Biển Và Em

Chương 41: DisneyLand (2)



Hai người bước vào cổng, khung cảnh như ngày càng sáng rõ. Những ánh đèn đã được bật lên khắp tứ phía, trông thật mỹ lệ. Mặc Nghiên Dương nhìn thứ ánh sáng xanh đỏ ấy mà hoài niệm về một thứ gì đó đã qua. Nhìn lại nơi này, đúng thật là đã hiện đại lên nhiều rồi. Cũng đã lâu rồi cô mới trở lại nơi này.

"Chị, thật đẹp đúng chứ, em đã nói sẽ không để chị thất vọng mà."

Cô bé trợ lý nhỏ nhìn Nghiên Dương mà cười, cô cũng liền cười theo. Tạm gác lại tất cả những mảnh kí ức còn sót lại của những ngày xa xăm ấy, cô hiện tại chỉ muốn sống là chính mình thôi, chỉ muốn tận hưởng từng tế bào hạnh phúc này thôi.

Hai người sau đó nắm tay mà đi khắp nơi. Cô ghé vào những cửa hàng đồ lưu niệm, mua những món đồ bản thân hằng mong ước hồi bé nhưng chưa từng có khả năng mua được chúng. Những chiếc bờm mang hình dáng của những nhân vật Disney mà cô đã từng xem hồi còn nhỏ xíu, những chiếc cốc hình thù đặc sắc.. tất cả dường như đã từng là một mong ước nhưng hiện tại, khi cầm được chúng trên tay rồi cô mới nhận ra hóa ra cảm giác có được chúng cũng chẳng hạnh phúc đến thế.

Có lẽ rằng, cô đã trưởng thành, đã qua cái tuổi vì có được một món đồ mình thích mà vui vẻ đến nhảy cẫng lên mất rồi. Tuy nhiên, tuy cái giá cao ngất ngưởng của những món đồ đó, cô vẫn vui vẻ mà mua chúng. Đối với Nghiên Dương mà nói, kí ức hiện tại chính là một thứ hiếm có khó tìm. Từ việc cô quên đi một khoảng thời gian nhất định, cô tin rằng mình chính là đã bắt đầu có dấu hiệu mất trí nhớ. Cô sợ. Cô sợ một ngày cô sẽ quên đi tất cả mọi thứ, quên đi cả chính cô. Truyện Xuyên Nhanh

* * *

Hai người vui vẻ đến tận nửa đêm, khi cả hai vẫn còn đang vui đùa thì Nghiên Dương đột nhiên muốn ăn kem. Cô đành phải bảo trợ lý ở lại đây còn cô thì liền chạy tới quầy mua kem.

"Cho hai kem vani ạ!"

Cô liền gọi một cây kem mà bản thân yêu thích. Thực tế, Nghiên Dương rất quan tâm đến cân nặng bản thân nên cô không thường xuyên ăn kem cho lắm nhưng hôm nay là ngày vui mà, cô cũng phải tự thưởng cho bản thân chứ. Bỗng, khi cô vừa nhận được kem xong thì có một lũ trẻ con nô đùa mà chạy lướt qua cô. Không may thay, chúng vậy mà va vào cô trong lúc cô không chú ý. Nghiên Dương ngã ngửa ra đằng sau.

Pháo hoa điểm đúng mười hai giờ liền bay lên trời cao, tô điểm, rực rỡ cả một vùng trời. Từng chiếc pháo như một bông hoa, một bông hoa xinh đẹp nở rộ, sáng chói. Những bông hoa đó phát quang giữa một vùng đen thăm thẳm và sâu hút. Ánh sáng chọt tỏa rồi lại tắt, liên tiếp, nối đuôi nhau thắp sáng bầu trời.

Cô gái đó, vào cái thời khắc tưởng chừng mình sẽ ngã xuống đất, kem bắn tung tóe thì bỗng được bàn tay của ai đó đỡ lại, to lớn, thân thuộc. Mặc Nghiên Dương mở mắt ra, là Hàn Kỳ Thiên. Cô liền đứng thẳng dậy, cảm ơn hắn rồi định cứ thế mà chạy đi.

Nhưng hắn đâu phải cô. Hàn Kỳ Thiên kéo cô trở lại, cô theo quán tính mà dựa hẳn vào người hắn. Cây kem trên tay cô cũng được đưa ra xa. Hai người họ ở trong tư thế đó thực sự rất lâu, dường như cả hai đều có cái gì muốn nói nhưng trước màn pháo hoa đẹp như tranh vẽ trước mặt thì lại chẳng nói lên lời câu nào.

* * *

"Cảm ơn anh, Hàn tổng." Cuối cùng cô cũng phải mở lời mà nói trước.

"Ngoài công việc thì đừng gọi tôi là Hàn tổng, dù em có không nhớ tôi là ai thì cũng không cần lạnh lùng đến như vậy cơ chứ. Tôi thực sự rất tổn thương đó." Hắn ủy khuất mà nói.

Sau lời trách cứ này của hắn thì cô đã chẳng thể thoát ra khỏi cuộc nói chuyện với hắn nữa. Hắn cứ như một đứa trẻ vậy, cứ nói liên tục như thể là lần cuối vậy. Cô thì cũng chẳng muốn ngắt lời hắn nên cứ thế mà nghe hết mấy lời nói linh tinh đó của hắn. Nhìn hắn hiện tại đúng thực là rất ngốc, ngốc mà cũng rất đáng yêu.

Nói chuyện còn chưa xong thì hắn đã kéo cô đến một tiệm ở gần đó ăn đồ ăn. Những món ăn lúc chiều cô còn chê là nhìn ngon nhưng quá đắt nay lại được bày biện trước mắt cô. Nghien Dương đúng thực không thể từ chối trước đồ ăn mà. Cô vậy mà liền đồng ý ăn với hắn.

Tuy rằng trước đó cô vẫn còn lo sợ sẽ bị hắn hỏi những câu kì quặc như lần trước nhưng may thay, lần này ăn, hắn không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô ăn ngon lành mà thôi

* * *

Ăn uống xong xuôi, Nghiên Dương mới nhớ đến cô trợ lý nhỏ của mình. Cô liền gọi cho cô ấy và nhanh chóng đi lên xe để đi về. Bây giờ cũng đã gần hai giờ sáng rồi, đúng thực là cũng hơi buồn ngủ rồi.

"Giờ chị mới nhớ đến em đây à?" Cô bé trợ lý nhỏ giận dỗi mà nói.

"Chị xin lỗi nhé."

"Mà.. Vụ đi chơi hôm nay là do Hàn tổng bày em đúng không?'