Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 38: The unexpected thing



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để tác bàn với bác rakupendragon làm thêm một chap "chân thật đến từng chi tiết" cho mina-san nhoé!

-----------------Pov main------------------

Tôi đang ngồi ở trên ban công của văn phòng của mình uống trà. Mà nói trà vậy thôi, bởi vì tôi cho khoảng vài giọt Scotch vào mỗi tách trà mà tôi đang uống.

Vì sao ư? À, Whisky Scotch, là một thứ rượu được mệnh danh là "uisce beatha" theo tiếng Ireland có nghĩa là "nước của cuộc sống" hoặc chỉ đơn giản là whisky. Nó là một thứ rượu mạnh thật sự rất khó uống. Một loại rượu như Scotch thì thường sẽ được pha với nước hoặc các este khác để tạo ra các loại Whisky Blend với nồng độ và mùi vị khác nhau vì nồng độ cồn của nó thường ở mức ít nhất là 40%. Loại mạnh nhất mà tôi từng thấy có độ cồn cao ngất trời: 94,8%. Tìm thấy trong một lần đóng quân ở Anh. Nó chỉ được dùng để pha chế mà không được phép nốc thẳng vào.

Mà, chủ yếu tôi gọi cái loại rượu này là whisky scotch vì mùi vị và cách chưng cất của nó cũng khá giống với scotch ở thế giới kia. Mà tôi cũng muốn thử xem trà đen và Scotch có gì mà hợp với nhau đến thế. Công nhận cũng ngon đấy.

"Bệ hạ, có nữ hoàng Elizaveta đến ạ." (Hầu gái)

"Thế à, mời cô ấy vào đi. À, chuẩn bị thêm ít trà và bánh nhé." (Main)

"Vâng ạ, thần xin cáo lui trước." (Hầu gái)

À, nữ hoàng của đế quốc được chúng tôi mời đến tham dự lễ lên ngôi của tôi. Cô ấy đến là để ngầm chứng tỏ cho cả lục địa này thấy được, chúng tôi là những kẻ không nên động vào. Nữ hoàng vẫn còn lưu lại ở đây là vì lễ hội vẫn còn đang tiếp diễn. Ba ngày ba đêm. Nghe vui thật đấy, có thể làm cho sĩ khí của binh sĩ được nâng cao, dân chúng được một dịp vui mừng, âu cũng là điều tốt. Mà, chuyện này có vẻ hơi phô trương quá.

"Chào chị, Elizaveta-neesan. Chị ngồi xuống dùng trà chứ?" (Main)

"Ừ. Một lần nữa nhé, chúc mừng cậu đã trở thành một vị vua." (Elizaveta)

"Cảm ơn chị nhé." (John)

"Thế thì, cậu định làm gì sau này?" (Elizaveta)

Thế là tôi nói cho cô ấy biết một phần dự định của mình với Assylum và phần lãnh thổ mới chiếm được của nó.

Đơn giản thôi. Tăng năng suất lương thực, mở các trường học để đào tạo nhân lực để phục vụ cho cái đất nước này. Muốn tăng năng suất, tôi đã đưa ra cho người nông dân các phương pháp canh tác mới, cách sản xuất, và sử dụng phân bón. Kèm theo là khuyến khích họ nuôi trồng và đánh bắt thuỷ hải sản.

Còn về các ngôi trường, nó sẽ đào tạo các bác sĩ, kỹ sư, giáo viên,... và vâng vâng. Không chỉ như thế, các ngôi trường còn có thể giúp cho các vị phụ huynh yên tâm hơn vào công việc của mình, giúp cho năng suất tăng lên.

Trên thực tế, các vị vua tiền nhiệm cũng đã mở ra một học viện lớn đặt tại thủ đô để đào tạo các nhân tài. Nhưng, như vậy là vẫn là chưa đủ. Bởi, nó giống như là gộp chung cả trung học và đại học vậy. Mà còn thêm một điều nữa, là học phí vẫn còn khá cao nên chỉ có lũ nhà giàu và quý tộc vô học là chính. Vì vậy, nó khá là vô dụng. Tôi sẽ thay đổi cái hệ thống này.

Mà song song với đó, tôi sẽ mở ra một vài bệnh viện để chấm dứt nạn lang băm đi lừa đảo và giảm tỉ lệ tử ở trẻ sơ sinh.

Thêm vào đó, năng lực quân sự của chúng tôi sẽ từ từ được nâng lên để có thể tự vệ trước các cuộc tấn công của quỷ tộc. Muốn như thế, tôi đã cho người xây dựng một mạng lưới thông tin liên lạc cho toàn đất nước.

Cuối cùng nhưng chưa phải là hết: tôi sẽ từ từ bỏ đi cái chế độ nô lệ khốn khiếp đó.

---------------Pov Elizaveta----------------

"...Vâng, tóm gọn lại là như thế đấy." (John)

Hể~, không ngờ cậu ấy lại nghĩ xa đến vậy. Đúng vậy đấy. Trên cái lục địa này, nạn đói vẫn còn hoành hành ở khắp nơi. "Có thực mới vực được đạo." Chỉ khi nào trên dĩa của người dân có đủ súp và bánh mì 3 lần một ngày, thì mới có chuyện dân giàu nước mạnh được.

Trường học và bệnh viện à. Nghe hay đấy, một khi cuộc sống đã dựa vào kiến thức, thì ai cũng sẽ phải đi học. Nó sẽ cho nhà nước một khoảng thu khá lớn. Các bác sỹ sẽ từ các trường học về làm trong các bệnh viện, như vậy sẽ giúp ích cho người dân. Các kỹ sư thì sẽ giúp cải tạo lại đất nước, giáo viên thì sẽ đào tạo những lứa học trò khác để làm những kỹ sư, bác sỹ, giáo viên. Thật là hay...

Tôi thực sự khâm phục người con trai này rồi đấy. Người con trai này, thực sự là một vĩ nhân, và cũng là một ác nhân với những kẻ nào chống lại. Một người như thế này, có thể thu phục được lòng dân, đi guốc trong bụng họ. Nếu Assylum và Eurusia hợp nhất, nó chắc chắn sẽ là một đất nước trường tồn đến ngàn năm.

Cái cảm giác này. Nó thật vui, thật nồng nàn, nhưng cũng có chút khó chịu. Nó lâng lâng, nhưng lại cũng nặng nề. Nó cứ như một thanh chocolate mà John đã cho tôi thử vậy. Ngọt ngào và đắng chát. Nó... là yêu... phải chứ?

Ufufu, bây giờ chị hiểu tại sao em lại chọn anh chàng này rồi, An-chan.

"Ây, cũng khuya rồi, để em đưa chị về phòng nhé, nee-chan?" (John)

"Ưm.... à, ừ." (Elizaveta)

-------------------Pov 3rd------------------

John và Elizaveta đang hướng về căn phòng được chuẩn bị riêng cho cô nàng. Nó rất lớn, và được trang trí sao cho xứng tầm với lãnh đạo của đế quốc.

Đến nơi, John theo phép lịch sự, mở cửa phòng và mời cô nàng này vào.

"Vậy, em về phòng cu... *rầm* u wa...ưm..." (John)

Chưa kịp nói hết câu, Elizaveta đã kéo cậu vào phòng, đóng sầm cửa lại và rồi hôn cậu ấy. Một nụ hôn trưởng thành. Nó rất say đắm. Nó rất... quyến rũ, cũng có tính trẻ con của Eliza.

"Hơ... Eliz..." (John) *bị bụm miệng*

"John-kun, em thật là không công bằng đấy nhé. Em chỉ để ý đến mấy cô gái khác mà không thèm để ý đến chị một chút nào cả." (Elizaveta)

"Như vậy là KHÔNG CÔNG BẰNG! Đêm nay, em sẽ phải ở đây với chị... hức... hức... bởi vì... bởi vì... em cũng yêu anh, John!!!" (Elizaveta)

"Ểh?!" (John)

Và rồi cô nữ hoàng đè vị tân vương xuống giường...

To be continued...
----------------------------------------------

Vâng, các đồng chí nào muốn chap ".5" thì vô vote với comment mạnh lên nhé!

Until next time, Comrades!