh mắt đằng đằng sát khí ngước lên nhìn cô.
Cô nuốt nước miếng cười khan, sau đó từ từ rút cánh tay mình về. Nhu mì đứng một bên nhìn anh, ý nói "Anh muốn làm gì thì làm đi, tôi vô tội."
Ghép lại các mảnh, Trương Diệp Thành đen mặt nặng nề đọc từ chữ.
- Sói... Trương... Bạo... Bệnh... Cuồng... Sex...
- A, rõ ràng tôi viết là "sếch" chứ không phải là "sex".
- Khác nhau sao?
- Tất nhiên là...giống nhau rồi.
Hải Tiêu Tiêu giọng nói ngày càng nhỏ, nhìn sắc mặt ai đó dần dần đen như đít nồi. Không phải nổi giận rồi chứ, cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Cô sợ hãi đứng một chỗ và đang đợi cơn nổi giận từ anh. Nhưng không có, anh chỉ thờ ơ hỏi một câu.
- Em vừa ra ngoài?
- Ân, tôi chỉ đến tiệm tạp hóa gần đây thôi!
- Với bộ dạng này?
- Ư, phải.
Làm sao đâu chứ, bộ dạng này của cô không thể gặp người sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, anh đùng đùng nổi giật túm chặt lấy tay cô.
- Em dám ở trong bộ dạng này mà đi ra ngoài?
Anh nói gần như nghiến răng nghiến lợi.
Uy, có cần phải giận dữ như thế không. Cô còn tưởng anh sẽ giận cô vì nói xấu anh chứ! Sao lại đổi sang giận cái không nên giận thế này. Cô rất là bỡ ngỡ.
Nhìn khuôn mặt rất chi là vô tội của cô, anh càng tức giận hơn.
Cô giỏi lắm, dám dùng bộ dáng quyến rũ này đi ra đường, chỉ cần nghĩ đến bao nhiêu người đàn ông nhìn cô quyến rũ như thế này là anh tức điên lên rồi.
Bộ dáng này của cô chỉ một mình anh có thể nhìn thôi. Anh hối hận vì lúc đầu để cho cô mặc thành như vậy.
Chết tiệt, anh không chịu được...
- A.
Cô lần này lại bị đẩy ngã xuống bàn, vai đụng mạnh vào mặt bàn lạnh băng làm cô đau điếng.
Chẳng hề nói gì, anh vén áo cô lên, để lộ ra hết cảnh xuân từ ngực trở xuống.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cặp đùi trơn nhẵn của cô, sau đó dời lên chiếc quần nhỏ viền ren, hầu kết không ngừng chuyển động.
Bỏ qua chiếc eo thon, anh dùng tay nhào nặn hai khỏa đầy đặn của cô, làm cho nó lệch hẳn ra ngoài áo ngực.
- Ư... Đừng...
Anh dùng lực rất mạnh, trước ngực cô truyền đến cảm giác đau đớn. Hình như anh nổi giận thật rồi, nhưng cô đâu có làm sai cái gì chứ!
Se se hai hạt đậu đỏ ửng đang dựng đứng, anh cúi đầu ngậm lấy một hạt, tay kia vẫn tiếp tục chơi đùa một bên ngực của cô.
Cả thân thể cô chấn động, cảm giác tê tê cùng đau đớn từ ngực không ngừng lan rộng khắp cơ thể.
Sức lực của cô cũng như mỗi một cái mút của anh mà bị rút dần, cơ thể đang từ từ mềm nhũn.
Cô dùng tay nắm lấy tóc anh, muốn đẩy đầu anh ra khỏi.
- Đừng... Tôi không muốn...
Đầu anh không hề động, chiếc lưỡi linh hoạt hết mút lại liếm, đảo đều xung quanh hạt đậu nhỏ kia, làm cô bắt đầu rên rĩ từng tiếng nhỏ.
Tay anh bắt đầu di động xuống dưới, lướt qua vùng eo nhỏ nhắn, đốt lên ngọn lửa khắp thân thể cô.
Tay dừng lại ở mông cô, bắt đầu xoa bóp, nhào nặn. Thỉnh thoảng lại vuốt ve theo viền quần lót đi đến nơi tư mật đang dần ẩm ướt.
Hải Tiêu Tiêu hoàn toàn bủn nhũn như con chi chi, những ngọn lửa trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, làm cô nóng bức không chịu nổi.
Nhưng lí trí còn lại nói cho cô biết, cô không muốn. Lần này cô không muốn mình bị ăn sạch mà không có lí do. Thật vô lí...
Cảm nhận bàn tay của Trương Diệp Thành đang lần mò vào trong quần lót. Hải Tiêu Tiêu nhảy cẳng lên, hai chân vòng qua lưng, khóa chặt eo anh.
Hai tay thì ôm cổ anh, cả người rời khỏi mặt bàn mà bám chặt lấy anh. Treo người lủng lẳng trên người anh.
Ừ, một tư thế rất tuyệt vời, để hình dung tư thế này của hai người, các bạn có thể tham khảo hình ảnh khỉ ôm cây. Hoặc là hình ảnh mẹ ôm con, bất quá Trương Diệp Thành là mẹ, còn Hải Tiêu Tiêu là con ノ(・ω・)ノ
- Không được, anh không được ăn tôi aaaaaa...
Nhìn cô ôm chặt lấy anh không một kẽ hở, anh khó chịu muốn lôi cô ra khỏi người.
- Không, có chết tôi cũng không buông.
Sau vài lần thử tách cô ra, nhưng không được, Trương Diệp Thành nhẹ giọng dụ dỗ.
- Mau buông anh ra.
- Không được.
- Tại sao?
- Thật sự không thể làm cái đó...cái đó được mà!
Hải Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt ngước đầu lên nhìn, gương mặt như muốn khóc.
- Tại sao không thể?
Anh nghi hoặc nhìn cô.
Thấy bị nhìn chằm chằm, cô đỏ mặt xấu hổ.
- Thật ra bây giờ...bây giờ em muốn đi...
Cô ấp a, ấp úng. Vài phút trước cô phát hiện thân thể có vấn đề, không phải là dì cả tới, nhưng đây là vấn đề cấp thiết nga.
Anh đứng dậy, theo đà ôm cô lên, thế nhưng cô vẫn giữ tư thế cũ, bám chặt không buông.
Mặt cô lúc này càng đỏ hơn nữa. Lúc anh đứng dậy, cô cảm thấy cái đó cứng rắn lợi hại chọc vào mông cô.
Bây giờ không trốn thì còn đợi khi nào nữa...
Cô dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ và độ linh hoạt thần thánh của mình, buông anh ra, nhảy xuống đứng vững trên sàn nhà. Vứt hết sỉ diện của bản thân, bỏ lại một câu rồi đâm đầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
- Tôi phải đi vệ sinh, thật sự không nhịn nổi nữa rồi.