Sau khi trò chuyện với Túy Lương Lương và giải thích mọi hiểu lầm liên quan tới Ôn Hạ Thanh, Hải Tiêu Tiêu vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, dù cho Lương Lương tin cô thì những người khác cũng chẳng có ai tin cô.
Người khác không tin, không quan trọng.
Quan trọng là tên sói háo sắc kia đang phẫn nộ vì sự việc trên.
Và hậu quả của sự phẫn nộ đó là giờ đây cô bị lôi lên phòng làm việc của anh.
Sau khi nộp bài tập của lớp cho thầy giáo Trương, Hải Tiêu Tiêu không được cho về mà bắt đứng tại chỗ nhìn sự lạnh nhạt của ai đó.
- Không còn việc gì nữa em có thể về chưa.
Cô cực kì mất kiên nhẫn nói. Cô đứng ở đây cũng hơn 10 phút rồi mà Trương Diệp Thành không có dấu hiệu sẽ cho cô về lớp.
Đáp lại lời của cô âm thanh gõ bàn từ tốn.
Qua gần 1 phút đồng hồ, giọng nói lạnh băng mới vang lên.
- Em định giải quyết chuyện tin đồn thế nào?
- Hả?
Cô đựa mặt ra, không nghĩ anh sẽ hỏi về vấn đề này.
Nhìn biểu cảm của cô, không khí xung quanh càng lạnh thêm. Cô bỗng muốn toát mồ hôi.
- À thì, đó chỉ là tin đồn nhảm, lâu dần chắc mọi người cũng dễ quên nhanh thôi.
- Em không giải thích?
- Giải thích chỉ sợ người ta lại bảo có tật giật mình, thanh giả tự thanh.
- Thanh giả tự thanh? Không bằng ta dùng " cá lớn nuốt cá bé ".
(◐∇◐*)
Lần này cô đứng bất động. Có khi nào anh dùng sai thành ngữ rồi không, sao cô lại không hiểu cái mô tê gì vậy???
- Lại đây.
-...
- Lại đây.
-...
- LẠI---ĐÂY...
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi làm Hải Tiêu Tiêu không thể từ chối.
Cô trong lòng không được thoải mái bước về phía anh, lòng như có ai đó cào ngang qua.
Thấy cô đứng cách xa mình quá anh lại ra hiệu cho cô lại gần hơn. Nhìn hành động chậm chạp của cô anh bất mãn.
Động tay chân một cái, anh vững vàng ôm cô ngồi lên đùi mình.
- A, anh làm gì?
Cô hoảng hốt giãy giụa muốn trốn khỏi nhưng bị anh giam chặt trong lòng.
- Em đoán xem.
Anh thâm tình hướng tai cô thổi khí, đầu lưỡi như có như không liếm liếm dái tai cô.
- Ư. Thầy giáo Trương, bây giờ em còn có tiết học, không có việc gì thầy nên cho em về.
Hải Tiêu Tiêu thân thể run lên từng đợt, cô thật sự không chịu nổi hành động biến thái này đâu.
- Bây giờ thì có việc rồi đấy.
Dứt lời, môi anh liền ngậm xuống, cắn dái tai cô, sau đó lại một đường liếm theo vành tai đi lên.
- Đừng. Sắp vào giờ học rồi, em phải về lớp.
Mối nguy hiểm đang cận kề, cô không khỏi khẩn trương muốn chạy trốn.
Cảm giác ẩm ướt bên tai làm cô không thích ứng nổi, toàn thân bắt đầu cảm thấy nổi da gà.
- Không sao, anh dạy em là được rồi.
Lần này môi anh trượt xuống cần cổ trắng mịn của cô, liền bỏ lại những quả dâu đỏ chói mắt lại những nơi đi qua. Dừng lại chỗ xương quai xanh xinh đẹp, anh dùng chiếc lưỡi ẩm ướt không ngừng cắn mút nơi đó làm cô phát ra vài âm thanh khe khẽ.
- Không...ư...
- Lần này em gây ra tội lớn rồi, còn không mau an ủi thì dục hỏa của anh sẽ bộc phát thú tính đấy.
Anh gầm hừ hừ nói, chuyện tin đồn của cô làm anh rất tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức nói cho mọi người biết cô là người phụ nữ của anh. Ừ, có nên công khai chuyện này để mọi người biết không nhỉ?
Không xong rồi.
Trong đầu cô hiện lên toàn những chữ "Không xong rồi", cô chắc bị con sói háo sắc này ăn sống!!! (Đã bị ăn lâu rồi!)
Chuyện tin đồn cũng có phải do cô muốn đâu, nói đi nói lại thì ra vẫn còn tính toán chuyện này. Nhưng cô cũng là người vô tội mà, thật sự là quá đáng.
Hổ không ra uy, anh tưởng là con mèo bệnh à! Cô giận rồi đấy. Võ Tán Đả là học để làm chi? Chính là sử dụng vào lúc này.
Bởi là đang ngồi trên đùi anh cô đang căn nhắc sẽ dùng tư thế nào quật ngã anh trong một giây.
Như phát hiện ra ý đồ của cô, anh mở rộng hai chân, kéo mông cô càng sát vào người mình, bởi vì cô đang ngồi dang chân trên đùi anh nên lúc anh mở rộng hai chân, hai chân cô cũng bị mở rộng theo.
Mà anh còn kéo sát cô vào, vậy nơi đó của hai...hai người...chỉ cách nhau vài lớp quần áo thôi sao.
Đáng...đáng...sợ hơn là bên dưới của cô đang áp vào cái thứ nóng hổi kia của anh.
Cô muốn về, cô hoàn toàn đầu hàng rồi.
- Thầy giáo à.
Cô nặn ra một nụ cười khó coi, nhưng hết cách rồi, cô phải nịnh nọt thì mới có đường sống.
- Ừ.
Anh dừng lại mọi động tác, hơi thở hổn hển phả vào cổ cô, nóng rực. Mẹ kiếp, anh động tình bà nó rồi.
Tại sao cô lại biết à?
Không nói đâu xa, cái thứ đã to lớn bên dưới này càng to lớn hơn, đâm vào cô bé của cô phát đau.
Dù thế nào, cô vẫn là rất thẹn thùng.
- Em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em được không?
Hải Tiêu Tiêu uất ức nói, chỉ thiếu điều nước mắt cũng tuông ra cho nó chân thật hơn.
- Ừ.
- Thật sao?
Hai mắt cô sáng lên. Thân mình hơi động một cái.
- Ưm...
- Thầy giáo anh minh.
Cô vui vẻ nói, lại không để ý bàn tay ôm eo mình càng chặt thêm. Anh tựa đầu vào vai cô thể nặng nề.
Lúc nảy cô động một cái, tạo ra một cái ma sát nhỏ làm vật cứng rắn của anh giật một cái, cảm giác đó thật khó đè nén, anh nghĩ anh không chịu được nữa rồi.
- Thầy à, có thể để em về rồi đúng không!
Vỗ vỗ vai anh, cô nhắc nhở.
Đã đồng ý với cô rồi, đừng ôm cô chặt thế chứ.
- Không có thầy giáo anh minh nào mà không phạt học sinh khi phạm lỗi cả. Em đã nhắc nhở thì thầy không thể phụ lòng của em được, thế mới xứng đáng hai chữ "anh minh" của em chứ!
- Haha...
Một đoạn dài nhưng cô chỉ có thể đúc kết thành, làm sai phải chịu phạt, và giờ cô sẽ không được thả ra mà vẫn bị xơi tiếp.
Nụ cười cô trở nên méo mó.
Nhưng nụ cười cô càng tắt ngấm khi bàn tay ai đó luồn vào áo trong của cô.