Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 62: C62



Edit: Phộn


–––––––––––––––

Lâm Hân mở cửa biệt thự ra thấy phòng khách rực rỡ hẳn lên, sửng sốt một chút, nghi ngờ bản thân có đi lộn nhà hay không, cậu yên lặng lùi về sau nhìn kỹ số nhà, xác định đây đúng là biệt thự của mình mới bước vào một lần nữa.

Chỉ qua một buổi sáng, căn phòng vốn trống không đã có thêm một đống đồ nội thất, trang trí vừa tao nhã vừa ấm áp.

Trong phòng khách bày một bộ sofa mềm, sàn nhà được trải thảm lông thật dày, cửa sổ treo rèm thanh lịch, vách tường treo thêm một vài bức tranh, trên bàn thì đặt một chậu hoa kiều diễm xinh đẹp.

Lâm Hân thay dép lê ở cửa, vừa nghi ngờ vừa đeo cặp vào phòng khách.

Đây là do huấn luyện viên trang trí sao?

Nhưng mà người đâu?

Đang nghĩ thì cậu nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, chỉ chốc lát sau, người đàn ông tóc bạc xắn tay áo sơ mi đi từ trên lầu xuống.

Đôi mắt Lâm Hân sáng lên, bước tới: "Huấn luyện viên."

Lý Diệu nhìn nụ cười trên mặt thiếu niên, đi qua ôm lấy cậu, cúi đầu hỏi: "Hôm nay đi học thế nào? Có ai bắt nạt em không?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân lắc đầu, "Không có, các bạn cùng lớp rất thân thiện."

Không chỉ thân thiện mà còn rất nhiệt tình.

Khóe miệng Lý Diệu câu lên, ôm vai thiếu niên cùng ngồi xuống sofa— hắn ngồi trên ghế, Lâm Hân ngồi trên đùi hắn.

Lâm Hân bỏ cặp ra, bị nam nhân ôm vô cùng thân mật.

Sofa rất rộng, nam nhân vừa ôm cậu vừa dựa vào thành ghế, cậu chỉ có thể điều chỉnh tư thế ngồi, cả người nằm sấp trong ngực hắn.

"Anh ơi..." Dép lê của cậu rơi xuống đất, hai chân mang vớ tách ra để hai bên hông người đàn ông.

Gần quá, Lâm Hân không thể không kéo dài khoảng cách, chống thân thể lên.

Lý Diệu giữ chặt eo nhỏ của cậu, không cho rời đi nửa cm, "Đi học có chuyện gì vui không?"

Lực chú ý của Lâm Hân bị dời xuống dưới, cảm nhận được biến hóa của huấn luyện viên, không khỏi đỏ mặt, "Kiểm....em kiểm tra được 99 điểm."

"Giỏi quá." Lý Diệu hôn môi cậu một cái.

Lâm Hân bị hắn chọc cho hai má nóng lên, bất an túm áo sơ mi của người đàn ông, cố lảng sang vấn đề khác, "Anh dọn lâu chưa? Sofa với mấy đồ vật này...hồi sáng đâu có?"

Lý Diệu giả bộ không thấy cậu ngượng ngùng, thân mật dùng mũi cọ cọ cổ của cậu.

"Mua."

"....Tốn tiền."

Cổ Lâm Hân ngứa, hơi nghiêng đầu.

Cậu chỉ tới đây nghỉ ngơi lúc buổi trưa, không cần nhiều đồ như vậy.


"Không tốn. Em sẽ học ở đây 5 năm, năm nhất với năm hai vẫn còn thời gian rảnh, từ năm ba trở đi rất bận, chỉ sợ em không có thời gian về nhà." Lý Diệu nói, "Đàn anh nói không sai đâu."

Mười sáu tuổi hắn đã nhập học Học viện Quân sự Vấn Thiên, lâu hơn Lâm Hân rất nhiều, xưng đàn anh không có gì sai cả.

Lâm Hân phồng má, nói không lại nam nhân nên chỉ có thể tùy ý hắn.

Thấy thiếu niên ngoan như vậy, Lý Diệu kìm lòng không được hôn môi cậu, vừa mới chạm môi đã có tiếng "ọt ọt" vang lên.

Hai người tách ra, xấu hổ nhìn nhau.

Lâm Hân ngượng tới mức đỏ hết mặt mày, lắp bắp nói: "Trưa....trưa rồi....ăn cơm thôi."

Lý Diệu sờ sờ cái bụng xẹp lép của cậu, cười khẽ: "Ừ."

Thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể nhịn đói được.

Lâm Hân nhảy xuống đùi nam nhân như con thỏ, chạy bước nhỏ tới phòng ăn, lấy bữa trưa dì Mai Lâm đã chuẩn bị sẵn cho cậu ở trong không gian ra.

Hộp cơm có tổng cộng ba tầng, tầng trên cùng và tầng giữa chứa đồ ăn, tầng cuối cùng là hai chén cơm to đùng.

Mai Lâm rất chu đáo, chuẩn bị bữa trưa cho cả hai người.

Nhìn đồ ăn ngon đầy màu sắc, tay Lâm Hân giật giật.

"Ăn nào." Lý Diệu sợ tục tưng của mình đói bụng, nhanh chóng gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu.

Bữa trưa rất ngon, hai người quét sạch đống đồ ăn.

Lớp trưởng Đàm Nặc đã gửi cho Lâm Hân thời khóa biểu, tiết đầu của buổi chiều là thực chiến, 2h tập trung ở sân huấn luyện khu C, sáu lớp năm nhất của khoa Cơ giáp sẽ học cùng nhau.

Còn hai tiếng nữa mới tới giờ đi học, Lý Diệu bảo Lâm Hân lên lầu ngủ trưa.

Lâm Hân sợ mình ngủ quên nên không muốn đi.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Tới giờ anh sẽ gọi em dậy." Lý Diệu giúp thiếu niên cởi qu.ần áo, áp giải cậu lên giường, "Ngoan, nghỉ ngơi đầy đủ mới có tinh thần đi học."

Lâm Hân nghe lời nằm vào trong chăn mới tinh, trông mong nhìn người đàn ông ngồi bên giường, do dự hỏi, "Anh ngủ với em nhé?"

Lý Diệu cúi đầu nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của thiếu niên, sủng nịch xoa đầu cậu, "Được."

Hắn cởi quầ.n áo, nhấc chăn chui vào nằm cạnh thiếu niên.

Lâm Hân chủ động lăn vào ngực hắn, cọ cọ ngửi mùi linh sam khiến người ta thư thái, nhắm mắt lại.

Lý Diệu nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, dỗ cậu ngủ.

Chỉ chốc lát sau Lâm Hân đã ngủ thiếp đi.

Lý Diệu điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái rồi cũng chợp mắt.

Một giờ rưỡi chiều, Lý Diệu đánh thức thiếu niên đang ngủ say.

Lâm Hân buồn ngủ bò ra khỏi chăn, ngơ ngác ngồi, cọng tóc ngố buổi sáng bị đè xuống cũng ngóc lên lại.


Lý Diệu vào phòng tắm vắt khăn mặt bằng nước ấm, sau đó đem ra tỉ mỉ lau tay lau mặt cho cậu.

Cuối cùng Lâm Hân cũng tỉnh táo, nhìn đồng hồ trên thiết bị nhận dạng, vội vàng nhảy xuống giường.

"Không vội, vẫn còn thời gian." Lý Diệu nói.

"Từ đây tới khu C tốn 20 phút lận." Lâm Hân xem bản đồ của trường trong thiết bị nhận dạng, kiểm tra vị trí của khu C, nhìn thấy số thời gian cậu phải đi bộ thì nhanh chóng lấy đồng phục ra mặc.

Tổng cộng có 4 bộ đồng phục, hai bộ quân trang mặc bình thường, hai bộ để mặc huấn luyện, cậu nhanh chóng thay bộ để đi huấn luyện.

Thiếu niên mặc quân phục ngụy trang huấn luyện, trông rất có tinh thần, thắt lưng đội mũ, sạch sẽ gọn gàng đẹp trai.

"Bây giờ anh về nhà hả?"

Đứng ở cửa biệt thự, Lâm Hân vừa mang giày vừa ngẩng đầu hỏi nam nhân.

"Chờ em tan học rồi chúng ta cùng về." Lý Diệu nói.

Khóe miệng Lâm Hân bất giác nhếch lên, mang giày xong, cậu kiễng chân hôn môi nam nhân.

"Anh, cảm ơn anh."

Lý Diệu hôn nhẹ cậu đồng thời vỗ mông cậu: "Ngoài khu này có một trạm dừng cho thuê phi hành khí, tới khu C chỉ mất 5 phút thôi."

"Dạ." Lâm Hân buông hắn ra, lưu luyến đi học.

Lý Diệu dựa vào cửa nhìn bé con của mình đi học.

"Ô, đây chẳng phải là nhóc con Lý gia sao?"

Một huấn luyện viên trung niên mặc quân phục đi ngang qua biệt thự, nhìn thấy nam nhân tóc bạc đứng ở cửa, hiếu kỳ hỏi: "Không phải nhóc đi làm Nguyên soái rồi à? Sao có thời gian tới trường thế?"

"Huấn luyện viên Phùng? Thầy vào uống chút trà nhé?" Lý Diệu kính trọng chào hỏi.

***

Lâm Hân thuê một chiếc phi hành khí chạy tới sân huấn luyện khu C, bây giờ là 1 giờ 55 phút.

Sân huấn luyện rất lớn, bên trong có các sân chiến đấu, khu vũ khí, khu hoạt động tự do, khu nghỉ ngơi,... Lúc này, tất cả sinh viên của 6 lớp khoa Cơ giáp đều tập trung ở đây.

Lâm Hân đến trễ, vừa vào cửa liền tìm bạn học trong lớp mình, còn chưa tìm được ai quen quen thì có người phát hiện ra cậu trước, hưng phấn vừa phất tay vừa hô tên cậu: "Phá Quân—"

Giọng nói của thiếu niên vang dội, vang khắp sân huấn luyện, hơn hai trăm sinh viên cơ giáp đều nghe được hai chữ "Phá Quân", bọn họ dừng nói chuyện, kích động nhìn chung quanh.

Trong khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, các nhóm chat lớn giữa các sinh viên vô cùng rôm rả, tất cả đều đang thảo luận về Omega Phá Quân đại danh đỉnh đỉnh trong Thế giới Cơ giáp chuyển đến trường bọn họ.

Lớp A01 vừa kể Phá Quân làm kiểm tra được 99 điểm trong lớp của lão Hà, ai cũng bị shocku.

Đề của lão Hà khó có tiếng, hầu như không có ai làm được trên 90, Phá Quân vừa đến đã thi được 99 điểm, đúng là khó có thể tin được.

Buổi chiều là buổi huấn luyện tập thể, rất nhiều người đến sân huấn luyện từ sớm chỉ để có thể nhìn thấy phong thái Phá Quân ở ngoài đời.

Kết quả là bọn họ đến quá sớm, đợi tới một rưỡi cũng không thấy người đâu.


Các sinh viên bắt đầu nghi ngờ có thật là có sinh viên chuyển trường hay không? Hay mấy đứa lớp A01 đang khoác lác?

Sinh viên nghị luận sôi nổi, Alpha lớp A01 khinh thường cãi với bọn họ, chờ Phá Quân tới là biết ngay chứ gì.

Cho nên một tiếng "Phá Quân" như sấm giữa trời quang, nổ tung trên sân huấn luyện, khiến Lâm Hân vừa đến đã trở thành tâm điểm của mọi người.

Bị hơn 200 đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm, cả người Lâm Hân cứng ngắc trong nháy mắt, mà thủ phạm gây chuyện lại ngây ngốc vui vẻ chạy tới trước mặt cậu, gãi mái tóc đỏ rực, cười vô cùng tươi.

"Cuối cùng cũng gặp anh!" Lý Úc chớp chớp mắt, thấp giọng nói, "Buổi sáng em có thấy anh với anh họ đi với nhau, nhưng mà ngại quá nên không chào hỏi."

Lâm Hân cố gắng bỏ qua ánh mắt của người khác, ngẩng đầu nhìn Lý Úc, con ngươi đen nhánh có chút bất đắc dĩ: "Ừ, huấn luyện viên đưa tôi đến trường."

"À, à...." Lý Úc cảm thấy Lâm Hân không được vui cho lắm, hậu tri hậu giác phát hiện có cái gì đó không đúng, cậu quay đầu lại, đón một loạt ánh mắt như hổ rình mồi, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

Thôi xong, nhìn thấy anh dâu họ cái vui quá nên quên béng mất mình đang ở sân huấn luyện.

Không khí xấu hổ này duy trì tới tận lúc tiếng "toét toét" chói tai vang lên, tất cả sinh viên mới bài bản xếp hàng tập trung.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lý Úc áy náy xin lỗi Lâm Hân rồi chạy về lớp mình.

Cuối cùng Lâm Hân cũng tìm thấy bạn của mình, trước lúc tiếng còi kết thúc, cậu nhanh chóng đứng vào hàng cuối của lớp A01.

Chưa đầy hai mươi giây, sinh viên mặc trang phục huấn luyện đã xếp hàng chỉnh tề trên bãi đất trống của sân huấn luyện, hai huấn luyện viên Alpha cao lớn khôi ngô đứng ở trên sàn thi đấu trước mặt các đội ngũ, cả người tản ra uy áp tinh thần lực đáng sợ, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua, đám thanh niên ngoan như chim cút, không dám nhúc nhích.

Huấn luyện viên tóc nâu đứng ở bên trái mở miệng: "Bây giờ chúng ta bắt đầu học thực chiến, quy tắc như cũ, bắt cặp ngẫu nhiên, thua tìm huấn luyện viên Hàn, thắng tìm tôi, tất cả rõ chưa?"

"Rõ!" Các sinh viên đồng thanh đáp.

"Tốt." Huấn luyện viên tóc nâu mở thiết bị nhận dạng ra, trộn mã số sinh viên của các sinh viên lại, sau đó cho ghép cặp ngẫu nhiên, sân huấn luyện vang lên một tiếng "tinh", trừ Lâm Hân, tất cả sinh viên còn lại đều nhận được mã số sinh viên của đối thủ và mã số sàn đấu.

Trong sân huấn luyện viên có 17 sàn đấu, 15 cái dành cho sinh viên, 2 cái dành cho huấn luyện viên, sau khi nhận được thông tin, các sinh viên nhanh chóng di chuyển tới sàn đấu, xếp hàng đối chiến.

Người tản đi hết, chỉ còn Lâm Hân đứng một mình, có chút bất ngờ.

Lý Úc lo lắng liên tục ngoái đầu lại nhìn. Khoa Cơ giáp năm nhất có tổng cộng 270 người, cho bắt cặp chiến đấu là vừa đủ sĩ số, anh dâu họ hôm nay mới chuyển tới, không chừng huấn luyện viên vẫn chưa biết anh ấy.

Tôn Tiến Việt vỗ vai cậu, nhỏ giọng bảo: "Đừng nhìn nữa, coi chừng huấn luyện viên Lăng phát hiện là bị trừ điểm đó."

Nhìn thấy Phá Quân, cảm xúc cậu ta cũng dâng trào lắm chứ, muốn hóng chuyện tới khó chịu cả người, nhưng quy định nghiêm khắc, chỉ cần sơ sẩy để bị bắt, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Người vi phạm kỷ luật lúc trước "được" huấn luyện viên dẫn tới "nhà đen" để huấn luyện, bây giờ nghĩ tới vẫn còn sợ.

Lý Úc không dám nhìn nữa, tìm được đối thủ của mình, xếp hàng dưới sàn đấu đợi tới lượt.

Lâm Hân bình tĩnh đứng tại chỗ chờ sắp xếp.

Huấn luyện viên tóc nâu – Lăng Bình phát hiện có một sinh viên bị lẻ ra, nheo mắt lại.

"Là sinh viên chuyển trường." Hàn Tung đứng ở cạnh nói.

"Ừ." Buổi sáng Lăng Bình đã nhận được tin nhắn của trưởng khoa, biết cậu nhóc Omega thấp bé này là sinh viên chuyển trường. Hằng năm khoa Cơ giáp tuyển sinh đều có số lượng quy định, mỗi lớp 45 người, 6 lớp, không nhiều không ít, tổng cộng 270 người.

Bây giờ có sinh viên chuyển tới, nhiều hơn một nên đương nhiên sẽ bị lẻ ra.

Vừa rồi khi chia cặp, ông cố ý để sinh viên chuyển trường này lẻ ra.

"Bạn học chuyển trường, nhóc tên gì?" Lăng Bình hỏi.

"Báo cáo huấn luyện viên, em tên Lâm Hân." Lâm Hân trả lời.

Lăng Bình gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thiếu niên, "Trò có thể tùy ý chọn một trong những người có mặt ở đây làm đối thủ."

Lâm Hân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời hỏi, "Bao gồm huấn luyện viên?"


Lăng Bình giật mình, hứng thú nhìn kỹ cậu, khẳng định trả lời: "Bao gồm cả huấn luyện viên."

Lâm Hân không chút do dự đi về phía trước, tung người nhảy lên, sau lưng cậu như có một đôi cánh khiến cậu dễ dàng nhảy lên sàn đấu, cung kính cúi đầu với Lăng Bình: "Mong huấn luyện viên chỉ giáo."

Lăng Bình không nhúc nhích, Hàn Tung đứng bên cạnh lại kinh ngạc đôi chút.

Nhóc Omega này rất có dũng khí, dám thách đấu huấn luyện viên được sinh viên mệnh danh là ác quỷ thực chiến!

Lâm Hân thấy đối phương không có phản ứng, ngầm hiểu ông đã đồng ý, cậu đứng thẳng dậy, bày ra tư thế chiến đấu tiêu chuẩn.

Hàn Tung cười cười rời khỏi sàn đấu, để lại không gian cho bọn họ.

Hy vọng Lăng Bình nhẹ tay, không nên làm khó một nhóc Omega.

Tổn thương lòng tự trọng của người ta, cộng thêm thân thể bị thương thì bồi thường không nổi đâu.

Từ đầu Lăng Bình đã cảm thấy thiếu niên này như nghé con không sợ hổ, dám khiêu chiến với ông, gan rất lớn, nhưng khi nhìn thấy trên người thiếu niên nổi lên một tầng ánh sáng xanh nhạt, ánh mắt ông thay đổi, trở nên nghiêm túc.

Thực thể hóa tinh thần lực!

Các sinh viên năm nhất khác còn đang mò mẫm, vậy mà Omega nhỏ trước mắt này đã học được cách thực thể hóa tinh thần lực, hơn nữa sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Bên ngoài cơ thể của nhóc ấy được bao bọc bởi một tầng ánh sáng xanh vừa đều vừa nhẵn nhụi, giống như một lớp da thứ hai vậy, nghiêm mật bọc lấy cơ thể, hình thành lớp bảo vệ vững chắc.

Lăng Bình bị khơi dậy ý chí chiến đấu, dời đến giữa sân, đối đầu với thiếu niên.

"Tôi sẽ không nương tay." Ông nói.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Vâng, em sẽ đánh hết mình." Lâm Hân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, không hề sợ hãi mà nghênh chiến.

Lăng Bình khẽ gầm một tiếng, tinh thần lực bạo phát, toàn thân dấy lên ánh sáng đỏ diễm lệ, như ngọn lửa nóng rực.

Lâm Hân trùng chân xuống, tinh thần lực ngưng tụ trên nắm tay, đôi mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, không đợi Lăng Bình ra tay, cậu công lên trước.

"Phanh—"

Lăng Bình giơ cánh tay lên, thoải mái đỡ nắm đấm của Lâm Hân, ông cười lạnh một tiếng, chuẩn bị cho nhóc Omega không biết trời cao đất rộng này một kích nặng nề, để cho cậu ta biết muốn khiêu chiến huấn luyện viên thì ngoại trừ dũng khí còn phải có thêm thực lực ngang hàng.

Nhưng ngay sau đó, toàn bộ cánh tay của ông bị tê rần.

Không đợi ông hoàn hồn, đợt công kích tiếp theo của Omega nhỏ này lại đến.

Lâm Hân nhấc chân đá nghiêng, tinh thần lực bám vào chân, dễ dàng phá vỡ lớp phòng ngự của Lăng Bình, đánh thẳng vào điểm yếu của đối thủ.

Lăng Bình nhanh chóng lui về sau, né được một chiêu trí mạng của thiếu niên.

Chiêu này của Lâm Hân thất bại, nhưng không luyến chiến, cậu nhanh chóng thu chân, thay đổi hướng tấn công.

Cuối cùng Lăng Bình cũng hiểu được đau buồn của lão Hà.

Vốn là đã định trước tuyệt đối có thể cho mấy con gà này ăn hành, nhưng không ngờ tới, trong đám gà con này lại ẩn giấu một con phượng hoàng có sức chiến đấu kinh người.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


–––––––––––––––

Editor: Edit rồi mà quên mất tiêu nên đăng trễ :"))))))))))
1

À có cái này, tui đang phân vân không biết nên để xưng hô của sinh viên với huấn luyện viên như thế nào á, thường trong trường quân đội hay lúc tui học quốc phòng í, thấy lúc xưng hô khẩu lệnh các kiểu thường là tôi - đồng chí/huấn luyện viên blabla, cơ mà nếu vậy thì lúc nói chuyện bình thường mà để "tôi" thì nó hơi ấy, mọi người cho tui ý kiến với ༼ つ ◕_◕ ༽つ
2