31
Trong suốt kỳ thi Hội, ta luôn chú ý động tĩnh ở Cống viện và chờ tin tức từ Bùi Tri Hành. Vào ngày thi cuối cùng, Triệu Kỳ trở về kinh, còn Bùi Tri Hành vẫn chưa thấy hồi âm.
Không liên lạc được với nhà họ Bùi, ta đành phải đến Bách Hoa Lâu tìm Tống Từ.
Nghe nói, Tống Từ vốn là con nhà quan, giỏi thơ ca, tinh thông hội họa, đàn tranh tấu lên cũng khéo léo vô cùng, nhưng sau này vì gia đình gặp họa mà phải vào Bách Hoa Lâu để mưu sinh, là người ta có thể tin tưởng.
Vừa trèo tường từ sân sau vào Bách Hoa Lâu, lúc đi ngang qua một gian phòng, ta thoáng nghe thấy tiếng của Triệu Kỳ. Không kìm được tò mò, ta cúi người nghe lén bên ngoài, chẳng ngờ lại phát hiện ra một bí mật.
Triệu Kỳ ra lệnh cho chủ khảo đánh tráo bài thi, ép Bùi Tri Lăng phải rớt.
Vì ngăn cách bởi cánh cửa, ta không nhìn rõ ai là chủ khảo, chỉ nghe thấy Triệu Kỳ gọi người đó là “Từ công”. Nghĩ lại trong triều ai họ Từ mà có thể làm chủ khảo, e rằng chỉ có Thượng thư Bộ Lại là Từ Nguyên Tấn.
Từ Nguyên Tấn là kẻ háo sắc, tham lam, Triệu Kỳ dễ dàng mua chuộc hắn, nhưng loại người này cũng là kẻ dễ trở mặt nhất.
Ta vội vàng rời khỏi đó và tìm đến Tống Từ, kể lại chuyện gian lận trong kỳ thi, đồng thời hỏi liệu muốn ra Bắc tìm Bùi Tri Hành thì đi đường nào là nhanh nhất.
Tống Từ khuyên ta chờ thêm, nói rằng không có tin tức tức là tin tốt nhất.
Ta đáp rằng mình không chờ được.
Cuối cùng, y đưa cho ta một tấm địa đồ, đánh dấu sẵn lộ tuyến trên đó.
Về phía Từ Nguyên Tấn, ta nhờ y nghĩ cách gửi thư cho nhà họ Bùi.
Ngoài ra, ta dự định trước khi rời kinh sẽ đến phủ Từ một lần nữa để chắc chắn mọi việc không sai sót.
Sau khi rời Bách Hoa Lâu, lợi dụng bóng tối, ta lẻn vào phủ Từ Nguyên Tấn, cẩn thận tránh những thị vệ tuần tra lẻ tẻ trong phủ, cuối cùng cũng đến được nội viện nơi y đang nghỉ ngơi.
Đứng ở cửa phòng, ta nghe thấy tiếng động của nam nữ từ bên trong.
Trong màn đêm đậm đặc, âm thanh ấy vang lên thật rõ ràng.
Đúng là chói tai không chịu nổi.
Chếc tiệt.
Không ngờ lại đụng phải cảnh này.
Tai ta bất giác đỏ bừng, động tác cũng ngưng lại.
Trong lúc ta ngẩn người, trên các mái nhà xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám thị vệ cầm cung tên.
Cổng viện đã được đốt đuốc sáng rực, một nam nhân dáng người cao lớn chắp tay sau lưng, chậm rãi tiến đến.
Người đến là Triệu Kỳ, phía sau hắn là một đám thị vệ đông đảo.
Hắn nhìn ta đầy thích thú, giọng lạnh lùng: “Màn kịch này có hay không? Bản vương đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.”
Bên ngoài ồn ào như vậy mà tiếng động trong phòng vẫn không dừng lại, chắc hẳn là bị Triệu Kỳ hạ thuốc.
Hắn cố ý sắp đặt màn này, chẳng qua là muốn phơi bày chỗ yếu hèn của ta.
Kiếp trước, hắn từng giam giữ ta, thậm chí dùng thuốc mạnh để khống chế ta.
Nhưng hắn đã không thể đạt được ý đồ.
Vì, ta đã chếc.
Ta lẳng lặng nhìn lướt qua bốn phía đầy thị vệ, ít nhất cũng phải năm mươi người.
Tay nắm chặt roi da, ta lạnh lùng nói: “Triệu Kỳ, ngươi quả nhiên bẩn thỉu như trước.”
Hắn như nhận được lời tán dương, bật cười lớn, tiếng cười âm u quái lạ:
“Đa tạ.”
“Thanh Thanh, ta đã từng nói, sẽ có một ngày ngươi tự đến cầu xin ta.”
Ta lạnh giọng đáp: “Ngươi nằm mơ.”
“Hửm? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tung tích của hắn?”
Ta giả vờ không biết: “Hắn chẳng phải đang ở trong Bùi phủ hay sao, ta cớ gì phải hỏi ngươi.”
“Bùi Tri Lăng quả thực đang ở trong Bùi phủ. Vậy còn Bùi Tri Hành? Ngươi không muốn biết hắn sống hay chếc sao?”
“Nếu muốn biết, sao không thử cầu xin ta?”
“Cầu xin ngươi? Thà chếc còn hơn.”
“Bản vương không nỡ để ngươi chếc đâu. Cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết, chính tay bản vương đã b.ắ.n hắn ngã xuống vách đá ở Trường Dã Lĩnh, bị sói hoang xé xác, chếc không toàn thây.”
Không hiểu vì sao, một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng ta, cuối cùng bị sự bất an xâm chiếm hoàn toàn.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngươi đừng hòng lừa ta.”
Hắn phất tay: “Bắt lấy, bản vương muốn bắt sống.”
Lời vừa dứt, bốn phía tên lao vun vút đến, mang theo sát khí lạnh lùng.