Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 11



Lạc Lạc đi trên con đường đầy xe cộ, chẳng để tâm đến những phong cảnh trước mặt mình mà cứ đi thẳng, cũng may mấy người này chạy xe cũng vững vàng rồi nên không bị mất phương hướng ấy chứ!

Tiếng còi xe kêu lên vang dội cả bầu trời, nhưng đối với Lạc Lạc lúc này cũng chỉ như một chuyện bình thường. Không quan trọng nữa, đơn giản vì trái tim này đã phải hứng chịu biết bao nhiêu đau khổ rồi, mấy cái này còn đáng là gì nữa?

- Này cô gì ơi, bộ muốn chết hay sao? Xe đi lại quá trời mà cô đứng giữa đường như vậy xem được à? Có muốn chết thì chết chỗ khác đi, đừng đứng giữa đường gây ảnh hưởng đến người khác như vậy!

Một người tài xế, ngồi bên trong không kiềm được tức giận mà hét lớn. Ai đời giữa trưa nắng gắt thế này mà đi ra đường không thèm ngó ngàng đến xung quanh thế này? Nhìn thật khiến người khác chán ghét mà!

Tuy không tập trung nhưng Lạc Lạc vẫn nghe và có thể hiểu những gì hơn nói nên liền đi trong khu vực dành cho người đi bộ. Lúc nãy vốn dĩ mạnh miệng thật đấy nhưng nghĩ lại đau khổ vẫn còn chứa đầy trong trái tim bé nhỏ này.

“Anh ấy đã không còn yêu mình, hôm nay mọi chuyện vẫn chưa hiểu được đầu đuôi ra sao mà đã vội vàng đuổi mình đi...” Tại sao người gặp phải tình huống trớ trêu này không phải là ai khác mà là Dương Lạc Lạc - người con gái vốn hiền lành, thân thiện, còn tốt bụng hay giúp đỡ người khác ấy mà hôm nay gặp phải mấy tình huống như vậy. Tâm cô không ác nhưng suốt ngày gặp những chuyện không đáng có gì đâu!

Bây giờ một mình lang thang trên con phố lớn, bộ định cả đời sẽ vậy sao? Lạc Lạc đứng đây và suy ngẫm không biết mình nên đi đâu về đâu.

Nhà ba mẹ thì không có, thậm chí còn không biết họ là ai. Mà mặc dù biết và có nhà như bao người đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ quay trở về, họ nếu như biết chuyện chắc hẳn là lên cơn đau tim mà ra đi mất thôi! Có con gái, bị gia đình chồng đuổi đi đáng tự hào lắm sao?

- Hay là mình tới tìm mấy cậu ấy?

Không được! Vậy chẳng phải đang làm trò cười cho họ sao? Gia đình cứ tưởng sẽ hạnh phúc nhất ấy mà bây giờ lại tan rã trước nhất.

Lạc Lạc lắc đầu, suy nghĩ này không được rồi. Tốt nhất bây giờ nên tự thuê nhà trọ hay khách sạn nào đó để dừng chân đã, mọi việc cứ thư thả từ từ tính sau.

- Không nên làm phiền ai!

Cứ vậy, Lạc Lạc đi thẳng về phía trước, mục đích không rõ ràng không biết nên đi nơi nào mướn trọ.

Đi bộ trên con đường nắng chói chang, đầy xe qua lại này tầm năm phút thì vô tình thấy “biển treo cho thuê phòng trọ” mặc kệ lúc trước ở nhà sang cửa rộng đến đâu, bây giờ miễn là có nơi ở thì tốt lắm rồi.

- Cho cháu hỏi, ở đây còn cho mướn trọ nữa không ạ?

Trước mặt Lạc Lạc lúc này là một bà cụ già lớn tuổi, cô không chần chừ gì mà liền chạy đến hỏi thăm.

- Còn cháu, cháu đi thẳng vào đây sẽ đến nhà của chủ trọ.

Hai tay bà ấy rung rung chỉ về phía trước mặt Lạc Lạc. Thấy vậy, cô cũng nhanh chân đi theo hướng dẫn đã được chỉ. Con đường dẫn đến phòng trọ cũng khá gần, đường trong hẻm nhưng rất lớn, đủ cho cả hai chiếc xe bốn bánh đi vào một lượt nên cô cũng không sợ có dàn cảnh cướp gì ở đây.

Mà dù có thì sao? Trong túi còn gì ngoài mấy đồng bạc lẻ đủ tiền thuê một hai tháng trọ chứ!

- Cô có phải là chủ dãy trọ này không ạ?

- Đúng rồi, cô thuê trọ à?

Lạc Lạc gật đầu, cô chủ trọ này cũng rất thân thiện và thậm chí chỉ dẫn rất nhiệt tình. Rất nhanh chóng phòng trọ đã được sắp xếp xong tất cả, bây giờ chỉ còn việc dọn vào mà ở thôi!

- Cảm ơn rất nhiều, cho cháu gửi tiền trọ một tháng nhé!

Cô chủ trọ vui vẻ nhận lấy tiền trên tay Lạc Lạc rồi quay trở về nhà mình.

Coi như bước đầu tìm nhà trọ đã xong xuôi, bước tiếp theo chính là đi tìm công việc nào đó phù hợp với bản thân mình. Công việc hiện giờ không thể duy trì được nữa, chắc có lẽ nên phụ việc ở quán cơm nào đó và để dành tiền để sinh em bé nhỏ còn trong bụng này.

Nhưng điều tốt nhất hiện giờ chính là đi lấy một số đồ đạc còn chưa đem đi ở nhà, đuổi thì mình đi thôi chẳng có việc gì phải tiếc nuối!

Tại biệt thự Lâm gia.

Lúc này, bà Ngọc An cũng được xuất viện theo như lời của bác sĩ căn dặn. Khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự vui mừng, một là vì được rời khỏi bệnh viện nơi đông người qua lại kia còn hai là vì có cảm giác phấn khởi khi đã đuổi được cô con dâu mình không có chút tình yêu mến nào suốt mấy năm qua, chuyến này chắc phải ăn mừng lớn thôi.

Bà ấy nhấc điện thoại lên cùng nói chuyện vui vẻ với mấy bà bạn già để nói về việc tống khứ được vật gây chướng mắt mà không tốn nhiều thời gian, tự mình cô đào hố xuống và nhảy.

- Mẹ... À không! Bây giờ cháu phải gọi là bác mới đúng nhỉ?

Còn giữ chìa khoá nhà nên việc đi được vào trong nhà là điều hết sức hiển nhiên. Ban đầu, Lạc Lạc có phần quen miệng nên cứ gọi bà ấy bằng mẹ.

- SAO CÔ VÀO ĐƯỢC ĐÂY?

Thấy sự xuất hiện của “vị khách không mời mà đến” này, bà Ngọc An tức giận hầm hừ. Mới vừa được xuất viện theo lời của bác sĩ thôi, bộ muốn nhập viện thêm lần nữa mới vừa lòng hả dạ sao?

Lạc Lạc đứng đó ngơ ngác, cũng không muốn quan tâm đâu nhưng sao lòng cứ nhói nhói ấy chứ! Bây giờ bà ấy còn là gì đối với cô nữa đâu?

Lạc Lạc im lặng cầm theo tờ giấy có đề ba chữ “đơn ly hôn” bà Ngọc An nhìn vào mặt giấy mà hết cả hồn, ngày nào còn nói yêu thương con bà ta vậy mà ngày hôm nay lại làm như vậy. Chẳng lẽ những câu nói trước kia hoàn toàn là giả dối hay sao?

- Con chỉ đến để đưa cho anh ấy tờ đơn ly hôn này và cũng như lấy một số quần áo của con, chắc bác đây không có ý kiến gì chứ?

Nói hết câu, Lạc Lạc bước tiếp lên phòng không đắn đo gì. Lần này đúng thật rất dứt khoát, kẻ hiểu lầm cũng như không thích ta thì cần gì phải bi lụy, nói ra tuy khó nhưng không biết cô gái đáng thương này có thể làm được hay không?

- CÔ!

Bà Ngọc An nhấn mạnh câu từ làm cho Lạc Lạc có phần rung rẫy nhưng vẫn tiếp tục chuyện còn đang dang dở của mình.

“Tốt nhất nên lấy nhanh đồ đạc cần thiết hàng ngày của mình rồi đi về thôi, tình huống này như vầy là không ổn chút nào rồi!” ở đây càng lâu chỉ tổ đem về thêm nhiều phiền phức, mắc công bà ấy ở dưới nhà lại có mấy suy nghĩ rằng cô về đây để ăn cắp đồ nhà mình nữa thì lại khổ thêm.

Đồ hàng ngày cũng không nhiều, dọn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong. Hai tay đều xách đầy hành lí, không tay nào rãnh rỗi cả.

- Cảm ơn bác đã cho cháu vào nhà và lấy đồ, đây là chìa khoá nhà. Từ giờ không còn là gì của nhau nữa, cháu cầm chìa khoá nhà của bác cũng hơi ngại.

Đúng vậy! Kết thúc tất cả rồi thì cũng nên dẹp đi đóng này nhỉ? Không còn quan hệ với nhà họ Lâm này, giữ lại chìa khoá để làm gì?

- Cút lẹ lẹ đi!

Ha, đến tận bây giờ Lạc Lạc mới biết bà mẹ chồng này ghét mình nhiều đến mức nào...