Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 25: Tên ngốc gào thét và vụ đàm phán



—————Pov main—————
...
"Trao trả vùng đất này cho Famine và rút về nước đúng chứ?" (Heinz)

"Đúng thế, đó chính là yêu cầu của chúng tôi." (Anastasia)

"Thế thì, Anastasia-sama, xin mạn phép hỏi: Tại sao chúng tôi phải làm như thế? Và nếu chúng tôi làm theo yêu cầu của cô, chúng tôi sẽ được gì?" (John)

"C-cái, thằng khốn, mi không nghe những gì mà An......" (Geborener)

"CÂM MIỆNG LẠI!!!!!" x2 (John/Anastania)

"Ểh?" x2 (vâng, cũng hai anh chị kia đấy)

"Thật thất lễ, Anastaina-sama, mời người nói tiếp." (John)

"Không, ta sẽ nghe lời nói của anh trước. Hãy nói đi." (Anastania)

Một cái gật đầu đến từ Heinz, tôi bắt đầu lên tiếng:

"E-tou, Geborener... nhỉ? Tôi nói trước, ở đây, Assylum không đàm phán đến một kẻ thứ ba. Chúng tôi đang đàm phán với một bên duy nhất, đó là bên Đế quốc Eurusia. Nếu anh không đồng thuận..."

"Cái gì, tên..."

"Geborener, tôi yêu cầu anh hãy để cho phía Assylum nói. Đúng như những gì họ nói đấy, họ chỉ đang đàm phán với chúng tôi thôi." (Anastania)

"Urrgg, v-vâng."

"Thế thì, như đã nói, các anh tấn công chúng tôi trước, vì chúng tôi không thuộc Hiệp ước, và chúng tôi không làm theo những gì mà anh muốn. Bây giờ thua trận, các anh dựa vào cái hiệp ước đó để đòi lại lãnh thổ và bồi thường tổn thất à? Thật..." (John)

"Ngươi, vậy ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám lên tiếng, chỉ là một con..."

"Geborener, cái người mà cậu đang mắn nhiếc đây chính là con rể của ta, và là anh hùng của Assylum. Cùng lúc, cậu ta là người đã dẹp tan cuộc xâm lăng của quỷ tộc, và đập nát cuộc tấn công của hơn 100000 lính Famine vào Assylum. Ta tin chắc rằng cậu ta có thừa quyền để đứng đây nói chuyện với Anastania-dono. Người cần xem lại chính là cậu đấy. Mà, nếu muốn ta trao trả lại cái phần lãnh thổ này thì phải chấp nhận những điều kiện của chúng ta." (Leonard) (ông cha vợ gắt vồn)

"Cái..."

"Geborener, tôi mời anh ra khỏi phòng. Dù gì thì cuộc thảo luận này cũng không liên quan đến anh, phải chứ, Anastania-sama?" (Heinz)

"Cái gì? Đâu là cuộc thảo luận về lãnh thổ của tao, tại sao...."

"Họ nói đúng đó Geborener-dono. Anh hãy ra ngoài đi."

"Cái... Anastania, không thể nào... tôi phải..."

"Nếu anh cứ nhất quyết như thế thì cứ tiếp tục đàm phán đi, tôi sẽ ra về."

"Không không. Thôi được... xin hãy lấy lại vùng đất này dùm chúng tôi."

"Được, tôi hứa."
————————————————————————

Thế thì cuối cùng căn phòng cũng yên lặng. Tôi bước xuống và bắt tay với Anastania. Cô ấy bắt tay tôi, nở nụ cười xinh nhất có thể, và nói:

"Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi nhỉ, John-dono. Vậy thì xin tự giới thiệu lại, tôi là Anastania Diana Eurusia, nhị công chúa của đế quốc Erusia, hân hạnh được gặp mặt. (Anastania)

"Hân hạnh được gặp mặt. Tôi là John S. Johnson, anh hùng của vương quốc Assylum." Tôi nở ra một nụ cười toả nắng và giới thiệu mình.

"Hơ... th-thế thì vào việc thôi nhỉ. Được rồi, tuy có hơi phiền toái, nhưng, chúng tôi sẽ phải đòi lại Sans Andes và năm thành phố lân cận cho phía Famine. Tất nhiên, các anh có quyền đưa ra điều kiện để đổi lấy lại nơi này." (Anastania)

Umu, nhìn cái cách cô ấy ngượng dễ thương thật đấy. Nhưng tại sao nhỉ. Tôi đã làm gì sai à.

"Ta không ngờ là con có quen biết với Anastania-dono đấy, John." (Leonard)

"À, con sẽ kể lại chuyện đó sau. Còn bây giờ, ta tiếp tục chứ?" (John)

"Ừ. Ta giao việc này lại cho con."

Thế là chúng tôi tiếp tục đàm phán với nhau đến trong khoản 1 tiếng đồng hồ. Etou, thế thì điều kiện để chúng tôi trả lại lãnh thổ cho Famine là

+Không được có bất cứ hành động gây hấn với bất cứ lý do không chính đáng nào trong tương lai với bất cứ quốc gia nào.

+ Bồi thường chiến phí cho Assylum, bao gồm cả thiệt hại về cơ sở trong quá trình chiếm đống của chúng. Tổng cộng bao gồm hơn 2 vạn đồng nhà vua, trả dần trong 10 năm.

+ Khu vực biên giới của Assylum và Famine có một khu vực rộng khoảng 1000 ha, tất cả phần lãnh thổ của Famine sẽ được trả lại, trừ nó. Ý kiến ý cò thì miễn.

+ (BÍ MẬT) Liên minh giữa Đế quốc và Famine được thành lặp, bao gồm trao đổi hàng hoá, hỗ trợ,... vâng vâng.
----------------------------------------------

"Những điều kiện đó có lẽ không quá khắc nghiệt đâu nhỉ. Tôi chắc chắn là anh có thể làm được." (John)

"Ngưoi... được, ta chấp thuận. Tên khốn, ngươi cứ chờ đó!" (Born loser)

"Tôi khuyên anh một thứ: hãy nhìn vào mặt người dân. Nếu anh giữ được nụ cười trên mặt họ, thì đất nước này sẽ trường tồn, bằng không,... thì anh sẽ tự biết."

"Tao không cần lời khuyên từ một kẻ như ngươi! Ta là vua, ta biết mình nên làm gì!"

Tất cả mọi người đều thở dài khi nhìn nghe thấy hắn nói như thế. Ai cũng sẽ đoán được điều gì sẽ xảy ra.

"Thế thì, tất cả, chuẩn bị rút quân. Việc chuyển giao quyền lực của Sans Andes lại cho Famine sẽ diễn ra vào sáng hai ngày nữa. Đêm nay cứ mở tiệc như đã nói!"

"Ooooooooohhhhhhhh!!!!!" (Binh lính Assylum)

"Anh được lòng binh sỹ quá nhỉ." (Anastania)

"Đó là điều cần thiết cho một vị tướng. Nên, lấy được lòng tin của quân mình chính là điều cần thiết." (John)

"T-th-thế thì, anh hãy cầm lấy cái này." (Anastania)

"A rế? Nó là cái gì thế?" (John)

Cô ấy ấn vào ngực tôi một chiếc hộp nhỏ, màu đỏ được trang trí rất đẹp.

"Anou...sonou..., nó là một viên ngọc liên lạc. Nếu Eurusia và Assylum có vấn đề cần liên hệ với nhau sẽ tốt hơn nếu có nó. Xin anh hãy nhận lấy!"

"Hể, tiện thật đấy. Nó sẽ hơn cả hữu ích nữa, nhưng không phải nó rất hiếm và đắt à, cho tôi một thứ như thế này không phải là sẽ..."

"KHÔNG SAO CẢ!!!........... à a a, ý... ý... tóm lại anh cứ nhận lấy nó!" Và cô ấy chạy đi. Nhiều binh sỹ của Đế quốc nhìn thấy cảnh này như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ấy. Đồng thời, sóng lưng của tôi bỗng lạnh đi. Như có người nào đó theo dõi tôi ấy. Ểh, mà mấy cô nàng kia đâu rồi nhỉ. Tôi có dự cảm chẳng lành.

"Haiz, cậu thật là may mắn đấy." (Kirchies)
"Anh đúng là tốt số đấy, John-niisan." (Bernhardt)
"Cậu làm rất tốt, John, nó sẽ có lợi ích rất lớn đấy!" (Heinz) (đúng thằng quân sư)
"Con làm tốt lắm, con rể à." (Leonard)

Mấy người này làm sao thế? Đi ngang qua vỗ vai tôi và nói như thế. Thế là sao? Ai đó cho tôi câu trả lời. Thôi kệ, cứ mở tiệc cho quân lính đã.
---------------Pov Anastania--------------

Kyaa, ngượng quá đi (><'). Anh ấy thật là ngốc quá đi! Đột nhiên, có năm, à không, bốn người phụ nữ và một bé gái tiến lại chỗ tôi, với gương mặt rất đáng sợ. Các cô gái này... a tôi nhận ra rồi.

"A... hii... vâng, các chị là..." (Anastania)

"Nào nào, không cần phải sợ đâu, chúng ta hãy có một cuộc nói chuyện nho nhỏ giữa con gái chứ? Mà sao ta không để cho quân lính của đế quốc tham gia vào bữa tiệc luôn nhỉ?" (Athena)

"Hii... v-vâng ạ..."

Và thế là tôi, nhị công chúa của đế quốc, bị cưỡng chế đưa đi vào trong phòng của các cô gái đó.

----------------------------------------------
To be continue...
Seeya!

Hơm nay đc nghỉ học, yà hú!!!