Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 30



Hoá ra là anh Minh Ngôn sao? Không ngờ anh lại thay đổi nhiều đến như thế đấy!

Nguyên do mà Lạc Lạc nói vậy chính là vì vóc dáng, tướng mạo của anh ta ngày một càng thay đổi. Thay đổi hơn bao giờ hết, trông trưởng thành và thấu hiểu hơn lúc trước rất rất nhiều.

Không hiểu sao hình ảnh chàng trai chuyên đi lừa gạt tình cảm của bao cô gái lại được hiện đây lên trước mắt cô. Mỗi lần nhớ là mỗi lần khó chịu với anh ta.

- May là em vẫn còn nhớ anh!

Trần Minh Ngôn vui mừng đến độ háo hức, không nghĩ sau bao năm vẫn còn được cô nhớ đến mình.

Được một lúc sau, Lạc Lạc kể hết những gì đã trải qua với cô. Nhìn bề ngoài trông hạnh phúc, ấm êm nhưng rốt cuộc bên trong toàn những cảm giác đau khổ đến khó diễn tả thành lời được. Nhiều khi muốn tự bắt thang lên hỏi ông trời vì sao lại cho người tốt gặp nhiều khổ đau thế này?

- Mà sao anh biết nơi em đang ở mà đến thế?

Lạc Lạc khá thắc mắc, nơi này cô cũng chỉ vừa về được hơn ba hôm vậy thì làm sao anh ta biết được mà đi đến đây tìm kiếm?

- A...anh nhờ trợ lý tìm thông tin của em ở khắp nơi trong suốt mấy hôm nay rồi.

Lạc Lạc cũng không bất ngờ với câu trả lời này lắm, lúc trước thì đây cũng giống hệt như công việc chính của anh ta. Nếu như gia thế không kết xù thì chắc chắn đã theo chuyên môn này rồi chứ không phải làm CEO của tập đoàn to lớn hiện nay đâu!

Thời gian quen biết nhau tuy không dài lâu nhưng thời gian mắc nợ nhau lại hơn những mười mấy năm.

Người tưởng chừng đã nên duyên chồng vợ với mình ấy mà bây giờ đã có một cuộc sống mới vô cùng nhạt nhẽo.

Nếu năm xưa cả Lạc Lạc và tên Minh Ngôn kiêu ngạo này đều không có đối tượng cho mình thì chắc chắn có thể nên duyên chồng vợ với nhau và sống một cuộc sống hạnh phúc hơn bao giờ hết. Chỉ là cả hai đều có lý tưởng cho riêng mình, nhưng lý tưởng đó đã sai ngay vào lúc vừa mới bắt đầu.

- Anh không nghĩ sau bao năm gặp lại em, em vẫn trông xinh đẹp như lúc xưa đấy. Một nét đẹp tự nhiên và không hề có chút phấn son.

Tính cô rất ngại ngùng và nhạy cảm, nên mỗi lần ai khen ngợi gì về bản thân thì mặt liền đỏ ửng cả lên, giống như một đứa bé bị người khác trêu chọc vậy.

Không để khách đến nhà trong tình trạng không có gì tiếp đãi, Lạc Lạc nhanh chân chạy ào xuống bếp làm xong công việc đang còn dang dỡ thật tốt sau đó mời anh ta ở lại dùng cơm. Nói không phải quá tự tin chứ Lạc Lạc mà nấu ăn thì chỉ có ngon số một thôi! Hương vị vừa ăn, không quá ngọt cũng không quá mặn. Món nào xô nấu cũng trở nên rất ngon dù chỉ là một món vô cùng đơn giản.

- Mời mẹ, anh Minh Ngôn vào dùng cơm ạ!

Nếu không được rủ ở lại dùng cơm, chắc chắn anh ta cũng tự mình xông vào bàn ăn chẳng khác gì người trong nhà cho xem. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt đến thế mà, nếu như năm xưa không vì có ước mơ cao đẹp hơn thì cô đã làm đầu bếp cho mấy nhà hàng năm sao rồi.

- Thơm quá! Anh không ngờ sau bao nhiêu lâu, tay nghề nấu ăn của em vẫn lên như vậy mà không hề chìm đấy nha!

Bà Quách chăm chăm nhìn cả hai người bọn họ, nhìn kỹ cũng rất là xứng đôi với nhau đấy nha! Đặc biệt là đôi mắt, đều ẩn chứa một thứ gì đó khá là đặc biệt không thể chia sẻ ra thành lời. Bà ấy trông rất thích sự tế nhị của Minh Ngôn, thậm chí cũng rất thích cả hai người họ đến bên nhau xây dựng tổ ấm nhỏ cho riêng mình nhưng quyết định cuối cùng thuộc về Lạc Lạc, nếu như cô ấy không đồng ý thì việc bà có thích hay không cũng sẽ trở nên vô dụng.

- Mẹ sao vậy? Ăn cơm đi ạ, đây là món mà mẹ yêu thích nhất mà?

Cô thắc mắc, mấy món trên bàn toàn là mấy món yêu thích hằng ngày của bà ấy nhưng sao hôm nay lại không ăn nhỉ? Tuy không được bên nhau chăm sóc cho bà ấy nhưng có điều đặc biệt là cả hai đều thích chung một món ăn nên việc biết bà ấy thích gì rất dễ dàng.

- Ừm, ta vẫn đang ăn đây.

Cuộc trò chuyện của họ trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã sụp tối. Trần Minh Ngôn anh ta cũng phải quay trở về tập đoàn xem xét tình hình, không thể ở lại qua đêm nơi này được. Dù gì nhà cũng chỉ có mỗi hai người phụ nữ, nếu ở lại chắc chắn sẽ có những lời qua nói xù xì sau lưng cho xem.

Và đây là nhà của bà Quách, ở lại thì có kì lắm không. Bà ấy sẽ đánh giá ra sao về cậu ta chứ!

- Anh đi về đây, hôm nào rảnh anh lại sang đây chơi nữa nhé! Thưa bác cháu về ạ!

Cuối cùng, anh đứng khép nép nói lời chào. Bình thường trông chẳng khác gì lưu manh nhưng khi nói chuyện với cô thì thái độ khác hơn 306° nữa chứ! Đúng là...

“Haha, mới đây mà cô ta đã có người tình trong lòng mình rồi sao?” ngay tại thời điểm đó, Minh Hạo cũng xuất hiện và đương nhiên anh ta đã có những lời chế nhạo về cô.

Tại sao người từng yêu thương nhau sâu đậm như thế mà cuối cùng khi chia tay vẫn cứ nói xấu nhau làm gì? Làm như vậy có được gì ngoài sự khinh bỉ của đối phương hiện đang dành cho mình?

Minh Hạo lái xe đi thẳng về nhà, vừa đi vừa nhớ đến những hình ảnh thân mật lúc nãy của Lạc Lạc và Trần Minh Ngôn, trông thật sự rất ngứa mắt!

- Vậy mà lúc trước còn van xin tôi, nói yêu tôi vậy mà mới đây đã như vậy rồi! Thật sự tôi rất kinh tởm cô đấy Dương Lạc Lạc!

Sau gần một tháng chưa gặp lại nhau, tính nết tưởng chừng có phần thay đổi nhưng hoá ra còn tệ hại hơn cả lúc trước. Lúc trước dù đã chia tay nhưng vẫn nói chuyện bình thường không phải là sự căm ghét, lời nói khiến người khác xem thường bản thân ta như thế này đâu!

- Cô cứ từ từ mà tận hưởng bên tình nhân mới của mình đi, đồ đàn bà ác độc! Năm xưa cũng vì cô mà Hoàng Giai Nhiên cô ấy phải hứng chịu nỗi đau lớn như thế suốt nhừng ấy năm... Từ từ tôi đây sẽ khiến cô phải trả giá với việc làm của mình!

Ha,không ngờ sau bao câu nói giải thích của Lạc Lạc thì anh ta vẫn chứng nào tật nấy suy nghĩ và đổ tội lên đầu cô trong khi sự thật vẫn còn đang hiện rõ trước mắt chỉ là anh ta không muốn tin vào nó mà thôi.

Kể ra, cái cô gái tên Giai Nhiên đó cũng thật may mắn khi đã lấy được trái tim của người đàn ông mà không biết bao nhiêu người phụ nữ đặt trái tim vào, trong đó còn có cả cô nhưng cuối cùng lựa chọn ấy lại khiến cho nhiều người rơi vào tình trạng đau khổ đến thấu xương như vậy!

Mười năm qua, có lúc nào mà cô chẳng suy nghĩ về anh ta đâu chứ? Dù ở bất cứ đâu cô luôn nghĩ đến người đàn ông này nhưng ngày hôm nay không nhận được gì cả mà nhận được những sự căm ghét khó nói ra. Tại sao chưa hiểu rõ đầu đuôi đã phán xét cô như thế chứ? Bộ có mặt ngay ngày hôm ấy thì cô chính là tội phạm giết người rồi hay sao?