Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 15: 15





Khoảng cách từ phòng làm việc đến cửa chính tầm mười mấy bước, bước chân của Tiếu Cẩn chậm rãi dừng lại.

Nét mặt của nàng từ suy sụp dần dần trở lại bình tĩnh gần như lãnh khốc.
Nàng quay người lại, ngồi xuống ghế sô pha.
Nàng có rất nhiều câu hỏi, nhưng nàng không thể hỏi Mộc Chẩm Khê một cách thẳng thắn như vậy.

Có thể thấy thái độ của Mộc Chẩm Khê đối với nàng trong những ngày qua, rõ ràng là đã hạ quyết tâm vĩnh viễn cả đời không qua lại với nhau.
Tiếu Cẩn vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, gục đầu xuống bất động.
Đột nhiên, nàng bỏ tay xuống, bấm vào thông báo Weibo trên điện thoại, nửa hiểu nửa không tìm tới trang chủ của chính mình: Hôm nay, có gần MZX hơn chút nào không?
Nàng lật xem hết Weibo của mình, mặt không biểu cảm đưa tay lên lau nước mắt trên cằm, lẳng lặng đứng dậy, tắt đèn trong phòng khách, chậm rãi cuộn mình trên chiếc ghế sô pha trong bóng tối.
***
Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu lên, cố nén lại sự ẩm ướt nơi hốc mắt.

Từ khi bà ngoại qua đời, cô cũng kìm nén không khóc nữa.

Nếu bà ngoại linh thiên trên trời, cũng không muốn nhìn thấy cô khóc.
"Mình là người lớn, sẽ không khóc." Mộc Chẩm Khê hít một hơi thật sâu, nhìn bà lão đang mỉm cười trong khung hình, như thể người kia vẫn ở bên cô, giọng cô êm dịu báo cáo sự tình những ngày qua cho bà: "Bà ngoại, hôm trước cháu có tình cờ gặp được Tiếu Cẩn.

Đó là bạn học cùng lớp lúc trước theo cháu về nhà, về sau không phải bà còn hỏi cô ấy đi đâu sao? Cô ấy ra nước ngoài du học, bây giờ là Tiến sĩ, còn muốn làm Giáo sư đại học, cô ấy..."
Đôi mắt Mộc Chẩm Khê hơi khó chịu.

Cô dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mép khung hình, giả vờ cười nhẹ nhõm: "Cô ấy rất tốt, cháu cũng rất tốt, hi vọng sau này chúng cháu đều tốt."
Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà ngoại, nói nhẹ nhàng: "Bà ở trên trời cũng phải thật tốt."
Cuối cùng, Mộc Chẩm Khê nhìn sâu vào khung ảnh, đứng dậy, đẩy chiếc ghế vào, đi vào phòng ngủ cầm áo ngủ đi tắm rửa.

Mấy ngày nay cô chăm sóc cho Tiếu Cẩn, không được ngủ ngon, thậm chí không được tắm rửa sạch sẽ, hôm nay hiếm khi được thư giãn.

Cố ý thả người vào bồn tắm lớn, dự định chậm rãi tắm rửa, sau đó nghiêm túc nghênh đón mặt trời vào ngày mai.
Một số công ty đã ném một cành ô liu, tỏ lòng thành chào đón cô.

Trong số đó, không thiếu những công ty game nổi tiếng trong ngành.

Mộc Chẩm Khê phải mất vài ngày để cân nhắc kỹ.


Một số ở nơi khác, nếu muốn chọn công ty ở nơi khác, cô không thể sống ở căn nhà này.
So với sự hối hả ngược xuôi những năm trước, Lâm Thành là thành phố mà cô ở lại lâu nhất, khoảng chừng bốn năm.

Trong thâm tâm cô luôn nghĩ mình là người không có hoài niệm, hạnh phúc mà thành phố này mang lại cho cô ngắn ngủi, thống khổ lại dài dằng dặc, nhưng hạnh phúc và thống khổ đều khắc sâu.

Cho nên khi năm đó ổn định được, đối mặt với một vài thành phố được lọc ra, cô liền trở về đây không chút do dự.

Trong nhà, một bông hoa, một ngọn cỏ, lớn thì giường ngủ và bàn làm việc, nhỏ thì cái ly đôi đũa, đều là cô mua về từng chút từng chút trong bốn năm nay.
Mộc Chẩm Khê nhắm mắt lại, buông bàn tay đang giữ thành bồn tắm, trượt xuống, chìm mặt vào nước.

Những cánh hoa khô trong bồn tắm chậm rãi che khuất đầu cô.
Nhưng Tiếu Cẩn ở đây, Lâm Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vẫn là không cần gặp lại.
Mộc Chẩm Khê tùy tiện quấn tóc trong một chiếc khăn lông lớn, trùm khăn tắm, ngồi ở đầu giường thổi tóc.

Cô tâm không tạp niệm đọc sách.

Gần đây, cô trở nên thích thú với những con vật kỳ lạ trong 《 Sơn Hải Kinh 》*.

Xem một chút nguồn cảm hứng chợt đến, cô lấy giấy bút trên tủ đầu giường ra, phác thảo một cách ngẫu hứng trên giấy.
(* Sơn Hải Kinh – 山海经 là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.

Phần lớn cuốn sách ghi lại những câu truyện ngụ ngôn về địa lý, văn hóa và thần thoại Trung Quốc trước thời đại nhà Tần.

Cuốn sách được chia thành 18 phần, mô tả hơn 550 ngọn núi và 300 con sông.)
Trong vòng vài phút, một con quái vật với khuôn mặt dữ tợn và hai cánh dưới sườn đã thành hình.
Mộc Chẩm Khê tạm gác cuốn sách sang một bên, nghiêm túc trau chuốt cẩn thận.
Cô có thể quên ăn quên ngủ để nhập tâm vẽ tranh.

Khi còn làm ở công ty cũ, vì một đồng nghiệp bị tai nạn, thời gian cấp bách, cô đã vẽ từ trưa ngày thứ nhất đến đêm ngày thứ hai, ngồi thẳng lưng ở vị trí công tác, bất động.

Một đồng nghiệp cùng tăng ca tưởng cô xảy ra bất trắc, đến gần mới phát hiện hai tay cô cử động, hoảng hốt nói: "Cô làm tôi sợ muốn chết."
Mộc Chẩm Khê cười liếc nhìn đồng nghiệp, dựa lưng vào ghế thoải mái: "Đến rất đúng lúc, đã vẽ xong." Cô nhìn thời gian một lần nữa, tự mình hoảng sợ: "Tôi nhanh như vậy sao? Một buổi chiều ra nhiều bản thảo như vậy?"
Đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt như gặp quỷ: "Cô vẽ hơn một ngày rồi."
Mộc Chẩm Khê còn ngạc nhiên hơn, cười nói: "Thật vậy sao?"
Đồng nghiệp thở dài: "Đúng vậy, tay cô không đau sao?"

Sau đó, Mộc Chẩm Khê cử động cổ tay và ngón tay của mình sau đó rít lên: "Không nói thì thôi, nói tới tôi đã thấy đau, vừa đau vừa nhức."
Đồng nghiệp tìm cho cô một chiếc băng đô thể thao, quấn quanh vài vòng để làm dịu cơn đau, còn chu đáo đặt hàng cho cô một hộp cơm.

Cơm còn chưa tới, Mộc Chẩm Khê đã nằm sấp trên bàn ngủ gật.
Nhìn bức tranh đã hoàn thành trên trang giấy trắng, Mộc Chẩm Khê theo thói quen xoa bóp cổ tay và ngón tay, thất thần trong chốc lát.
Những đồng nghiệp này có thể trong tương lai không thể gặp được nữa.
Mộc Chẩm Khê đặt bút vẽ và giấy vào ngăn kéo, khẽ thở dài, liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường, đã 1 giờ 5 phút sáng.

Mộc Chẩm Khê che miệng ngáp, tắt đèn, kéo chăn cao đến bả vai, nhắm mắt ngủ.
Cô bị đánh thức bởi nhạc chuông cuộc gọi điện thoại.
Mộc Chẩm Khê vừa mới chìm vào giấc ngủ, lấy tay đè mi tâm, mơ màng cầm lấy điện thoại, nheo mắt nhìn.
ID người gọi là một dãy số xa lạ, nhưng dường như rất quen thuộc.
Mộc Chẩm Khê nhấc máy: "Alo?"
Bên kia nói: "Có phải Mộc Chẩm Khê không?" Giọng nói trống rỗng, có chút bất lực và run rẩy.
Trái tim của Mộc Chẩm Khê đột nhiên nhảy dựng, ngồi bật dậy, đôi mắt không còn chút buồn ngủ, lời nói của cô bỗng trở nên khó khăn: "Tiếu Cẩn?" Cô nghe thấy tạp âm bên kia, như có nhiều tiếng người, bước chân vào dép lê ở mép giường, lo lắng nói: "Em đang ở đâu?"
Đêm hôm khuya khoắt như vậy, chẳng lẽ nàng còn ở bên ngoài?"
Tiếu Cẩn ngập ngừng: "Em..."
"Nói thật." Mộc Chẩm Khê nghiêm nghị nói, mở loa ngoài điện thoại, lôi quần áo ra khỏi tủ rồi nhanh chóng thay bộ đồ ngủ.
Tiếu Cẩn nói: "Em đang ở bên ngoài."
Quần áo mùa hè đơn giản, Mộc Chẩm Khê thuần thục mặc áo thun và quần đùi, truy hỏi: "Ở đâu bên ngoài? Địa điểm cụ thể ở đâu?"
"Em...!Em không biết đây là đâu." Bằng giọng kinh hoàng và mờ mịt.
"Gửi định vị cho tôi." Mộc Chẩm Khê hít một hơi thật sâu.
"Làm sao để gửi nó?
"Không phải trước đó em đã thêm bạn WeChat với tôi sao? Gửi ở trong đó, không đúng." Mộc Chẩm Khê lắc đầu.

Sau khi đưa nàng đi, cô đã xóa WeChat, số điện thoại di động và lịch sử cuộc gọi.

Ngay cả danh thiếp mà Ân Tiếu Lê gửi cho cô cũng đã bị xóa.

Tiếu Cẩn giờ không có bạn bè nào với cô, cô cũng không thể thêm bạn với người kia.
"Mộc Chẩm Khê."
Bên kia nghe như sắp khóc tới nơi.


Mộc Chẩm Khê tâm thần đại loạn, ngón tay hung hăng xoắn chặt phần thịt mềm bên trong cánh tay, buộc bản thân phải bình tĩnh, lo lắng đi tới đi lui trong phòng: "Xung quanh có công trình kiến trúc tiêu biểu nào hay không? Ví dụ như tòa nhà, hoặc là hỏi người qua đường một chút, em bây giờ đang ở đâu."
"Em hỏi rồi, đây là khu Tùng Lăng."
Khu Tùng Lăng là một khu vực hành chính mới của Lâm Thành.

Cơ bản mười năm trước chưa có, hơn nữa khu Tùng Lăng rất lớn.

Nhịp tim của Mộc Chẩm Khê rất nhanh, vừa bước nhanh ra ngoài vừa hỏi: "Em có mang theo tiền không?" Mộc Chẩm Khê nhớ rõ ràng, trước khi đi, cô đã bí mật nhét một khoản tiền cho nàng.
"Không có, em chỉ mang theo điện thoại di động."
"Em biết sử dụng Alipay không?"
"Không biết, nhưng bây giờ em có thể học ngay, em sẽ đi hỏi mọi người." Lúc này Tiếu Cẩn dường như bỗng nhiên trấn định lại, giọng nói run rẩy từ từ bình tĩnh, có chút tự trách, thận trọng hỏi: "Có phải em quấy rầy chị ngủ không? Muộn như vậy rồi."
Mộc Chẩm Khê ấn huyệt thái dương, vừa tức giận vừa lo lắng: "Muộn như vậy em còn chạy ra ngoài sao? Hoàng Giảo không quan tâm đến em sao?"
Cô đột nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, Hoàng Giảo đâu? Tại sao lại để Tiếu Cẩn đi lang thang bên ngoài vào đêm khuya?
Tiếu Cẩn bỗng dưng không có thanh âm.
Mộc Chẩm Khê ý thức được cái gì, đứng vững: "Tiếu Cẩn?"
Tiếu Cẩn khịt mũi nói: "Em không sao, cúp máy trước."
Mộc Chẩm Khê lo lắng: "Tiếu Cẩn?"
Tút tút tút ——
Trong điện thoại vang lên âm thanh máy bận.
Mộc Chẩm Khê nhíu chặt mày, không biết đã tự nhủ mình phải tỉnh táo bao nhiêu lần.

Cô tìm số điện thoại của Hoàng Giảo trong danh bạ, không sợ đêm khuya quấy rầy giấc ngủ của người khác, trực tiếp gọi điện.

Vừa kết nối được điện thoại, cô tức giận chất vấn: "Chị Hoàng, Tiếu Cẩn đâu rồi?"
Hoàng Giảo nói: "Muộn như vậy, chắc là cô ấy đi ngủ rồi."
Mộc Chẩm Khê cười lạnh: "Chắc là? Tại sao em ấy không ở nhà chị?"
Hoàng Giảo thở dài: "Tại sao em ấy lại ở nhà chị? Nhà chị không có chỗ cho em ấy, hơn nữa rất bất tiện.

Tôi đã sắp xếp em ấy đến một khách sạn gần đó.

" Cô ấy nhận ra có gì đó không đúng, đột nhiên cao giọng: "Em ấy không ở trong khách sạn?"
Mộc Chẩm Khê tức giận khi nghe Hoàng Giảo nói sắp xếp cho Tiếu Cẩn ở khách sạn, nhưng ngay lập tức mất đi tự tin để chất vấn.
Hoàng Giảo kết hôn sinh con, con chưa đầy một tuổi, đó là lúc cần mẹ chăm sóc.

Ngoài ra, Tiếu Cẩn còn là một thiếu nữ xinh đẹp, trong nhà cô ấy còn một người đàn ông trưởng thành, sống chung quả thực rất bất tiện.

Tạm thời ở trong khách sạn quả thật là lựa chọn tốt nhất dưới tình huống hiện tại.
Nhưng Tiếu Cẩn đã mất đi ký ức mười năm.

Khi tỉnh dậy đối mặt với thế giới xa lạ này, nàng thậm chí không biết bất cứ ai xung quanh, chính mình không muốn nàng, còn ném nàng cho một người bạn mà trong trí nhớ của nàng là lần gặp gỡ đầu tiên.

Tiếu Cẩn sẽ nghĩ như thế nào?
Có phải bởi vì bất an nên nàng mới rời khách sạn, đi ra ngoài trong đêm khuya như thế này?
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Mộc Chẩm Khê nắm chặt tay, hít sâu mấy hơi, đôi mắt đỏ hoe.

Tại sao ban chiều cô lại giao Tiếu Cẩn cho người khác? Còn nghĩ rằng người khác sẽ giống như mình chăm sóc tốt cho đối phương?
Khu Tùng Lăng.
Địa danh này hiện lên trong đầu Mộc Chẩm Khê, cô vớ lấy chìa khóa xe từ cửa trước, tông cửa xông ra.
Trên đường xuống thang máy, cô gọi cho Ân Tiếu Lê.

Ân Tiếu Lê đi công tác cả ngày ở bên ngoài, buổi tối còn hoàn thành bản thảo, vừa nằm xuống ngủ, lại bị liên hoàn call đoạt mệnh đánh thức, thiếu chút nữa ồn ào với cô một trận.
"Không có thời gian để nói chuyện nhảm nhí với cậu, cậu mau gửi lại cho tớ danh thiếp của Tiếu Cẩn."
"Tiếu Cẩn là ai?"
"Là vị tiến sĩ kia!" Mộc Chẩm Khê gầm lên.
Khi Mộc Chẩm Khê kéo cửa ngồi vào ghế lái, trên điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat của Ân Tiếu Lê, là một tấm danh thiếp.

Mộc Chẩm Khê vội vàng nhắn lại "Lần sau tớ sẽ mời cậu đi ăn tối." Bấm vào đề nghị thêm bạn.
Cô lái xe đến khu Tùng Lăng, thường xuyên nhìn điện thoại, lòng bàn tay cầm vô lăng đổ mồ hôi.
Chấp nhận.
Mộc Chẩm Khê đạp phanh giảm tốc độ, cầm lấy điện thoại, nhấn giữ và cất giọng: "Cho tôi định vị vị trí, dấu cộng ở góc dưới cùng bên phải màn hình, có một vị trí em thấy không? Bấm vào gửi vị trí."
Không lâu sau, một thông tin vị trí cũng đã tới.
"Đứng ở đó, đừng nhúc nhích, đợi tôi đi qua."
Mộc Chẩm Khê nhả nút thoại, bật điều hướng.

Bóng dáng chiếc xe gào thét lướt qua như một vệt sáng trong màn đêm.
15 phút sau, cô dừng xe bên lề đường, đẩy cửa bước ra, rõ ràng cô đi giày bệt mà vẫn loạng choạng một bước.
Mộc Chẩm Khê chạy nhanh trên đường theo sự điều hướng, giảm tốc độ ở khoảng cách 50 mét, quan sát kỹ lưỡng dọc theo đường đi.
Cuối cùng, cô phát hiện bóng lưng của Tiếu Cẩn trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Nàng dường như không nhận ra Mộc Chẩm Khê đã đến.
Tâm tư đánh trống reo hò gấp gáp trên đường đi của Mộc Chẩm Khê bình tĩnh lại trong nháy mắt, nhẹ nhàng bước qua.
Ngay khi cô định đi đến phía sau đối phương, Tiếu Cẩn đột nhiên cảnh giác quay lại, ánh mắt chạm nhau.

Một tia vui mừng chân thành lóe lên trong mắt nàng, nhưng thay vì chào đón cô, nàng lại lùi về phía sau nửa bước.
Tiếu Cẩn liếc nhìn cô, hạ mi xuống: "Em xin lỗi, em đã gây ra phiền phức cho chị."
Mộc Chẩm Khê nghe tiếng nói bình tĩnh của nàng, cổ họng cuồn cuộn cay đắng, cảm giác đau lòng lập tức che khuất mọi cảm xúc.

Cổ họng của Mộc Chẩm Khê như bị bông tắc nghẽn, không thể không hắng giọng, khàn khàn nói: "Người nên xin lỗi chính là tôi."
Tiếu Cẩn cứng người, sửng sốt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê chủ động nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang buông thõng bên hông của nàng, bao lấy lòng bàn tay ấm áp: "Tiếu Cẩn, em về nhà với tôi đi.".