Biển Và Em

Chương 17: Yêu sao?



Mặc Nghiên Dương lấy một suất ăn rồi liền kiếm tạm một cái bàn nào đó ngồi. Trưởng phòng cũng nhanh chóng ngồi đối diện cô. Hai người trông vô cùng vui vẻ. Bỗng, một ánh mắt liếc vào người trưởng phòng, đi qua cô gái bé nhỏ còn đang toe toét miệng cười mà chưa hiểu gì cả.

"Chủ tịch ạ." Trưởng phòng lên tiếng.

Lúc này, Nghiên Dương mới nhận thức được mà quay người ra đằng sau. Hình bóng ấy, cái hình bóng của người mà cô hàng vạn lần cũng không muốn gặp mặt – Hàn Kỳ Thiên. Vừa thấy cô quay lại, hắn liền cười lấy một cái. Nụ cười này thân thiện, tỏa nắng với các cô gái khác bao nhiêu thì đối với Nghiên Dương lại đang sợ biết bao. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có cảm giác sợ người đàn ông này đến như vậy nữa. Cô chỉ biết đó là một cảm giác muốn trốn tránh, không muốn gặp mặt.

"Trưởng phòng số một cứ lên trước, tôi có vài chuyện muốn nói với cô nhân viên mới này về kì nghỉ vừa rồi." Hàn Kỳ Thiên cất lời.



Trưởng phòng nghe vậy cũng không dám phản kháng, chỉ cầm lấy tay Nghiên Dương một chốc rồi chạy đi mất. Mặc Nghiên Dương nhìn thấy cảnh tượng này không nói lên lời. Cô cảm giác như ngày tàn của bản thân đã đến rồi. Đôi mắt vị thiếu nữ ánh lên tia sợ hãi mà nhìn về phía hắn. Hàn Kỳ Thiên không vội, hắn để suất cơm của mình xuống bàn rồi ra chỗ ngồi đối diện cô.

"Nói xem tại sao em bị bệnh mà lại không nói với tôi? Hơn nữa, rõ ràng em có thể xin tôi.."

"Hàn tổng, ngài nên xác định cho rõ. Tôi thuộc phòng số một, việc tôi báo cho trưởng phòng là lẽ đương nhiên."

Chưa đợi Hàn Kỳ Thiên nói xong, Mặc Nghiên Dương liền ngắt lời. Cô biết hắn đem lòng yêu cô, nhất định sẽ không làm khó cô, chỉ là Mặc Nghiên Dương rất có quy tắc. Cô đối với mọi chuyện đều phải rõ ràng, chuyện này cũng không là ngoại lệ. Hắn tuy đáng sợ nhưng so với bố cô thì vẫn là nhẹ nhàng chán. Ông ấy là kẻ chưa từng nhân nhượng trước mọi chuyện, kể cả đó là mẹ con cô.

"Được rồi, em lấy luật ra để nói lý với tôi đúng không? Vậy được, từ giờ, em là thư ký của tôi. Cho em một ngày suy nghĩ. Một là làm thư ký của tôi, hai là nghỉ việc." Hắn hậm hực mà nói, tay cầm đĩa đồ ăn còn nguyên đổ hết vào thùng rác.



Mặc Nghiên Dương không nói gì mà ăn hết chỗ thức ăn rồi lên phòng. Thực ra chuyện này rất đúng với kế hoạch Mặc Thần đề ra, chỉ là Nghiên Dương không vui. Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao lại chọn cô cơ chứ? Tại sao cô lại đồng ý nhiệm vụ này? Nghiên Dương không muốn nhớ. Hôm đó, cô như người mất hồn mà đi lên phòng thu dọn đồ đạc, khoác áo khoác mà đi về. Mọi người hỏi rất nhiều nhưng cô nhất thời không thể tiếp nhận. Mặc Nghiên Dương cứ thế mà trở về nhà.

* * *

Cửa phòng mở ra, Mặc Thần đang ngồi trên sofa nghịch ngợm, Nghiên Dương thở dài một cái rồi cất giày vào kệ. Mặc Thần thấy cô về thì cũng đi ra nghênh đón cho có lệ. Nhìn mặt hắn thì có vẻ cũng rất bất ngờ. Cũng đúng thôi, giờ mới có tám giờ sáng, cô lại trở về mà cất giày ngay ngắn vào kệ như vậy thì đúng thật là vô cùng bất ngờ.

"Sao lại về giờ này?"

"Kế hoạch của ngươi thành công rồi đấy. Hắn cho tôi lên chức thư ký rồi. Tình cảm đó cũng coi như là xác định rồi."

Mặc Thần lần này nghe cũng có chút trầm ngâm. Hắn rõ ràng là phải rất vui. Tổ chức bí mật đó sớm muộn cũng dễ dàng bị phanh phui. Nhưng lần này hắn không vui, có chút trống rỗng như đã đánh mất thứ gì vậy, rất hụt hẫng. Nhìn vào gương mặt vị thiếu nữ bên cạnh mình thì hắn cuối cùng cũng hiểu rồi. Là một người vô cùng thân thiết với hắn một khoảng thời gian dài cảm thấy buồn. Hắn chính là bị ảnh hưởng bởi nó. Mặc Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao con người lại khó đoán rồi.

"Yêu hắn sao?" Hắn nói.

Mặc Nghiên Dương không đáp, cô đi thẳng lên phòng mà chẳng thèm nhìn Mặc Thần thêm cái nào. Hắn cũng cảm giác rõ rằng cô ấy có tình cảm với Hàn Kỳ Thiên. Mặc Thần vừa tiếc vừa cảm thấy cô thật ngu ngốc. Rõ ràng là cô liều mình nhận nhiệm vụ này, vậy mà đến lúc làm lại chẳng thể. Tình yêu trong mắt Mặc Thần lại càng trở nên xấu xí, ngu ngốc hơn nữa. Hắn cảm thấy nó mới là thứ cần được loại trừ.

Hắn nhìn vào bóng lưng của cô đang lững thững từng bước lên phòng mà thở dài một hơi. Mặc Thần cảm thấy bản thân mình nên cho cô ấy nghỉ ngơi một chút rồi xíu nữa sẽ lên phòng xốc lại tinh thần cho cô ấy. Nếu bây giờ để một người khác làm thì sẽ rất tốn thời gian. Hắn chỉ còn cách giúp đỡ con cờ đang dần vỡ nát này mà thôi. Hắn tự cho rằng bản thân chính là ngu ngốc mới chọn lựa mà không xem thử quan hệ như vậy. Mặc Thần tự chửi mình một lúc thì cũng mệt nhoài mà nằm xuống sofa. Hắn biết xíu nữa mình sẽ rất mệt mỏi để khuyên một người đang si tình. Mặc Thần cảm thấy mình nên nghỉ ngơi ngay khi còn có thể.